Chương 138: Ma Thần Máu

"Quả nhiên các tu sĩ rất giỏi trong việc tẩy não người khác, chỉ bằng mấy lời bịa đặt đã có thể khống chế người dân." - Tà Huyết âm thầm đánh giá.

Ở một bên khác những người trong hội đồng tối cao đang tụ tập cùng nhau bàn bạc.

"Lora! Con có thể giải thích cho ta hiểu chuyện gì đang diễn ra không? Từ lúc sống lại đến giờ não ta giống như nổ tung vậy?" - Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đeo kính hỏi, bà là giáo viên cũ của Lora, cũng là một thành viên trong hội đồng tối cao.

"Những chuyện này có phải là do con sắp xếp? Nên con có thể bình tĩnh như vậy?" - Ông Henry cũng hỏi.

Lora vẫn giữ nụ cười lạc quan trên môi, trước mặt hội đồng tối cao nàng luôn thể hiện mình là một đứa cháu gái ngoan ngoãn vui vẻ của họ.

"Những thứ cháu biết cháu đều đã nói, chúng ta đang ở Othelo trong quá khứ, ngoài ra cháu cũng không biết thêm gì khác." - Lora lắc đầu trả lời, nhưng trong ánh mắt nàng là những tia sáng trí tuệ, nàng đã phát hiện ra nhiều thứ khác, chỉ là không thể công bố với mọi người.

"Con thực sự không biết gì về việc này sao?" - Ngài Henry hỏi lại một lần nữa.

"Chỉ là con chết sớm hơn mọi người một chút, nên đến đây sớm hơn mà thôi. Những việc này chắc chắn do Đấng Polaris sắp xếp, vì chỉ Ngài mới có quyền năng này."

"Mọi người cũng không nên quá chú trọng việc này, dù sao chúng ta cũng đã được đến một thế giới tốt đẹp hơn. Việc trước mắt chúng ta nên làm là tìm thức ăn và xây dựng chỗ ở. Nếu không con e rằng tất cả mọi người đều sẽ chết đói." - Lora nửa đùa nửa thật trả lời.

Lời nói của nàng khiến những người trong hội đồng tối cao giật mình, họ nhìn xung quanh, khắp nơi chỉ toàn cỏ và những bụi cây dại, trong hồ nước cũng không có lấy một con cá nhỏ.

"Đúng rồi! Thức ăn! Chúng ta phải lo thức ăn cho mấy chục ngàn người!" - Bà Mary hoảng hốt nói.

"Thức ăn của chúng vốn đều do máy móc phân rã thi thể của sinh vật biến dị thành những chất dinh dưỡng, sau đó tái tổ hợp lại thành các loại thức ăn. Bây giờ không có máy móc, cũng không có sinh vật đột biến gien, chúng ta bắt buộc phải nghĩ ra một biện pháp khác." - Ngài Henry trầm ngâm.

"Ngài James! Ông là hội trưởng hiệp hội an ninh lương thực, chúng tôi muốn nghe ý kiến của ông." - Bà Mary hướng ánh mắt về một người trong hội đồng.

Đó là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi có dáng vẻ gầy gò nhỏ bé, ông ta gầy đến mức xương sườn hằn rõ trên bộ quần áo bó sát, nhìn ông ta giống như một bộ xương khô hơn là một người sống.

"Chuyện này...chuyện này... " - Ngài James cứ ậm ừ, mãi mà không nói được chữ gì.

"Có chuyện gì vậy? Ông cứ nói thẳng ra." - Ngài Achiles lên tiếng hỏi.

Ánh mắt của những người trong hội đồng càng khiến Ngài James lo lắng, mồ hôi lũ lượt túa ra. Ngài James là một người rất nhát gan, cũng rất chăm chỉ và trung thực, vì vậy được Ngài Robert giao cho nhiệm vụ quản lý kho lương thực thực phẩm.

Suốt mấy trăm năm ông đều làm việc chăm chỉ, cẩn thận, thậm chí vì sợ người khác nói xấu mình tham ô lương thực. Ông ta thậm chí chỉ ăn một bữa mỗi ngày, luôn luôn giữ hình dáng bộ xương khô, để người khác biết ông ta nghiêm túc đến mức nào.

"Xin lỗi mọi người!" - Ngài James cúi đầu.

"Quả thực tôi chịu trách nhiệm quản lý lương thực, nhưng tôi chỉ biết quản lý, chống tham nhũng. Còn việc làm cách nào để tạo ra thức ăn thì tôi hoàn toàn không biết gì." - Ngài James áy náy nói, việc xì lốp xe ngay khi cần sử dụng, khiến ông ta vô cùng hổ thẹn.

Câu trả lời của Ngài James khiến những người khác thất vọng, nhưng họ cũng không đổ trách nhiệm lên người ông ta, mà tiếp tục thảo luận.

"Mọi người bình tĩnh, trong quá khứ tổ tiên của chúng ta tạo ra thức ăn bằng cách trồng trọt và chăn nuôi. Nhưng sau này khi khoa học phát triển, chúng ta nhận ra việc nuôi dưỡng rồi giết chết các loài động vật khác là quá tàn ác. Vì vậy ngành thực phẩm nhân tạo ra đời, chúng ta sử dụng các loại tinh bột và hương liệu để chế tạo ra thức ăn nhân tạo."

"Có lẽ chúng ta có thể làm giống như tổ tiên, trồng trọt để lấy lương thực." - Bà Mary đưa ra ý kiến.

"Nhưng cho dù là trồng rau thì cũng cần hơn nửa tháng mới có thể thu hoạch, vả lại chúng ta cũng không có hạt giống hay công cụ làm nông." - Ngài Achiles lắc đầu nói.

"Chẳng lẽ chúng ta lại chết đói ở đây sao?" - Một người trong hội đồng than vãn.

"Chỉ cần người Othelo cùng đoàn kết với nhau, nhất định chúng ta sẽ tìm ra cách."

Cuộc nghị luận lại tiếp tục, Lora yên lặng theo dõi tất cả, nàng không hề lên tiếng.

Đối với mọi người trong hội đồng thì Lora giống như một đứa cháu gái, luôn được họ quan tâm chăm sóc. Còn đối với Lora thì hội đồng tối cao giống như một viện dưỡng lão, còn những thành viên trong hội đồng chính là những nhà khoa học đã già. Lora thường để mặc cho các thành viên trong hội đồng tranh luận với nhau, còn nàng sẽ tự nghĩ cách giải quyết vấn đề.

"Lora, chúng ta hoàn toàn hết cách, con có đưa ra được giải pháp nào tốt không?" - Bà Mary lo lắng hỏi.

"Con cũng không có cách nào." - Lora lắc đầu nói.

Sắc mặt của những người trong hội đồng càng trở nên sa sầm, họ chỉ vừa mới sống lại, e rằng lại sắp chết vì đói.

"Nhưng con biết người có thể giúp được chúng ta." - Lora mỉm cười nói tiếp.

"Ai?" - Tất cả người trong hội đồng cùng thốt lên hỏi.

"Anh ta!" - Lora chỉ tay về phía một kẻ kỳ lạ, hắn mặc bộ quần áo làm từ những mảnh giáp xác nhỏ và vải gai, trên đầu còn có một cặp sừng màu đỏ.


Đã ba năm trôi qua kể từ lúc Lilith đưa linh hồn của tất cả người Othelo vào trong thế giới ảo của nàng.

Dưới sự giúp đỡ của Tà Huyết, người Othelo đã xây dựng một thị trấn bằng gỗ. Hắn dạy cho họ cách xây nhà, trồng trọt, săn bắt, hái lượm, khiến người Othelo từ một giống loài có nền văn minh khoa học tiến bộ, quay ngược lại thành những người nguyên thủy.

Nhưng kỳ lạ là, cuộc sống nguyên thủy dường như lại rất thích hợp với người Othelo. Họ cùng nhau đi hái trái cây, cùng nhau làm việc, cùng ăn uống vui chơi.

Hệ thống tiền bạc hay điểm cống hiến cũng biến mất. Nguồn thức ăn là trái cây có ở khắp mọi nơi nên họ cũng không cần tranh giành. Cuộc sống của họ cuối cùng cũng đã tự do, dân chủ và công bằng.

Tà Huyết và Lora đang ngồi trên một tảng đá, ở cách đó không xa là một đống lửa trại. Những người Othelo mặc những bộ quần áo làm từ sợi vỏ cây lá cây đang nhảy múa ca hát bên đống lửa.

Lora lúc này không còn mặc bộ quần áo bó sát làm từ sợi dẻo tổng hợp nữa, thay vào đó là một bộ váy làm từ lá cây và những bông hoa, trên đầu nàng đội một vòng hoa màu trắng do Tà Huyết làm tặng nàng.

Lora mỉm cười nhìn những người Othelo nhảy múa ca hát, nhìn những ông bà trong hội đồng tối cao ăn trái cây và uống sữa động vật. Mong ước của nàng chính là tạo ra một thiên đường, nơi mà tất cả người Othelo đều có thể sống vui vẻ hạnh phúc. Mặc dù kết quả hơi khác với suy nghĩ ban đầu của nàng, nhưng chí ít thì mọi người cũng đều đang rất vui vẻ.

Tà Huyết ngẩn ngơ nhìn Lora cười, nụ cười của nàng tươi đẹp thánh thiện, khiến hắn nhìn mãi không chán. Nhưng không có buổi tiệc nào không tàn, Tà Huyết đã quyết định sẽ trở về Thế Giới Máu.

"Lô La này, có lẽ ngày mai ta sẽ trở về thế giới của ta. Nàng có thể trở về cùng ta được không?" - Tà Huyết nắm lấy tay của Lora, nhẹ nhàng hỏi nàng.

Lora ngước nhìn hắn, nụ cười trên môi nàng khẽ biến mất.

"Ngày mai anh đi rồi sao? Sao lại gấp gáp như vậy?" - Lora không trả lời Tà Huyết, mà hỏi một câu hỏi khác.

"Nàng nhìn xem, người Ô Theo Ô đã có được cuộc sống yên bình, ta đã giúp nàng hoàn thành tâm nguyện. Nơi này không còn cần chúng ta nữa rồi. Nàng hãy cùng ta đến Thế Giới Máu, chúng ta có thể sinh sống ở đó, ta sẽ bảo vệ nàng." - Tà Huyết khẽ khuyên nhủ.

"Tôi xin lỗi." - Lora lắc đầu từ chối.

"Tại sao vậy? Nơi này đâu cần nàng nữa? Chẳng lẽ nàng thực sự không thích ta sao?" - Tà Huyết dù đã đoán được câu trả lời, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.

"Tôi cũng thích anh, nhưng tôi không thể đi cùng anh được. Bây giờ nơi này là nhà của tôi, những người ở đây là người thân của tôi. Tôi không thể bỏ rơi họ."

"Tôi biết anh cũng có người thân ở Thế Giới Máu, nên tôi sẽ không ích kỷ giữ anh lại."

"Cám ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm." - Lora buồn bã trả lời.

Tà Huyết im lặng hồi lâu, nếu có thể thì hắn cũng rất muốn ở lại đây cùng Lora. Nhưng hắn thực chất là một con quái vật sống bằng máu tươi, thức ăn bình thường có thể làm hắn không cảm thấy đói, nhưng chẳng có ích gì cho việc bổ sung năng lượng và tiến hóa. Tà Huyết bắt buộc phải sống trong rừng, nơi có vô số quái vật để hắn săn giết.

"Ta hiểu rồi, ta tôn trọng quyết định của nàng." - Tà Huyết thở dài một hơi, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác được.

Lora nhìn biểu cảm ủ rũ của Tà Huyết, trong lòng cảm thấy không nỡ. Nàng biết Tà Huyết rất thích nàng, còn nhiều lần không ngại nguy hiểm mà giúp đỡ nàng. Bây giờ nàng lại từ chối cùng hắn về Thế Giới Máu sinh sống. Nhưng Lora cũng không có cách nào đền đáp lại Tà Huyết.

"Anh hãy vui vẻ lên nào, dù sao mấy năm nay chúng ta cũng đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp."

"Tôi sẽ không bao giờ quên anh." - Lora mỉm cười ngọt ngào rồi xoay mặt về hướng khác, đôi mắt của nàng trong suốt như pha lê, phản chiếu lại ngọn lửa trại ở xa xa. Mặc dù Lora nói Tà Huyết vui lên, nhưng chính nàng lại là người đang khóc, hai giọt nước mắt dần tụ lại nơi khóe mắt.

"Ha ha! Nàng nói đúng, chí ít chúng ta cũng đã có rất nhiều ký ức vui vẻ. Ta rất thích nơi này, nó khác xa với thế giới hỗn loạn của ta, vô cùng yên bình và tươi đẹp."

"Sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ quay lại thăm nàng."

Tà Huyết buông tay của Lora ra, cơ thể của hắn dần trở nên mờ nhạt. Tà Huyết quyết định sẽ rời đi ngay lập tức, tránh tiếp tục níu kéo rồi lại không nỡ rời xa nàng.

"Ưm... Tôi chỉ muốn hỏi... Anh có muốn cùng tôi lưu lại một kỷ niệm cuối cùng không?" - Lora nhìn về phía đống lửa, gương mặt của nàng đỏ bừng bừng.

Nàng đã quyết định sẽ báo đáp sự giúp đỡ của Tà Huyết bằng cách trao thân cho hắn. Nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy Tà Huyết trả lời, nàng đoán có lẽ Tà Huyết không hiểu ý của nàng nên chưa trả lời.

"Ý của em là... Anh có muốn ngủ cùng em tối nay không?" - Lora ngượng chín cả mặt, nàng khẽ ngoảnh lại nhìn Tà Huyết. Nhưng chẳng còn ai ở đó, bên cạnh nàng hoàn toàn trống trãi.

Tà Huyết giống như bọt khí, đã hoàn toàn tan biến khỏi không gian.

"Tà Huyết!" - Lora hét lớn, nàng đoán Tà Huyết giận nàng nên đã bỏ về trước, nhưng nàng nhìn bốn phía cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.

"Tiểu thư, anh ta đi rồi." - Lilith khẽ chạm tay vào vai Lora trấn an. Những năm này Lilith vẫn đóng vai một người máy hỗ trợ đi theo Lora và giúp đỡ nàng.

"Đi rồi? Anh ấy đi đâu chứ? Chỉ mới đây thôi..." - Lora không nói được hết câu thì khóc nức nở.

"Cô bình tĩnh lại đi tiểu thư, Tà Huyết không thuộc về nơi này, việc anh ta rời đi là hiển nhiên. Bây giờ tôi cũng sẽ phải đi rồi."

"Từ giờ trở đi cô sẽ phải tự chăm sóc cho bản thân mình." - Lilith khẽ dặn dò, cơ thể của nàng cũng dần trở nên mờ nhạt.

"Tại sao cả cô cũng rời đi? Cô định đi đâu?" - Lora lo lắng hỏi, Lilith là người thân nhất với nàng.

"Tiểu thư, đây là Pha Lê Ước Nguyện, nếu cô có mong muốn gì hãy nói với nó, tôi sẽ biến điều ước đó thành hiện thực." - Lilith lấy ra một khối pha lê trong suốt đưa cho Lora.

"Quả nhiên là như vậy." - Lora than nhẹ, nghe những lời Lilith nói thì nàng đoán được tám chín phần mười sự thật về thế giới.

"Cám ơn cô Queen Lilith, cám ơn đã giúp đỡ người Othelo suốt thời gian qua." - Lora nhớ lại những kiến thức của Queen Thesa ghi chép lại trong những viên pha lê, nhanh chóng suy đoán ra mọi chuyện.

Lilith không trả lời, thân thể của nàng cũng tan vào hư vô. Ở phía xa xa những người Othelo vẫn đang vui vẻ ca hát, hoàn toàn không biết những chuyện đã xảy ra.


Tà Huyết mở hai mắt ra, đầu đau nhức kinh khủng. Hắn lúc này hắn nằm trên ghế, đầu tựa vào đùi của Lilith.

Khung cảnh bên trong khu vườn vẫn như cũ, hoàn toàn không có gì thay đổi.

"Tiểu quỷ, anh tỉnh rồi thì mau dậy đi." - Lilith khẽ nâng đầu Tà Huyết rời khỏi cặp đùi mềm mại của nàng.

Tà Huyết liền đứng dậy, mặc dù bình thường hắn rất háo sắc, thường xuyên đùa giỡn Lilith. Nhưng bây giờ nàng đã là thần linh, hắn không thể khinh nhờn nàng như lúc trước.

"Lây Lít này, Lô La sẽ ổn chứ? Thế giới ảo do nàng tạo ra sẽ tồn tại trong bao lâu?" - Tà Huyết nhìn những bông hoa kim loại trong vườn.

"Tiểu thư và người Othelo sẽ tiếp tục sống bên trong thế giới ảo, tôi sẽ chăm sóc cho họ, anh có thể an tâm chuyện này."

"Giờ ước nguyện của anh tôi đã thực hiện xong, nếu anh muốn thì tôi có thể đưa anh về Thế Giới Máu ngay bây giờ." - Lilith nói với giọng lạnh lùng.

Tà Huyết nhìn bốn phía, sau đó lại nhìn Lilith, hắn trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.

"Sau khi ta đi rồi nàng sẽ làm gì?"

"Có lẽ tôi sẽ ngủ một giấc, một giấc ngủ kéo dài hàng trăm ngàn năm, cũng có thể là hàng triệu năm."

"Phải mất rất nhiều thời gian thì Hexagon mới có thể phục hồi." - Lilith bình thản trả lời.

"Liệu sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?" - Tà Huyết lại hỏi tiếp.

"Trừ khi anh có thể trở thành một vị Ma Thần, nắm giữ một thế giới trong tay thì chúng ta sẽ có thể gặp lại trong Tranh Minh Đại Địa. Còn không thì chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa, duyên phận của chúng ta nên chấm dứt ở đây. E rằng sau khi tôi ngủ dậy thì anh đã sớm biến thành cát bụi." - Lilith nở nụ cười, nụ cười của nàng tràn đầy vẻ cô quạnh.

Một vị thần có thể nắm giữ vô số quyền năng và phép màu, có tuổi thọ kéo dài hàng trăm triệu năm, hàng tỷ năm. Nhưng đi cùng đó là sự cô độc, mỗi lần họ tỉnh lại sau giấc ngủ là hàng trăm ngàn năm đã trôi qua, những người quen cũ đều đã chết sạch.

"Ta hiểu rồi, mặc dù không biết Tranh Minh Đại Địa nằm ở đâu, nhưng nhất định ta sẽ gặp lại nàng ở đó." - Tà Huyết nở nụ cười ngây ngô của hắn.

"Đi thôi." - Lilith khẽ phất tay, trong khu vườn chợt nứt ra một khe nứt. Khe nứt ánh sáng dần mở rộng, phía bên kia là một cánh rừng tươi tốt, vầng trăng máu đỏ tươi treo trên cao, lan tỏa ánh sáng đỏ rực xuống thế gian.

Đây là quyền năng xé rách và khống chế không gian, một quyền năng đặc biệt mà chỉ những vị thần thực sự mới sở hữu.

"Tạm biệt Lây Lít, gặp lại nàng sau." - Tà Huyết nói xong liền tiến về phía khe nứt, nhưng hắn chợt khựng lại.

Hắn lấy ra từ không gian một chiếc hộp kim loại màu đen.

"Hộp lưu trữ này trả lại cho nàng." - Tà Huyết cầm chiếc hộp đưa cho Lilith, thứ này hắn đã mượn của Lilith từ rất lâu, lâu đến mức gần như quên mất nó.

"Những thứ này anh vẫn giữ lại sao? " - Lilith nhận lấy chiếc hộp, bên trong chứa những món vũ khí nàng sử dụng khi còn là người máy trợ lý của Lora.

Bàn tay nàng khẽ phát sáng, truyền một chút thần lực vào bên trong chiếc hộp.

"Anh giữ lấy chúng đi, những thứ này đã được tôi chúc phúc, anh có thể sử dụng làm vũ khí hoặc vật lưu niệm cũng được, dù sao tôi cũng không cần đến chúng nữa." - Lilith đem chiếc hộp tặng lại cho Tà Huyết.

"Giờ tôi cảm thấy buồn ngủ rồi, tạm biệt!" - Lilith phất tay nhấc bổng Tà Huyết lên, ném hắn bay qua khe nứt không gian.

Lilith sau khi nhìn Tà Huyết đã trở về Thế Giới Máu, nàng phất tay đóng khe nứt không gian lại. Gương mặt của nàng chuyển từ lạnh lùng sang buồn bã.

Nàng khẽ đi lại gần những đóa hoa kim loại, vuốt ve những cánh hoa.

"Hy vọng là chúng ta còn có thể gặp lại." - Lilith thì thầm trong miệng, thân thể của nàng hóa thành vô số đốm sáng, bay vụt lên cao, rồi hòa vào Hexagon.