Chương 23: Hai anh em

" Lưu phong, cậu thật sự nghĩ mình đã lái được nó chứ "

Nhìn Lưu phong luống cuống khởi động xe bán tải, cô không khỏi lo lắng .

" Đừng lo, tôi luôn học tập cách cậu lái trong lúc ngồi xe mà "

" Ừm ... sao nó cứ đứng im vậy, này là chân ga phải chứ ? "

" ... "

Sau một hồi thuyết giảng cho Lưu phong về an toàn giao thông, cậu ta mới chịu từ bỏ . Dù xe cứu hỏa đã để thời gian lâu nhưng vẫn hoạt động trơn chu . Họ gắn dây kéo ở đuôi xe vào đầu xe bán tải . Mọi chuyện xong xuôi, xe cứu hỏa kéo theo chiếc bán tải lăn bánh về phương xa .

Thời gian chỉ còn vài tiếng trước khi mặt trời biến mất, họ đã di chuyển hơn nữa quãng đường . Trước mắt xa xa thuộc một thị trấn nhỏ .

Lúc họ qua đây tương đối vắng vẻ nhưng bây giờ lại rải rác rất nhiều zombie trên đường .

" Bám chặt, chuẩn bị va chạm "

Đường xá không nhỏ, bất quá số lượng zombie nhiều lắm . Bạch băng đã cố lách qua chúng vẫn không tránh khỏi đâm phải .

" Bịch Bịch Bịch "

Chiếc xe nhấp nhô khi cán qua zombie, một ít máu tươi dính lên cửa kính. Lưu phong ngồi ghế phụ không ngừng đổ mồ hôi, hắn cảm giác nó có thể lật ngang hoặc đâm xầm vào các tòa nhà ven đường bất cứ lúc nào .

" Cậu ổn chứ ? "

Băng băng không trả lời, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước . Nếu đây không phải zombie chỉ sợ cô chắc chắn phải nhận tội tử hình vì điều khủng khiếp này .

" Crach bang "

Tiếng động lớn thu hút zombie . Lúc chạy ngang tòa nhà kính cao tầng, cửa sổ liên tiếp vỡ ra với hàng chục zombie nhảy xuống . Mảnh vỡ thủy tinh, zombie rơi xuống như cơn mưa . Phần lớn đều đập thẳng xuống đất nhưng vẫn có một số ít bám vào xe .

" Grao "

Liếc nhìn sang bên cạnh cửa sổ, khuôn mặt gớm giếc với hàm răng đỏ tươi màu máu cùng đôi mắt trắng bệch nhìn Lưu phong .

Mở ra cửa xe, chưa kịp lao vào đã bị Lưu phong một đạp rớt thẳng xuống đường . Hắn không biết cụ thể có bao nhiêu zombie bám được vào xe . Quay sang nhìn Bạch băng với khuôn mặt buồn cười .

" Được người khác theo đuổi không phải lúc nào cũng tốt nhỉ "

Mặc kệ mọi thứ chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi thị trấn, di chuyển một lúc đến đoạn đường vắng người mới triệt để dừng lại .

" Cậu ở lại để mọi việc cho tôi "

Cầm chiếc rìu lấy được từ trạm cứu hỏa . Lưu phong thanh lí từng zombie quanh xe . Chiếc bán tải có hơi móp méo do sự va đập của chúng, Hắn không khỏi sót xa . Dù rằng tìm kiếm xe mới không hề khó khăn nhưng chiếc bán tải mang nặng yếu tố tình cảm hơn, nó cũng đã đồng hành cùng họ một thời gian .

" Ai đó, lộ diện đi "

" Xào xạc "

Hai bóng người đi ra từ bụi cây . Lưu phong đã sớm biết bởi tiếng động phi tự nhiên do cả hai tạo ra lúc đến gần .

( Một đứa nhóc tầm tuổi Tiểu hạo và người còn lại có vẻ như là anh trai lớn )

" Chúng tôi không có ác ý "

Hai tay dơ cao, họ cố ra vẻ bản thân vô hại . Lưu phong duy trì khoảng cách nhất định, đôi mắt biến đổi sang màu vàng sau chiếc kính đi xung quanh dò xét từng ngóc ngách cơ thể hai người .

Mồ hôi trên mặt không ngừng đổ ra, hai người cảm giác bản thân đang bị một con thú săn mồi nhìn chằm chằm . Chỉ một lúc sau ánh mắt đó mới biến mất .

Vẻ mặt quyết tâm, người anh lên tiếng .

" Xin hãy thu nhận chúng tôi "

" Ồ "

Có hơi bất ngờ .

" Việc thu nhận cậu mang lại cho tôi lợi ích gì ? "

" Rất nhiều, tôi sẵn sàng làm mọi chuyện chỉ để anh em tôi nhận được sự bảo hộ giữa tận thế này "

" Kể cả khi đó là việc xấu ? "

" Phải "

Để chuẩn bị cho thời khắc này, cậu đã cân nhắc rất nhiều . Chính cậu còn khó khăn trong việc bảo vệ chính mình huống chi còn có em trai . Sự thật họ gặp không ít nguy hiểm lúc tìm kiếm nhu yếu . Cậu không yên tâm khi để em trai ở nhà, đồng thời khả năng cao sẽ xảy ra bất chắc nếu cùng đi theo .

Chỗ dựa an toàn là thứ cậu cần lúc này cho cả hai .

" Ừm .... "

Bạch băng từ trên xe bước xuống, vỗ vai Lưu phong . Cô cũng nghe rõ cuộc trò chuyện giữa họ .

" Tôi biết cậu chần chừ điều gì, hãy để cảnh sát kinh nghiệm giải quyết vấn đề "

Bằng khả năng trinh sát cô liên tục hỏi những câu khác nhau . Không mất bao lâu Bạch băng quay lại .

" Thế nào ? "

" Họ ổn, ít nhất tôi biết là thế . Thế cậu quyết định thế nào ? "

Chần chừ một lát . Hai người bỗng nhiên xuất hiện mong được thu nhận không khỏi khiến cho người ta cảnh giác . Chỉ là xem việc hai người còn ở tuổi vị thành niên, khả năng có mưu đồ không cao .

" Nếu cậu đã nói thế thì được thôi, tôi xem hai người họ tương đối thành thật, không có khả năng có ý đồ bất chính gì "

Cạnh đường, hai anh em nhìn về xa xem Lưu phong và Bạch băng nói chuyện với nhau . Quá xa để nghe được họ nói gì nhưng cậu ta biết câu chuyện hướng về họ .

( Nếu họ từ chối thì sao ? Có lí do gì để thuyết phục họ ? Có lẽ mình cần thể hiện điều gì đó )

Tậm trạng cậu lúc này vô cùng lo lắng . Đây không phải lần đầu tiên họ làm điều này . Trước đây một thời gian họ từng bắt gặp một nhóm người sống sót khác . Không có gì bất ngờ khi họ bị từ chối thẳng thừng, trong mắt người khác hai người là gánh nặng .

Cảm nhận tâm trạng bất ổn của anh trai, cậu nhóc nắm bên áo kéo nhẹ . Quay lại thực tế, cậu nắm tay em trai mình .

Một lát sau Lưu phong đi đến . Hai người bất ngờ cùng lúc mở lời .

" Lên xe đi "

" Tôi sẵn sàng làm mọi thứ, làm ơn ! "

( ? )

( ? )

Phút giây ngắn ngủi hai người ngơ ngác nhìn nhau .

" Anh vừa nói ? "

" Tôi bảo lên xe đi "

Đến đây hắn không nói nữa chỉ quay lại xe . Mất một ít để tiêu hóa tình hình, hai anh em mừng rỡ ôm nhau . Từ nay họ không cần phải trốn chui trốn lủi nữa .

Bạch băng khi này trên xe không khỏi nở nụ cười .

" Kì thật dù lo ngại nhưng cậu vẫn sẽ thu nhận hai người họ đúng chứ ?"

" Hửm, ai biết "

" Lưu phong mà tôi biết khá tốt bụng đấy "

Lưu phong cảm giác đang bị nhìn xuyên thấu bởi đôi mắt ấy, hắn chỉ đành quay mặt tránh né . Một lần nữa chiếc xe lại lăn bánh .

Ngước mắt qua kính chiếu hậu, hai người ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn . Thấy Lưu phong nhìn mình, cậu tranh thủ mở lời .

" Chúng ta đang hướng về đâu thế ? "

" Về căn cứ của tôi, cậu và em trai mình sẽ an toàn tại đấy "

( Mình đã quyết định đúng )

Tâm trạng cậu đang không ngừng nhảy nhót .

" Giới thiệu bản thân đi "

" À vâng, xin lỗi . Tôi là Vương hữu 17 tuổi, em tôi tên Vương tài 14 tuổi . Tận thế đến nay hai anh em tôi sống nương tựa lẫn nhau . Cha mẹ chúng tôi là giáo viên của đại học Hà nam, tôi mất liên lạc với họ kể từ ngày hôm đấy . "

( Đại học Hà nam... )

Lưu phong biết nơi này . Hắn trước kia từng ứng tuyển vào đây, bởi vì học phí quá cao nên mới đành từ bỏ .

" Nơi đó nằm gần trung tâm thành phố . Tuy không muốn dội gáo nước lạnh vào cậu nhưng khả năng họ còn sống không cao đâu "

" Vâng... tôi biết "

Lí hạ biết rõ điều đó chứ . Càng nơi đông người càng nguy hiểm, phàm người sống sót đều nhận ra điều đó .

Trời gần lặn, họ mới đến được căn cứ . Xe đậu trước sân nhà, Vương tài nép mình đi sau Vương hữu tò mò quan sát xung quanh . Thấy Lưu phong lại mang thêm người về, đã không ai bất ngờ .

" Đây sẽ là nhà của các cậu, làm quen dần với nó đi "

Từ xa lão già chậm chạm đi đến .

" Chỉ trong một ngày liền mang ba đứa nhóc về nhà . Nhóc có sự thu hút đối với trẻ con nhỉ "

" Lại phiền ông rồi lão già, giúp tôi chăm sóc họ "

" Được rồi, dù nhóc có mang thêm vài đứa ta vẫn lo được "

Mọi người vận chuyển đống đồ vào nhà, Lão già dẫn hai anh em rời đi . Thấy ngôi nhà bắt đầu có nhiều thành viên hơn, hắn không khỏi nở nụ cười .

( Bữa tối nay sẽ đông vui đây )