Edit: Meimoko
_ “ Em mới đến đây vài ngày mà đã có người thích trong lòng rồi sao?” _ Chu Thích nheo mắt lại, mang theo tức giận mà chất vấn.
Cô gật đầu thật mạnh.
_ “ Các người phát triển đến mức độ nào rồi? Lên giường rồi ư?” _ Chu Thích thẳng thắn hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Bạch Phương Úc đỏ ửng mặt. Cô không muốn đem loại chuyện này nói cho người khác nghe. Nhưng để cho người đàn ông này hết hy vọng, cô buông mắt xuống, gật đầu.
_ “ Ha ha….” _ Chu Thích lập tức cười to hai tiếng châm chọc, sau đó đổi bộ mặt sắc lạnh, _ “ Chỉ một thời gian ngắn như vậy, em đã lên giường với người khác rồi sao? Phương Úc, anh hỏi em, có phải anh quá tôn trọng em nên mới không chiếm được lòng em? Hừ, đúng vậy, đáng lẽ ra anh nên sớm chiếm lấy em mới đúng!” _
Sau khi nói xong, ánh mắt Chu Thích trở nên lạnh giá, thâm trầm, Bàn tay hắn khóa chặt cô bên bức tường.
Bạch Phương Úc đề phòng, mạnh mẽ đẩy hắn ra, sau đó trốn sang một bên: _ “ Chu Thích, anh muốn tôi phải như thế nào? Hiện tại, tôi thực sự không thể tiếp nhận tình cảm của anh, không có cách nào yêu anh. Chẳng lẽ anh cam lòng chấp nhận sự gượng gạo này mãi sao? Tôi một mực đều tin tưởng anh là người tốt, xin đừng làm ra những chuyện khiến tôi phản hận anh!” _
_ “ Anh tôn trọng em, một mực xem em như nữ thần không thể phạm tới, vậy mà, kết quả thì như thế này đây. Em nói cho anh biết, chúng ta bên nhau một năm, mà em chỉ trong vài ngày lại có thể cùng người đàn ông khác lên giường, thế nghĩa là sao? Phương Úc, em không cảm thấy em đã phản bội lại tình cảm của anh dành cho em hay sao?” _ Chu Thích tức giận, hai tay vung lên trong không trung, sau đó nặng nề đánh xuống vách tường.
Bạch Phương Úc nghe hắn nói mà sắc mặt lúc trắng, lúc hồng. Theo lời hắn nói thì cô quả thực quá vô tình, _ “ Nhưng..chính là…chuyện tình cảm không ai có thể khống chế được! Nếu như tôi biết rõ ràng mình không có tình cảm với anh, lại vẫn dây dưa cùng một chỗ, như vậy không phải đều khiến cả hai chúng ta khó xử hay sao?” _
_ “ Không! Anh không cảm thấy thống khổ! Phương Úc, anh yêu em!” _ Chu Thích nắm chặt lấy cánh tay cô, ánh mắt thâm tình chân thành, nói: _ “ Phương Úc, anh sẽ không để ý đến chuyện em nhất thời bị mê hoặc đâu! Có lẽ em bây giờ chỉ là xúc động nhất thời. Trong thời gian ngắn như vậy, em không thể nào hiều rõ một người thì sao có thể nói là yêu, đúng không? Phương Úc, anh….. Em hãy suy nghĩ thật kỹ đi, anh sẽ chờ em!” _
Bạch Phương Úc đẩy tay của hắn ra, lùi về phía cửa: _ “ Không! Thích, tôi cám ơn anh đã yêu tôi….. Nhưng tôi không thể làm chuyện ích kỷ như vậy! Chúng ta chia tay!” _
Nói xong, cô kéo cửa phòng ra.
_ “ Ha ha, Phương Úc, em có biết anh thua kẻ kia ở điểm nào không? Chính là, anh chỉ đặt em ở trong lòng. Nếu như anh không tôn trọng em nữa, đem em đặt lên giường, em có phải cũng sẽ yêu mến anh không?” _
Lời của hắn khiến Bạch Phương Úc ngừng bước, nhưng lập tức lại bước đi nhanh hơn.
Hắn ở phía sau lưng cô nói lớn: _ “ Phương Úc, anh sẽ chờ em! Chờ em quay đầu lại!” _
Ngồi trong xe taxi, Bạch Phương Úc nhìn xuống màn hình điện thoại của mình, nhịn không được mà nhớ tới lời Chu Thích vừa nói. Là như vậy sao? Phụ nữ thường yêu người đàn ông đặt mình trên giường chứ không phải người đàn ông đặt mình ở trong lòng?
Chu Thích đối xử với cô rất tốt, rất tôn trọng cô, mọi việc hắn đều giúp cô thu xếp ổn thỏa, rất sợ cô gặp phải dù chỉ là một chút phiền toái. Trong công việc, hắn cũng kiên nhẫn trợ giúp cho cô. Nhưng… Nhưng mà, người đàn ông tốt như vậy, cô lại chẳng có tình cảm nào với hắn, một chút ý tứ cũng không.
Ngược lại, người đàn ông ăn mặc lôi thôi tanh tưởi như kẻ lang thang vừa nhìn thấy mặt đã khiến trái tim cô rung động. Mà cô, còn tự đem mình dâng hết cho hắn.
Chính là hắn. Hiện tại, cô không thể không hoài nghi hắn đối với cô liệu có phải chỉ là vì dục vọng. Nếu không vì sao đã vài ngày không gặp, hắn ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho cô?
Cũng là bởi vì lời con trai hắn nói….Con trai hắn không thích cô, chẳng lẽ hắn cũng không thích cô nữa sao?
Trong lúc cô còn đang khổ sở đau lòng, xe đã đi đến trước tòa cao ốc của tập đoàn Đường thị. Nhìn những chữ màu vàng sáng chói dưới ánh mặt trời, Bạch Phương Úc mang theo tâm tư không yên, thpng thả đi vào đại sảnh của tập đoàn Đường Thị.
_ “ Bạch tiểu thư, tổng tài chúng tôi hôm nay không có đi làm! Hiện tại chắc ngài ấy đang ở nhà!” _ Thư ký của Đường Hạo lập tức bổ sung thêm vế sau.
Bạch Phương Úc nói lời chào với đối phương, sau đó lập tức bắt taxi đi đến biệt thự của hắn.
Vừa định thẳng tiến bước vào trong nhà thì cô lại buông chìa khóa xuống, móc điện thoại ra. Hình ảnh cậu bé kia khóc lóc ủy khuất và phẫn hận lại hiện lên trong đầu cô, khiến cho cô không muốn đi vào tiếp tục tổn thương đến cậu bé. Nhìn cậu bé khóc lóc đến đáng thương, lòng của cô cũng kịch liệt đau đớn, hơn nữa còn là cực kỳ đau đớn.
Bấm điện thoại, vài giây đồng hồ sau, có tiếng tiếp nhận ở đầu bên kia.
_ “ A lô….” _ Điện thoại truyền đến một giọng nói mệt mỏi có vè chưa tỉnh táo, gần giống như đối phương không muốn tiếp nhận cú điện thoại này.
Nước mắt Bạch Phương Úc rơi xuống, nửa ngày cũng không nói được một câu.
_ “ Làm sao vậy? Phương Úc, nói chuyện!” _ Lúc này, tiếng nói trong điện thoại nghe lớn hơn nhiều.
Bạch Phương Úc cắn môi, không tiếng động suốt mấy hồi mới mở miệng nói ra tiếng: _ “ Anh có nhà không? Em đang ở trước nhà của anh!” _
Tiếng nói đầu bên kia không thấy nữa, Bạch Phương Úc cầm điện thoại _ “ A lô” _ mấy lần. Đột nhiên, cửa nhà bật tung ra, một người đàn ông mặt áo tắm màu trắng xuất hiện: _ “ Em không phải là có chìa khóa sao? Vì sao không mở cửa mà vào?” _
Bạch Phương Úc xoay người lại. Sau khi nhìn thấy hắn, nước mắt của cô lại càng rơi nhiều hơn, tuôn ra bên ngoài như là vỡ đê. Cô thoáng cái nhào vào trong ngực hắn, một mực ôm chặt lấy hắn: _ “ Anh có phải không quan tâm đến em nữa rồi, đúng không? Có phải hay không anh không còn muốn em nữa?” _
Đường Hạo vì thân thể cô nhào vào ngực mà lui lại phía sau hai bước, sau đó mới ngừng lại được.
Hắn ôm sát cô, dùng tay vuốt sống lưng của cô: _ “ Ai nói anh không nhớ em?” _
_ “ Anh nói muốn em, nhớ em…..Vậy tại sao mấy ngày qua không đến tìm em? Vì sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi tới?” _ Cô đẩy mạnh ngực hắn ra, hếch cằm lên chất vấn.
Đường Hạo lau đi nước mắt trên mặt cô, khóe môi câu dẫn nói: _ “ Bởi vì có chuyện nên anh phải đi nước ngoài, rạng sáng nay mới trở về. Vốn muốn ngủ một giấc, không nghĩ em lại gọi điện thoại đến. Thật không ngờ em đã đến tận đây trước rồi!” _
Hắn lần này ra nước ngoài thật sự có quá nhiều việc phải làm. Lúc hết bận muốn gọi điện thoại cho cô thì mới nhớ ra bên này đang là thời gian đi ngủ buổi tối, cho nên hắn mới không gọi điện cho cô.
_ “ Anh xuất ngoại ư?” _ Bạch Phương Úc lúc này mới ngừng khóc.
_ “ Ừ! Em nhìn anh này! Mắt vì mấy hôm không ngủ được mà đỏ quạnh lên rồi!” _ Đường Hạo trơn to đôi mắt đầy dấu tích mệt mỏi lên cho cô xem.
_ “ Anh thật đáng thương, vừa mới ngủ đã bị em đánh thức. Bây giờ bắt em phải dỗ anh ngủ!” _
Nói xong, Đường Hạo ôm ngang lấy người Bạch Phương Úc đi thẳng đến phòng ngủ.
_ “ Ha ha….Đừng làm bậy…. Em sẽ không dỗ anh ngủ đâu….. Muốn em dỗ như thế nào ….” _
Đường Hạo đem cô đặt lên mặt giường lớn, lập tức chính mình cũng nằm vật ở bên: _ “ Vậy xem em muốn dỗ tôi như thế nào?” _ Kỳ thật, lúc ôm cô đi lên, hắn tuyệt đối không có ý nghĩ không an phận nào. Suốt mấy ngày làm việc, hắn mệt mỏi, không còn chút sức lực dư thừa nào nữa rồi.
Vài giây đồng hồ sau, Bạch Phương Úc mới ghé nhẹ vào tai hắn: _ “fndrfftfr, mlvllgthm……………” _