- Aaaaa!
Lý Nam ngồi bật dậy, mồ hôi rơi xuống như mưa.
Hắn vừa có một giấc mơ kì lạ.
Trong mơ, hắn mơ thấy bản thân là một tên tiều phu bình thường. Ngẫu nhiên do vài sự cố phát sinh nên cứu sống đệ nhị công chúa của vương quốc. Do mang lòng cảm kích nên nàng cùng hắn kết duyên vợ chồng. Ngày công chúa lên xe hoa, cả vương quốc tổ chức ăn mừng mấy ngày mấy đêm. Tên thiếu niên nghèo khổ kia bỗng dưng một bước đổi đời, lại được vua cha hứa hẹn sẽ trao ngôi báu cho khi ông về già.
Tưởng chừng như câu chuyện đến đây là hết, công chúa cùng vị phò mã sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến răng long bạc đầu như bao câu chuyện cổ tích khác thì đột nhiên trong đêm tân hôn...
Chàng trai trẻ tuổi đang mơ màng trong giấc mộng bỗng hoảng hốt phát hiện ra đây chỉ là một trò đùa nhằm vào hắn. Vị công chúa kia vốn dĩ đã đính hôn cùng hoàng tử vương quốc kế bên...
Vua cha cùng hoàng hậu ngồi trên chiếc ghế dài cười ngất...
Riêng nàng công chúa xinh đẹp kiều diễn thì hóa thành một con mèo đen đang cười nhăn nhở trong bộ váy cưới...
Lý Nam day day ấn huyệt, đôi mắt vốn mất đi tiêu cự dần đã xuất hiện thần thái. Con mèo khốn nạn, đến trong mơ cũng không tha cho ta...
Hắn nhìn xung quanh đánh giá hoàn cảnh...
Hắn đang nằm trên chiếc giường gỗ được đệm gọn gàng cùng với một chiếc chăn mỏng. Nhẹ nhún người, Lý Nam trong lòng thầm thỏa mãn. Tấm đệm của hắn đàn hồi, mang đến cảm giác thoải mái không tệ.
Ngoài ra, những vật dung xung quanh hắn được bài trí một cách gọn gàng. Đầu giường là chiếc bàn nhỏ đặt một lọng trái cây thơm phức. Lý Nam khẽ ngửi ngửi. Bụng không khỏi rên lên một trận. Nếu tính từ lúc bản thân sống lại đến giờ, hắn chưa có một tí gì vào bụng đó.
Lý Nam đưa bàn tay. Tùy ý chọn đại một trái cây nhìn có vẻ giống quả táo. Miệng đang định cắn bỗng dưng tâm thần Lý Nam chợt động. Hắn nghe khe khẽ tiếng hai người thiếu nữ đang nói chuyện cùng nhịp bước chân thong thả, ngày càng rõ ràng. Cánh cửa trước mặt run nhẹ.
Không thể nghi ngờ, có người chuẩn bị tiến vào phòng.
Hắn vội đặt lại quả táo vào lọng quả rồi nằm xuống, cố điều chỉnh hơi thở sao cho tự nhiên nhất có thể.
Trong lòng Lý Nam cấp tốc suy tính.
Hắn xuất hiện ở đây, có đánh chết Lý Nam cũng không tin rằng đó là sự ngẫu nhiên. Điều cuối cùng trước khi ý thức hoàn toàn chìm sâu vào hắc ám, thứ Lý Nam nhìn thấy có lẽ chỉ là hai bóng dáng mở ảo đang nhòe dần cùng tiếng kêu tê tâm liệt phế của kẻ áo đen.
Hắn hiện đang nằm ở đây, trên chiếc giường này. Vậy chứng tỏ chín, mười phần kết cục tên áo đen không được tốt cho lắm, có lẽ hắn đã chết.
Cuối cùng, điều Lý Nam kết luận: hai thiếu nữ này có lẽ là người đã mang mình tới đây. Bất quá, lòng người hiểm ác. Hắn nếu chưa rõ ràng tâm cơ đối phương, tuyệt sẽ không hoàn toàn tín nhiệm, có trời biết bên trong hồ lô của các nàng bán thuốc gì.
Điều này qua thể nghiệm nhân sinh kiếp trước của hắn, Lý Nam rõ ràng hơn cả.
Nếu không bị bạn bè phản bội, Phạm Nguyên đâu có biết được mối quan hệ mập mờ giữa mình và Mục tiểu thư? Nếu không có kẻ thông tri, hắn làm sao có thể rõ ràng từng đường đi nước bước của Lý Nam đến thế? Hết thảy, có lẽ chỉ có một người...
Nghĩ đến đó, nội tâm Lý Nam lại dâng lên một cổ tư vị đắng chát cùng tự giễu. Hắn cũng không thể trách bằng hữu được! Bởi thế lực của Phạm Nguyên kia quá lớn. Gia tộc hắn tại thủ đô quả nhiên là một tay che trời. Hơn nữa, Phạm Nguyên lại sở hữu thiên tư tuyệt đỉnh thông minh cùng dung mạo tuấn tú, phong thần như ngọc. Lý Nam bất quá chỉ là một tên dân đen, làm sao có thể so sánh?
-Chị Valerie! Không biết ngài pháp sư tỉnh dậy chưa! Em bắt đầu thật sự lo lắng rồi!
Một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, tràn đầy mĩ cảm vang lên sau cánh cửa gỗ vô cảm.
-Ừm… Cũng khó nói… Một thân một mình chống lại cả hắc ám cấm kị mà vẫn sống sót... Quả thật…
Đáp lại sau đó cũng là một giọng nói khác ngập ngừng.
Âm thanh trầm đục từ cánh cửa phát ra. Những tia sáng yếu ớt từ ngọn đèn chậm rãi mon men vào căn phòng nhỏ tối đen như mực.
Hai thiếu nữ bước vào…
Một người thân mặc giáp vàng lộng lẫy, bộ ngực cao vút ngạo nhân. Gương mặt xinh đẹp tuyệt luân, giống như một tác phẩm điêu khắc cực kỳ tinh xảo của tạo hóa. Mái tóc vàng óng ả, phát ra ánh sáng lấp lánh làm người ta liên tưởng đến chúng được tạo nên từ hoàng kim, lại phối hợp với bộ giáp vàng. Những đặc điểm đó cùng quy tụ lại khiến thiếu nữ tỏa ra khí tức tôn quý, uy nghiêm của giới quý tộc.
Người còn lại không có hoa lệ như vậy. Nàng chỉ mặc một bộ váy trắng đơn giản. Bất quá, nhan sắc của nàng không hề kém cạnh người kia chút nào. Mái tóc bạc dưới ánh trăng lóe lên những vệt ngân cực kỳ chói mắt. Gương mặt ngây thơ, thánh khiến tựa như nữ thần từ chín tầng trời lạc xuống thế gian, có thể khiến có người ta sinh ra lòng yêu thương vô điều kiện.
Hai người mỗi người một vẻ nhưng đều có một điểm chung không thể chối cãi là họ đều cực kỳ xinh đẹp, là dạng mĩ nhân vạn năm khó gặp.
Và tất nhiên, họ không phải ai khác mà chính là hai thiếu nữ Alice và Valerie đã vô tình khiến Lý Nam rơi vào hoàn cảnh sống dở chết dở như hiện nay.
Lý Nam ngắm mắt nằm trên giường, trong lòng căng thẳng.
Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đang dần một rõ, hắn bắt đầu toát mồ hôi hột.
Với thể trạng của hắn hiện giờ, có lẽ chỉ một phàm nhân cũng có thể gây thương tổn. Nói chi sống trong thế giới ma pháp này, ai cũng ít nhiều nắm rõ một ít pháp thuật…
Hơi thở bắt đầu ngấp ngáp, Lý Nam nhẹ hé mờ đôi mắt.
Tuy khung cảnh hiện ra chỉ là một vệt mờ, mông lung, không rõ nhân ảnh nhưng Lý Nam có thể nhận ra đó là hai người. Hơn nữa lại là thiếu nữ.
Cơ thể yếu ớt vô lực bắt đầu khởi động. Lượng ma lực ít ỏi còn lại đang bắt đầu theo ý niệm triệu hoán của hắn mà tụ tập tại bàn tay, tùy thời có thể phát ra một kích chí mạng.
Hắn không biết người đang tới ôm ấp tâm tư dạng gì. Vì vậy, tiên hạ phát chế nhân. Trước khi đối phương kịp đề phòng hắn phải ra tay trước để giành quyền chủ động.
Lý Nam tuy bất động trên giường nhưng vẫn có thể nhận ra bọn họ đang ngày càng tiến lại gần hắn.
Mạnh mẽ đè xuống tạp niệm, hắn cố gắng hết sức để giữ cho hơi thở trở lại nhịp độ một cách tự nhiên. Mùi hương thơm u uẩn phảng phất trong không khí như có không đang dần trở nên rõ ràng.
Lý Nam biết.
Bọn họ đã rất gần rồi.
Một bước…
Hai bước…
Alice chậm rãi đến bên cạnh chiếc giường. Bàn tay xinh xắn khẽ đưa ra, muốn xem xét tình hình của người thiếu niên trước mắt.
Nhưng…
-Vụt!
Người trên giường chợt cùng dậy. Thủ chưởng như như chim cắt săn mồi, nhanh đến không cách nào hình dung. Hắn mạnh mẽ kéo thẳng Alice vào trong lòng.
Valerie sững sờ nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại tỉnh táo. Đó có lẽ chính là phản ứng của một chiến binh đã kinh qua rất nhiều trận chiến.
Nàng theo phản xạ phi thân lao đến, bàn tay khẽ lật. Thanh kiếm giống như từ hư không triệu hoán, hiện ra một cách mạc danh kỳ diệu. Mũi kiếm bàng bạc tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương chực chỉ Lý Nam mà lao đến.
-Tiến thêm một bước! Người này chết!
Giọng nói lạnh lùng vang lên chấn trụ, hàm ý đe dọa không thể nghi ngờ. Giống như nếu đối phương bất chấp lao tới hắn sẽ không ngần ngại mà hạ sát thủ.
Valerie dừng lại, chôn chân.
Ánh mắt tỏa ra nộ hỏa trùng thiên, nhìn Lý Nam như muốn ăn tươi nuốt sống.
Bất quá, nàng không dám làm liều. Nhỡ đâu đối phương bị bức đến phải ra tay thì nàng không có cách nào bàn giao lại cho gia đình Alice.
Gia tộc Nastrol ở đế quốc Lancelot đâu phải chuyện đùa. Gia chủ chính là Edward Nastrol danh chấn thiên hạ. Thực lực chính là đứng ở đỉnh cao của thế giới này. Mà Alice lại là đứa con gái mà ông cực kỳ cưng chiều. Nếu có sơ xuất, chỉ sợ hoàng đô sẽ bị khấy lên một trận trời long đất lở. Mà gia tộc Bariel, rất có thể sẽ bị mang là làm đối tượng giận cá chém thớt.
Hơn nữa, Alice đối với nàng đâu chỉ có vậy. Tình cảm hai người cơ hồ đã có thể gọi là chị em cùng huyết thống rồi!
-Ngươi… ngươi… muốn thế nào…?
Valerie căng thẳng nhìn Lý Nam, khẽ mở miệng.
Lý Nam không đáp.
Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng. Ánh sáng màu xanh lục tỏa ra từ cách tay đặt trên cổ Alice khẽ nhảy múa bập bùng trên gương mặt lạnh lùng đến vô cảm.
Không khí bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Không gian yên lắng chỉ còn vọng lại tiếng cười nói của vài ba kẻ vô danh ở bên ngoài cửa sổ
Lý Nam khẽ hất đầu về phía cánh cửa đang mở toang, ý tứ nói: ngươi chạy ra đóng cửa đi!
Valerie trông vậy chợt giận tím mặt.
Tên khốn này cư nhiên còn dám ra lệnh cho nàng. Hắn nghĩ hắn là ai? Còn ta có lẽ là nô tỳ cho hắn chắc ?
Bất quá, Alice vẫn còn ở trong tay đối phương. Nàng không dám nghĩ nhiều như vậy. Trong lòng thầm ghi nhớ Lý Nam. Nhất định có dịp nàng sẽ có hắn đẹp mặt.
Nhẹ phất tay, ma lực từ bàn tay nàng phát ra hướng cánh cửa bay lên. Chưa tới một thần, cánh cửa đã đóng lại như chưa từng được mở ra.
Lý Nam bấy giờ mới mở miệng :
-Ngươi là ai ?
Valerie tuy căm tức thái độ của Lý Nam nhưng nàng vẫn vênh mặt đáp lời :
-Ta là Valerie vanstissa Bariel ! Trưởng nữ của gia tộc Bariel vùng Southern !
-Quý tộc?
Lý Nam chau mày.
Tuy lúc trước nhìn ra trang phục nàng hoa lệ, hắn đã có chút suy đoán. Hơn nữa bộ giáp vàng óng kia lai lịch có chút bất phàm. Ít nhất hiện giờ, phân tích của Lý Nam không thể nào nhìn ra nó được cấu tạo như thế nào. Vạn vật trong mắt Lý Nam giờ hiện lên cực kỳ chi tiết cùng rõ nét. Đến cả ma pháp cấp độ thiên tai hắn còn có thể nhìn ra cách vận hành. Nhưng khi nhìn bộ giáp này năng lực của hắn giống như hoàn toàn mất đi tác dụng. Bởi vậy, có thể nói người yểm ra loại bùa chú này thực lực không phải Lý Nam hiện giờ có thể gọi nhịp.
Mà trong thế giới này, kẻ có tư cách nắm giữ các loại ma pháp cao cấp như vậy có thể nào thấp kém chăng?
Nếu không phải là hoàng tộc thì cũng là quý gia đại tộc.
Thế giới này, hết thảy từ chính trị cho tới xã hội, không nơi nào mà không có bóng dáng bàn tay của bọn họ. Cũng như ở thế giới Lý Nam kiếp trước, quy tắc hoàn toàn nằm trong tay giai cấp thống trị cầm quyền.
Hơn nữa ở một nơi mà thực lực cá nhân mang tính quyết định sâu sắc. Uy quyền của giới thượng lưu càng được củng cố một cách vững chắc. Là quý tộc, đâu chỉ đơn giản ở mỗi cái danh? Không có thực lực đàn áp tất cả, họ có lẽ đã tiêu đời từ lâu rồi!
Nhìn vẻ mặt do dự không quyết của Lý Nam. Valerie trong lòng đắc ý.
Thiếu niên này có lẽ chỉ là một pháp sư không có bối cảnh. Tuy ở độ tuổi này có thể leo tới độ cao mà các nàng ngưỡng vọng nhưng chung quy vẫn còn non và xanh lắm.
Thế cô lực bạc, làm sau có thể địch lại gia tộc cấp độ Bá Tước?
Bariel gia tộc của nàng có thể trong mắt hoàng gia chỉ là con kiến hôi không hơn không kém. Mà ở đây, nếu so sánh như vậy. Lý Nam hiện giờ đến tư cách làm con kiến cũng không có. Bởi ít nhất con kiến cũng có lực uy hiếp của nó, bị cắn một cái thì hoàng gia cũng có chút đau nhức là không thể tránh khỏi.
Bỗng Valerie nảy ra một ý tưởng táo bạo. Ánh mắt nhìn Lý Nam bắt đầu có chút gấp gáp.
Tuy tên dở hơi này trông thật đáng ghét nhưng nếu biết tận dụng, có lẽ sẽ trở thành một quân bài vô cùng lợi hại.
Nàng đã chứng kiến tận mắt hắn giết một Pháp Sư Trung Cấp. Mặc dù hoàn cảnh sau đó có chút không được tốt nhưng dù sao cũng đã là ra tay hạ sát.
Pháp sư trung cấp địa vị trong xã hội có lẽ phải nói là vô cùng siêu nhiên. Ngay cả tại đế quốc Lancelot hùng mạnh, địa vị cũng không phải một người bình thường có thể so sánh. Đến đội trưởng kị sĩ đoàn thực lực cũng chỉ là pháp sư trung cấp. Vậy đủ hiểu là tồn tại hiếm gặp thế nào.
Nhưng tuy nói là vậy nhưng không phải là kị sĩ đoàn toàn người yếu.
Nếu lời này thốt ra từ miệng một tên trung cấp pháp sư khác tuyệt đối sau hai giây hắn chỉ còn lại một hơi thở.
Đội kị sĩ không những không yếu mà trái lại là cực mạnh.
Họ đều là những tinh anh được huấn luyện chiến đấu bài bản. Những con quái vật sinh ra để tắm máu quân thù.
Và cuối cùng, điều khiến tất cả mọi người trầm trồ đó chính là việc họ đều có tuổi đời cực trẻ. Là thiên tài tốt nghiệp ma pháp học viện từ top 5 trở lên. Bởi vậy, dù chỉ đang là pháp sư trung cấp nhưng họ đều sở hữu khả năng vượt cấp chiến đấu, vô địch trong đồng cấp. Nói tóm lại cho dễ hiểu, đội kị sĩ đoàn là nơi một quy tụ của một đám thiên tài biến thái.
Valerie mặc dù thâm tâm rất là sùng bái kị sĩ đoàn nhưng nàng không thể không công nhận: họ có thể kinh tài tuyệt diễm nhưng nếu để so với thiếu niên trước mắt đây tựa hồ có vẻ yếu thế đi hơn rất nhiều.
Nàng năm nay mười sáu tuổi đã sở hữu thực lực Pháp Sư Sơ Cấp, được rất nhiều giáo viên trong trường đánh giá là thiên tài đỉnh cấp của học viện. Tương lai tiến vào kị sĩ đoàn là chuyện giống như ván đã đóng thuyền.
Nhưng thiếu niên trước mắt này, tuổi có lẽ chỉ bằng nàng, thậm trí còn ít hơn. Vậy mà thực lực đã tiếp cận đến cao tầng của thế giới. Thử hỏi nàng làm sao không khiếp sợ đây.
Mười sáu tuổi Pháp Sư Trung Cấp. Nghe quả thực là rợn người đến cực điểm.
Đội trưởng kị sĩ đoàn tư chất vô tiền khoáng hậu, là ngôi sao chói mắt nhất tại đế chế Lancelot, lúc tại mười sáu tuổi thực lực cũng chỉ nhỉnh hơn nàng một chút. Nói vậy đủ hiểu, Lý Nam nếu như bồi dưỡng đúng cách, hẳn sẽ sinh ra một pháp sư kinh thiên động địa. Biết đâu được tương lai có thể đạt tới độ cao của Đại Công Tước Nastrol?
Valerie hơi thở dồn dập. Nghĩ đến viễn cảnh gia tộc nàng có một vị Đại Pháp Sư chống lưng. Tim nàng không khỏi gia tốc như muốn nhảy cả lên.
Nhưng mà đến lúc đó, ngộ ngỡ hắn làm phản thì phải làm sao?
Chợt Valerie thoáng qua một suy nghĩ. Nghĩ đến tình cảnh mình phải quỳ dưới chân Lý Nam mặc hắn bài bố. Khuôn mặt Valerie chợt phiếm hồng.
Nàng vô cùng rõ dung mạo của mình có sức hút đối với nam giới ra sao. Tại hoàng đô, người theo đuổi nàng quả thực không thể nào đếm hết. Tuy ngoài mặt nàng làm bộ như chẳng thèm để ý nhưng nội tâm lại vô cùng chú ý, chau chuốt hình tượng.
Hoàng đô có ba đóa hoa tuyệt sắc kinh diễm, nàng chính là nằm trong số đó.
Vì vậy, có đánh chết nàng cũng không tin Lý Nam há có thể nào bỏ qua.
Suy nghĩa bấy giờ mới trở nên cực kỳ mâu thuẫn. Nàng cơ thể bắt đầu vặn vẹo, có chút không biết làm sao…
Lý Nam nhìn điệu bộ thiếu nữ trước mắt trong lòng không khỏi dâng lên một trận nghi hoặc.
-Nữ nhân này không phải mắc bệnh tâm thần đấy chứ? Nhìn nàng lắc qua lắc lại tuy có chút đẹp mắt nhưng lại thật lố bịch! Nữ nhân này quả thực xinh đẹp đến tiêu hồn nhưng đầu óc có vấn đề! Chỉ sợ là không dùng được rồi!
Hai người kẻ tính người toán, trong lòng đều đang thầm đánh giá đối phương. Alice ở bên trong ngực Lý Nam thấy vậy khẽ xì mũi. Gương mặt trở nên vô cùng khó coi.
Nàng có lẽ đã hiểu nhầm điều gì đó.
Quả thực cũng không thể trách nàng.
Đôi bên ánh mắt qua lại, chăm chú tỉ mỉ giống như có điều khuất tất. Hơn nữa, một bên lại tỏ ra kì lại. Dù gì nhìn thế nào đi nữa cũng có thể đoán ra trong lòng có quỷ. Không suy nghĩ tung lung đó là điều không thể nào.
-Hừ! Valerie! Đồ phản bội!
Nàng khẽ hừ một tiếng yêu kiều, nhỏ giọng nói.
Lý Nam bấy giờ mới chợt nhận ra trong phòng không chỉ có hai người. Hắn chợt liếc mắt xuống, trông thấy bộ dáng giống như là đang hờn dỗi của Alice, một trận khó hiểu khác lại dâng lên.
Người của thế giới này thực kì lạ ah! Chẳng nhẽ sau hai mươi vạn năm lối ứng xử cũng thay đổi rồi?
Hắn gật gù.
Đúng ah! Rất có thể là như vậy!
Người hiện nay lịch sử mới chỉ vỏn vẹn có hai mươi vạn năm. Vậy thì làm sao có thể so sánh với nền văn minh đã trải qua hàng triệu năm của ta cho được?
Hừ! Hừ! Không thể trách các nàng! Thổ dân ở đây làm sao có thể hiểu xã hội lúc trước văn minh đến như thể nào!
Ánh mắt Lý Nam dĩ vãng chỉ có sự đắn đo giờ đã nhiều hơn sự thương hại cùng khinh thường. Tựa như người ở đế quốc đi khai hoang cho một đám man di mọi rợ vùng cực biên xa xôi vậy.
Lý Nam mỉm cười.
Hắn rất thích hưởng thụ loại cảm giác này.