"Là như vậy sao, tôi đã mong rằng cái chết của mình có thể khiến người dân nguôi giận..."
"Thôi vậy... Othelo đã sớm bị hủy diệt từ hai trăm năm trước, có thể kéo dài như vậy đã là rất tốt..." - Lora thở dài một hơi, mặc dù nàng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại trở nên mờ đục không ánh sáng, có thể thấy nàng rất buồn khi biết thứ nàng dùng cả sinh mệnh để bảo vệ lại bị hủy diệt.
"Anh biết nơi này là nơi nào không? Sau khi chết tôi cảm giác giống như đã ngủ một giấc rất dài, đến khi tỉnh lại liền xuất hiện ở đây."
"Vốn dĩ còn cho rằng đây là Trung Giới, nơi linh hồn sau khi chết sẽ cư ngụ một đoạn thời gian, nhưng xem ra không phải vậy." - Lora nhìn ngắm bốn phía, khung cảnh hồ nước trong vắt, đồng cỏ rộng lớn với những loài hoa cỏ tươi tốt.
"Ta cũng không biết nữa, có lẽ Lilith sẽ biết." - Tà Huyết suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Lilith? Đúng rồi, cô ấy sống tốt chứ? Sẽ không phát sinh ra lỗi nào chứ? Lilith rất hay bị lỗi phần mềm, sau khi tôi chết e là không có ai giúp cô ấy sửa lại mã nguồn." - Lora tỏ ra lo lắng.
"Tiểu thư, tôi sống rất tốt." - Giọng nói của Lilith đột ngột vang lên.
Trong không gian lại xuất hiện vô số đốm sáng, lần này người xuất hiện là Lilith dưới hình dạng người máy trợ lý.
"Sao nàng lại đến đây?" - Tà Huyết bất ngờ hỏi.
"Anh không nhớ gì sao?" - Lilith ngạc nhiên hỏi Tà Huyết.
"Đừng kể Lora nghe sự thật về thế giới ảo này." - Âm thanh của Lilith vang lên trong đầu Tà Huyết, nàng khẽ dùng mắt ra hiệu.
"À, đúng rồi, tại sao ta không nhớ gì hết nhỉ?" - Tà Huyết hiểu ý, hắn bày ra vẻ mặt ngốc nghếch của hắn.
"Tôi và Tà Huyết mặc dù không kích hoạt Đĩa Mặt Trời, nhưng lại kích hoạt một máy gia tốc hạt, khiến Othelo quay ngược về thời điểm trong quá khứ."
"Cô nhìn xem, kia chính là mặt trời của Othelo." - Lilith chỉ tay lên bầu trời, nơi có mặt trời đang tỏa ra ánh sáng chói lọi.
"Còn nơi này chính là Othelo trong quá khứ mười ngàn năm trước, những người khác rất nhanh cũng sẽ đến đây."
"Hóa ra là như vậy, cám ơn cô Lilith." - Lora khẽ mỉm cười, nhưng nàng không quá tin tưởng những gì Lilith nói, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Những tia sáng lại một lần nữa hội tụ trong không trung, Ngài Achiles và Bà Mary ngã bịch xuống đất.
"Bà không sao chứ?" - Lora vội chạy tới đỡ Bà Mary dậy.
"Lora? Cháu còn sống sao? Không phải tất cả chúng ta đều bị treo cổ rồi sao?" - Ngài Achiles ngơ ngác nhìn mọi người.
"Lão già chết tiệt! Còn không phải là do ông phát điên gây ra tai họa sao! Chúng ta đều đã già, chết cũng không có gì đáng tiếc. Chỉ có Lora là còn quá trẻ, đều là do lão già ngu ngốc như ông hại nó." - Bà Mary tháo bỏ tấm mặt nạ kim loại, để lộ khuôn mặt hiền hậu của người phụ nữ tuổi trung niên. Mặc dù Mary đã hơn hai trăm tuổi, nhưng bởi vì trải qua nhiều lần cải tạo gien, nên trông bà vẫn còn khá trẻ.
"Xin lỗi Mary, vốn dĩ tôi chỉ định gây áp lực để bà cải thiện cuộc sống cho người dân, nhưng căn bệnh trầm cảm của tôi lại phát tác, mỗi lần nhắm mắt lại đều thấy oan hồn của những người vô tội xuất hiện. Khiến tôi không tài nào ngủ được, lâu dần tâm thần sinh ra vấn đề, đã làm ra những chuyện ngu xuẩn này." - Ngài Achiles ăn năn hối lỗi, sắc mặt của ông ta đã tốt hơn rất nhiều, chí ít là đôi mắt không còn vằn vện tia máu.
"Chúng ta đều đã chết, còn xin lỗi làm gì chứ? Tôi cùng ông tranh cãi hơn hai trăm năm, khi chết lại cùng huyệt, xem như rất có duyên phận." - Bà Mary mỉm cười, không tiếp tục oán trách Ngài Achiles.
"Xin lỗi Lora, đều là ta không tốt đã hại con chết oan." - Ngài Achiles áy náy nói.
"Bà Mary, Ông Achiles! Có thể được gặp lại hai người con liền cảm thấy rất vui, những chuyện đã qua mọi người không nên nhắc lại." - Lora nở nụ cười ngọt ngào.
"Đây là thế giới bên kia sao Lora? Lão Job vẫn luôn nói về việc sau khi chết linh hồn sẽ đến thế giới khác, chẳng lẽ lại là thật?" - Bà Mary lúc này mới nhìn ngắm thế giới xung quanh.
"Nơi này thật giống như Othelo trước kia, khi đó cây cối còn rất nhiều, hồ nước thì trong vắt. Nhưng tiếc là ta lại ủng hộ việc xây dựng nhà máy phát triển công nghệ, nếu không có lẽ Othelo vẫn là một hành tinh xanh tươi." - Ngài Achiles thở dài, trước khi gia nhập hội đồng tối cao, cùng Ngài Robert xây dựng Băng Nguyên thì ông ta là một lãnh đạo cấp cao của Đế Quốc.
"Mọi thứ đều là quá khứ rồi, đều trễ rồi..." - Bà Mary trầm ngâm nhìn hồ nước.
"Chưa trễ đâu Bà Mary, con nghĩ chúng ta có thể xây dựng lại Othelo một lần nữa, chúng ta sẽ biến nơi này thành thiên đường thật sự." - Lora tràn đầy tự tin, đôi mắt của nàng sáng long lanh trong suốt.
"Chỉ với mấy người chúng ta sao? Con còn trẻ nhưng bọn ta đã già cả rồi." - Bà Mary lắc đầu.
"Những người khác rất nhanh cũng sẽ đến đây." - Lora vẫn mỉm cười.
Ánh sáng lại hội tụ trong không trung, hơn mười người trong hội đồng tối cao rơi xuống đất.
"Ôi chao! Bộ xương già của tôi." - Father Job rên rỉ, ông ta ngã trúng một hòn đá, mặc dù không bị thương nặng nhưng cũng rất đau.
"Nơi này là thiên đường hay địa ngục?" - Ngài Henry cũng đứng dậy hỏi.
"Đấng Polaris! Cám ơn Người đã đưa con đến Thiên Quốc, con nguyện dùng cả linh hồn để phụng sự cho người." - Một người phụ nữ đọc một đoạn kinh ngắn.
"Ngài Job? Những kẻ đó dám treo cổ ông sao? Chúng thật quá đáng, ông đã dùng cả đời để giúp đỡ họ..." - Bà Mary sửng sốt khi thấy Father Job cũng đã chết.
"Không, không, là tôi tự nguyện. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh Othelo bị diệt vong, nên sau khi mọi người treo cổ, tôi cũng làm theo, không ai ép buộc tôi cả."
"Ôi kinh thánh của tôi? Có ai thấy cuốn kinh của tôi đâu không?" - Chợt Father Job hốt hoảng hỏi.
Giữa lúc mọi người đang ngơ ngác thì những tia sáng lại chói lòa một lần nữa, lần này là hàng trăm người công dân hạng A B xuất hiện.
Càng lúc càng có nhiều người rơi từ trên trời xuống qua những lỗ hổng ánh sáng.
"Quái vật! Đừng qua đây!" - Một người đàn ông hét lớn, hai tay ôm chặt lấy đầu.
"Mẹ! Mẹ ơi!"
"Tay của tôi! Cánh tay của tôi bị ăn mất rồi!"
"Làm ơn tha cho tôi, đi săn người khác đi."
Những người này la hét rên rỉ, vẻ mặt sợ hãi tột độ, trước khi chết nhất định đã gặp phải chuyện rất kinh khủng.
"Mọi người bình tĩnh, bây giờ tất cả mọi người đều đã an toàn." - Lora hét lớn trấn an người dân.
"Chúng ta còn sống sao?"
"Không, đây nhất định là thế giới bên kia, chúng ta đều đã bị quái vật giết chết.
"Chúng ta đáng lẽ không nên tổ chức bạo loạn, không nên đập phá tòa thị chính. Nếu không có lẽ chúng ta vẫn còn sống."
"Nóng giận mất khôn, hối hận cũng đã muộn."
"Chúng ta không nên đổ mọi trách nhiệm cho hội đồng, họ chỉ cố gắng duy trì Othelo càng lâu càng tốt, treo cổ bọn họ cũng không giúp chúng ta sống tốt hơn, mà còn trở thành miếng mồi cho quái vật."
Những tiếng than thở vang lên từ người dân, sau khi chết thì cơn tức giận của họ cũng tan biến.
"Mọi người không nên bi quan như vậy. Thật ra chúng ta vẫn còn sống, Đấng Polaris nhân từ đã nhìn thấy sự cơ cực của Người Othelo, nên Người đã dùng quyền năng quay ngược Othelo về mười ngàn năm trước. Người đã ban cho chúng ta một cơ hội làm lại từ đầu." - Lora lợi dụng tín ngưỡng thờ Polaris để trấn an người dân.
"Xin ông hãy giúp cháu trấn an mọi người, cháu không thực sự giỏi việc này." - Lora nhìn Father Job nhờ vả, Father Job là vị tu sĩ duy nhất của Othelo, ông ấy rất được người dân kính trọng.
"Con cứ giao việc này cho ta." - Father Job gật đầu, ông cầm lấy cuốn kinh bằng kim loại đi đến giữa những người dân đang hoang mang lo lắng.
"Mọi người hãy bình tĩnh, ta sẽ giải thích mọi chuyện."
"Tất cả mọi việc đều là sự sắp xếp của Đấng Polaris, Người chưa bao giờ rời bỏ chúng ta. Việc Mặt Trời bị phá hủy, Othelo diệt vong, Băng Nguyên xảy ra nạn đói, dịch bệnh, bạo loạn. Tất cả đều chỉ là thử thách của Đấng Polaris dành cho chúng ta." - Father Job dùng giọng nói trầm trầm ấm áp thuyết phục người dân.
"Polaris đang thử thách chúng ta?"
"Father? Ý của người là? Xin hãy giải thích cặn kẽ hơn."
Những người dân trở nên xôn xao.
"Ta đã được Đấng Polaris báo mộng. Cách đây mười ngàn năm Đấng Polaris đã gửi cho chúng ta một món quà, Người ban cho chúng ta ánh sáng của khoa học, để chúng ta có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Nhưng người Othelo lại sử dụng quyền năng được Đấng Polaris để làm những việc sai trái. Tổ tiên chúng ta đã phá hủy tự nhiên, đốt phá những rừng cây để xây dựng nhà máy, hủy hoại môi trường biển bằng chất thải, diệt sạch những loài động vật hoang dã, xây dựng những thành phố đầy khói bụi."
"Chính chúng ta đã để lòng tham và sự ích kỷ làm mờ mắt, chúng ta đã dùng khoa học để phục vụ chiến tranh, thảm sát chính đồng loại của mình."
"Đấng Polaris đã trừng phạt tội lỗi của người Othelo bằng cách hủy diệt mặt trời, để mặc chúng ta sống trong tăm tối, bệnh tật, nạn đói và cái chết."
"Nhưng Polaris là Đấng Nhân Từ, Ngài chưa bao giờ thực sự vứt bỏ chúng ta, Ngài chỉ trừng phạt người Othelo. Sau khi Băng Nguyên diệt vong, Ngài đã dùng quyền năng của mình để cứu dỗi chúng ta. Ngài đã nhân từ ban cho chúng ta sự sống mới, hồi sinh Othelo một lần nữa, khiến nó trở nên xanh tươi như lúc trước."
"Mọi tội lỗi của chúng ta đều được xóa bỏ sau khi chịu sự trừng phạt từ người. Giờ đây chúng ta là những con người mới, những người tự do và bình đẳng. Hãy tạ ơn Đấng Polaris vì sự nhân từ."
"Tạ ơn Đấng Polaris! Tạ ơn Đấng Polaris!" - Father Job giơ hai tay lên cao, không ngừng hét lớn.
Những người dân khác giống như hoàn toàn tin tưởng lời Father Job nói, cũng đưa hai tay lên cao, đồng thanh hô theo ông.