Chương 409: Tuyết Sơn

Sau hai tháng vất vả phi hành trên bầu trời băng qua vô số núi cao và hồ lớn, cuối cùng Ác Quỷ Máu cũng thành công hộ tống đoàn nữ đệ tử của Thủy Linh Kiếm Môn an toàn về đến sơn môn.

Trước mắt sắc quỷ là một dãy núi non hùng vĩ, ngọn núi cao nhất xuyên thẳng lên bầu trời, chọc thủng qua các tầng mây.

"Tà Huyết! Kia chính là Tuyết Sơn!" - Linh Lung khẽ reo lên, nàng và tỷ tỷ đã rất lâu không về nhà.

"Không biết bầy tiểu tinh linh có bình an không? Có nhóc tì nào đã hóa hình chưa nữa." - Băng Ngưng phụ họa, trên gương mặt của nàng xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.

"Tỷ yên tâm, trong phái không phải vẫn còn có tam sư bá, tứ sư thúc, thất sư muội và bát sư muội hay sao? Mấy tiểu tinh linh kia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Ác Quỷ Máu nghe hai nàng nói chuyện thì mắt sáng lên.

"Hai người còn có tỷ muội khác?"

"Sắc quỷ! Nếu ngươi háo sắc như vậy, vì sao lần trước ta nói muốn gả một vài trưởng lão cho ngươi thì lại từ chối?" - Băng Ngưng liếc Ác Quỷ Máu một cái.

"Khục! Nàng đừng hiểu nhầm.Chỉ là trước giờ ta chưa bao giờ nghe hai người nhắc đến sự tình trong môn phái nên ta có chút hiếu kỳ, còn trong lòng ta chỉ có nàng và Linh Lung." - Ác Quỷ Máu ho khan giải thích.

"Hừ! Lẻo mép!" - Băng Ngưng lại liếc sắc quỷ, chỉ là trên mặt nàng hiện lên một tầng mây hồng.

Linh Lung biết Ác Quỷ Máu cùng tỷ tỷ liếc mắt đưa tình sau lưng nàng nhưng cũng không nói gì, chỉ chậm rãi giải thích cho sắc quỷ nghe về môn phái của nàng.

"Mỗi một nhất lưu môn phái ngoài trưởng môn thường có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ thì đều có thêm vài vị trưởng lão Độ Kiếp kỳ khác. Muội và tỷ tỷ bởi vì tu vi đến bình cảnh nên cùng mấy chấp sự chưởng lão xây dựng Băng Nguyên thành, phát triển giao thương."

"Còn những vị đệ tử và trưởng lão còn lại đều ở trong sơn môn thánh địa tu luyện." - Linh Lung chậm rãi giải thích.

"Chỉ tiếc là mấy ngàn năm phát triển Băng Nguyên thành nay đã là công cốc, lần sau muốn xây dựng lại cũng không biết đến bao giờ." - Băng Ngưng thở dài một hơi, nàng lại nhớ đến tòa thành băng xinh đẹp nay đã chìm trong biển nước.

"Băng Ngưng thân yêu, nàng không cần phải buồn như vậy, đợi khi nào ta nắm quyền chưởng khống thế giới này trong tay, ta sẽ xây một tòa Băng Nguyên thành lớn gấp mười lần cho nàng." - Ác Quỷ Máu liền nắm lấy tay Băng Ngưng mà an ủi nàng.

"Buông tay! Đừng tỏ ra thân mật với ta như vậy!" - Băng Ngưng nguýt Ác Quỷ Máu một cái, trước mặt Linh Lung nàng luôn thể hiện nàng rất ghét tên sắc quỷ.

"Tà Huyết, huynh nói là huynh có thể thao túng thế giới sao? Không phải chỉ Thiên Đạo mới làm điều đó ư?" - Linh Lung nghi hoặc hỏi, nàng từng thấy Ác Quỷ Máu ngưng đọng không gian một lần.

"Đúng vậy, chỉ có Thiên mới có thể khống chế thế giới, ta hiện tại cũng có thể thao túng thế giới trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng rất nhanh sẽ bị Thiên đoạt lại quyền khống chế."

"Nhưng nếu ta trở thành Thiên, thì đương nhiên ta có thể khống chế thế giới rồi, nàng nói đúng không?" - Ác Quỷ Máu nửa đùa nửa thật hỏi.

"Nhưng làm sao huynh trở thành Thiên được chứ?" - Linh Lung hỏi tiếp.

"Đương nhiên là giết chết Thiên, thế giới này lập tức sẽ biến thành vô chủ, lúc đó ta có thể dùng năng lượng máu xâm nhiễm vạn vật, biến Linh Ma Giới thành một thế giới máu. Như vậy ta sẽ biến thành kẻ chưởng khống thế giới." - Ác Quỷ Máu giải thích.

"Giống như cách ngươi làm trong bí cảnh sao?" - Băng Ngưng cũng cảm thấy hiếu kỳ.

"Ha ha, đúng vậy!" - Ác Quỷ Máu khẽ gật đầu.

"Nhưng huynh làm sao có thể giết Thiên cơ chứ? Thiên hư vô mờ mịt, không thể nhìn cũng chẳng thể chạm, làm sao huynh giết được?" - Linh Lung vẫn cảm thấy vô cùng mơ hồ.

"Thiên thực sự hư vô mờ mịt sao? Nàng còn nhớ cái nữ thần ngủ dưới băng tuyết không? Cô ta mới thực sự là Thiên của Linh Ma Giới, còn Thiên Đạo bình thường vẫn hay xuất hiện chỉ là Thiên giả, giờ đã bị cô ta loại bỏ." - Ác Quỷ Máu lắc đầu.

"Làm sao huynh biết?" - Linh Lung kinh ngạc hỏi.

"Hôm trước cá nhỏ Độ Kiếp nhưng Thiên Đạo đã không xuất hiện, nếu nó vẫn còn chưởng khống thế giới thì phải có một con mắt màu trắng ở trên bầu trời khi đó."

"Nhưng... Nhưng việc này thì liên quan gì đến việc huynh muốn trở thành Thiên?" - Linh Lung vẫn không hiểu Ác Quỷ Máu đang ám chỉ điều gì.

Sắc quỷ im lặng một hồi, giống như đang suy nghĩ cách diễn đạt kế hoạch của nó. Nhưng rồi trên khuôn mặt Ác Quỷ Máu nở một nụ cười quỷ dị.

"Ha ha, nàng đừng để ý, nãy giờ xem như ta nói nhảm đi."

"Ân!" - Linh Lung khẽ gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Tuyết Sơn cao không biết bao nhiêu vạn trượng, từ lúc thấy nó ở xa xa cho đến chân núi cũng mất ba ngày đường, từ dưới chân núi lên đến sơn phong lại mất thêm ba ngày.

Lúc này Ác Quỷ Máu cùng Linh Lung đi trước một đoạn, Băng Ngưng và những người còn lại đi ở phía sau. Bây giờ đã đến lưng chừng núi, cách mặt đất ước chừng mười tám dặm. Xung quanh sắc quỷ là từng mảng sương mù dày đặc mà thực chất chính là những đám mây bao quanh ngọn núi.

Những bông tuyết bay lơ lửng trong không khí, chúng không cách nào rơi xuống mặt đất bởi áp suất không khí và nhiệt độ lạnh lẽo khiến chúng trở nên rất nhẹ.

Ác Quỷ Máu bị không khí lạnh đầy sương làm cho rét run, nhưng Linh Lung lại trông hết sức vui vẻ, hưởng thụ luồng không khí lạnh lẽo.

"Khục... Hừ... Hừ... Sao các nàng có thể sống ở nơi quỷ quái này vậy." - Ác Quỷ Máu run rẩy hỏi, nhiệt độ ở đây chí ít cũng âm một trăm độ.

"Lên đến đỉnh núi thì huynh sẽ biết." - Linh Lung khẽ nheo mắt.

Ác Quỷ Máu tiếp tục di chuyển, chân nó lún sâu vào tuyết. Từ phía xa xa nó thấy một vài đốm sáng lúc ẩn lúc hiện, giống như đang bay về phía mình.

Một lúc sau những đốm sáng cũng bay lại đủ gần để Ác Quỷ Máu nhìn rõ hình dạng của chúng. Những đốm sáng thực chất là những tiểu nữ hài chỉ nhỏ bằng ngón tay, các nàng không mặc quần áo mà đính những miếng băng mỏng lên người tạo thành y phục.

Làn da của những tiểu tinh linh có màu lam hoặc trắng khiến các nàng trông vừa dễ thương lại vừa quái dị.

"Linh Lung tỷ tỷ... Linh Lung tỷ tỷ trở về..." - Những âm thanh non nớt phát ra từ miệng các tiểu tinh linh, các nàng dùng bàn tay nhỏ xíu ôm lấy gương mặt của mỹ nhân.

"Mấy tiểu nha đầu nghịch ngợm! Tại sao lại ra đây! Lỡ may đi lạc thì sao?" - Linh Lung nghiêm mặt quát.

Nàng lấy ra một chiếc lọ băng trong suốt, tóm từng tiểu tinh linh bỏ vào trong lọ.

"Đừng nhốt bọn muội...đừng nhốt bọn muội." - Mấy tiểu tinh linh rối rít van xin.

"Hừ! Nhất định phải phạt." - Linh Lung liền đem nút đậy lại, mặc kệ mấy nữ hài nhỏ xíu la hét bên trong.

"Linh Lung! Mấy nha đầu này là gì vậy?" - Ác Quỷ Máu nghi hoặc hỏi.

"Mấy nha đầu này là tiểu tinh linh, huynh cũng biết muội và tỷ tỷ là Băng Linh và Thủy Linh, tiểu tinh linh chính là hình dạng trước khi hóa hình của bọn muội."

"Chúng do ý thức sơ khai của băng và nước hóa thành, có thể tự do bay lượn khám phá thế giới, tích lũy linh trí. Một lúc nào đó khi đủ trí tuệ sẽ có thể lĩnh ngộ thuật pháp thần thông, đem bản thể hóa thành nhân hình, chính thức trở thành một tu sĩ linh tộc."

"Chỉ là mấy nha đầu này rất ham chơi, đôi khi chúng rơi xuống dưới núi, không thể quay trở lại bản thể hồi phục, kết quả liền biến thành một đoàn năng lượng hòa vào thiên địa." - Linh Lung lắc lắc cái lọ trong tay, hung hăng đe dọa mấy tiểu tinh linh.

"Như vậy nghĩa là mấy nha đầu đó sẽ chết sao?" - Ác Quỷ Máu kinh ngạc hỏi.

"Không đâu, chỉ là một phần linh hồn của chúng sẽ biến mất, vài ngày sau bản thể sẽ sinh ra một tiểu tinh linh mới, tiếp tục công việc phát triển linh trí." - Linh Lung khẽ lắc đầu, đem cái lọ chứa các tiểu tinh linh cất đi.

Chỉ sau vài giờ Ác Quỷ Máu và Linh Lung đã đi xuyên qua tầng mây, trước mắt nó là một quang cảnh khoáng đãng vô cùng, giống như vừa đặt chân sang một thế giới khác.

Bầu trời thì trong vắt có màu xanh nhạt, hoàn toàn không có lấy một đám mây, những ngôi sao tỏa ánh sáng lung linh dù là giữa ban ngày. Thậm chí Ác Quỷ Máu có thể nhìn được cả mặt trăng đang nằm ở phía chân trời.

Sắc quỷ hít một hơi, không khí ở đây khác hẳn đám sương mù khô lạnh phía dưới. Nó mang theo vẻ thơm ngào ngạt và vị trong trẻo ngọt ngào. Những tia linh khí bay lượn khắp nơi tạo thành khung cảnh huyền ảo.

Trên đỉnh núi là vô số kiến trúc cung điện bằng băng, chúng bay lơ lửng như những hòn đảo nhỏ, kết nối với nhau bằng những con đường ánh sáng. Nhìn từ xa xa quần thể kiến trúc giống hệt một bông hoa Thiên Sơn Tuyết Liên đang nở rộ giữa tinh không bao la.

Mặt đất trên đỉnh núi không còn bị băng bao phủ, thay vào đó là một loại linh thổ màu mỡ, khắp nơi mọc đầy những loại kỳ trân dị bảo thủy thuộc tính. Mùi hương hoa cỏ bay phiêu tán khắp nơi, trên những bông hoa là các tiểu tinh linh nhỏ xíu đang nô đùa.

Linh Lung lấy chiếc lọ băng trong suốt ra ngoài, nàng nghiêm mặt nhìn mấy tiểu quỷ tinh nghịch bên trong.

"Lần sau không được xuống núi nữa nghe chưa!"

"Linh Lung tỷ tỷ... Thả bọn muội ra đi... Sẽ không bay đi nữa...Nhất định sẽ nghe lời..." - Mấy tiểu tinh linh bên trong rối rít van xin, hai mắt sáng long lanh trên khuôn mặt hiện lên vẻ hối lỗi.

Linh Lung mở nút lọ thủy tinh để cho mấy tiểu nha đầu rời đi. Nhưng vừa bay ra khỏi hộp mấy tiểu tinh linh liền xoay lại làm mặt quỷ, chúng nheo mắt lè lưỡi trêu chọc tiểu mỹ nhân.

"Linh Lung lão bà bà! Linh Lung ngực lép!" - Âm thanh của mấy tiểu tinh linh tương đối khó nghe, khiến tiểu mỹ nhân bừng bừng nổi giận.

"Mau cút! Đừng để ta tóm được mấy tiểu nha đầu các ngươi!" - Linh Lung tức giận vung tay tạo ra một cơn gió, đem mấy tiểu tinh linh hư hỏng cuốn bay đi xa.

"Mấy tiểu nha đầu này bình thường rất dễ thương đáng yêu, nhưng chúng lại yêu ghét rất rõ ràng. Cũng bởi vì chúng ngây thơ không sợ trời không sợ đất nên đôi khi cũng rất ác mồm ác miệng, nói ra những thứ khiến người khác đau lòng." - Tiểu mỹ nhân thở dài, đem chiếc lọ rỗng cất đi.

Từ phía xa xa có mấy tiểu tinh linh khác bay lại gần, chúng đậu lên người Linh Lung, cọ cọ khuôn mặt nhỏ xíu vào người nàng.

"Linh Lung tỷ tỷ đừng buồn... Mấy tiểu yêu đó rất không biết điều... Trong mắt muội tỷ là người xinh đẹp nhất...Tỷ tỷ không chỉ xinh đẹp mà còn tốt bụng...Thần thông lại cao cường...Linh Lung tỷ tỷ chính là nữ thần..." - Vô số âm thanh nịnh bợ vang lên từ miệng các tiểu tinh linh, Ác Quỷ Máu cũng cảm thấy nể phục kỹ năng vuốt mông của mấy tiểu tinh linh.

"Mấy tiểu nha đầu này thật giỏi nịnh, ta đi lâu như vậy mà vẫn nhớ ta sao?" - Linh Lung mỉm cười xoa đầu một tiểu tinh linh.

Nàng lấy ra từ túi trữ vật một khối linh thạch, bóp viên đá thành bụi phấn rồi vung lên cao. Bầy tiểu tinh linh giống như cá nhỏ bay đến chụp lấy những mảnh linh thạch, đưa lên miệng cắn một cách ngon lành. Ăn xong các tiểu tinh linh liền phủi mông bỏ đi, cũng không thèm chào tạm biệt, thái độ khác hẳn lúc vòi vĩnh xin ăn.

"Huynh không cần để ý mấy nha đầu này, chúng rất thích nịnh nọt người khác, nếu huynh cho chúng ăn thì không sao, nhưng nếu không cho thì chúng sẽ cắn huynh một phát." - Linh Lung vừa giải thích vừa nhìn mấy tiểu tinh linh đang đậu trên cánh hoa.

"Tham kiến nhị môn chủ!" - Từ phía xa xa có hai nữ tử mặc y phục cung trang đi lại gần, quần áo của các nàng hơi khác so với các nữ đệ tử thông thường.

Người thứ nhất có mái tóc trắng như tuyết, nhưng khuôn mặt vẫn còn rất trẻ chỉ khoảng hai bảy hai tám, dáng người yểu điệu thướt tha, là một cái thành thục mỹ phụ.

Người còn lại mặc váy màu lam, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ vui tươi tinh nghịch cùng Linh Lung có ba phần tương tự.

"Tham kiến Băng Hoa sư bá! Tham kiến Thủy Diệp Linh sư cô!" - Linh Lung cũng cúi người chào lại hai nữ tử kia.

Hai nàng này chính là hai vị thái thượng trưởng lão của Thủy Linh Kiếm Môn, tu vi tuy không bằng Băng Ngưng và Linh Lung, nhưng vai vế lại cao hơn hai nàng.

"Hì hì, tiểu nha đầu lâu rồi không gặp, để sư cô kiểm tra xem ngực của ngươi có lớn thêm chút nào không?" - Thủy Diệp Linh nhào đến ôm lấy Linh Lung, bàn tay trực tiếp thò vào áo yếm của nàng mà sờ soạng không kiêng nể gì, hoàn toàn không có khí chất của trưởng bối.

"Sư cô đừng như vậy! Ở đây còn có người!" - Linh Lung hét lên thất thanh.

"Ngoài tỷ tỷ của ta thì còn ai nữa đâu chứ? Nha đầu ngươi muốn gạt cũng nên tìm lý do khác." - Thủy Diệp Linh nhìn xung quanh rồi nói, bộ dạng vô cùng háo sắc tiếp tục sờ mó Linh Lung.

"Linh Lung! Vì sao lần này chỉ mình con trở về, nha đầu Băng Ngưng đâu rồi?" - Băng Hoa nhíu mày hỏi, trong lòng dự cảm không lành.

"Bẩm sư bá, tỷ tỷ dẫn theo toàn bộ đệ tử đi ở phía sau, đệ tử đi trước dò đường, có lẽ một lúc nữa họ cũng về đến sơn môn."

"Toàn bộ đệ tử? Thương Hải Thành xảy ra chuyện gì? Mấy ả ma nữ Hàn Diễm Môn dám xé hiệp ước mà gây chiến với chúng ta sao?" - Nét mặt Băng Hoa đanh lại.

"Không phải Cổ Ma, là Hải Tộc gây chiến. Bây giờ toàn bộ Băng Nguyên thành đã chìm trong biển nước." - Linh Lung sắc mặt cũng trầm xuống.

"Hải Tộc? Sao có thể?" - Thủy Diệp Linh kinh ngạc thốt lên, đồng thời cũng đem hai tay thu về không lại đùa giỡn.

"Các đệ tử an toàn chứ? Ta đã nói với con chúng ta cứ tu luyện trên Tuyết Sơn được rồi, đừng học tập mấy tên Ngũ Thiên Tông kia, xây dựng thương thành làm cái gì chứ." - Sắc mặt Băng Hoa xám xịt.

"Các đệ tử đều không sao, bọn con kịp thoát đi trước khi thành bị nhấn chìm." - Linh Lung trả lời.

"Ai... Xem như trong cái rủi còn có cái may, các con không sao là tốt rồi. Đại sư tỷ và nhị sư tỷ trước khi mất đem tu vi truyền lại cho hai con, cưỡng ép đề thăng tu vi đến Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng việc này cũng để lại rất nhiều họa ẩn, lịch duyệt chưa đủ là một trong số đó."

"Sau này nghe lời sư bá ở lại trong cung tu luyện, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, muốn tăng tiến tu vi nhất định phải dựa vào khổ tu. Lại nói trước khi mất hai vị sư tỷ giao lại hai con cho ta, nếu hai con có việc gì thì ta cũng không biết phải ăn nói với hai tỷ như thế nào..." - Băng Hoa bắt đầu thao thao bất tuyệt, giống hệt một lão bà đang giáo huấn tiểu bối.

Linh Lung liền liếc mắt nhìn Thủy Diệp Linh cầu cứu.

"Tỷ tỷ, Linh Lung từ xa trở về chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, tỷ để con bé về nghỉ ngơi trước đi, từ từ rồi lại dạy dỗ sau." - Diệp Linh vừa nói vừa nắm tay Băng Hoa kéo đi.

"Con phải nhớ lời ta, nhất định phải siêng năng bế quan tu luyện..." - Băng Hoa đi rồi nhưng vẫn không quên nói với theo.

"Để huynh chê cười, hai vị trưởng bối này của muội tính cách có chút vấn đề, nhưng cả hai đều rất tốt, rất nhiều việc trong môn phái đều do họ giải quyết." - Linh Lung khẽ mỉm cười nói chuyện với Ác Quỷ Máu ở bên cạnh.