1
"Ngươi thật khiến người ta phát phiền, tuyệt đối đừng tuẫn táng theo ta..."
Trên Cùng Kỳ Đạo, bạch y của người kia lại một lần nữa nhiễm đầy vết máu tươi, lộ ra vẻ mặt hết sức chán ghét với y, thật sự vô cùng chán ghét, nhưng khóe miệng của hắn lại khẽ nở nụ cười, đó là một nụ cười mang đầy thâm ý mà Lam Vong Cơ chưa từng nhìn thấy.
"Ngươi tuyệt đối đừng tuẫn táng theo ta… Tiếp tục sống... Người ra đi chỉ có ta, ngươi còn có… Còn có..." Còn có người đáng để người bảo vệ cả đời...
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình đã nhận được sự cứu rỗi, trông giữ không công ở Loạn Táng Cương nhiều năm, cuối cùng cũng giúp hắn gặp được phụ thân chưa từng xuất hiện của con mình lúc sắp qua đời, nhưng cũng khiến hắn hoàn toàn rời khỏi Lam Vong Cơ, rời khỏi đứa con vừa mới sinh không lâu.
Lam Vong Cơ như phát điên, ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện, ai khuyên y cũng không chịu buông tay, không khóc không nháo, cứ ngồi im trên đám cỏ đã úa vàng đó.
Cuối cùng, y không thắng được nhà người của hắn, trơ mắt nhìn bọn họ đưa hắn đi... Chỉ để lại một mình y cô độc trong nắng chiều.
Mặt trời sẽ lặn xuống, nhưng vẫn sẽ mọc lên, người đã ra đi rồi, chung quy khó lòng trở về.
...
"Huynh trưởng, đệ đã nghĩ kỹ rồi, đệ nguyện kết thành phu thê với hắn, nguyện cả đời bầu bạn với hắn."
Ngày thứ ba sau khi Vân Mộng phát tang, Lam Vong Cơ ngồi trong Tĩnh Thất vắng vẻ bình thản nói với Lam Hi Thần đến khuyên y bớt đau buồn: "Hắn không cho đệ tuẫn táng theo hắn."
"Nhưng dẫu sao đệ cũng còn trẻ, ta nghĩ, Ngụy công tử cũng không muốn..." Lời mới nói được một nửa, nhưng Lam Vong Cơ lại không muốn nghe thêm nữa, dứt khoát cắt lời.
"Sẽ không có người nào nữa hết…" Dứt lời, y ngẩng đầu lên khẽ cười, "Hắn khắc sâu trong lòng đệ, không xóa nhòa được."
Đôi mắt Lam Hi Thần chợt mở to, khó tin nhìn Lam Vong Cơ, lời nói nghẹn ở cổ họng không nói ra được.
Ngoài khiếp sợ, cũng chỉ có khiếp sợ, đệ đệ của y lại vì một người mà nói những lời bộc bạch trắng trợn thế này, nguyện vì một người làm một kẻ goá bụ cả đời.
Đây là sự thật không thể thay đổi.
Thấy Lam Hi Thần không đáp, Lam Vong Cơ đứng lên, đỡ vạt áo quỳ xuống trước mặt Lam Hi Thần, dáng người cao ngất, mấp máy môi, chậm rãi mở lời: "Nếu Cô Tô Lam thị không nhận bài vị của Ngụy Anh vào từ đường, đệ nguyện ý từ nay bị đuổi khỏi Cô Tô Lam thị, không bước chân vào Cô Tô Lam thị nửa bước."
Lam Hi Thần vội vàng đỡ Lam Vong Cơ đứng lên, lúc này trong lòng Lam Hi Thần cuộn trào mãnh liệt, vô cùng khó xử, không phải vì không muốn cưới một người chết vào Cô Tô gia phả, mà là vì đệ đệ của y vẫn có tình cảm sâu đậm với người mình yêu thương sau khi người đó đã không còn, vì người đó mà ở vậy cả đời, vì người đó mà cả đời không thành gia lập thất: "Đệ đang nói bậy bạ gì đó, mau đứng lên đi."
Lam Hi Thần vội vàng đỡ Lam Vong Cơ ngồi về lại bên mép giường, "Đây là chuyện tốt, nếu đệ đã nói như vậy, huynh trưởng đồng ý thay đệ đi Vân Mộng đề thân, đưa Ngụy công tử đến Vân Thâm."
Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Không cần đề thân, chuyện xảy ra như ngày hôm nay, tất cả đã không còn quan trọng. Đệ không mong ước xa xôi bọn họ có thể gả hắn cho đệ, chỉ cần ở trên bia mộ của hắn khắc thêm một dòng, phu quân… Lam Vong Cơ... Là được rồi."
Đây là mong ước xa xôi cuối cùng của y đối với Ngụy Vô Tiện, thậm chí là với toàn bộ Cô Tô Lam thị.
Cũng là tâm nguyện duy nhất suốt quãng đời còn lại của y.
Cho dù Ngụy Vô Tiện đã chết, y cũng muốn nói cho cả thiên hạ biết, Ngụy Vô Tiện là thê tử của Cô Tô Hàm Quang Quân, thê tử duy nhất cả đời này của y.
Y nguyện bầu bạn với hắn, nguyện trông giữ căn phòng trống rỗng không có hắn.