Chương 56: Quá khứ của Nhiên Kỳ (Cuối)

Nhiều người sẽ hỏi tại sao Nhiên Kỳ lại không đánh trả, Nhiên Kỳ có võ cơ mà. Lại có hai người ông đỉnh của chóp như vậy cơ mà, đơn giản vì Nhiên Kỳ là một đứa bé ngoan cậu tuy ngốc nhưng lại rất biết nghe lời. Mộ Nhiên ông ngoại của cậu là một người chính trực luôn dạy cậu rằng

"Con không được cậy vào bạo lực để giải quyết vấn đề, ta dạy con võ thuật của ta đã cất giấu cả đời mong muốn con sau này bọn ta không còn thì sử dụng nó để giúp đỡ mọi người bảo vệ bản thân"

Trong suy nghĩ đơn thuần của Vu Nhiên Kỳ chỉ có biết một điều dùng thực lực của bản thân bảo vệ mọi người, còn về bản thân lại đứng yên cho họ đánh đến thê thảm. Mỗi lần vác thân thể đầy thương tích về nhà cậu vẫn cười rất tươi với hai người Mộ Nhiên và Vu Hạ sau đó chạy như bị chó rượt vào phòng khoá cửa tắm rửa rồi tự mình bôi thuốc.

Sau khi biết chuyện hai người ông của cậu đã báo chuyện này lên hiệu trưởng, nhưng gia đình của đám trẻ kia toàn là người có quyền. Đút lót cho ông ta rất nhiều tiền nên ông ta chỉ ậm ự vài câu cho có, Vu Hạ tức giận xông lên đánh ông ta. Nhưng tuổi già sức yếu lại bị đám vệ sĩ kia của lão ném ra ngoài, sau vụ việc đó Nhiên Kỳ bị đánh ngày càng nhiều. Có khi còn có đám biến thái muốn cưỡng hiếp cậu, may mắn Nhiên Kỳ đã đánh trả. Vụ việc được quay lại Nhiên Kỳ bị ba mẹ mấy đứa chuyên bắt nạt, đánh đập cậu lót tiền cho hắn làm lớn chuyện hơn để Nhiên Kỳ bị đuổi học

Nhưng Vu Hạ và Mộc Nhiên đâu để yên nhưng quyền thế của họ quá lớn khiến suýt nữa Nhiên Kỳ bị đưa đi cải tạo. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời của hai kẻ kiêu ngạo, bá khí nổi danh tứ phương phải quỳ xuống. Họ cúi đầu trước những kẻ tiện nhân kia miệng không ngừng cầu xin họ đừng đưa Nhiên Kỳ đi cải tạo

"Tôi cầu xin các người làm ơn tha cho cháu tôi"

"Nó không làm gì quá đáng cả đó chỉ là phòng vệ thích đáng"

"Làm ơn đừng đưa nó đi"

"Chúng tôi chỉ còn mỗi đứa cháu này mà thôi"

Trước tiếng cười thoả mãn của đám người kia, Nhiên Kỳ ôm lấy hai người ông của mình vừa khóc vừa kéo họ dậy

"Cháu xin lỗi, xin hai người làm ơn mau đứng dậy đi"

"Hai người là anh hùng của cháu, làm ơn đừng quỳ gối trước những tiểu nhân bỉ ổi kia"

Vu Nhiên Kỳ khóc lớn vụ việc khép lại nhưng Nhiên Kỳ không thèm đi học nữa, từ đó một cậu bé tinh nghịch hay cười mất đi. Nhiên Kỳ trở nên trầm lặng hơn hằn nhưng chỉ với người ngoài còn về nhà cậu là một đứa trẻ hồn nhiên mà làm vui cho hai ông. Sinh-Lão-Bệnh-Tử con người không ai có thể thoát khỏi, vào đúng sinh nhật của Nhiên Kỳ cũng là ngày dỗ của ba mẹ cậu thì đó cũng là lúc hai ông của cậu dần yếu đi.

"Nhiên Kỳ.....nghe.....nghe ông nói.......khi hai bọn ta...... mất đi.......con tìm tới ngăn tủ thứ 2.....mò sâu vào bên trong.....ta có thứ muốn tặng cho con...."

"Đây cũng là món quà cuối.......cùng......hai bọn ta......có thể.....tặng con...mong rằng con.. "

Lời nói chưa dứt câu, hai người cũng đã nhắm mắt. Vu Nhiên Kỳ khóc oà lên một cậu bé mới lớn lại một lần nữa chịu thêm đả kích, may mắn là cậu còn hàng xóm ở đây. Họ tuy nghèo nhưng sống rất tình cảm, họ giúp Nhiên Kỳ chôn cất hai ông. Chỗ họ chôn xuống nằm cạnh hai bia mộ nữa, đó là bia mộ của ba mẹ cậu

Vu Nhiên Kỳ từ đó chỉ còn một mình, cậu dùng số tiền cuối cùng hai ông để lại để mua thức ăn. Cậu học trồng trọt. Vì lúc sống với ông của mình, đặc biệt cả 2 người ông của cậu. Mộ Nhiên và Vu Hạ là hai nhân vật quá huyền thoại rồi nhưng cái lời nguyền nấu ăn lại không tha cho họ. Nhiều lúc tôi thắc mắc rằng tại sao Nhiên Kỳ có thể ăn những loại thức ăn đó. Món của Vu Hạ rất chi là kinh khủng nào là trứng bóng đêm, nấm bốc lửa, cơm khét tứ xuyên....{Tôi đảm bảo rằng có một số bạn sẽ nhột nhẹ. Ví dụ như tôi}. Còn về phần Mộ Nhiên ông sống theo khuôn khổ, món ăn của nấu vô cùng khô. Phải nó là mỗi lần ông nấu cơm là lúc Vu Hj lại khóc xướt mướt, vì lý do gì à. Vì mỗi lần như vậy đều phải thay hết cả cái bếp, khi Nhiên Kỳ lớn lên đã tìm tòi để học nấu ăn. Trình độ nấu ăn của cậu từ đó đến nay chưa một ai dám vượt mặt, vì ẻm đã tham gia cuộc thi đầu bếp. Chỉ định đi thử để kiếm chút tiền tích góp, ai ngờ Nhiên Kỳ thắng giải. Cuộc thi tổ chức liên thế giới đấy, từ đó cậu cũng học hỏi được rất nhiều món ăn mới. Vì làm vừa học, đủ tiền cậu chuyển khỏi nơi đây. Trước khi đi mọi người đều tặng cậu chút quà, căn nhà hạnh phúc kia tạm thời bị khoá lại. Cậu rời đi rồi, sống ở thành phố A này 1 năm thì cậu gặp Giai Kỳ. Hôm ấy, Nhiên Kỳ theo thói quen muốn giúp đỡ mọi người mà ra tay. Tưởng cô gái này lại giống như những người khác nói cậu là quái vật, nhưng không Nhiên Kỳ bị Giai Kỳ bám lấy suốt mấy tháng

Cuối cùng lấy hết can đảm nói với cô "À thì tớ.....tớ muốn làm bạn với cậu có được không?"

Giai Kỳ vui vẻ đồng ý đó là lần đầu tiên trong 15 năm cậu biết đến hai chữ "bạn bè"