Tình yêu có đôi khi giống như ăn ô liu, vừa vào miệng vị có chút đắng lại chua, có phần khó mà nuốt trôi, thế mà khi nhai lâu, bạn sẽ phát hiện trong cái đắng đó lại mang theo vị ngọt, dư vị ngọt ngào tươi mát, hương thơm giữ mãi như vị của tình yêu.
Dương Dương cầm di động bấm bấm, chần chờ một lúc cuối cùng vẫn gửi đi, nhìn thông báo "tin nhắn gửi đi thành công", cô không biết quyết định này là đúng hay sai.
Nhưng không cho cô đổi ý, chỉ chốc lát, điện thoại lại vang lên, Dương Dương nhìn hai chữ "thành giao" thật to chiếm cả màn hình, không phải đợi lâu, một bóng người liền xuất hiện trước mặt cô.
Dương Dương ngẩng đầu, Phan Thừa Hi đang mỉm cười nhìn cô, mặt mày có vẻ đắc ý vui sướng, thường ngày Dương Dương ghét nhất đàn ông yêu nghiệt như thế, nhưng giờ khắc này trong một sát na cô bỗng hoảng hốt, nụ cười phô thiên cái địa kia vỗ tới đáy lòng cô, trong phút chốc làm cô hoảng hồn, Dương Dương cảm giác tim mình nhảy lỡ một nhịp.
Nhưng cũng chỉ là một thoáng mà thôi, Phan Thừa Hi vừa mở miệng, Dương Dương liền hủy bỏ tất cả ưu điểm của hắn.
"Snoopy, em nói chuyện phải giữ lời." Hắn thì thầm bên tai Dương Dương.
Dương Dương liếc hắn một cái, hừ một tiếng xem như là trả lời.
Phan Thừa Hi cũng không so đo, cúi đầu sừng sộ với cái gã phiên bản Hoàng Dung mặt ngu ngốc nhìn bọn họ: "Xin buông bạn gái tôi ra." Ba chữ bạn gái nói ra đặc biệt nặng, Dương Dương và gã con trai phiên bản Hoàng Dung đồng thời run rẩy.
"Anh là. . . " Gã con trai phiên bản Hoàng Dung đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, lại bất đắc dĩ người quá lùn, cho dù đã đi giày cho tăng chiều cao, cho dù là lót mũi chân vẫn chỉ tới ngực Phan Thừa Hi, y nguyên phải ngẩng đầu nhìn mới nói được.
"Bạn trai của Dương Dương." Phan Thừa Hi để chứng minh lời của hắn liền đặt tay lên vai Dương Dương,dùng sức một chút thì cả người Dương Dương liền ngã vào ngực hắn.
"Tôi không tin! Dương tiểu thư, em đang đùa với anh, có phải không?" Gã phiên bản Hoàng Dung cắn môi, nước mắt xoay vòng trong hốc mắt.
"Là thật, anh ấy là bạn trai tôi." Dương Dương mặt không chút thay đổi không cam lòng nói ra, nhưng mặt trắng nhỏ đang ôm cô vừa nghe thế thì hưng phấn cười tươi hơn.
"Anh không tin, anh không tin, anh và em dù quen biết ngắn, nhưng tình nghĩa lại sâu đậm. Anh có tình với em, có nhật nguyệt chứng giám, trời đất động dung, anh một lòng say mê em, em sao có thể khiến cho anh đau lòng, a. . .
Cà phê đắng, đậu tương tư, sầu riêng thối.
Anh có tình, em "xì hơi", cũng nguyện ý.
Dư vị khí trong cơ thể ngày đó, chuyện xưa thật khó nhớ lại, anh không muốn "xì hơi". A. . . "
Dương Dương và Phan Thừa Hi ngơ ngác nhìn nhau, ngây ngẩn cả người, tưởng là gã cực phẩm trước mắt sắp nổi điên thì hắn lại ngừng lại, cầm hoa hồng trên bàn nhét vào tay Dương Dương, "Dương tiểu thư, em cảm thấy thế nào? Thơ này là linh cảm anh chợt nổi lên ngẫu nhiên làm, em quả nhiên là nữ thần linh cảm của anh, a. . . "
"Buông cái tay bẩn thỉu của anh ra!" Phan Thừa Hi "ba" một tiếng nắm lấy tay gã phiên bản Hoàng Dung, "Sau này anh đừng có quay lại quấy rầy bạn gái tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí với anh đâu!"
"Anh buông tay tôi ra, tôi đồng ý với anh là được, anh muốn tiêu diệt tôi a. . . "
Phan Thừa Hi đành chịu mắt trợn trắng, buông tay hắn ra, ôm lấy Dương Dương đi ra ngoài cửa, Dương Dương nghiêng đầu nhìn thì thấy cái gã Hoàng Dung kia đang ngồi trên ghế lau nước mắt, trên cổ tay có một vòng đỏ.
Dương Dương trong lúc bất chợt cảm thấy gã cực phẩm có chút đáng thương, nhưng nghĩ lại, nếu bị hắn cuốn lấy, vậy người đáng thương là cô rồi.
Vừa ra khỏi quán "Năm tháng", Dương Dương liền hất tay Phan Thừa Hi ra, nói tiếng cám ơn rồi chạy đi.
Phan Thừa Hi nắm lấy tay Dương Dương, "Đi đâu đó?"
"Về nhà."
"Lợi dụng xong liền muốn đi?"
". . ."
"Chúng ta đi. . ."
"Tôi kiếm tiền đấy kiếm tiền đấy Tôi cũng không biết đi lường gạt làm sao
Tay trái tôi mua một chiếc nokia Tay phải tôi mua một chiếc motorola. . ."
Trong lúc Phan Thừa Hi muốn hẹn với Dương Dương thì điện thoại Dương Dương reo lên, vẫn là cái nhạc "Tôi kiếm tiền" ấy.
Dương Dương mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của mặt trắng nhỏ, ra hiệu hắn đừng lên tiếng, sau đó ấn nút nghe.
"Con gái, cải trắng có hi vọng bán đi không?"
"Lão nương, dáng dấp người nọ thật đúng là phải xin lỗi quốc gia và nhân dân. . . "Dương Dương thêm mắm thêm muối miêu tả lại một lần bề ngoài gã cực phẩm, thuận tiện kể ra sự kiện hơi độc.
"Kháo, thế nào mà thiếu đạo đức như thế, lớn lên sao mà còn dọa người đến vậy?"
"Đúng vậy, mang về tuyệt đối sẽ mất hết cái mặt già kia của mẹ, cho nên vì lão nương mẹ, con liền say goodbye với anh ta luôn."
"Vậy cũng tốt, con gái con cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, đánh rắm cũng không phải chuyện mất mặt, ba con bình thường toàn thả hơi độc trong chăn đấy thôi, con ấy, đúng là cùng một đức hạnh với ba con mà. Lão nương lần sau tìm giúp con một người không ngại con đánh rắm, con sớm về nhà đi." Khi nói lời này, lão đồng chí Dương đang trong khu cùng một đám ông già chơi cờ, cả người bỗng chợt uốn éo, hơi độc một bên lặng lẽ bốc lên, chỉ chốc lát, hơi độc không màu trong suốt lao tới mọi người, lão Vương bên cạnh lão đồng chí Dương là người đầu tiên bị liên lụy, kêu thảm một tiếng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, mà những người khác đợi khi phát hiện ra thì cũng đã chậm, ít nhiều cũng hít vào một bộ phận khí độc, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, bịt mũi chạy như điên,lão đồng chí Dương sờ mũi, hát một đoạn tiểu khúc về nhà.
"Lão nương, đã nói rắm không phải con thả, là lão bà Tĩnh ca ca thả!" Dương Dương biện bạch vì bản thân, mặt trắng nhỏ đứng ở bên cạnh đưa lưng về phía cô, nhưng hai vai đã run rẩy cực kỳ lợi hại.
"Được rồi được rồi, con sớm về nhà đi." Nói xong cũng cúp điện thoại luôn.
Dương Dương cầm điện thoại di động khóc không ra nước mắt.
"Chúng ta đi ăn chút gì chứ?" Phan Thừa Hi cố ý tiếp cận gần Dương Dương.
Dương Dương mặt chán ghét: đi đi đi, đứng sang bên, đừng có lượn lờ bên cạnh tôi.
Phan Thừa Hi tủi thân: Vì sao? Vì sao em ghét anh như thế?
Dương Dương lui ra phía sau: Vì sao? Tôi còn "tam mao" đấy! Anh sao không đi soi gương đi, toàn bộ đều đúng dạng mặt trắng nhỏ!
Phan Thừa Hi tiến lên cọ Dương Dương: Người ta chỉ là da trắng một chút, anh tuấn một chút, là một trí thức, cũng không phải mặt trắng nhỏ!
Dương Dương tay hoa đẩy hắn: nhìn anh kìa, khí chất, mùi vị, có thứ nào không phải của mặt trắng nhỏ?
Phan Thừa Hi trắng mắt: Anh có khí chất này thì làm sao? Tòa soạn người ta còn tranh nhau muốn anh làm người mẫu bìa kia kìa! Anh dùng chính là nước hoa CK có hương vị đàn ông nhất, đương nhiên là có mùi vị, không tin em ngửi xem.
Dương Dương thiếu chút nữa bị nước hoa làm ngạt thở chết: KAO, anh thức thời thì cút được bao xa thì cút, bằng không tôi thấy anh một lần thì đánh anh hai lần! Đi sang một bên, rõ là nhìn đằng trước thì ghét đằng sau, nhìn bên trái thì ghét bên phải!
Phan Thừa Hi cũng không giận, lưu manh cười một tiếng: Em không phải đã quên ước định của chúng ta rồi chứ?
Dương Dương ngẩn ra, 囧,cô đích thực đã quên mất thỏa thuận vừa rồi, ban nãy để đuổi cái tên cực phẩm kia, cô buộc lòng phải cầu cứu hắn, nhưng không có đáp ứng làm GF của hắn, chỉ là đáp ứng sau này cho hắn cơ hội, nếu hắn hẹn cô, cô không thể cự tuyệt, lấy 3 tháng làm hạn định, nếu sau ba tháng, cô vẫn không thích hắn, hắn sẽ buông tha.
Sau đó, hai người tới một quán cơm Tây phụ cận tùy tiện ăn chút gì đó, nhưng Dương Dương bây giờ không có khẩu vị, liền muốn xin về nhà, Phan Thừa Hi cũng không bắt buộc, dù sao cũng còn nhiều thời gian, không phải vội, chỉ cần cô ấy đồng ý cho cơ hội là được, hắn tin tưởng với mị lực của hắn, cô ấy trước sau cũng có ngày phải khuất phục.
Cuộc sống đang tiếp tục, công việc cũng đang tiếp tục, Dương Dương khắc ghi những lời khuyên từ tờ báo, tạp chí, con người vừa lên chức cần phải khiêm tốn, làm đúng bổn phận công việc. Một tháng sau, năng lực làm việc của cô đã được công ty công nhận, ở chung với đồng nghiệp cũng không tồi, đương nhiên cũng là không tồi ở bề ngoài.
Thương trường như chiến trường, nơi làm việc cũng là một chiến trường không có khói thuốc súng, nơi làm việc mà con người với muôn vẻ, trong văn phòng mỗi thời mỗi khắc đều diễn ra "Kim Chi dục nghiệt", cái chiến trường này vĩnh viễn cũng không thiếu tiết mục ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, trừ cái đó ra,người ở nơi làm việc mỗi ngày đều phải rèn luyện những thứ như khe hở pháp luật, ranh giới luân lý, việc người xích mích, quy tắc ngầm trong nghề, nhất là người mới.
Vừa phải nghênh đón ý đồ lãnh đạo, lại phải làm tốt quan hệ đồng nghiệp, đây là một vở tuồng trong đó toàn dân đều là binh. Thương trường như chiến trường, muốn thành công, đọc thuộc "Binh pháp Tôn Tử" là cần thiết, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nguyên lý này vĩnh viễn đều hiệu quả. Ngoại trừ làm tốt bổn phận, bạn còn cần hiểu quy tắc trò chơi buôn bán xã hội cùng quy tắc ngầm của văn phòng, như vậy bạn mới có thể nổi trội trong cuộc cạnh tranh, tiếp tục leo lên trước.
Những thứ này là sau khi Dương Dương vào công ty được tiếp thu lớn nhất. Trong công việc, phái nữ thường thường cực khổ hơn, phái nữ rất nhiều lúc phải chăm sóc cả sự nghiệp lẫn gia đình, muốn tìm được điểm thăng bằng trong đó cũng rất mệt rất khó.
Mary Lý đã qua ba mươi, tuy là dùng SK-II, mặt nạ tổ yến cố gắng bảo dưỡng, nhưng trước sau vẫn không ngăn được dấu vết năm tháng. Mary Lý là một nữ cường nhân danh phù kỳ thực, vì sự nghiệp, vì tiếp tục leo lên trước, cô ấy không tiếc nỗ lực, sự nghiệp tuy đạt được nhưng tuổi xuân cũng đi qua, năm tháng phí hoài, bất chợt quay đầu lại, khi trên đường chứng kiến bóng lưng gia đình người khác thì giật mình thấy chuống đồng hồ sinh lý đã vang lên.
Đây là Vu Lỵ nói cho cô biết, Vu Lỵ nói cô tuyệt không nên làm như Mary Lý, giành được sự nghiệp nhưng cũng thành bà cô, có ý nghĩa gì chứ? Vu Lỵ lớn hơn Dương Dương một tuổi, đối với việc chung thân đại sự, gia đình cũng thúc giục rất gấp, cô ấy cũng không đối nghịch với người nhà, chỉ cần có đối tượng, cô ấy đi ngay, nhưng gặp mặt nhiều như vậy, vẫn không có một ai vừa mắt, Dương Dương biết kỳ thật trái tim cô đặt trên người Lâm Viễn.
Hôm nay là thứ năm, Dương Dương sớm đã xử lý xong công việc, nhàm chán ngồi một chỗ, click chuột, nhập vào trang Tấn Giang, mở sưu tầm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng lên, a, "Ô Long Nữ Ngỗ Sai" có chương mới!
Dương Dương vui vẻ rạo rực vào đọc say sưa, đến chỗ kích động, vốn là từng tiếng "phốc" vang lên, tiếp đó không nhịn được nữa, gõ bàn phun: "Ha ha. . . Buồn cười quá, Dương Nguyệt này quá hài hước, ha ha. . . "Tới ngày", "tới ngày". . . "
Trương Phương cùng văn phòng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dương Dương động kinh, hỏi: "Are you OK."
"Yes, ha ha. . . Buồn cười quá, cô gái "trư thái cảo" này, hai người đàn ông vì cô ấy mà tranh nhau ngươi chết ta sống thì để cô ấy trộm đi không nói, hơn nữa còn có thể liên tưởng đến "tới ngày". . . Ha ha. . . "
Trương Phương mê hoặc, nhưng nhìn Dương Dương như vậy cũng biết cô chắc lại bị đập đầu vào đâu, lắc đầu tiếp tục công việc.
"Dương Dương,em lại bị đập đầu vào đâu nữa hả?" Vu Lỵ còn chưa tới bộ tiêu thụ đã nghe thấy tiếng cười của Dương Dương.
"Vu Lỵ, chị đã đọc chương mới chưa? Em cười mà bụng cũng đau luôn nè."
"Em nói "Ô Long" ?" Vu Lỵ cũng thử đọc quyển tiểu thuyết Dương Dương giới thiệu.
"Đúng vậy, chương này là "Tới ngày"." Dương Dương ra ngoài cùng Vu Lỵ nói chuyện, quy định công ty lớn không giống nhau, chỉ cần cô làm tốt công việc, thời gian còn lại có thể tự do sắp xếp.
"Chương này đích thực rất buồn cười. . . "Thế là hai người đó liến thoắng trò chuyện về nội dung truyện.
Trương Phương ngồi gần cửa bị hai người họ làm cho ngồi không yên, kỳ thực công tác của cô cũng xong rồi, đang xem chút sách về việc làm, học tập kinh nghiệm, nhưng hai người này lại không ngừng líu ríu, cô ngẩng đầu muốn ra hiệu ngầm các cô nhỏ giọng một chút, nhưng vừa ngẩng đầu thấy Dương Dương thì ngây ngẩn cả người.
"Ms Dương. . . "Trương Phương nhỏ giọng gọi Dương Dương, nhưng Dương Dương rất hưng phấn, chẳng những không có nghe thấy, hơn nữa trong lời nói còn liên tục xuất hiện hai từ "kinh nguyệt", phòng làm việc có một phái nam cũng ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vừa chuyển đến trên người Dương Dương, sửng sốt mấy giây, tiếp theo lúng túng "khụ" mấy tiếng cúi đầu tiếp tục giả bộ bận bịu.
Nhưng Trương Phương lại nhìn thấy hết trong mắt, lại kêu vài tiếng, nhưng Dương Dương vẫn không nghe thấy, cô không thể làm gì khác hơn là đi tới chụp lấy vai Dương Dương, "Ms Dương, cô đi toilet một chút đi."
"Hả?" Dương Dương khó hiểu, cô không muốn đi toilet, cô lại không vội.
"Cô tốt nhất nên đi xem chút đi, cái kia của cô tới đó." Trương Phương nhỏ giọng nói ra.
"Cái gì tới?"
"Chính là cái kia."
"Cái gì?"
"Kinh nguyệt đó!" Trương Phương từ trong kẻ răng phun ra mấy chữ này.
"Ha ha. . . Hoá ra Ms Trương cô cũng theo dõi cái này a, chương mới nhất chính là nói tới "Kinh nguyệt", rất là buồn cười phải không?" Dương Dương vừa nói vừa cười.
Trương Phương nghiến răng nghiến lợi: "Tôi là nói cô có nguyệt sự đó!"
"Cổ đại hình như không gọi nguyệt sự thì phải, chắc là "quỳ thủy"." Dương Dương xoay người lại góp ý.
Miệng Trương Phương co rút lại, đang muốn trực tiếp mở miệng lần nữa, một giọng nữ rất điềm đạm ngăn cản cô.
"Ms Trương, văn kiện cô cần tôi đã lấy giúp cô đây."
Trương Phương lập tức tươi cười, cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, lần này Hác Đình giúp cô một đại ân, cô cũng quên luôn Dương Dương bên này, cười đáp ứng lần sau mời Hác Đình đi ăn bữa cơm, cầm tài liệu tới phòng kế hoạch.
Vu Lỵ từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, nháy mắt với Dương Dương liền đi, giữa phụ nữ, thường thường lúc đối mặt lần đầu tiên đã xác định có thể trở thành bạn hay không. Vu Lỵ và Hác Đình lần đầu tiên đối mặt đã thuộc về loại "không thể thành bạn", ở công ty mà thấy nhau thì chỉ gật đầu coi như chào hỏi, nếu gặp bên ngoài trực tiếp coi đối phương như người không quen biết.
Hác Đình thiên sinh lệ chất, hơn nữa lại trang điểm, rất nhanh đã thành hoa khôi của bộ tiêu thụ, trực giác Dương Dương cũng không thích cô gái này lắm, dù sao vẫn cảm thấy cô ta giống như một xà mỹ nhân, sơ ý một chút, cô ta sẽ siết chết bạn.
Hác Đình uốn éo đôi giày cao gót 10cm quay về, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ, mày liễu mắt phượng, đôi môi rất có tính cách chu ra, quần áo trên người toàn đồ hiệu, xinh đẹp động lòng người, trên đầu gối một tấc ở phía sau váy mở ra khe hở chữ A, bước đi mơ hồ có thể thấy được bắp đùi thon dài, cô ta đích thực là một cô gái rất mê người, cũng trách không được đàn ông độc thân trong công ty vừa nhìn thấy thì đã tự động đứng lên.
Phụ nữ "ưỡn" tốt, Hác Đình vừa nhìn thấy Dương Dương liền ngẩng đầu ưỡn ngực, mỗi lần Vu Lỵ thấy đều xì mũi coi thường, nói cô ta ưỡn nữa cũng không tới Cup B, Hác Đình là Cup A, khi lần đầu gặp mặt, Dương Dương liền chú ý ánh mắt cô ta đặt trên Cup C của cô.
Dương Dương mỉm cười lên tiếng chào xoay người muốn đi vào, Hác Đình theo đuôi đi vào, lúc Dương Dương muốn về chỗ ngồi thì ngạc nhiên kêu lên: "A. . . Ms Dương, quần cô dính gì vậy, thế nào mà một mảng hồng hồng thế?"
Khi cô ta nói, tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn về phía Dương Dương, lúc ánh mắt lướt qua quần Dương Dương thì nữ nhíu mày, nam đỏ mặt, lúng túng cúi đầu giả bộ bận bịu không thấy gì cả.
"Làm sao thế này?" Dương Dương quay đầu nhìn lại, 囧,kinh nguyệt cô tới, lại còn dính trên quần, Dương Dương kêu khẽ một tiếng chạy tới toilet.
Hác Đình nở nụ cười xinh đẹp quay về chỗ ngồi, cúi đầu tiếp tục công việc.
Dương Dương ngồi xổm trong phòng rửa tay, quẫn bách muốn khóc, cô sao hồ đồ như thế, ngay cả kinh nguyệt tới cũng không có cảm giác, hiện tại tất cả người của bộ tiêu thụ hẳn là đều biết, ngày mai toàn bộ người của công ty cũng sẽ biết.
Cô hôm nay mặc quần ngố màu trắng, bây giờ muốn lau cũng lau không hết.
Mới vừa rồi còn ở trong công ty kêu to "kinh nguyệt", quả nhiên là "kinh nguyệt", mặt Dương Dương cũng thành 囧,cô sao lúc nào cũng hỏng như thế.
"Dương Dương, em ở phòng nào?" Là tiếng của Vu Lỵ.
"Em ở đây." Dương Dương mở cửa nhà cầu, giọng nói mang theo tiếng nức nở.
"Em còn là phụ nữ nữa sao? Tới cái này mà cũng không biết!" Vu Lỵ lúc này cũng không quên tổn hại cô.
"Đừng nói nữa, em cũng quẫn muốn chết." Cô cũng không muốn, Hác Đình vừa nãy nói, hầu như toàn bộ người trong bộ đều nghe thấy.
"Rồi, cầm đi." Vu Lỵ ném cho Dương Dương một cái ABC mỏng dính.
"Được rồi, chị sao biết em ở đây?" Dương Dương ở trong nhà cầu úng thanh úng khí hỏi.
"Là Phan thiếu gọi điện bảo chị tới, còn nữa, anh ta đang chờ em bên ngoài để đưa em về, đã chào hỏi với Mary Lý rồi."
"A." Hắn sao biết được? Nói thật, lúc này cô thật đúng là không muốn gặp mặt trắng nhỏ kia, thế nhưng nếu như không gọi hắn đưa về, cô sao trở về đây, vết hồng kia rất nổi bật, Lý Ninh lại đi công tác, bằng không có thể gọi cô ấy tới đón.
"Thực sự hâm mộ em đó nha, Phan thiếu đối với em thật đúng là không tồi, sau này cũng đừng quên bà mối chị đây đó." Trong công ty chỉ có Vu Lỵ biết chuyện giữa cô và mặt trắng nhỏ, Vu Lỵ vẫn cho rằng cô là cầu nối giữa bọn họ, cho nên vẫn muốn đòi tiền làm mai của Dương Dương.
Mỗi khi đến lúc này, Dương Dương đều coi lời cô trở thành "khí trong người".
"Này cô gái, em xong chưa?" Vu Lỵ chờ có chút không nhịn được.
"Ừ, xong rồi." Dương Dương lúc này mới không được tự nhiên đi ra, lông mày rũ ngược.
"Buộc vào đi." Vu Lỵ đưa cho Dương Dương một cái áo khoác nam.
"Của ai vậy?"
"Trừ Phan thiếu ra, còn có ai nguyện ý hi sinh áo mình để che kinh nguyệt cho em?" Vu Lỵ mập mờ.
Tâm trạng Dương Dương khẽ động, nhận lấy, thắt ở ngang hông, trong lòng có chút chua chát lại có chút ngọt ngào, như ăn quả ô-liu vậy.
Dương Dương còn đang không được tự nhiên không muốn ra toilet, Vu Lỵ nói, em còn muốn chờ mọi người tan tầm thấy bộ dạng kia của em sao? Nói xong đẩy Dương Dương ra ngoài.
Phan Thừa Hi đứng cách không xa cửa toilet, tựa vào trên vách tường, thấy các cô ra ngoài liền cười một tiếng, Dương Dương cảm giác trái tim mình như đập nhanh hơn một chút.
"Không sao chứ?"
Dương Dương lắc đầu, mặt đỏ như ánh bình minh, cũng không dám nhìn thẳng hắn, ngay cả người của bộ công trình cũng biết, tốc độ này thật dọa người.
"Vậy chúng ta đi thôi." Không có những lời dư thừa, Phan Thừa Hi gật đầu với Vu Lỵ xong liền ôm lấy Dương Dương đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, Phan Thừa Hi thắt dây an toàn cho Dương Dương. Trên đường về, hai người cũng không lên tiếng, Dương Dương vẫn cúi đầu, mặt trắng nhỏ dường như cũng ý thức được sự quẫn bách của cô, hai mắt nhìn thẳng phía trước, miệng vẫn treo nụ cười, thế nhưng cười không giống như những lần trêu chọc trước, mà ẩn ẩn hàm chứa ấm áp.
Dương Dương len lén nhìn gò má cao mà trắng nõn ấy, lần đầu tiên biết được mặt trắng nhỏ cũng có ưu điểm.