Chương 410: Bốn vị trưởng lão

"Ha, nàng nói đúng, vóc người đều không tệ." - Ác Quỷ Máu gật gù, bình thường nó vẫn luôn mặc áo choàng tàng hình nên vừa nãy hai vị thái thượng trưởng lão không nhìn thấy nó.

"Huynh nói gì cơ?" - Linh Lung quay phắt người lại, véo mạnh vào tay sắc quỷ.

"Không, không có gì." - Ác Quỷ Máu thu hồi sắc niệm, cùng Linh Lung đi dạo một vòng xung quanh môn phái.

Phần lớn đệ tử đều đang bế quan tu luyện, bình thường các nàng bế quan ít thì vài chục nhiều thì mấy trăm năm. Tu luyện đều dựa vào nguồn linh khí tự nhiên có sẵn trong trời đất nên tốc độ vô cùng chậm chạp. Vì vậy Linh Lung mới nghĩ đến việc phát triển thương thành, tìm kiếm thêm càng nhiều tài nguyên tu luyện cho các đệ tử.

Thỉnh thoảng có vài tiểu tinh linh bay lại gần, đậu lên người Linh Lung vòi vĩnh linh thạch, tiểu mỹ nhân đều lấy một vài viên cho các tiểu yêu rồi đuổi chúng đi.

"Nàng không nghĩ đến việc dạy dỗ mấy tiểu nha đầu này sao? Ta có cảm giác chúng giống như những đứa trẻ ương bướng đang tự tung tự tác, nếu không có ai dạy bảo rất có thể khi lớn lên sẽ biến thành người xấu." - Ác Quỷ Máu lắc đầu, nó cảm thấy Linh Lung quá nuông chiều lũ tiểu yêu này.

"Huynh nói đúng, nhưng việc này là không thể, những tiểu tinh linh có trí nhớ rất tệ, cho dù có nói gì thì ngày mai mấy nha đầu này cũng quên sạch."

"Hơn nữa chúng chỉ đang trong giai đoạn phát triển linh trí chứ chưa hóa hình, chỉ có thể đợi sau khi chúng hóa thành Linh Tộc thật sự thì mới có thể chỉ dạy."

"Lúc đó muội sẽ để hai nữ đệ tử nhận chúng làm đệ tử, vừa giảng dạy thuật pháp thần thông, vừa dạy chúng cách đối nhân xử thế và các quy tắc trong giới tu sĩ." - Linh Lung giải thích.

Ác Quỷ Máu nghe xong chỉ biết gật đầu, nếu đây đã là cách dạy dỗ đệ tử của các nàng suốt hàng vạn năm thì nó cũng không xen vào nữa.

Từ dưới đám sương mù lưng chừng núi vang lên tiếng bước chân, Băng Ngưng xuất hiện qua làn sương mù mịt, phía sau nàng là hơn hai trăm nữ đệ tử. Các nàng trên người đều phủ đầy hoa tuyết, trên gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi.

"Mọi người trước tiên trở về động phủ nghỉ ngơi, nửa tháng sau tập trung ở Tuyết Liên Điện họp toàn bộ môn phái." - Băng Ngưng trầm giọng ra lệnh.

"Vâng! Thưa môn chủ!" - Hai trăm nữ đệ tử đáp lời, sau đó từng đôi tỷ muội dẫn nhau trở về động phủ của mình.

Một vị nữ trưởng lão dẫn theo muội muội đi lại gần Băng Ngưng, nàng là chấp sự trưởng lão lo việc quản lý đệ tử và sự vụ.

"Trưởng môn, Tà Huyết trưởng lão đâu rồi? Ngài muốn sắp xếp chỗ ở cho Huyết trưởng lão ở đâu?"

"Cô cũng về nghỉ ngơi đi, tên sắc quỷ đó chỉ đang loanh quanh ở gần đây, chỉ là chúng ta không thể thấy hắn."

"Chỗ ở của hắn ta sẽ tự sắp xếp, cô không cần xử lý việc này." - Băng Ngưng chậm rãi nói.

"Muội biết rồi!" - Nữ trưởng lão gật đầu rồi cũng rời đi.

Băng Ngưng lúc này mới đi về phía Linh Lung, bỗng bàn tay nàng bị một bàn tay vô hình nắm lấy, báo hiệu Ác Quỷ Máu đang ở ngay bên cạnh nàng.

"Tỷ tỷ! Vừa nãy tam lão bà lại giáo huấn muội, còn muốn bắt muội theo bà ta bế quan vạn năm." - Linh Lung khuôn mặt xụ xuống, giống như một nữ hài vừa bị mắng oan.

"Băng Hoa sư bá vẫn khỏe chứ? Thật lâu không thỉnh an lão nhân gia." - Băng Ngưng khẽ mỉm cười.

"Lão bà bà đó cả ngày chỉ biết tu luyện, sao có thể xảy ra việc gì được, chí ít có thể sống thêm hai ba vạn năm nữa."

"Còn tiểu lão bà kia, hơn bảy vạn tuổi rồi mà vẫn thích trêu chọc muội, thật là tức chết đi được." - Linh Lung phụng phịu kể lể.

"Được rồi, ta với muội đi thỉnh an bọn họ, dù gì bọn họ cũng là trưởng bối." - Băng Ngưng điềm tĩnh nói.

Hai mỹ nhân khẽ bước đi trên con đường lát bằng băng ngọc, đi thẳng đến cung điện trung tâm, rồi lại rẽ vào một cây cầu ánh sáng kết nối cung điện trung tâm với một tòa cung điện khác ở hướng đông.

Bỗng từ phía xa xa xuất hiện hai đạo độn quang, khi lại gần thì là hai nữ tử mặc trang phục trưởng lão của Thủy Linh Kiếm Môn. Chỉ là Ác Quỷ Máu chưa nhìn thấy hai nàng bao giờ.

Hai nữ tử nhảy xuống phi kiếm, đi đến trước mặt Băng Ngưng chào hỏi.

"Tham kiến nhị vị môn chủ!" - Nữ trưởng lão mặc áo trắng cúi mình thi lễ, còn nữ trưởng lão mặc áo lam thì khẽ nhăn mặt.

"Nhược Lan! Muội còn đứng ngây ra đấy làm gì." - Nữ tử áo trắng khẽ quát.

"Tham kiến đại trưởng môn! Nhị trưởng môn." - Cô gái mặc áo lam đành phải cúi chào.

"Thất muội, bát muội lâu rồi không gặp, hai người vẫn khỏe chứ?" - Băng Ngưng khẽ mỉm cười hỏi.

"Đa tạ môn chủ quan tâm, tình hình trong môn phái vẫn giống như lúc ngài rời đi."

"Lần này hai người trở về là để thăm sư phụ, hay là còn có việc khác?" - Nữ tử áo trắng hỏi với giọng không cảm xúc, trông nàng giống như một cỗ máy đang nói chuyện.

"Băng Nguyên thành đã bị Hải Tộc phá hủy, tỷ đành phải dẫn theo các đệ tử trở về sơn môn né tránh tai họa." - Băng Ngưng ảm đạm trả lời.

Trên mặt hai nữ trưởng lão hiện rõ sự kinh ngạc, tiếp theo chính là sợ hãi.

"Thương vong... Thương vong như thế nào?" - Nữ tử áo trắng run rẩy hỏi, trong mắt lóe lên một tia tức giận.

"Trước kia bọn ta và sư phụ đã can ngăn hai người, lần này thì hay rồi, giống như chó nhà có tang trở về." - Thủy Nhược Lan cắn răng, ánh mắt tức giận mỉa mai.

"Nhược Lan!" - Nữ tử áo trắng khẽ quát muội muội.

"Nhị vị môn chủ thứ tội, bát trưởng lão chỉ đang bị cảm xúc chi phối, cũng không phải là muốn xúc phạm hai người."

"Không quan trọng, lần tai họa này may mắn không có tổn thất về người, bọn ta đã quyết định bỏ thành giữ người, nên có thể rời đi trước khi tai họa ập xuống." - Băng Ngưng bình tĩnh nói.

Trên khuôn mặt hai nữ trưởng lão hiện lên sự kinh ngạc, kế tiếp chính là thở phào nhẹ nhõm.

"Như vậy rất tốt, có lẽ sư tôn rất muốn gặp tỷ, để muội đi trước dẫn đường." - Nữ tử áo trắng trả lời, nàng liền đi trước dẫn đường, Thủy Nhược Lan cũng đi ngay phía sau nàng.

Băng Ngưng và Linh Lung cũng rảo bước theo sau.

"Hai người này là thất và bát trưởng lão, bọn họ là đệ tử của hai lão thái bà. Chi mạch của bọn họ cùng với bọn muội có chút hiềm khích, chủ yếu là bất đồng quan điểm trong các quyết sách môn phái." - Linh Lung truyền âm cho Ác Quỷ Máu.

Sắc quỷ lẳng lặng đi theo bốn cô gái băng qua những cây cầu ánh sáng, cuối cùng đi đến một tòa cung điện giống như cánh sen. Trước cửa cung điện là một cánh cửa lớn đóng im ỉm, trên cửa được bao phủ bởi một tầng phù văn màu trắng.

"Sư phụ! Hai vị môn chủ đến thăm hai người." - Nữ tử áo trắng lấy ra một lá bùa, khẽ gọi vài tiếng, sau đó dán lá bùa lên cánh cửa.

Lá phù lục sáng rực lên, nó tự động xuyên qua cánh cửa và trận pháp phòng ngự bay vào bên trong.

Phải một lúc sau bên trong mới truyền ra tiếng trả lời.

"Các con đợi ta một lát." - Âm thanh của Băng Hoa có mấy phần kỳ lạ.

Lại thêm một lúc nữa thì bức màn ánh sáng bên ngoài mới biến mất, cánh cửa động phủ tự động mở ra.

Hai vị thái thượng trưởng lão ngồi trên ghế chủ tọa, sắc mặt của các nàng có chút gượng gạo, hai gò má phơn phớt hồng, trên thân thể còn lưu lại mùi mồ hôi.

"Tham kiến sư phụ!" - Hai nữ trưởng lão cúi người, rồi ngồi vào hai chiếc ghế bên dưới.

"Tham kiến sư bá, sư cô! Nhìn hai người vẫn khỏe mạnh, trong lòng đệ tử rất an vui." - Băng Ngưng khẽ mỉm cười nói.

"Con từ xa về vì sao không nghỉ ngơi trước mà lại đến thăm ta? Chẳng lẽ có chuyện quan trọng cần thương lượng?" - Băng Hoa khẽ nhíu mày hỏi.

"Quả thực là như vậy, lần này Băng Nguyên thành bị phá hủy, tuy không có thương vong về người nhưng tài nguyên môn phái tổn thất rất lớn, xin sư bá trị tội." - Băng Ngưng cúi người tạ lỗi.

"Còn người là được, tiền tài chỉ là vật ngoài thân." - Băng Hoa nhấc tách trà băng lăng uống một hớp, việc Băng Nguyên thành bị phá hủy nàng đã dự đoán được từ lâu, chỉ là sớm muộn.

"Về sau con nghe lời ta, chịu khó khổ tu trên Tuyết Sơn, đừng lại dính líu những chuyện nhân thế hồng trần."

"Chúng ta đều là người nhà, không nên lúc nào cũng căng thẳng như vậy. Sau khi hai vị sư tỷ mất bọn ta xem hai con như con của mình, chỉ cần các con bình an là đủ."

"Tư chất của hai con rất cao, lại được chân truyền từ sư tỷ, hơn hai vạn năm đã có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, chỉ cần chịu khó khổ tu nhất định có thể phi thăng thành tiên, tuyệt đối đừng đi vào vết xe đổ." - Thủy Diệp Linh ôn tồn nói.

Sắc mặt hai nữ trưởng lão tỏ vẻ vẻ bình thản nhưng trong mắt hiện lên một tia ý cười, nhìn hai vị sư tỷ bị trưởng bối khuyên răn khiến hai nàng có chút hả hê.

"Chuyện này e là không thể." - Băng Ngưng khẽ lắc đầu.

"Con có ý gì?" - Hai vị thái thượng trưởng lão khẽ nhướng mày hỏi.

"Kỳ thực, con gặp hai người là muốn nhờ sư bá và sư cô làm chủ hôn." - Băng Ngưng điềm đạm nói.

"Ha ha! Con muốn cùng Linh Lung kết hôn sao? Việc này đương nhiên không thể. Mối quan hệ của chúng ta đều rất vi diệu, vừa là tỷ muội vừa lại như đạo lữ. Nhưng nếu con muốn tổ chức hôn lễ thì không thể được, việc đó sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ. Chúng ta chỉ cần trong lòng thấu hiểu nhau, cần gì những nghi lễ trần tục kia." - Băng Hoa phá lên cười, sau đó lại lựa lời khuyên nhũ.

"Ta cùng tỷ tỷ cũng hay nghĩ đến việc thành hôn, nhưng nghĩ lại liền thấy buồn cười, hai nữ nhân cùng mặc váy đỏ cùng khấu đầu bái thiên địa sẽ thành cái gì chứ."

"Cứ làm tỷ muội tốt của nhau là được, không có danh phận cũng chẳng sao." - Thủy Diệp Linh cũng đưa ra quan điểm.

"Hai người hiểu lầm rồi, con và Linh Lung đương nhiên không thể thành thân. Con là muốn nhờ hai người làm chủ môn cho muội muội và Tà Huyết trưởng lão." - Băng Ngưng khẽ bình thản nói tiếp.

Ngay lập tức sắc mặt của bốn người trưởng lão kịch biến, trở nên quái dị vô cùng.

"Tà Huyết trưởng lão là ai? Nghe rất giống tên của Cổ Ma?" - Băng Hoa nét mặt trở nên ngưng trọng.

"Tà Huyết là một cường giả đến từ dị giới, ban đầu hắn cùng bọn con bàn chuyện làm ăn, đổi linh bảo lấy linh thạch."

"Sau đó Băng Nguyên thành bị Hải Tộc tập kích, hắn lấy sức một người chống đỡ hạo kiếp, cứu sống toàn bộ nữ đệ tử trong phái."

Băng Ngưng lấy ra một tấm ngọc thạch đưa cho Băng Hoa, bên trong ghi chép những thông tin về Ác Quỷ Máu.

Vị thái thượng trưởng lão đặt miếng ngọc giản lên trán một lúc, sau đó truyền cho muội muội. Thủy Diệp Linh đọc xong lại đưa cho hai người đệ tử.

Sắc mặt bốn người hiện lên vẻ cổ quái không nói nên lời.

"Băng Ngưng! Người này tuy là cường giả, nhưng lại lịch không rõ ràng."

"Cho dù con muốn lung lạc nhờ cậy hắn chống lại Hải Tộc, bảo vệ cho môn phái thì cũng không thể dùng Linh Lung làm vật tế."

"Đại môn chủ! Việc này muội không thể nào ủng hộ ngài được, từ khi nào chúng ta lại trở nên yếu mềm như vậy, cần phải để cho nam nhân che chở. Việc tỷ làm hết sức mất mặt, muội cảm thấy hổ thẹn thay hai vị sư bá."

"Băng Ngưng tỷ tỷ! Muội tuy cùng tỷ có hiềm khích, nhưng trong lòng vẫn luôn tôn trọng tỷ. Nhưng hôm nay tỷ khiến muội thật thất vọng, chức môn chủ này tỷ tốt nhất đừng làm nữa."

Bốn vị trưởng lão sắc mặt hết sức khó chịu, lời lẽ cũng khó nghe hơn.

"Sư bá, sư cô, nhị vị sư muôi! Mọi người đừng hiểu lầm, sao con có thể hy sinh muội muội để lấy lòng nam nhân. Đây là mong muốn của muội ấy, Linh Lung thích Tà Huyết, muốn cùng hắn kết thành đạo lữ, con là tỷ tỷ đương nhiên sẽ không phá hỏng mong muốn của muội muội." - Băng Ngưng bình thản nói tiếp.

Lập tức bốn ánh mắt sắc như dao liếc sang Linh Lung đang đóng giả cừu non.

"Linh Lung! Chuyện này là thế nào?"

"Tiểu nha đầu! Con vì nam nhân phản bội lại tỷ tỷ của mình sao?"

Linh Lung bị tra hỏi thì khẽ run lên, ánh mắt nhìn sang Băng Ngưng cầu xin trợ giúp.

"Mọi người đừng trách Linh Lung. Kỳ thực con cũng thích Tà Huyết, việc đem muội muội gả cho hắn cũng là ý nguyện của con." - Băng Ngưng sắc mặt ửng đỏ.

Bốn vị trưởng lão nhìn nhau, rồi lại nhìn Băng Ngưng.

"Băng Ngưng! Con làm như vậy là dẫm vào vết xe đổ của hai vị sư tỷ!" - Băng Hoa nét mặt trở nên hết sức căng thẳng.

"Nam nhân là sinh vật không đáng tin cậy, khi hắn chán thì hắn sẽ bỏ rơi con. Tên Tà Huyết này nhìn qua ta liền biết là loại háo sắc, mối quan hệ này hai con nhất định phải cắt đứt." - Thủy Diệp Linh ngưng trọng nói.

"Đa tạ sư bá và sư cô quan tâm, nhưng việc này hai người quyết định không được. Nay con dùng thân phận trưởng môn của Thủy Linh Kiếm Môn ra lệnh cho hai người chuẩn bị hôn sự. Ba tháng nữa nhị môn chủ và Tà Huyết trưởng lão sẽ thành thân." - Băng Ngưng lấy ra một tấm lệnh bài màu trắng, âm thanh từ miệng nàng trở nên uy nghiêm, không còn chút nhún nhường.

"Con!" - Băng Hoa cứng đờ người, chết trân nhìn tấm lệnh bài trưởng môn.

"Tam trưởng lão! Tứ trưởng lão! Hai người là muốn trái lệnh sao?" - Băng Ngưng đanh giọng hỏi.

Hai vị thái thượng trưởng lão hết sức bất mãn, nhưng tu vi không bằng, địa vị cũng không bằng Băng Ngưng nên chỉ có thể cúi đầu.

"Tuân lệnh trưởng môn đại nhân!"

Lúc này sắc mặt đại mỹ nhân mới hòa hoãn xuống.

"Xin sư bá và sư cô thứ lỗi! Con có chút lễ vật hiếu kính hai người." - Băng Ngưng lấy ra hai hộp ngọc đưa lên.

"Ai... Đứa nhỏ này không thèm nghe ta nói nữa, làm sư bá ta rất đau lòng."

"Lệnh của con ta sẽ làm theo, nhưng ta chỉ sợ sau này con xảy ra chuyện, ta sẽ không có mặt mũi mà gặp hai vị sư tỷ."

Hai vị trưởng lão ảm đạm nói, các nàng cầm hộp ngọc đặt sang một bên, không quá quan tâm tài vật bên trong.

"Hai người không mở ra xem sao? Tỷ tỷ đã bỏ rất nhiều tâm huyết để lựa chọn lễ vật cho hai người đó."

"Còn đây là quà cho hai vị sư muội, sau này cũng đừng nói sư tỷ ta keo kiệt."

Linh Lung lấy ra hai hộp ngọc đưa cho thất và bát trưởng lão.

"Đệ tử xin cáo lui!" - Băng Ngưng cúi mình thi lễ, rồi cùng Linh Lung rời đi.

Hai vị thái thượng trưởng lão lúc này sắc mặt mới sa sầm xuống.

"Sư phụ! Hai ả tiện nhân kia thật quá đáng! Dám dùng lệnh bài trưởng môn chèn ép chúng ta, thật không biết tôn ti trật tự." - Thủy Nhược Lan ấm ức nói.

"Hừ! Còn dùng mấy thứ vớ vẩn mua chuộc! Quá xem thường người khác rồi." - Nàng cầm hộp ngọc Linh Lung cho nàng ném mạnh xuống đất.

Nào ngờ trong hộp ngọc văng ra một món cực phẩm pháp bảo, hai nhánh Tuyết Linh Chi và một viên yêu đan Độ Kiếp kỳ.

Sắc mặt bốn vị trưởng lão kịch biến, ba người còn lại đều mở ra hộp ngọc của mình.

Bên trong đều là thiên tài địa bảo có giá trị chục vạn linh thạch, khiến các nàng chết trân không nói nên lời.