" Cốc cốc cốc, Tiểu lệ, em đâu rồi "
Không gõ nữa, Lưu phong trực tiếp mở cửa đi vào . Chỉ vừa bước chân một chiếc gối bay thẳng vào hắn .
" Em ghét anh "
Mặc kệ lời nói từ Tiểu lệ, hắn trực tiếp dùng dị năng đi ra sau, vòng tay bế con bé lên không .
" Áaaa ... Thả em xuống "
" Haha em càng giận anh thì anh càng quý em ! "
Nũng nịu một hồi Tiểu lệ cũng đành từ bỏ . Lưu phong bế Tiểu lệ vào nhà tắm, Bạch băng tiếp quản mọi chuyện từ đây . Có tiếng cười khúc khích phát ra từ trong .
Nhờ Bạch băng nhắc nhở hắn mới biết con gái cần rất nhiều trong vấn đề vệ sinh tắm rửa . Thiếu nước thời gian dài đối với đám con trai không phải vấn đề quá lớn nhưng với con gái thì khác .
Ngoài ra còn vấn đề khác liên quan đến nước nữa .
Xuống lầu, Lưu phong đi ra sau nhà . Nơi đây đã được Châu tấn và lão già cải tạo thành vườn rau cỡ nhỏ . Trên hàng đất đã xuất hiện mầm cây nho nhỏ, chỗ khác thậm chí có thể thu hoạch được dù hơi nhỏ .
Dạo quanh, nơi đây đã có thể thực sự gọi với cái tên căn cứ . Cửa sổ và một số nơi yếu hại đều được gia cố chắc chắn . Bình thường khi họ ra ngoài tìm kiếm vật tư, Châu tấn và lão già cũng không rãnh rỗi .
Bằng kĩ năng cơ khí, dù rằng chuyên ngành sửa xe nhưng lão già lại có thể cải tạo vô số thứ . Nối điện với xe, ngôi nhà phát ra ánh sáng của nền văn minh nhân loại .
" Anh... Lưu phong vào ăn cơm "
Lục hạo nói ấp ứng, giọng điệu đôi chút dè dặt . Nhanh chóng cậu lại chạy vào nhà .
( Xem ra thằng bé cần thời gian thích nghi )
..
Nhà ăn, nơi đây hội tụ đủ các thành viên . Từ nơi vắng vẻ chỉ với mình Lưu phong giờ đây có thêm nhiều người khác . Bạch băng, Châu tấn, Lão già, Tiểu lệ, Lục hạo, Vương hữu, Vương tài .
Bữa ăn hôm nay phá lệ rực rỡ . Có đầy đủ nguyên liệu, Bạch băng chế biến nhiều món ăn ngon . Mùi hương liên tục tấn công khứa giác mạnh mẽ .
Nhìn lên bàn ăn, mấy đứa nhóc không khỏi nuốt nước bọt . Dù vô cùng đói vẫn cố nhịn, Lưu phong không khỏi lên tiếng .
" Được mà, cứ ăn đi . Nơi đây là nhà mấy đứa "
Nhận được sự cho phép, bữa ăn tiến hành . Trong nhà kho Lục hạo chỉ ăn đồ ăn linh tinh tìm thấy được, cơ thể có phần gầy gò . Hai anh em họ vương cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu .
Thậm chí Lục hạo còn rơi nước mắt lúc ăn khiến mọi người không khỏi nở nụ cười .
Tiểu lệ gắp cho Lưu phong miếng thịt, Lưu phong gắp cho Tiểu lệ miếng thịt còn to hơn . Khung cảnh bữa tối ấm áp như gia đình .
Kì thực lúc đầu hắn dự tính tạo ra nhóm người sống sót giữa tận thế . Hắn thậm chí còn tạo ra cả hệ thống khác nhau như phân phối thức ăn cho từng nhóm người, đãi ngộ và các thứ khác . Nhưng dần theo thời gian nó đã lệch xa so với ban đầu . Họ là nhóm người ? Không, giờ đây họ đã trở thành một gia đình, nơi khi bạn đi xa có người nhớ mong, khi bạn đau ốm có người chăm sóc lo lắng cho bạn .
Có lẽ đây mới là điều Lưu phong mong muốn . Hắn không có một gia đình hoàn chỉnh đúng nghĩa nên theo bản năng có thể hắn đã vô thức xem các thành viên khác như người thân trong gia đình thay vì những người hợp tác với nhau .
Không chỉ Lưu phong mà ngay cả người khác cũng mơ hồ nhận ra điều đó . Lưu phong không hề nhắc gì đến các điều lệ hắn đặt ra từ rất lâu . Dù cho Lưu phong phải vất vả tìm kiếm vật tư đối mặt nguy hiểm ngoài kia, hắn cũng không đòi hỏi bữa ăn của mình phải hơn người khác .
Họ nhận ra điều đó từ lâu . Luôn có sự tôn trọng to lớn dành cho hắn . Nếu xem mọi người là căn nhà thì hắn chính là cột trụ chính .
Tiểu lệ gắp cho Lưu phong, Bạch băng cũng gắp cho hắn, các thành viên khác đều làm theo . Trong bất giác chén cơm của hắn đã đầy ắp thức ăn .
Không còn chỗ xới cơm, Lưu phong cười khổ . Nụ cười lây lan sang tất cả các thành viên . Bữa cơm vô cùng hạnh phúc .
( Một gia đình ...)
...
Sáng sớm, Lưu phong bận rộn với việc vật lộn cùng Bạch băng . Hắn liên tiếp ngã xuống rồi đứng lên . Các đòn khóa và tự vệ được thể hiện ra thành thục .
" Hít hà hít hà "
Mỗi lần hắn đều nhanh chóng bị Bạch băng chế ngự, tất nhiên với điều kiện không sử dụng dị năng . Cô ấy có cả chiêu thức chuyên dùng chế ngự người có lực lượng to lớn hơn mình .
" Lần nữa chứ ?"
" Tất nhiên rồi "
Đứng đối diện nhau một khoảng cánh . Hai người đều mang trang phục giản dị, quần ngắn kết hợp áo ngắn . Bộ đồ có phần hơi ép làm lộ lên các đường cong cơ thể Bạch băng .
" Này, cậu tập chung đi . Đừng nhìn tôi ... nhiều thế "
" À, xin lỗi, xin lỗi "
Nghiêm túc, Lưu phong liền lao lên . Trao đổi và học hỏi là chính nên hắn không hề mạnh tay tí nào . Đánh đỡ đón, các chiêu thức cứ thế lặp đi lặp lại . Bất ngờ cô ấy lao vào lòng, hai tay bắt lấy tay hắn, người hơi nghiêng nhấc bổng hắn lên ném về trước .
Quen thuộc, người hắn xoay đều để rồi tiếp đất bằng chân thay vì ngã ngửa như mọi khi .
" Ồ, có tiến bộ rồi đấy "
" Tất nhiên rồi "
Khoảng thời gian học tập đã lâu mà vẫn không học được gì thì hắn sẽ là phế vật mất .
" Được rồi, hôm nay tới đây thôi "
Nằm dài trên đất, Lưu phong mở ra bảng thông tin .
...................................................................................................................
Tính danh : Lưu phong
Sinh lực : 100%
Thể lực : 131
Sức mạnh : 146
Tinh thần : 130
( Chỉ số tiêu chuẩn 100 )
Năng lượng bất thường : 100%
CHÚ Ý : Phát hiện nguồn năng lượng lạ trong cơ thể đề nghị đến cơ sở y tế gần nhất để được hỗ trợ .
................................................................................................................
( Không có sự thay đổi quá lớn )
" Này Lưu phong "
" Gì thế "
" Cậu cho tôi xem thông tin của chính mình được không "
Đứng dậy đến chỗ Bạch băng, chức năng quét kích hoạt . Luồng ánh sáng quét liên tục trên cơ thể . Một lúc sau cũng hoàn thành, bảng thông tin hiện ra .
...................................................................................................................
Tính danh : ?
Sinh lực : 100%
Thể lực : 110
Sức mạnh : 120
Tinh thần : 120
( Chỉ số tiêu chuẩn 100 )
Năng lượng bất thường : 99%
CHÚ Ý : Phát hiện nguồn năng lượng lạ trong cơ thể đề nghị đến cơ sở y tế gần nhất để được hỗ trợ .
................................................................................................................
" CHỜ ĐÃ, gì cơ, cậu cũng có năng lượng bất thường ? "
Quay sang Bạch băng, Lưu phong nhìn thấy cô ấy cũng tỏ vẻ ngơ ngác .
" Năng lượng bất thường là gì ? "
Bạch băng nói trong bối rối . Lưu phong hai tai nắm vai cô ấy .
" Là dị năng, cậu cũng có dị năng "
" Tôi ... có ư, nhưng tôi không cảm thấy gì cả "
Kìm nén lại sự kích động của bản thân, Lưu phong bình tĩnh dò hỏi .
" Cậu nhớ lại xem có gì bất thường xảy ra không, điều mà chỉ bắt đầu xuất hiện khi tận thế bắt đầu "
" Được rồi, để tôi cố gắng nhớ lại "
Ánh sáng ban ngày ấm áp chiếu qua khe cửa . Lưu phong nhẫn nại chờ đợi Bạch băng . Lúc lâu sau cô ấy có phần hơi ấp úng .
" Thực ra ... có, nhưng có hơi ngại "
" Không sao đâu, cậu có thể giữ riêng cho mình "
Cố kìm nén cảm xúc, Bạch băng mới nói ra .
" Nếu nói về điều bất thường thì tôi không cảm thấy đau đớn gì khi ... ừm ... ngày đèn đỏ đến . Lúc đó tôi không để ý nhưng giờ nghĩ lại đúng là có phần dị thường "
" Ừm, ngày đèn đỏ ... ngày đèn đỏ ... á "
Thấy Lưu phong đi loanh hoanh trong khi miệng nói điều xấu hổ đó ra, cô buộc phải đá vào chân hắn .
Cúi người ôm chiếc chân, Lưu phong chợt nghĩ ra . Hắn chạy nhanh lên tầng trên, lát sau quay lại với chiếc kim nhỏ .
" Cho tôi mượn cánh tay "
Cô chìa ra dù không rõ Lưu phong muốn gì . Kim nhỏ đâm qua da thịt, chỉ hơi nhói nhưng cảm giác nhanh chóng biến mất .
" Cậu cảm thấy gì ? "
" Có hơi nhói nhưng giờ không cảm thấy gì nữa "
Lau đi giọt máu, vết đâm đã hoàn toàn biến mất . Hắn giờ đây có thể đoán được một phần .
" Dị năng của cậu có liên quan đến khả năng hồi phục, cụ thể thế nào thì tôi không biết, đại khái là vậy "
" Ngoài ra phàm là người có dị năng đều miễn nhiễm với virus zombie, tôi biết được thông tin đó qua quân đội . Mối nguy hiểm lớn nhất đã biến mất "