Chương 503: Thê thiếp tiền kiếp

"Kiều Diễm thân yêu, để ta cho nàng xem cái này."

Ác Quỷ Máu lại lấy ra một viên pha lê ký ức, thả nó trôi nổi trên ma trận phát hình.

Không gian trong phòng một lần nữa trở nên hư ảo, bốn phía ngập tràn trong luồng khí tức quỷ dị.

Trong phút chốc máu tươi tràn ngập khắp cả căn phòng, ngưng tụ lại thành một thế giới toàn là máu.

Theo thời gian trôi qua thì cái thế giới kia cũng dần dần phóng đại, Kiều Diễm có cảm giác mình đang rơi thẳng từ ngoài vũ trụ xuống mặt đất. Tốc độ rơi nhanh vô cùng, những đám mây máu liên tục xoẹt qua tai nàng, nếu không phải đang được Ác Quỷ Máu ôm trong lòng thì e nàng đã sợ đến mức ngã nhào xuống mặt đất.

Cứ rơi như vậy hơn một phút thì Kiều Diễm đột ngột khựng lại giữa không trung, đập vào mắt nàng là một quần thể kiến trúc khổng lồ, do hàng ngàn hàng vạn tòa lâu đài cung điện nối tiếp nhau tạo thành, trải dài đến tận cuối chân trời.

Những tòa nhà ở đây rất kỳ lạ, lối kiến trúc khác hẳn với phong cách cổ điển trang nhã của Tiên Linh Tộc. Chúng lộng lẫy hoa lệ, cầu kỳ bắt mắt, mang theo khí thế oai nghiêm hùng vĩ.

Ngay khu vực trung tâm của những tòa cung điện nguy nga kia là một bức tượng khổng lồ, cao chí ít cũng ba ngàn trượng. Toàn bộ bức tượng làm từ một thứ huyết thạch màu đỏ, phát ra ánh sáng quỷ dị vô cùng.

Bức tượng thân thể cao lớn, mặc một bộ áo giáp dày che kín toàn bộ cơ thể. Trên đầu đội mũ giáp che kín mặt, chỉ có ba lỗ hổng cho sừng mọc ra ngoài. Phía sau lưng thần tượng là sáu cái cánh to khỏe gai góc, tựa tựa như cánh của loài rồng với những chiếc xương và màng.

"Phu quân! Kia là tượng của chàng sao?" - Kiều Diễm chỉ tay vào bức tượng hỏi, nàng hoàn toàn bị khí thế oai nghiêm hùng mạnh kia thu hút.

"Là tượng của Huyết Sát Chúa Quỷ! Có thể xem như là kiếp trước của ta." - Ác Quỷ Máu gật đầu xác nhận.

Kỳ thực từ khoảng thời gian Huyết Sát tử vong cho đến khi Tà Huyết ra đời, đã có rất nhiều kẻ nhận được sức mạnh của Ác Quỷ Máu. Nhưng những kẻ này đều vì nhiều lý do khác nhau mà lâm vào điên cuồng, trở nên tàn nhẫn hiếu sát, kết quả đều là bị người ta vây công giết chết. Tà Huyết tính đến hiện tại là người dung hợp hoàn hảo với ý chí của Ác Quỷ Máu nhất, cũng là kẻ có cơ hội trở thành một Chúa Quỷ mới.

"Giới thiệu với nàng một chút, chỗ này là Thiên Đường Máu, là hậu cung của Huyết Sát Chúa Quỷ, những nữ nhân sống ở đây đều là thê thiếp kiếp trước của ta." - Ác Quỷ Máu chậm rãi giới thiệu.

Kiều Diễm nhìn theo tay Ác Quỷ Máu chỉ, liền thấy rất nhiều nữ tử ăn mặc những bộ váy kỳ lạ. Y phục trên người các nàng mỏng manh vô cùng, bởi vì cổ áo cắt xẻ quá sâu lớp vải lại mỏng nên da thịt của họ hiện ra rõ mồn một trước mắt, loại trang phục mập mờ này mang theo một thứ phong tình rất lạ.

"Mấy cô nàng này là cung nữ, họ ban đầu là thánh nữ hoặc tư tế của Huyết Sát thần điện. Ta nhìn thấy ai vừa mắt, hoặc là họ đối với ta trung thành thì ta sẽ đưa họ đến đây. Bình thường phụ trách các công việc lặt vặt, hầu hạ các nữ chủ nhân."

"Nếu họ có thể tiến giai Quỷ Vương, thì ta sẽ cấp cho họ một tòa cung điện, thu họ làm thê thiếp. Còn không thì sau một quãng thời gian sẽ đưa họ về thế giới của họ, tiếp tục làm nữ tư tế giúp ta tìm kiếm tín đồ."

"Phu quân! Kiếp trước chàng có tổng cộng bao nhiêu thê thiếp vậy?" - Kiều Diễm nhìn mấy trăm cung nữ mà giật mình, chỗ nàng thấy chỉ là một tòa cung điện trong hàng ngàn tòa cung điện.

"Hắc hắc, cũng không nhiều lắm. Ở đây có hơn ba mươi nữ thần và gần ba trăm nữ vương thôi. Rất nhiều người khác không sống ở đây, bọn họ sống ở thế giới của mình, nếu cộng hết lại thì hơn ba ngàn người." - Ác Quỷ Máu vui vẻ nói, bộ dáng khoe khoang đắc ý.

Kiều Diễm nghe xong liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hiện tại Ác Quỷ Máu có mấy chục người thê thiếp nàng đã cảm thấy rất nhiều, muốn được nó sủng hạnh cũng phải chờ mấy năm thời gian. Giờ lại nghe nói nó có đến mấy ngàn người thê thiếp, mà người nào cũng tu vi rất cao, lại còn vô cùng xinh đẹp. Cảm thấy muốn được nó sủng ái một lần e phải đợi cả ngàn năm mới đến lượt.

"Phu quân! Chàng thực là háo sắc quá đi mất! Nhiều thê thiếp như vậy chàng có thể ngủ hết với bọn họ sao? Thật là tham lam quá đi mà, chàng thì vui rồi, chỉ có nữ nhân của chàng là phòng không trống vắng." - Nàng khẽ ngắt Ác Quỷ Máu một cái, thay mấy nữ nhân kia trút giận.

"Cũng không nói như vậy được, mấy cô nàng này sống ở đây rất tốt, có kẻ hầu người hạ. Ta thỉnh thoảng còn sai phân thân đến an ủi bọn họ, lúc đó ta có tu vi Chúa Quỷ, mỗi một cái phân thân đều là Ma Thần, cũng không để cho họ thiệt thòi." - Ác Quỷ Máu liền lên tiếng biện minh cho mình, sau đó lại đánh trống lảng.

"Để ta giới thiệu với nàng mấy người thê thiếp là Hỗn Nguyên Ác Quỷ của ta, bây giờ đã vô số năm trôi qua, bọn họ dù là Ma Thần thì e cũng đều đã chết, ý chí trở về Hỗn Nguyên Địa Ngục. Nàng cảm thấy người nào phù hợp với mình, thì lát nữa tưởng tượng hình dạng của họ trong đầu, lại gọi tên thì họ sẽ có thể dung nhập ý chí vào cơ thể nàng."

Khung cảnh trong phòng lại thay đổi, chớp mắt đã đến tòa cung điện to lớn nhất, nằm giữa trung tâm của Thiên Đường Máu.

Tòa cung điện này đẹp hơn hẳn những tòa khác, vật liệu xây dựng là những loại châu ngọc quý giá, dù Kiều Diễm không biết những thứ đó là gì nhưng chỉ dựa vào ánh hào quang chói mắt cũng biết chúng là chí bảo. Ấy vậy mà những thứ chí bảo do trời đất sinh ra, chuyên dùng để luyện chế cực phẩm tiên bảo thì nay lại bị xem như gạch đá, dùng để xây dựng phòng ốc.

Kết cấu của tòa cung điện được trang trí công phu tỉ mỉ vô cùng, từng bức tường từng phiến đá từng cột trụ đều được điêu khắc phù văn cách điệu. Chỉ nhìn vào tòa cung điện này là có thể biết Ác Quỷ Máu yêu thương nữ nhân bên trong đến mức nào.

Kiều Diễm trong lòng liền xuất hiện một tia ganh ghét, Ác Quỷ Máu mặc dù cũng yêu thương nàng, nhưng chưa bao giờ cho nàng mấy thứ này, tòa động phủ của nàng trong bí cảnh cũng có thể xem là xa hoa xinh đẹp, nhưng so với tòa cung điện trước mắt thì cọng lông cũng không bằng.

Nàng thông qua ký ức của Ác Quỷ Máu đi vào bên trong cung điện. Nơi vương tọa trên cao có một bóng hình xinh đẹp đang ngồi.

Người kia giống như một vị nữ vương cao quý, mái tóc của nàng bồng bềnh như mây, đỏ rực như máu. Gương mặt xinh đẹp đến mức kinh diễm, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng mà phải cúi đầu. Nàng ta mặc một bộ váy đỏ rực, trên đầu đội chiếc vương miện máu. Vẻ mặt của nàng lạnh như băng, ngạo nghễ nhìn ra thế giới bên ngoài.

Bỗng vị nữ vương cao quý kia xoay mặt về phía Kiều Diễm, trong ánh mắt hiện lên một tia oán giận.

Khung cảnh đến đây thì đột ngột ngừng lại, âm thanh của Ác Quỷ Máu chậm rãi vang lên.

"Đó là Huyết Băng Chúa Quỷ! Nàng ấy là thê tử chân chính của ta. Kiếp trước ta là bị nàng ấy dùng kiếm đâm chết." - Âm thanh của Ác Quỷ Máu bình thản vô cùng, không có vẻ gì là đang tức giận.

"A! Huyết Băng tỷ tỷ vì sao lại giết chàng? Cô ấy là kẻ thù sao?" - Kiều Diễm giật mình hỏi lại.

"Cái này nói ra thì rất dài dòng, chủ yếu là ta quá mức háo sắc, nàng ấy cuối cùng nhịn không được nữa. Lập mưu giết chết ta, sau đó lại hồi sinh ta từ cõi chết. Mục đích là

muốn nuôi ta từ nhỏ, để cho ta ngoan ngoãn nghe lời nàng ấy, không thể chạy khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Lát nữa nàng tuyệt đối đừng chọn Huyết Băng để triệu hồi, nàng ấy mà phát hiện ra tung tích của ta thì mọi chuyện sẽ rất tệ. Cơn ghen của một vị Chúa Quỷ nàng không tưởng tượng nổi đâu, e là ta sẽ bị xóa bỏ toàn bộ ký ức hoặc là bị phong ấn, còn các nàng thì bị giết sạch."

Kiều Diễm nghe vậy sống lưng liền ớn lạnh, ngay cả phu quân cũng bị giết, tiểu tam như nàng chắc chắn là không tránh khỏi vận rủi.

"Ân... Thiếp biết rồi..." - Mỹ nhân khẽ gật đầu, hai tay càng ôm chặt lấy Ác Quỷ Máu.

"Nhưng chàng hình như không oán hận Huyết Băng tỷ tỷ, là vẫn còn yêu tỷ ấy sao?"

"Oán hận? Ta lấy quyền gì mà oán hận nàng ấy chứ? Ta năm lần bảy lượt phản bội Huyết Băng, cứ cách một khoảng thời gian lại đưa một nữ nhân mới về nhà."

"Người chồng lăng nhăng bộ bạc như ta bị nàng ấy giết chết cũng đáng đời..." - Ác Quỷ Máu thở ra một hơi.

"Để ta đưa nàng đi gặp những người khác."

Không gian một lần nữa thay đổi, lần này Kiều Diễm thấy mình xuất hiện ở một khu rừng rậm rạp, những thân cây xù xì có lớp vỏ đen kịt, những sợi dây leo thâm tím mọc khắp mọi nơi, lan tràn như mạng nhện.

Bùn lầy dưới chân mang theo khí tức ẩm mốc thối nát, bên trong thứ chất lỏng đen đặc từng con côn trùng kỳ dị nghoe nguẩy bò lúc nhúc.

Giữa khu rừng kỳ quái này là một con đường nhỏ, quanh co lắt léo dẫn tới một căn nhà u tối. Căn nhà này đơn xơ vô cùng, phía bên ngoài nhà bị vô số dây leo chăng kín.

Một cô gái mặc áo choàng phù thủy ngồi vắt vẻo trên chiếc xích đu bện bằng dây leo, dáng dấp của nàng rất gợi cảm, gương mặt cũng xinh đẹp vô cùng, nhưng trên phần thân thể lộ ra ngoài của nàng là rất nhiều vết bớt tím đem, mọc loang lổ khắp tay chân và trên gò má, khiến vẻ đẹp của nàng trở nên quỷ dị.

Ánh mắt của nàng cũng đột ngột hướng về phía Kiều Diễm mà nhìn, đôi mắt kia sâu thăm thẳm, mang theo một thứ ma lực mãnh liệt.

Ác Quỷ Máu lại phất tay đem không gian ngưng lại.

"Nàng ấy là Tử Linh! Là Ác Quỷ Tha Hóa, nữ thần dịch bệnh. Nàng ấy là thê thiếp của ta, nhưng đồng thời cũng là kẻ thù truyền kiếp. Ta đem nàng ấy phong ấn ở nơi này, thỉnh thoảng lại đến thăm một lần."

"Cô nàng này sở hữu sức mạnh tha hóa vạn vật, bất cứ nơi nào nàng ấy đến đều sẽ xảy ra đủ thứ dịch bệnh, đất đai sẽ trở nên mục rữa, nguồn nước bị nhiễm bẩn."

"Nàng nếu có nhìn thấy nàng ấy thì cũng đừng chọn, nếu không sẽ rất phiền toái."

Ác Quỷ Máu chậm rãi nói, trong ánh mắt hiện lên một tia e ngại.

"Phu quân, chàng là vì muốn phong ấn Tử Linh tỷ tỷ, nên mới cưới tỷ ấy sao?" - Kiều Diễm trong ánh mắt xuất hiện một tia dị dạng.

"Làm gì có, ta đâu có cao thượng như vậy."

"Khi nàng ấy xuất hiện liền hóa thành Ác Quỷ, đem mấy trăm cái thế giới do ta quản lý hủy diệt. Ta thân là Chúa Quỷ đương nhiên phải ra tay bảo vệ thuộc hạ của mình."

"Ta đem Tử Linh đánh bại, nhưng lại không giết chết được nàng ta, cứ cách một đoạn thời gian nàng ấy lại đột nhiên sống lại, tiếp tục reo rắc dịch bệnh."

"Vậy nên chỉ có thể phong ấn, sống chung lâu ngày nàng ấy trở thành thê thiếp của ta lúc nào không hay."

Ác Quỷ Máu tươi cười trả lời, trong ánh mắt cũng lóe lên một tia sáng kỳ lạ.