Chương 113: Rốt cuộc tang thi thực vật đáng sợ như thế nào?

Họ lái xe đến nông thôn phía sau thành phố E, có vài tin tình báo về có một số lớn gia súc và gia cầm ở đó vẫn còn sống và không hề bị biến dị. Văn Phong phóng xe max ga lùa một hơi chạy về phía nông trại, trong xe được Như Yến nâng cấp lại rất tối tân. Như Yến sợ rồi, sau cái vụ bão tuyết kia nhiệt độ giảm đột ngột đến dị thường. Tất cả máy sưởi trong xe không ấm nổi, may thay còn than và lửa của Á Hiên không họ sớm đã về chầu ông bà rồi

Chiếc xe không lâu sau đã đến nơi, Bạch Vọng đang được Vu Thần bế trên tay mà không khỏi thích thú, không khí ở nông trại thật thoái mái

"Mọi người chia ra, tìm thấy hết đám động vật kia thì tập trung lại đây, chúng ta sau đó sẽ tìm xem còn hạt giống hay rau củ còn ăn được không liền đem về"

"Rõ"-Mọi người

"Nha"

Bạch Vọng nha lên một tiếng làm bọn họ rất ấm lòng, có thêm một đứa trẻ nhỏ ở trong đội cũng vui đó chứ. Nông trại có rất ít tang thi lảng vảng nên họ dễ dàng thu thập đồ, quay lại đúng như dự kiến của Á Hiên. Mọi người trói đám gia súc này vào chung một lồng, Nhiên Kỳ liền thu chúng vào không gian. Sau đó, họ đi lảng vảng khắp nơi quanh các mảnh vườn không khác gì mấy đứa cô hồn. Bạch Vọng thì quậy, đôi chân nhỏ cứ đạp loạn lên súyt thì trượt khỏi vòng tay Vu Thần rơi hẳn xuống đất. Vu Thần chịu thua bèn đặt nhẹ Bạch Vọng xuống, bé ngồi nghịch đống đất trông rất vui

Vu Thần quan sát xung quanh không có nguy hiểm bèn để bé ngồi đó chơi mình thì đi lòng vòng quanh đó tìm kiếm. Ở dưới lòng đất rung động mạnh, một mầm xanh vươn lên đem theo cả Bạch Vọng giơ lên cao. Vu Thần chợt có linh tính không lành dùng kiếm thủ sẵn bên người, quay qua thấy Bạch Vọng đang bị tangt hi thực vật quấn lấy. Vu Thần lia thanh kiếm chặt đứt hết các dây xanh của nó, nó gào lên một tiếng lợn. Mọi người chạy về phía này thấy Vu Thần đang úp mặt xuống đất còn Bạch Vọng đang ngồi trên đầu tay không ngừng vỗ vỗ vì thích thú.

Nhiên Kỳ và mọi người bụp miệng cười, Nhiên Kỳ chạy tới đỡ lấy Bạch Vọng, Vu Thần ngoi đầu ngồi dậy. Mặt mũi dính đầy bùn đất, áo quần vô cùng bẩn. Vu Thần tức giận dùng tay không lôi cả rễ của nó lên, dùng kiếm từ từ trêu đùa. Nó sợ đến mức không kịp rén, Vu Thần cứ cắt rồi lại ngừng, còn rảnh rỗi tạo cho nó vài kiểu dáng đẹp đẽ. Chật tài năng của Vu Thần không phải dạng vừa nha, tang thi khóc rống lên. Xách theo mấy cái rễ còn lại mà chạy khắp vườn, Vu Thần nào dễ dàng mà tha cho nó cũng cầm kiếm rượt theo.

Vu Thần và cái cây tội nghiệp chạy tới chạy lui, Á Hiên và mọi người thì bận kiểm kê đống đồ còn dùng được. Vu Thần chơi chán rồi, cắt nhỏ cái cây lại. Chừa cho nó một đường sống vậy, trồng cây nhỏ vào trong chậu. Dùng nước linh tuyền tưới ngập luôn cả cái cây nhỏ. Cây nhỏ tối nghiệp run lắc mạnh mẽ, rồi ỉu xìu. Vu Thần tưởng cái cây chết rồi bèn kêu papa cho bó một ngọn lửa nhỏ để ra đi dễ dàng hơn, cái cây nhỏ bất hạnh bất chợt tỉnh lại. Nó hú hồn một phen, trễ tý nữa là nó lên thiên đường gặp mẹ thiên nhiên mất. Cây nhỏ bây giờ có màu rất đẹp một màu xanh trong đẹp đẽ, nhìn nó mà xem bây giờ có phải như một cái cây quý không cơ chứ? Nhưng rất tiếc trong mắt đoàn đội Ánh Sáng nó chỉ là một cái cây ngu ngốc, nó tủi thân lắm chứ nhưng nó phải nhịn. Nó chưa muốn chết sớm, nó còn yếu đời lắm. Nhưng nó ngố ra, nó bị ngu rồi nếu lúc nãy không chơi ngu mà ngoi lên chắc giờ sẽ không bị khinh rẻ như vầy. Nhưng ít ra chủ nhân của nó cũng tốt đấy chứ, lại còn là một dàn mỹ nhân, mỹ nam nữa. Hề hề nó thích

{Một cái cây thật mê trai, thật vô liêm sỉ. Tại sao vậy nhỉ? Mình nhớ hình tượng tang thi mình tạo ra rất mạnh mẽ và dữ tợn cơ mà:"))))))}