Tâm tư của mọi người đang đặt trên bức tranh kia, đều nghĩ cách khen Thư Phi, lộ diện trước mặt Thái Hậu.
“Ôi trời, chữ Thư Phi tỷ tỷ viết thật đúng là đẹp! Cách một bức tranh, thiếp thân cũng có thể nghĩ đến khi Thư Phi tỷ tỷ viết những chữ cầu phúc thế nào vì Thái Hậu nương nương!”
“Bức tranh này của Thư Phi tỷ tỷ thật sự khó đoán ghê! Quả thật không ai bằng! Lần sau thiếp thân cũng muốn làm bức tranh Trăm Thọ để đưa cho mẫu thân thiếp thân…”
“…”
“…”
Ngu Đại nghẹn cười, nghẹn đến mức vô cùng vất vả.
Cách một bức tranh có thể cảm nhận được hiếu tâm. Ha ha ha ha… Đáng tiếc cách một bức tranh, không biết trong tay cầm hiếu tâm của ai, chỉ biết là viên hiếu tâm.
Hiếu tâm: Ta vô tội nha.
Làm bức tranh Trăm Thọ đưa cho người nhà… Vì sao không làm bức tranh vạn thọ? Bởi vì vạn từ “thọ” quá khó viết à? Hay là bức tranh Vạn Thọ của Thái Hậu nương nương người thường không xứng có được? Ha ha ha ha…
Bức tranh Vạn Thọ: Ta vô tội mà.
[… Ký chủ đại đại, chị nên dừng được rồi đó.]
Hệ thống che mặt.
Ký chủ đại đại nhà nó phát hiện điểm buồn cười, các phi tử kia nói nhiều mấy câu, nàng sẽ “ha ha ha” vài phút.
“Bức tranh Vạn Thọ Vô Cương của Thư Phi thật là khiến thiếp thân mở rộng tầm mắt! So sánh xuống dưới, thiếp thân có chút không dám lấy món quà của mình ra.”
Thư Phi nhìn về phía phi tử nói chuyện kia, cười nói:
“Muội muội quá khen rồi. Thần thiếp chỉ là tốn một ít thời gian làm món quà nho nhỏ để khiến Thái Hậu cười thôi. Nó không phải bức tranh tao nhã gì cả, mong rằng Thái Hậu không cần ghét bỏ nét bút không hoàn hảo của thần thiếp.”
Khi nói chuyện, Thư Phi đứng dậy chậm rãi hành lễ.
Hôm nay là sinh nhật của Thái Hậu, là vai chính. Đương nhiên những người khác không thể mặc đồ nổi bật hơn với Thái Hậu nương nương được.
Cho nên Thư Phi mặc chiếc áo dài màu tím đen, trên gương mặt thanh tú đạm nhã, trang điểm nhẹ nhàng. Trên người nàng ta rất ít trang sức, mỗi cái đều điểm tô đúng chỗ.
Xứng với giọng điệu thong thả dịu dàng của nàng ta, xác thật có vài phần “mẫu nghi thiên hạ”.
Thái Hậu nhìn Thư Phi càng vừa lòng.
Bà ta dùng dư quang liếc mắt nhìn Ngu Đại vẫn luôn ở cúi đầu ăn uống, còn có không biết nàng đang cười ngây ngô gì đó. Trong lòng bà ta càng không cam lòng.
Ngươi nói thử xem, ở chính sự hoàng đế luôn anh minh quyết đoán, tại sao ánh mắt chọn nữ nhân thì bị mù như thế chứ?!
Cưới vợ phải thì cưới hiền đức. Thư Phi chỗ nào cũng tốt, đều có đức tính của “chủ lục cung”.
Nhìn Ngu Đại một cái… Quả thật là không được lên được mặt bàn!
“Món quà của Thư Phi ai gia nhận lấy, trở về sẽ treo ở cung Từ Ninh, để ở chỗ có thể dễ nhìn thấy.”
Trong lòng Thái Hậu thì chỉ vào mũi Ngu Đại mắng một hồi, mới cười khen Thư Phi vài câu, nói nàng ta ngồi xuống.
Sau khi Thư Phi ngồi xuống, Thái Hậu còn khen không dứt lời với bức tranh lúc lâu, rồi mới dùng ánh mắt lưu luyến không nỡ rời, nói các cung nhân lấy xuống.
“… Khoan đã!”
An Quý Nhân vẫn luôn không nói chuyện, bỗng nhiên đứng lên mở miệng.
Thái Hậu liếc mắt nhìn An Quý Nhân một cái, hỏi: “Chuyện gì đáng để ngươi hô to gọi nhỏ trước mặt ai gia? Không ra thể thống gì cả.”
An Quý Nhân vội vàng xin lỗi đi đến giữa đại điện. Nàng ta quỳ xuống bồi tội:
“Thái Hậu nương nương thứ tội! Thật sự là thần thiếp sợ hãi bức tranh này bị Thái Hậu cầm trở về, treo ở trong cung Từ Ninh nên mới không thể không ra tiếng làm phiền Thái Hậu!”
Thư Phi và Thái Hậu liếc mắt nhìn nhau một cái.
Thái Hậu trầm giọng nói:
“… Ngươi có ý gì? Là bức tranh này của Thư Phi có cái gì không ổn?”
Thư Phi cũng đứng lên theo, đi đến giữa đại điện: “Thần thiếp thề! Tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tâm tư gì!”