Chương 10: 1st PK

Củ hành tây là thứ tốt, nhìn người phải như lột hành tây, lột hết tầng này tới tầng khác mới có thể biết rõ trái tim bên trong tốt hay xấu; theo đuổi tình yêu có lúc cũng như lột vỏ hành tây, cần kiên nhẫn lột từng tầng vỏ một, cuối cùng sẽ có vỏ khiến cho đối phương lệ rơi đầy mặt.

Những ngày kế tiếp, Dương Dương vẫn đem trọng tâm đặt vào công việc, lời đồn đãi còn đang tiếp tục, bát quái còn đang tiến hành, nhưng cũng không quan trọng bằng một miếng bánh mỳ.

Mary Lý nói, làm tiêu thụ, chỉ dùng chữ số nói chuyện, cô có nghiệp tích (thành đạt trong công việc) thì cô chính là lão đại, ngược lại, cô không có nghiệp tích, cho dù cô tốt nghiệp từ Harvard, mọi người cũng không mua tài khoản của cô, không có nghiệp tích thì Out.

Trong "Thế giới không có trộm" của chú Lê có nói: "Bạn có biết thế kỷ 21 quý nhất là gì không? - Nhân tài!" Một nhân tài chân chính, hắn cần biết về nhiều lĩnh vực, không chỉ có tiêu chuẩn bằng cấp mà còn phải hiểu việc tổng kết kinh nghiệm thực chiến và cảm nghĩ trong công việc. Để tìm ra giữa cô và Hác Đình ai là nhân tài ai là dong tài (kẻ tầm thường), Mary Lý đã công khai chức vụ, bắt đầu từ tháng thứ ba, cô ấy sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho Dương Dương và Hác Đình để hai người cạnh tranh, thắng sẽ vào trở thành một thành viên của bộ tiêu thụ, thua thì tiếp tục làm trợ lý tiêu thụ.

Học tập hơn hai tháng, Dương Dương cảm giác mình tiếp xúc được chẳng qua là một góc băng sơn của môn tiêu thụ, học tập được chỉ là chút da lông, vì sinh tồn, ngay cả khi ở nhà Dương Dương cũng học "20 chiêu cần đọc về tiêu thụ" và"Thương đạo là thiên". Lý Ninh thấy thế, nói đến những cuốn sách kia giống như xách theo con chuột chết, "study?"

Dương Dương gật đầu, muốn cướp lại sách thì Lý Ninh vứt ngay vào thùng rác: "rubbish!"

"Cái sh*t!" Đá Lý Ninh một cước xong liền xông tới cấp cứu cuốn sách quý báu.

"Cậu đọc mà hiểu mấy thứ này, Lý Ninh tớ sau này cho cậu gọi là tiểu nhân!"

Dương Dương im lặng, kỳ thực cô cũng biết đọc mấy thứ này căn bản không có nhiều tác dụng, Lâm Viễn trong bộ cũng nói với cô, tiêu thụ, nó là thời gian tích lũy, tích lũy kiến thức chuyên nghiệp, tích lũy kinh nghiệm thực chiến, tích lũy lĩnh vực.

Nhưng đối với Dương Dương mà nói thời gian hiện tại chính là vấn đề lớn nhất, Hác Đình hơn cô một năm kinh nghiệm tiêu thụ, đối với lần cạnh tranh này, nói thật, Dương Dương không có tin tưởng nhiều, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, học tập là một cách tranh thủ lớn nhất lần này của cô, cô không muốn sau này ngược lại hối hận.

Dương Dương vừa ra khỏi toilet liền đụng phải Hác Đình mặt mày hớn hở.

"Ms Dương à, nghe nói Phan thiếu bộ công trình đang theo đuổi cô hả?" Khi cô ta đi qua Dương Dương thì đưa tay chặn lại.

Dương Dương cười không đáp, cái gọi là không có lửa thì sao có khói, giấy không bọc được lửa, bất luận là ai nói ra, ngày này kiểu gì rồi cũng sẽ đến, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, huống hồ cô và mặt trắng nhỏ lại cùng một công ty.

"Không nói gì nghĩa là thầm chấp nhận?" Hác Đình khiêu mi nói.

Dương Dương nhún vai, muốn vòng qua cô ta để đi, với loại người này cô không muốn nhiều lời, lãng phí thời gian chẳng khác nào lãng phí mạng sống.

"Thật không biết sao mà một người đàn ông xuất sắc như Phan thiếu lại coi trọng cô? Cô chẳng lẽ lại coi là thật sao? Cái này cũng khó trách, con vịt xấu xí muốn biến thành thiên nga, chim sẻ cũng muốn bay lên làm phượng hoàng, nhưng mà tôi phải nói cho cô biết, cô chỉ là một trong số đồ chơi của Phan thiếu thôi, cô cho là anh ta sẽ nảy sinh tình cảm với cô sao? Thật đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời này đó, ha ha..."

Nghe vậy, Dương Dương xoay lại nhìn cái mặt phách lối của Hác Đình, cười nói: "Đúng vậy sao? Vậy cảm ơn cô nhắc nhở, tôi có muốn trở thành thiên nga hay bay lên làm phượng hoàng hay không, mấy cái đó đều là chuyện của tôi, cô đừng có nhọc lòng vô ích." Nói xong Dương Dương xoay người rời đi, đi được mấy bước rồi lại quay đầu nói: "Còn tôi có phải một trong số đồ chơi của Phan thiếu, chơi xong thì bỏ hay không thì đó cũng là chuyện của tôi, dù cho tôi bằng lòng làm đồ chơi của anh ấy thì cũng không đến việc cô xen vào, không phải sao?"

Cô từ trước đến giờ luôn giữ một quan niệm người không phạm ta ta không phạm người, mọi người nước sông không phạm nước giếng không tốt hay sao? Nhưng chuyện đó cũng không đại biểu cô nhát gan sợ phiền phức, nếu có người dám khi dễ trên đầu cô, đến lúc nào đó cô cũng sẽ hung hăng đánh lại, mà Dương thị giáo dục con cái ra ngoài cũng không phải giống con cừu con mặc cho người đánh người mắng, hừ, con chó nóng nảy cũng biết nhảy tường!

Hác Đình bị chọc tức mày liễu dựng ngược, cắn răng "Hừ" một tiếng, mặc kệ là công việc hay là đàn ông thì Hác Đình cô cũng phải thắng, cô tuyệt sẽ không thua một người đàn bà 3 không thế này! (3 không của Hác Đình là: không bối cảnh, không kinh nghiệm, không thủ đoạn)

Có câu nói như này, thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân. Chuyện kể rằng Dương Dương nhất thời nhanh miệng cùng Hác Đình xé rách da mặt, ân oán giữa hai người vì vậy mà kết lên.

Hôm nay Dương Dương từ bên ngoài quay lại, mới trở về chỗ ngồi, còn chưa vào chỗ, Hác Đình liền lắc lắc eo rắn 18 tấc đi tới vỗ bàn làm việc của Dương Dương, cười đùa làm Dương Dương nổi da gà toàn thân, "Mary Lý gọi chúng ta cùng tới phòng làm việc của cô ấy một chuyến."

Dương Dương khép laptop lại, đặt điện thoại sang chế độ rung, đứng dậy chỉnh lại quần áo nói: "Vậy đi thôi." Ngoài mặt không có biểu hiện ra, nhưng trong lòng cô có chút lo sợ, nhìn Hác Đình tươi rói cô đã cảm thấy có chút không ổn, từ sau phong ba WC lần trước, lúc có những người khác, hai người gặp mặt liền gật đầu chào hỏi, làm một chút công phu bên ngoài, nếu không có người quen, trên cơ bản các cô cũng chẳng khác người xa lạ mấy, hôm nay cô ta lại "hòa nhã" tới tìm cô, có thể thấy được là có chuyện sắp xảy ra, nụ cười kia chính là "Tiếu lý tàng đao". (Giống với miệng nam mô bụng bồ dao găm)

"Ngồi đi." Nghe được tiếng gõ cửa, Mary Lý không ngẩng đầu nói ra.

Dương Dương và Hác Đình ngồi vào cái ghế băng đối diện cô, Mary Lý xử lý xong công việc mới ngẩng đầu lên.

"Chắc hẳn các cô đã đoán được vì sao tôi gọi các cô tới rồi chứ nhỉ?" Mary Lý là người từng trải, đã làm hơn chục năm, trước đây cũng là từ trợ lý tiêu thụ mà đi lên, có thể bò tới vị trí bây giờ, năng lực tự nhiên không nhỏ, quan trọng nhất là sau khi lịch duyệt qua vô số người, người mới như Dương Dương chỉ cần làm chút chuyện mờ ám là cô liền đoán ra được bảy tám phần.

Với tư cách một trong những người quản lý, lúc mới bắt đầu, để tuyển dụng một người thì cô thường tương đối chú trọng bằng cấp, bối cảnh và kinh nghiệm công tác của người kia, bây giờ, sau khi trải qua nhiều chuyện hơn, ý tưởng của cô đã có thay đổi rất lớn, như bằng cấp, bối cảnh và kinh nghiệm công tác ba cái này là điều kiện ắt không thể thiếu, nhưng cô cũng đem một tỉ lệ nhất định đặt vào một phần rất nhỏ, tỉ như: Phẩm chất và năng lực.

Hai nhân viên trước mắt này đều rất ưu tú, đều có những ưu điểm cùng sở trường riêng. Nhưng với kinh nghiệm công tác mà nói, hiển nhiên là Hác Đình càng tốt hơn, trong hơn hai tháng quan sát, thường thường chỉ cần cô nhắc tới, Hác Đình lập tức hiểu được ý của cô, nhưng Dương Dương ngược lại kém một chút, cái này có thể liên quan đến việc từng trải, một người mới ra ngoài xã hội không lâu, kinh nghiệm công tác lúc trước lại không hợp với tiêu thụ, tuy nhiên cô ấy có thể trong hàng trăm người bộc lộ được tài năng coi như là rất tốt rồi.

Ban đầu dựa theo việc này, cô có thể trực tiếp an bài vị trí cho hai người, nhưng Hác Đình khá háo thắng, dã tâm không nhỏ, có dã tâm là tốt, nhưng mọi chuyện luôn có mức độ của nó, một khi vượt qua cái mức độ đó, đồng thời uy hiếp tới lợi ích của những người khác, vậy thì đó có thể trở thành vật cản. Cô có được ngày hôm nay, cũng không phải dựa vào hậu trường bò lên, mà là từng bước một leo tới vị trí này, sự chua xót khổ sở trong đó mấy ai có thể biết được? Người đời đều là như thế, cô cười, đại gia nguyện ý vì cô dệt hoa trên gấm để cùng cười với cô; cô khóc, đừng mong có người khóc cùng, tuy việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cũng có, nhưng dù sao quá ít, chí ít thì Lý Bội Hinh (tên tiếng Trung của Mary Lý) chưa bao giờ gặp, cô có thể leo tới vị trí này cũng là đạp lên những người khác, có thể nói không dễ, cho nên cô sẽ không để những người khác uy hiếp được cô, Hác Đình thông minh nhưng lại quá tự phụ không biết thu liễm phong mang của mình, đạo lý súng bắn chim đầu đàn không phải cô ta không biết, nói cho cùng, cô ta ỷ vào chỗ dựa sau lưng - Tôn Phong, quản lí bộ nhân sự mà thôi.

Người như Hác Đình, nếu khống chế tốt sẽ là một trợ thủ đắc lực, nếu không tốt, rất có thể sẽ cắn lại cô một cái. Ngược lại, Dương Dương không có bối cảnh không có kinh nghiệm, tính cách cũng tương đối điềm đạm, tương đối mà nói thì là dễ dàng làm việc.

Cô có thể không nhìn mặt mũi bộ nhân sự, nhưng nhiều thêm một địch nhân không bằng thêm một đồng bọn hợp tác, hỗ trợ nhau đôi bên cùng có lợi, đây là giai đoạn tối cao trong thương nghiệp, cho nên một mặt cô không trực tiếp chỉ rõ nhận ai trong hai người, mặt khác lặng lẽ đưa ra, từ trong đó chọn ra một người giúp mình lớn nhất.

Thời điểm Mary Lý đang vòng vo suy nghĩ, Hác Đình và Dương Dương cùng gật đầu, chờ đoạn sau của cô.

"Các cô đã biết, tôi cũng không nhiều lời vô ích, nói đơn giản thế này, ở đây có hai Case cần các cô trình lên. Công ty Quo­ta tuy rằng đã đạt đến mục tiêu dự trù, nhưng tiền thì không ai chê ít cả, chúng tôi mời các cô vào đây chính là muốn các cô là nguồn suối mới, có thể mang tới sức sống mới cùng lợi ích cho công ty."

Hai người Dương Dương cùng gật đầu tỏ ý hiểu rõ, kỳ thực lấy tính cách Dương Dương mà nói, cô không thích chuyện trong công việc mà đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng cuộc sống dù sao vẫn dựa vào việc cô phải phát triển, nguy cơ tài chính đang không ngừng mở rộng, chịu ảnh hưởng khủng hoảng nghiêm trọng nhất bao gồm xây dựng, xe hơi, du lịch, tài chính, phục vụ và bất động sản. Rất nhiều xí nghiệp vì tiết kiệm chi phí ứng đối khủng hoảng đã bắt đầu cắt giảm nhân sự với giảm lương, dưới tình huống chật vật như này, rất nhiều người thất nghiệp không tìm được việc làm, cả ngày quanh quẩn một chỗ dày vò trong mê man, đau khổ tìm kiếm một công việc kiếm sống, đi theo việc xí nghiệp phá sản, cắt giảm nhân sự, giảm lương, càng ngày càng nhiều người sa vào khốn cảnh, theo nguy cơ này, mỗi ngày trên báo chí xem cho tới hôm nay lại có bao người thất nghiệp, lại có công ty gì đóng cửa và giảm biên chế, cô cũng đặc biệt cảm kích và quý trọng cơ hội như vậy, huống chi nhường một bước mà nói, vô luận cô tới đâu cũng đều có cạnh tranh, cho nên lần này bất kể cô không thích thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ cố gắng hết mình, toàn lực ứng phó.

Mary Lý đưa hai Case cho các cô, Dương Dương vừa xem thì mồ hôi đã chảy xuống, đây là một mối hàng rất khó giải quyết, bộ tiêu thụ đã cùng công ty TB xoay mấy năm, công ty này vẫn không nhả ra, nhưng đối với làm tiêu thụ, chỉ cần khách hàng có nhu cầu, vậy thì đại biểu có hi vọng, đó là lí do mà mấy năm qua này, công ty vẫn không bỏ dở liên hệ cùng công ty TB, case này đã qua tay của vài thành viên bộ tiêu thụ, nhưng cũng không tiến triển chút nào, một lần lúc liên hoan, Lâm Viễn nói cho cô biết, Lâm Viễn xem như tiền bối cô trong việc bán hàng, hắn ở trong công ty mấy năm, biết và hiểu rõ hơn nhiều so với cô.

Ngay khi Dương Dương cau mày nhìn case của mình, Hác Đình bên cạnh lại mặt mày rạng rỡ, Dương Dương liếc cô ta lại đưa tới cái cười đắc ý mà khiêu khích.

Cô bất đắc dĩ thở dài trong lòng. Mặc dù đây là xí nghiệp góp vốn, nhưng chỉ cần nơi có người Trung Quốc, chạy không thoát hai chữ "lễ vật", quan hệ hộ, đi cửa sau đâu đâu cũng có, cho dù là bên ngoài xí nghiệp cũng không ngoại lệ.

Cùng lúc Dương Dương ngắm Hác Đình, Mary Lý đúng lúc nhìn thấy, Dương Dương tâm lý như gõ một cái, nét mặt Mary Lý cũng không có bất kỳ thay đổi nào, cũng không có giải thích gì cả.

Mary Lý sau khi nói công việc cho các cô liền để các cô ra khỏi phòng làm việc.

"Tôi nói này, cô không thắng được tôi đâu." Hác Đình đến gần Dương Dương, cùng sóng vai bước đi.

"Phải vậy không? Không tới giây cuối cùng thì không biết ai là người chiến thắng cả." Thua người không thua trận, cho dù cô không có lòng tin với bản thân, nhưng công phu mặt ngoài vẫn phải làm tốt.

"Vậy chúng ta mỏi mắt chờ xem đi." Nói xong, lắc mông đi vượt Dương Dương về chỗ ngồi của mình.

Dương Dương quay lại vị trí, không có thời gian than thở, trực tiếp tìm kiếm tư liệu, chuẩn bị buổi chiều tới công ty kia một chuyến.

Công ty TB nằm ở trong khu công nghiệp ngoại ô thành phố S, rất xa xôi, Dương Dương tìm kiếm hết một buổi sáng, cũng không tìm được chuyến xe buýt nào đi thẳng tới đó, taxi thì lại quá lãng phí tiền, tuy là công ty có thanh toán nhưng người mới vào công ty còn chưa có nghiệp tích gì như cô này, tốt nhất chưa nên lãng phí tư nguyên của công ty, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Dương Dương vẫn quan sát biến hóa của phong cảnh bên ngoài, địa phương càng ngày càng hẻo lánh, cảnh vật chung quanh cũng càng ngày càng lộn xộn dơ bẩn, đây là một khu công nghiệp không phát triển, mọi công trình vui chơi giải trí còn chưa hoàn thiện, lọt vào tầm mắt chỉ thấy từng gian nhà xưởng thẳng tắp như mô hình Shop­ping mall nhỏ, tiêu chí KFC thường thấy nhất, chỗ này một bóng người cũng không thấy.

Xe bus không có báo trạm, Dương Dương không biết lúc nào nên xuống xe, cô hỏi tài xế, tài xế hừ một tiếng, cậy mạnh nói, tôi nào biết, tôi cũng không phải người báo tuyến, chính cô trước khi tới không có tìm hiểu trước mà. Dương Dương không nói gì, chợt nhớ lại lời vàng ngọc của ông chú xe buýt trên internet "Bạn có áp lực, tôi có áp lực, khiêu khích tôi! Chưa giải quyết là chưa giải quyết!"

Áp lực của người hiện đại quá lớn, áp lực công việc, áp lực xã hội, áp lực tình cảm, trên lưng của người hiện đại vác một đống áp lực, ngày hôm nay cạnh tranh quyết liệt, rất ít người có thể giữ vững khí độ rộng lượng, cho nên bình thường xuất hiện chuyện "Hiệu ứng đá mèo".

Khi đến một trạm, một người trẻ tuổi bỗng nhiên kêu lên, tới thôn Kim Đàm, tôi muốn xuống xe. Dương Dương giật mình, nơi cô muốn tới chính là thôn Kim Đàm. Vì vậy lập tứng nhảy xuống xe.

Nhưng tới lúc nhảy xuống xe, sau khi xe bus đi xa người vừa hỏi mới phát hiện mình xuống xe quá sớm, ít nhất phải thêm một lộ trình nữa mới gọi là tới nơi. Dương Dương thở ra một hơi, lấy dũng khí cho mình, fight­ing!

Cuộc sống thường thường chính là như vậy, Dương Dương đợi nửa tiếng, không có chiếc xe nào là cô muốn đợi, xem lại thời gian thì cũng đã 3h, cứ tiếp tục vậy nhất định tới muộn, ngước mắt nhìn về nơi xa, một cái bóng taxi cũng không có, nhìn đôi giày Sofi­ni màu đen cao 5 tấc của mình, Dương Dương thở dài, còn tới 11 đường xe nữa, ngày hôm nay đôi chân này nhất định phải chảy bong bóng nước rồi.

Đôi giày cao gót mảnh khảnh gõ lên mặt đường, chân trước phải sức nặng toàn thân, mang giày cao gót phải ưỡn ngực, hóp bụng, nâng mông, cả người thoạt nhìn cao ngất mà xinh đẹp, giày cao gót đích thực được làm ra vì phụ nữ. Nhưng là người đi giày cao gót thì đều biết, mang giày cao gót quá cực khổ, mang giày cao gót đi đường dài đó là việc cực kỳ không lý trí, gót chân và đầu ngón chân Dương Dương đã bắt đầu có cảm giác đau đớn, ngẫm lại thật hận cái tư nhân Vinich đã phát minh giày cao gót.

"Tiểu thư, em muốn đi đâu thế? Anh chở em đi." Đột nhiên một chiếc xe gắn máy xuất hiện ở trước mặt Dương Dương, ngăn lại lối đi của cô.

Dương Dương còn chưa kịp phản ứng thì lại có mấy chiếc xe gắn máy tới.

"Tiểu thư, đi đâu đó? Ngồi xe anh này."

"Ngồi xe anh đi, xe anh rất tiện nghi đấy."

Dương Dương xoa xoa thái dương, ôm chặt túi trên tay, xem ra hôm nay gặp phải đảng xe máy rồi, xe máy vận chuyển buôn bán là phạm pháp, nhưng trong những trấn nhỏ cùng với vùng ngoại ô không phát triển này thì vẫn tồn tại một số lượng lớn xe kiếm sống.

"Không cần, tôi lập tức đi ngay." Dương Dương vòng qua bọn họ đi về phía trước, là người trong xã hội đều biết, những xe máy này vô cùng nguy hiểm, báo chí mỗi ngày đăng một ít vấn đề tai nạn do xe máy, có vài cô gái còn bị chở tới ngoại ô cướp tiền cướp sắc, nghĩ tới đây Dương Dương lại tắng tốc độ.

Nhưng phía sau vẫn có mấy tên lái xe chưa từ bỏ ý định, một mực đi theo đằng sau Dương Dương. Dương Dương quay đầu nhìn lại lập tức toát hết mồ hôi lạnh, mười dặm quanh đây không có một bóng người, trên xa lộ cao tốc ngẫu nhiên trông thấy một chiếc xe vội vã chạy qua, tim Dương Dương đã nhảy tới tận cổ, nếu như mấy người bọn họ mà có ý xấu gì sợ rằng cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nghĩ tới đây, không có chú ý tới đường dưới chân, vướng một cái liền "ôi dza", cúi đầu nhìn, thảm rồi, gót giầy lọt vào khe rãnh của nắp cống.

Tên lái xe thấy vậy lập tức cười ha hả, càng vây xung quanh Dương Dương không đi, liên tục kêu mỹ nữ lên ngồi xe anh này.

Dương Dương bất chấp thể diện, kéo chân ra, phải làm sao bây giờ?

Không nhìn tới bộ dạng cười hi hi háo sắc của bọn chúng, Dương Dương ngồi chồm hổm xuống, váy ngắn tới tận đầu gối rất dễ lộ ra cảnh xuân, Dương Dương không thể làm gì khác hơn là khép chặt hai chân tránh lộ "hàng", cô đã cảm giác được ánh mắt của mấy tên lái xe kia đang tập trung trên đùi cô, rất hèn mọn, ánh mắt cưỡng gian cô trần trụi! Dương Dương nhịn xuống cảm giác muốn ói, cố gắng giựt giày ra.

Nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt, sớm biết thế thì đáp taxi cho rồi, sớm biết thế thì không đi giày cao gót nữa, sớm biết thế mặc quần cho rồi, sớm biết sớm biết, mà ai có thể sớm biết được chứ?

"Người đẹp, nếu không để anh đây giúp em nhé?"

"Ha ha, anh cũng được này. . . "

Mấy tên lái xe vây quanh Dương Dương cười ha ha, những lời khinh bạc càng ngày càng nhiều.

"Các anh muốn làm gì?" Đột nhiên một giọng nam trầm thấp rất có từ tính truyền tới.