Chương 5: Bạn Gái Tới Nhà

Chương 5. Bạn Gái Tới Nhà

Sau khi cha trả lời điện thoại, ông ấy vội vàng đi ra ngoài mà không kịp ăn sáng, không biết rằng ông ấy đang bận cái gì nữa.

Điện thoại di động và máy tính xách tay của hắn đều bị tịch thu, vì vậy hắn chỉ có thể ngồi trên sô pha xem TV trong khi chờ Lục Y Y đến.

Muội muội hắn nằm ở bên kia sô pha, nghịch điện thoại di động, chân trái vắt sang chân phải, bàn chân trắng nõn đung đưa, nhìn rất thích ý.

Hắn băn khoăn chờ Lục Y Y tới, phải làm sao để có thể dụ dỗ muội muội ra ngoài.

"Này… Quỷ cước thất."

"Gì đó? Đồ diên."

Cách đây vài năm, muội muội bị trẹo chân và đi khập khiễng, lúc đó hắn mới xem được phim Hoàng Phi Hồng và thấy được nhân vật quỷ cước thất cũng bị què chân

Sau đó biệt danh quỷ cước thất cũng được đặt cho nàng. Lúc đầu, nàng phản đối quyết liệt biệt danh này, nhưng nàng càng chống lại, hắn lại càng thích gọi như thế.

Nàng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận cái tên đó, và sau đó còn đặt cho hắn một biệt danh là đồ điên.

Thành thật mà nói, hắn nghĩ rằng hắn cũng thích biệt danh này một chút, và hắn cảm thấy nó khá phù hợp với tính khí của hắn.

"Cuối tuần ngươi cũng được nghỉ hai ngày, tại sao không đi chơi với bạn cùng lớp?"

"Cuối tuần ta mới được nghỉ hai ngày, nên phải ở nhà nghỉ ngơi."

"Ngươi đi ra ngoài chơi một lát."

"Ta ~ không ~"

Bắc Bắc vừa nói vừa nghịch điện thoại.

Hắn đưa tay nắm lấy những ngón chân mềm mại và dễ thương của nàng, lắc nhẹ rồi dỗ dành:

"Muội muội yêu ra ngoài chơi một lát được không. "

Nàng bị hắn túm lấy ngón chân lắc lư, cũng không phản kháng mà mất kiên nhẫn nói:

"Ca ca ơi, ngươi thật phiền phức đó, sao ngươi cứ muốn ta đi ra ngoài thế. "

“Lát nữa ta phải làm bài tập.”

Hắn tiếp tục run rẩy.

“Ngươi làm bài tập thì liên quan gì tới ta.”

Muội muội hắn mạnh mẽ rút chân lại.

( hai anh em nhà này chỉ cách nhau có 2 tuổi nên xưng hô rất tùy tiện)

"Ngươi ở nhà làm ảnh hưởng tới việc học hành của ta."

"Huh ~! Ngươi làm như ta có bức xạ ấy, ta có thể ảnh hưởng tới ngươi học hành sao”

"Nguyên nhân chính là do ngươi quá phiền phức và đáng ghét. Khi nhìn thấy gương mặt ngươi ở nhà, ta lại bực bội không muốn học."

“Biến đi.”

Muội muội hắn đá mạnh vào người hắn.

Hắn quay sang một bên và ngâm nga bài thơ hắn tự chế:

“Một con ma có bảy chân.

Không chịu xuất cảnh ở nhà thực sự rất lo lắng. "

Muội muội cũng không tức giận, nàng vểnh bàn chân nhỏ lên, vừa chơi điện thoại vừa nói:

"Một bộ óc điên rồ,

Khá vất vả, ngày nào cũng bị ăn ba cái tát, có khi bị đánh mông. "

Hắn đang định đáp lại thì tiếng chuông cửa vang lên, vừa bước tới mở cửa liền nhìn thấy Lục Y Y đang đứng ngoài cửa cười.

Hôm nay nàng ăn mặc rất giản dị, với một chiếc áo khoác màu xanh nước biển, quần trắng dài đến mắt cá và đi đôi giày thể thao màu hồng nhạt.

Một chiếc cặp đi học được đeo chéo qua vai; với bím tóc xoắn, tóc mái bằng và khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn với lớp trang điểm nhẹ, mang đầy đủ khí chất ngây thơ của cô gái nhà bên.

Nàng cao hơn nhiều so với những cô gái cùng cấp, cao gần bằng hắn, nhưng nhìn tổng thể thì nàng rất cân đối hài hòa. Mặc dù cao nhưng nàng không có dấu hiệu bị gù lưng. Và lưng nàng hơi giống mẹ hắn, trước kia nàng đến nhà hắn chơi, hắn đã thử lấy trộm quần áo của mẹ cho nàng mặc thử, đúng là rất vừa vặn.

Nhưng cho dù như vậy thì vẫn không ra khí chất của mẹ, vấn đề này có thể liên cùng tuổi tác và trải nghiệm.

Mẹ của Lục Y Y và mẹ của hắn đã là bạn gần mười năm. Từ nhỏ hai người bọn hắn đã chơi thân với nhau, cho nên cũng có thể coi là thanh mai chúc mã, Lục Y Y cũng khá thân với muội muội của hắn.

"Ui nha, thảo nào ca ca của ta cứ muốn đuổi ta ra ngoài? Hóa ra là có một vị khách quý đến",

Bắc Bắc vương vai đưa hai tay chào hỏi Lục Y Y:

"Chào ~ Chị dâu, đã lâu không gặp."

Lục Y Y đã quen với việc bị nàng pha trò, từ lâu đã không còn ngại ngùng nữa, nàng cười nói:

"Bắc Bắc ở nhà sao, hôm nay trường học cho nghỉ à? "

“Ừ.”

Muội muội gật đầu, sau đó bẹt miệng, than thở với vẻ mặt đau khổ:

“Ta vất vả lắm mới đợi được tới ngày cuối tuần để nghỉ ngơi tại nhà một chút. Thế mà ca ca của ta cứ tìm cách đuổi ta ra ngoài, cũng không biết hắn đang mưu đồ cái gì đây. "

“Được rồi, được rồi, đừng nói nhảm với nàng.”

Hắn đẩy lưng Lục Y Y về phía phòng ngủ, cầm túi sách của nàng dặt xuống và nói:

"Chờ một chút, ta đi toilet."