Chương 6. Hai Người Học Nhóm
Tranh thủ lúc đi vệ sinh thuận tiện hắn nghiêng người đến bên muội muội, hạ giọng nói:
“Ta trả tiền cho ngươi đi xem phim, ngươi có đi hay không? "
“Ta không có hứng thú.”
Sau một lúc dừng lại, mắt muội muội hắn giật giật và nói:
“Ngươi cứ đưa ta hai trăm đồng là được rồi.”
"Ta ở đâu ra nhiều tiền như vậy."
"Đừng có giả vờ, lấy bộ sưu tập tem của ngươi ra, tùy tiện lấy một cái cũng có giá gần hai trăm đồng rồi."
"Năm mươi."
"Hai trăm."
"bảy mươi."
"hai trăm."
"Vậy thì thôi đi"
Hắn tự nhủ trong lòng, ta đưa ngươi hai trắm thì không bằng trực tiếp ra ngoài thuê phòng còn hơn.
“Một trăm năm mươi.”
Thấy hắn ngừng mặc cả, muội muội hắn giảm giá xuống.
"Một trăm, đây là mức giá cuối cùng, không thể hơn nữa."
"Thêm một cái vé xem phim."
"Được rồi ~!"
"Thêm một bộ trò chơi."
"A? Ngươi đang vơ vét tài sản của ta sao? Một trăm đồng cộng với vé xem phim cộng với bộ trò chơi, đã hơn hai trăm."
"Vậy ngươi cũng có thể trực tiếp cho ta hai trăm."
Hắn hiện tại nóng lòng muốn nổi giận, cũng không có thời gian để chống lại trí tuệ và dũng khí của nàng, nghiến răng nghiến lợi:
"Được rồi! Bộ trò chơi thì về sau sẽ đưa cho ngươi. Ngươi đi luôn bây giờ đi. "
Muội muội hắn chậm rãi đứng dậy, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Đuổi ta ra ngoài vội vàng như vậy, chắc là gặp ma rồi."
Khi Lục Y Y bước ra, thì muội muội cũng đúng lúc bước ra khỏi cổng nhà.
"Hả? Bắc Bắc đi chơi sao?"
"À, nàng ra ngoài xem phim."
“Ồ, ta với nàng đã lâu không gặp, muốn nói chuyện với nàng một lát.”
Vẻ mặt của Lục Y Y có chút mất mát.
Thấy chưa.
Hắn sốt ruột nói:
“Ôi, có cái gì để nói với nàng đâu, cái đồ quỷ sứ khó ưa.”
Sau đó, hắn ôm chầm lấy nàng sánh vai bước vào phòng ngủ của hắn. Lục Y Y cầm lấy túi sách trong tay, cau mày nói:
“Ngươi định làm cái gì vậy?
Hắn đẩy nàng vào phòng, dùng gót chân khép cửa lại rồi xoa tay và nhìn nàng cười toe toét.
Nàng dường như đã đoán được hắn đang nghĩ gì, mặt đỏ bừng, hai tay cầm lấy túi sách:
“Ta biết ngay là ngươi không có ý tốt gì mà, vậy mà còn nói là muốn cùng nhau học nhóm chứ?"
"Làm việc quan trọng trước, sau đó mới học."
Hắn bước tới ôm nàng đẩy xuống giường, miệng hướng về phía môi mỏng như cánh hoa anh đào của nàng.
Lục Y Y đặt tay lên mặt hắn, đẩy mạnh ra, cố gắng ngồi dậy và nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Ta đã nói với ngươi rồi mà, chúng không thể làm điều này nữa. "
Hắn giống như một con gấu túi, quấn quanh lưng nàng, dùng hai tay luồn qua nách nàng, nhẹ nhàng ôm lấy cả người nàng, hắn hôn lên chiếc cổ trắng nõn thon thả kia, miệng lẩm bẩm hỏi:
“Tại sao lại không làm chuyện này nữa chứ?
"Ôi ~! Sao ngươi đáng ghét thế, có thể nghiêm túc một chút được hay không."
Lục Y Y chật vật đẩy hắn ra.
“Sao ta lại không nghiêm túc chứ, điều quan trọng nhất lúc này chính là làm tìnhâmf.”
Hắn nhẹ nhàng nói và lại rướn người về phía trước.
Lục Y Y né tránh, túm lấy cặp sách đánh nhẹ vào đầu hắn hai cái, tức giận nói:
“Ngươi có thể nghiêm túc một chút hay không? "
Hắn xoa xoa đầu và nói với vẻ đau khổ:
"Ta rất trung thực, nàng xem đi, ta vẫn còn chưa dùng tay của mình mà."
Thấy nàng có vẻ buồn, thế là hắn dừng lại động tác của mình, ngồi thẳng người và hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì sao, nàng nói cho ta xem nào."
Lục Y Y ngồi ở bên giường nói:
"Mẹ ta ngày hôm qua đã mắng cho ta một trận."
"A? Tại sao? Không phải là mẹ của nàng cũng không phản đối quan hệ giữa chúng ta sao."
Lục Y Y cúi đầu, do dự một chút rồi nói:
"Mẹ hỏi ta là có phải đã làm việc kia với ngươi hay không."
"Việc nào?"
Lục Y Y biết hắn cố ý hỏi, cho nên nắm lấy cái gối ở đầu giường , đánh vào mặt hắn, hắn vội nở một nụ cười:
"Đã biết rồi còn hỏi, đánh chết ngươi này, đánh chết ngươi này”.
Thế là hắn chỉ cười xòa một cái rồi nói:
“ Sao mà mẹ nàng biết được chứ, nàng kể với mẹ sao?”
Nàng quay đầu lại và nhìn hắn chằm chằm:
"Là mẹ của ngươi nhắn tin qua wechat cho mẹ ta. Ta đang muốn hỏi ngươi đó, làm sao mà mẹ ngươi biết được? "
Hắn có chút ngại ngùng gãi gãi đầu:
"Đúng vậy, làm sao mà mẹ ta biết được nhỉ? Sẽ không phải là..."
Hắn nghi ngờ chỉ vào nàng:
"Nhất định là nàng rồi! Chắc là đã bị phát hiện ở điềm nào rồi."
“Ta thì làm sao mà để phát hiện chứ.”
Lục Y Y nghi ngờ nhìn hắn:
“Vậy không phải là ngươi nói à?
"Ta không phải đồ ngốc, sao có thể nói với mẹ về chuyện này chứ?"