Chương 125: Tán tỉnh công khai

Vânc như những ngày bình thường, thật ra là không phải vậy đi, Giai Kỳ và Như Yến đã kéo Nhiệ Kỳ đi ra ngoài. Tiếp sau đó Văn Phong, Tử Khiết cũng theo sau. Bạch Vọng và Vu Thần thấy nhàm chán nên cũng đi làm nhiệm vụ, chỉ còn Á Hiên ở nhà. Ngồi trên bàn lớn nhấp ly cà phê đọc một quyển sách dày diết thời gian.

Gia Tử nhìn đến u mê, Hạ Kiều ho nhẹ nhắc nhở con trai. Ánh mắt hai người dao nhau một hồi, Gia Tử gật đầu như đã hiểu. Kế hoạch chính thức bắt đầu, bên ngoài Giai Kỳ và Như Yến đã kéo Nhiên Kỳ ngồi xuống ghế ở hoa viên mới xây.

"Nhiên Kỳ nghe đây"-Giai Kỳ

"Vâng"-Nhiên Kỳ

"Hhaa thả lỏng đi, Giai Kỳ em cũng từ từ thôi. Đừng nghiêm túc quá, em làm Nhiên Kỳ sợ rồi kìa"-Như Yến

"Tớ xin lỗi"-Giai Kỳ

"Tớ không sao, có chuyện gì sao"-Nhiên Kỳ

"Bọn chị muốn giúp em triệt hạ Gia Tử"-Như Yến

"Là sao ạ?"-Nhiên Kỳ

"Chật chật ngây thơ như vậy, chắc tớ phải để Gia Tử trở thành chị dâu của tớ rồi"-Giai Kỳ

Giai Kỳ châm thêm dầu vào lửa thúc giục cảm xúc của Nhiên Kỳ, đúng như dự đoán Nhiên Kỳ liền hét lên

"Không được, tớ không đồng ý"-Nhiên Kỳ

"Vậy giờ cậu tính sao, cậu có thích anh trai của tớ không?"-Giai Kỳ

"Suy nghĩ kỹ nào, lắng nghe trái tim của em đi. Sau đó hãy nói với bọn chị, nếu nhận được câu trả lời bọn chị sẽ tự lo phần sau"-Như Yến

Nhiên Kỳ nhắm chặt hai mắt cảm nhận trái tim của bản thân, cơ thể thả lỏng hoàn toàn. Tay nắm chặt nhau, trong suy nghĩ luôn hiện lên hình bóng của Á Hiên, từng cử chỉ lời nói nhẹ nhàng anh dành cho cậu. Nhiên Kỳ chưa từng quên cũng không bao giờ muốn ai đó cướp đi điều đặt biệt ở kiếp này của cậu, liệu cậu có đang quá ích kỷ hay không? Phấn chấn lại tinh thần, Nhiên Kỳ càng nhìn sâu vào trái tim mình, từng hình ảnh đi ngang qua khiến trái tim cậu đập chệch nhịp. Nhiên Kỳ mỉm cười thì ra đây là câu trả lời, hai vị gia gia của cậu thật sự rất khổ tâm rồi.

"Cậu có câu trả lời chưa Nhiên Kỳ"-Giai Kỳ

"Tớ....tớ có rồi, tớ thích anh ấy. Nên là em muốn hai người giúp em"-Nhiên Kỳ

"Rất sẵn lòng thưa bảo bối nhỏ của chúng tôi"-Như Yến

Họ cười rộ lên với nhau lúc này Tử Khiết và Văn Phong cũng đã đi đến phía xa là Vu Thần và Bạch Vọng.

"Xong chuyện rồi à"-Văn Phong

"Ừm"-Như Yến

"Thành công hơn mong đợi luôn nha"-Giai Kỳ

"Ủa sao hai đứa lại ở đây, không phải hai đứa đi làm nhiêm vụ rồi à"-Tử Khiết

"Chuyện vui như vầy mà mấy vị đây lại giấu diếm bọn con"-Bạch Vọng

"Nên là bọn con nói dối đi làm nhiệm vụ thôi, thật ra là đã theo sau Bác Phong với chú Khiết nãy giờ rồi. Với cái kế hoạch mọi người xì xào to nhỏ oẻ bàn ăn ý bọn cháu nghe hết không thiếu một từ"-Vu Thần

"Đúng là cháu ngoan của bọn ta, bản lĩnh không phải dạng dễ chơi haha"-Tử Khiết

Nhiên ngây thơ vừa bị lừa Kỳ hùa theo mọi người cười vui vẻ, đến giờ cơm trưa họ liền quay về nhà. Đập vào mắt họ là cái cảnh Gia Tử hiền lành, vui vẻ dọn cơm

"Mọi người về rồi mau vào ăn cơm đi"

"Ừm"

Họ ngồi vào bàn ăn, nhìn mọti loạt đống đồ ăn trên bàn, cũng rất đẹp mắt nhưng vị như thế nào thì chưa biết. Gia Tử vui vẻ cứ quanh quẩn bên Á Hiên, Nhiên Kỳ thấy moitj màn như vậy liền phồng má lên dỗi. Hành động này được Á Hiên thu liệm vào tâm trí lần thứ mấy thì tui cũng chịu, ngoài vẻ thì mặt không lấy nổi một tia cảm xúc nào. Nhưng trong lòng thì đang gào thét muốn đè con người ta ra khi dễ, chúng công đúng là một đám t* t** thượng não mà

Gia Tử thấy vậy bèn lên tiếng phá đi cái khung cảnh nguy hiểm này

"Á Hiên anh mau ăn thử đi, em làm rất tốn công đấy. Dù không ngoan như của Nhiên Kỳ nhưng mà em đã dành hết tình cảm của mình vào đó, mong rằng anh sẽ thích"

Giai Kỳ chật lưỡi một cái, Gia Tử đã bắt đầu tác chiến rồi, bọn họ cũng không thể ngồi yên được nữa. Bỗng Giai Kỳ cho luôn miếng trứng chiên vào miệng, mặt trắng bệch rồi ngất xỉu. Trước khi ngất còn nói được mấy từ

"Đừng...có....ăn... "

Dứt lời Giai Kỳ triệt để mất đi ý thức còn Tử Khiết suýt nữa ngã xuống ghê, mọi người hoảng sợ đẩy chén cơm ra xa mình. Nhiên Kỳ hoảng loạn kêu mọi người đưa hai người này về phòng, Văn Phong bế Tử Khiết, Như Yến bế Giai Kỳ hớt hải về phòng. Nhiên Kỳ cầm theo hộp y thế đi theo sau, Vu Thần và Bạch Vọng cũng đi theo Nhiên Kỳ. Chỉ còn Á Hiên ngồi đó, tâm trí vẫn đang bị lag, cho nhẹ miếng trứng vào mồm. Á Hiên chửi thầm trong lòng nhưng vẻ ngoài vẫn ưu nhã như vậy. Gia Tử thầm nghĩ mình đã thành công chiếm được hoả cảm của Á Hiên liền nở nụ cười tươi đến tận mang tai. Á Hiên rút chiếc khăn tay Nhiên Kỳ may cho mình ra lau miệng, sau đó về lại phòng

Nôn hết đống đồ ăn ra sau đó mới qua tham Giai Kỳ và Tử Khiết, hai người có vẻ ổn hơn rồi. Ngủ ngon lành thế kia mà vẻ, haizzz một ngày nhốn nhào lại trôi qua