Chương 5: Tế phẩm

Lục Nghiêu đặt con chuột trên rãnh Tế phẩm.

Đó là một sinh vật màu đỏ vẫn đang giữ nguyên trạng thái cuộn người lại, nhìn qua giống như một con vật nào đó mới được sinh ra.

‘Trẻ con của bộ lạc Tỏi: Tế phẩm hiến cho Thần Minh.’

Khoé miệng Lục Nghiêu giật giật.

Hiến tế người sống… Đúng là phù hợp với thói quen cung phụng Thần Minh của người nguyên thủy.

Trong Máy Mô Phỏng Thần Minh, Lục Nghiêu không thể truyền lời cho bộ lạc Tỏi qua Thần Điện, cũng không thể dự đoán được người tí hon pixel sẽ thực hiện hành động gì.

Hắn đặt con chuột trên Tế phẩm, trong lòng nghĩ có thể từ chối không.

Trên màn hình hiện lên một dòng chữ.

Xin hỏi ngài có chấp nhận ‘Trẻ con bộ lạc Tỏi’ do tín đồ dâng lên không?

‘Có’ ‘Không’.

Lục Nghiêu kiên quyết chọn không.

Nếu tự nhiên trong nhà có thêm một đứa trẻ thì quá vô lý, không chừng chú cảnh sát còn mời hắn đi uống trà nữa đó.

Điều đáng sợ hơn là lỡ bộ lạc Tỏi liên tục dâng trẻ con lên, trong nhà không ngừng có thêm trẻ con, chỉ nghĩ đến việc phải mua sắm sữa bột và tã giấy thôi… Cả cơ thể Lục Nghiêu đã trở nên tê dại rồi.

Ta là Thần Minh chứ không phải người trông trẻ của bộ lạc các ngươi đâu nhé!

Sau khi Lục Nghiêu từ chối tế phẩm, trên đỉnh đầu tất cả mọi người đều hiện lên dấu chấm than.

“Thần Minh không hài lòng, Thần Minh không cần trẻ con!”

“Ta đã nói là đừng dùng trẻ con rồi cơ mà, phải dâng người trưởng thành, vậy mới có thể trồng trọt và hái trái cây giúp Thần Minh!”

“Không đúng, phải dùng con mồi, dùng con mồi ngon nhất, chắc chắn Thần Minh đại nhân sẽ thích lợn rừng!”

“Ta cảm thấy Thần Minh sẽ thích cá! Cá mới là món ngon nhất, trơn mượt, sẽ không làm người bị thương, chắc chắn Thần Minh sẽ thích cá!”

“Đi tìm tế phẩm mới thôi!”

Nhìn thấy cuộc nói chuyện của người tí hon pixel, Lục Nghiêu cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.

Chẳng qua, nếu bọn họ tặng thịt lợn rừng hoặc tôm, cá tươi thì đêm nay có thể dùng làm bữa ăn khuya rồi. Dù bình thường Lục Nghiêu không nấu cơm, nhưng hắn vẫn biết làm những món đơn giản.

Ngoài để lại năm người canh gác, toàn bộ bộ lạc Tỏi đều chạy tới khu rừng, dòng sông và núi cao trong khu vực gần đó. Bọn họ nhìn quanh trái phải như muốn tìm kiếm tế phẩm phù hợp trên bản đồ.

Lục Nghiêu để ý thấy có một người tí hon pixel không giống những người khác.

Người tí hon này là một trong bảy tín đồ đầu tiên, cởi trần đi chân trần. Hắn đứng ngoài Thần Điện và ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên đầu hiện lên một dấu hỏi chấm.

Lục Nghiêu di chuyển con chuột lên trên dấu hỏi chấm, trên đỉnh đầu của hắn hiện lên một khung chat, bên trong có rất nhiều chữ, dường như là suy nghĩ trong nội tâm hắn.

“Rốt cuộc Thần Minh đại nhân cần tế phẩm thế nào? Ngài không cần trẻ con, chắc cũng sẽ không cần người lớn. Ngài ban tỏi thần kỳ cho bộ lạc, chắc chắn trong thế giới của Thần Minh cũng không thiếu đồ ăn.”

“Bộ lạc Sâm Lâm khinh nhờn Thần Điện, lập tức bị Thần Minh đại nhân mang thiên tai đến trừng phạt nên chắc chắn Thần Minh có sức mạnh vĩ đại mà chúng ta khó có thể tưởng tượng được. Thứ chúng ta cần không hề có ý nghĩa gì với Thần Minh. Vậy thì, hẳn là chỉ có những thứ thần kỳ chúng ta không biết cách sử dụng ,Thần Minh mới có thể nhận lấy.”

Dấu hỏi chấm trên đỉnh đầu người tí hon pixel biến thành một cái bóng đèn sáng lên.

Hắn như hiểu ra điều gì đó rồi chạy vào trong khu rừng.

Lục Nghiêu thấy vậy thì khá là ngạc nhiên.

Rõ ràng năng lực tư duy của người tí hon này vượt qua những người khác một khoảng, giống như đã thức tỉnh trí tuệ vậy. Trong tất cả mọi người, chỉ có đỉnh đầu của hắn xuất hiện dấu hỏi chấm.

Chỉ một lát sau, người tí hon này đã chạy ra khỏi rừng, hai tay hắn cầm một vật phẩm chạy vào trong Thần Điện.

Lục Nghiêu mở giao diện Thần Điện ra.

Trong rãnh Tế phẩm có thêm một biểu tượng cây gậy. Nó nhìn giống một cái gậy đi bộ ngắn được làm từ nhánh cây, vẻ ngoài đơn giản.