Chương 3: 02

02

Giang Trừng giận đến hỏa khí ngút trời, Tử Điện roẹt roẹt đập nát không ít đồ trong sân, đập phá một phen vẫn chưa hết giận, chỉ thẳng ngón tay lên trời mắng to: "Hắn cần liền cần, không cần liền không cần, hắn xem Ngụy Vô Tiện là cái gì? Đồ vật sao? Chết cũng không để cho người ta an tâm nhập thổ, ngươi nói hắn đang cái méo gì?"

Giang Yếm Ly đứng một bên khuyên nhủ hồi lâu, mãi cho đến khi nghe thấy câu an tâm nhập thổ kia, cuối cùng không nhịn được cay cay khóe mắt: "A Trừng, đệ đừng nói nữa, A Tiện nghe thấy sẽ không vui."

"..." Giang Trừng nghe lời tỷ tỷ nói quả nhiên dừng lại, cười khổ nhìn về phía từ đường, "Là lỗi của đệ, có lẽ hắn cũng không muốn nghe, đã chết rồi, còn làm phiền hắn không được yên tĩnh." Dứt lời, Giang Trừng nhìn về phía đệ tử đứng bên cạnh cửa, "Ngươi đi chuyển lời, cứ nói Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện, sinh là người nhà chúng ta, chết rồi cũng không liên quan gì đến nhà bọn họ."

Trước đây Ngụy Vô Tiện luôn nói, cho dù Lam Vong Cơ tới tìm hắn, hắn cũng sẽ không cùng y trở về, Giang Trừng sao có thể tự tay giao tro cốt của sư huynh mình ra được.

Không thể, nói gì cũng không thể.

Cũng không biết là Ngụy Vô Tiện phù hộ hay như thế nào, vừa nghĩ đến đây Giang Trừng liền tỉnh táo lại, nhìn về phía Giang Yếm Ly: "Lam Điềm đâu?"

Nhắc đến cái tên này, Giang Trừng lại yên lặng một hồi rồi lắc đầu nói, "Ngụy Vô Tiện vốn là một người không biết đặt tên, người ta đã không cần hắn còn gấp gáp lấy họ Lam."

Giang Yếm Ly mặt ủ mày ê: "Hình như nó biết A Tiện không quay về được, sốt rất cao, có điều có Ôn cô nương chăm sóc, có lẽ sẽ không có chuyện gì. Chỉ là, ta đang nghĩ có nên nói chuyện này với phụ thân của đứa bé hay không, dẫu sao một giọt máu đào còn hơn ao nước lã."

Ánh mắt Giang Trừng ngưng trọng: "Hắn có nói qua chuyện này với đệ, nói không muốn để Lam Vong Cơ biết ."

"Cho nên?" Giang Yếm Ly mở to mắt, cũng không xác định được Giang Trừng đang nói thật hay nói dối.

"Đệ định giữ nó lại, cha nó không thể bầu bạn cùng nó lớn lên, người làm cữu cữu là đệ đây cũng không thể ném hắn vào chỗ sài lang hổ báo." Nhìn từ sự vô tình của Lam Vong Cơ đối với Ngụy Vô Tiện mà Ngụy Vô Tiện từng nhắc đến, Giang Trừng liền có ý nghĩ này.

.

Chạng vạng tối hôm đó, đầu thu, gió nhẹ nhàng thổi qua khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, bọn họ quyết định ăn cơm bên trong viện.

Lúc ăn cơm, Ngụy Vô Tiện thấp thỏm bất an nhìn Giang Trừng đang không nói lời nào ngồi ăn cơm bên cạnh, mấy phen muốn nói lại thôi, cuối cùng ngập ngừng nói: "Giang Trừng, ta có chút không khỏe."

Giang Trừng nâng mắt, bình thường Ngụy Vô Tiện hay trêu chọc hắn, hắn cho là lần này cũng vậy, nên có phần không kiên nhẫn nói: "Vân Mộng vừa mới xây lại không bao lâu, bận đến chết đi sống lại, ta không rảnh giỡn với ngươi."

"Ta..." Lời đến khóe miệng, Ngụy Vô Tiện lại chần chờ nhìn về phía Giang Trừng, cuối cùng thở dài, "Ta có thể đã mang thai rồi..."

Giang Trừng lại cho rằng lần này Ngụy Vô Tiện lại đang nói giỡn, liền hỏi: "Của ai?"

Ngụy Vô Tiện lại lần nữa thấy khó nói: "Là của Lam Trạm… Sau ngày hôm đó, hình như y không nhớ... Cho nên ta cũng không biết nên làm sao mới phải..."

"... !" Giang Trừng chợt ngẩng đầu lên, đầy mặt sợ hãi, "Những lời này của ngươi là thật?"

Ngụy Vô Tiện mím mím môi: "Ta đã hai tháng không tới tín kỳ..." Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu, "Ngươi tuyệt đối đừng nói với sư tỷ, ta sợ tỷ ấy sẽ lo lắng."

Giang Trừng siết chặt quả đấm đứng dậy mắng to: "Thế coi như là ngươi đã bị hắn đè cmn rồi, hắn thế mà lại không chịu thừa nhận? Cái vẹo gì thế này? Thoạt nhìn là một kẻ chính nhân quân tử, trên thực tế lại là một kẻ khốn nạn qua cầu rút ván. Bản lĩnh từ trước đến nay của ngươi đâu? Đi đâu cả rồi? Kiếm đâu? Nếu ta là ngươi, không giết hắn cũng phải đánh cho hắn mất nửa cái mạng!" Dứt lời, Giang Trừng xách Tam Độc lên định chạy về phía Vân Thâm.

Ngụy Vô Tiện vội vàng tiến lên ngăn hắn lại: "Giang Trừng. . . Bỏ đi..."

Thái độ Giang Trừng rất kiên quyết: "Không thể cứ bỏ qua như vậy được? Ngươi phải nghĩ cho kỹ, sau này ngươi làm sao gả đi được nữa?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói: "Ta đã suy nghĩ mấy ngày nay rồi, ta không gả đi, ta nói chuyện này cho ngươi chính là muốn nói với ngươi, đứa bé này ta sẽ tự mình nuôi, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ ở lại đây, nếu ngươi sợ mất mặt, ta sẽ đến Loạn Táng Cương, sẽ không để người ta đàm tiếu về Giang thị."

"Đệt mợ ngươi… Ngươi đang nói cái vẹo gì vậy?" Giang Trừng trợn mắt, ném đồ trong tay đi, "Ngươi là sư huynh của ta, có ta ở đây ai dám đàm tiếu về ngươi, có đàm tiếu cũng nên đàm tiếu về Lam Vong Cơ hắn!"

Ngụy Vô Tiện siết chặt vạt áo đen có phần mù mịt: "Giang Trừng, ta thật sự không biết nên làm sao cho phải."

.

Nhớ lại chuyện này, Giang Trừng nhìn Giang Yếm Ly ngồi bên cạnh nói: "Hắn từng nói với đệ, muốn giữ Lam Điềm lại tự mình nuôi."

Lam Điềm cũng coi như là niệm tưởng cuối cùng của Ngụy Vô Tiện trước khi hắn chết, Giang Trừng sao có thể nhẫn tâm đưa nó đi, đưa cho ai cũng không thể yên tâm.

Chỗ yên tâm duy nhất, chính là chính mình, chính là Giang Yếm Ly.