“Bẩm Thái Hậu nương nương.” An Quý Nhân quỳ trên mặt đất, bàn tay lớn khuôn mặt nhỏ tràn ngập lo lắng và căm giận: “Góc độ của thần thiếp vừa lúc có thể thấy một số thứ không thể nhìn thấy ở chính diện. Nếu được thì Thái Hậu nương nương thử nói người nhìn ở mặt bên xem. Trên những từ đó, có ánh lên ánh sáng màu đỏ! Đây là đại hung hiện ra thưa Thái Hậu nương nương!!”
“…”
Thái Hậu đang chuẩn bị nói người lật bức tranh qua, Chiêu Thánh Đế ở một bên thì cười nhạo một tiếng: “Ở trước mặt quả nhân đề cập những thứ quái gở này, An Quý Nhân, ngươi thật to gan đó.”
Hắn không chút để ý dựa vào trên ghế, một đôi mắt đen không có nửa điểm ý cười. Hắn nhìn An Quý Nhân, giống như nhìn người chết.
“… Thần, thần thiếp… Thần thiếp chỉ là…”
An Quý Nhân cắn môi, yếu đuối đáng thương nhìn lên trên: “Bệ hạ, thần thiếp chỉ là quá mức lo lắng cho Thái Hậu nương nương, cho nên không muốn làm bất cứ điều gì tổn thương đến Thái Hậu nương nương.”
“Thần thiếp tuyệt đối không có ác ý thưa bệ hạ!!”
Nàng ta làm như ấm ức đến cực hạn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“… Hoàng đế.” Thái Hậu quay đầu đi, nhìn về phía Chiêu Thánh Đế: “Ai gia cả đời tin phật, trai giới đã ba năm. Nếu là chiếu theo ý của hoàng đế, chẳng phải là cũng muốn đuổi ai gia đi sao?”
Thái Hậu đang cố ý vô cớ gây rối.
Chiêu Thánh Đế cười khẽ: “Thái Hậu nói quá lời rồi.”
“Nói quá lời hay không thì không quan trọng, còn phải nhìn xem An Quý Nhân có phải nói thật hay không.”
Trong tay Thái Hậu không nhanh không chậm khảy Phật Châu: “Nghe theo lời An Quý Nhân đổi hướng nhìn đi.”
Các cung nhân chậm rãi nâng bức tranh, dần dần chuyển phương hướng: “Vâng.”
Ngu Đại chớp đôi mắt, chiếc đũa cầm trong tay buông xuống.
Tiết tấu bất bình thường này, nàng cảm thấy là đang hướng về mình.
“Thần thiếp thật sự chưa từng dùng mực màu đỏ để viết lên trên!!”
Người khác còn không có động tĩnh, Thư Phi cách đó gần nhất “bình bịch” một tiếng, quỳ xuống.
Nàng ta khó có thể tin nhìn bức tranh, vẻ mặt kiên định nhìn về phía Thái Hậu và Chiêu Thánh Đế: “Cái này tuyệt đối không phải do thần thiếp làm! Cái này có người động tay vào bức tranh!”
“…” Chiêu Thánh Đế nheo lại mắt: “Quả nhân chưa nói cái gì. Thư Phi, đây không phải là chưa đánh ngươi đã khai sao?”
Lời nói của Thư Phi khẩn thiết: “Thần thiếp sợ bệ hạ và Thái Hậu hiểu lầm thần thiếp.”
“Chưa làm qua, sợ cái gì?”
Thư Phi không nhanh không chậm: “Bức tranh này được đưa lên dưới danh nghĩa của thần thiếp, thần thiếp không thể không chịu trách nhiệm. Nhưng mà thần thiếp thật sự chưa làm qua, khẩn cầu bệ hạ, Thái Hậu nhìn rõ!”
Chiêu Thánh Đế nhìn nàng ta trong chốc lát, thẳng đến khi nhìn thấy Thư Phi sắp chịu không nổi, mới dời tầm mắt đi.
Lão ma ma bên cạnh Thái Hậu đi xuống xem xét bức tranh.
“Bẩm Thái Hậu, trên bức tranh… Dường như có khí huyết tinh.”
Mọi người: !!!!
Thư Phi hô to oan uổng: “Thần thiếp biết Thái Hậu thích mùi đàn hương, cho nên dùng đàn hương đốt hơn ba canh giờ, tuyệt đối không thể… Tuyệt đối không thể!! Khẳng định đây là có người mượn tay thần thiếp để mưu hại Thái Hậu nương nương!!”
[… Ký chủ đại đại, tại sao em không thể hiểu gì hết nha.]
[Ngu Đại: Thứ bọn họ kiêng kị khá nhiều đi ~ Giống như một con búp bê bình thường, nếu em dán lên trên sinh thần bát tự của người nào đó rồi dùng kim đâm vào, bọn họ sẽ cho rằng đây là thuật vu cổ… Không phải người xưa nói rất đúng sao “thiên thời địa lợi nhân hòa”, đặt trời ở vị trí số một, cái này còn không rõ sao ~]
[Ngu Đại: Tướng quân vào điện gặp mặt Thánh Thượng phải mặc áo giáp, không chỉ vì phòng ngừa có người muốn gây rối đối với Thánh Thượng, mà sợ khí huyết tinh chạm vào bệ hạ. Thái Hậu nương nương có thân phận cao quý, hàng năm ăn chay niệm Phật, thích nhất để gương mặt hiền từ, lấy Phật “phổ độ chúng sinh” làm nhiệm vụ của mình. Tại sao chịu được khí huyết tinh chứ? Bà ta thịt còn không ăn, huống chi máu chói lọi như vậy.]
[Ồ! Hóa ra là như thế này!]
[Đại đại, chị hiểu biết rộng ghê á~~ (cọ cọ)]
[Ngu Đại: Trước kia chị từng làm Thái Hậu, là lúc em chưa có đến ~]
[… Ồ.] Nó làm bộ nghe không hiểu ký chủ đại đại đang khoe khoang.