Chương 102: Cảm giác này thật khó chịu

Mọi người đã đứng ngay cổng nhiệm vụ, nhìn về phía bảng như thường lệ họ chọn nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Chợt Chu Minh cũng đang hốt hoảng chạy tới, mọi người đều bất ngờ thấy vậy Chu Minh điều hoà nhịp thở mà lên tiếng

"Mọi người cho em theo với, em muốn đi làm nhiệm vụ chung với mọi người. Với lại nhiệm vụ kia đủ 10 người mới được tham gia"

"Hừ phiền phức" Vu Thần lên tiếng phản bác, Nhiên Kỳ xoa đầu con trai cười nhẹ, Tử Khiết mặt mày cũng khó chịu, Văn Phong thì bình thản như không. Như Yến và Giai Kỳ đang bận bụi xem lại bản thiết kế và nâng cấp xe một cách hăng say nên cũng dell để ý đến Chu Minh. Á Hiên mặt lạnh điền vào bản nhiệm vụ chỉ có duy nhất Hứa Khải là vẫn nói chuyện với Chu Minh

"Sao em biết được chuyện này"

"Lúc trước em có nghe mọi người nói qua, nhưng vì họ không đủ người với sợ nguy hiểm nên từ đó khồn ai dám nhận. Em cùng mọi người trong căn cứ B định nhận nhưng họ lại chọn nhiệm vụ khác mất tiêu"

"Ừ"

"Ý của anh thế nào" Hứa Khải nói với Á Hiên, tay đang cầm bút tiền thông tin bỗng khựng lại. Ánh mắt đảo qua Chu Minh đang đứng lấp ló phía sau Hứa Khải mà đề phòng. Chu Minh chột dạ dùng giọng mũi mà nói

"Em biết em đã gây ra rất nhiều chuyện không hay với mọi người, nhưng em mong rằng mọi người có thể cho em một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm"

Bọn họ nghe xong ai cũng mất hồn, nhưng Á Hiên chợt tính toán điều gì đó nhanh chóng nói "Được". Thấy là đoàn đội đủ mười người đi làm nhiệm vụ, tính thêm cả Bánh Bao vào nữa nha. Nhiên Kỳ lôi từ trong không gian xuất hiện một chiếc xe việt dã, nhưng đây không phải loại xe bọn họ hay đi. Mà là một loại xe khác, xe này cũng được Như Yến nâng cấp, dù không được tiên tiến và hiện đại như xe kia. Nhưng vẫn rất ok trong xe có ghế dài chiều không gian cũng rộng rãi, rất thích hợp để đi đường dài. Nhiên Kỳ lôi ra một can xăng, đổ đầy vào trong xe.

Thế là mọi người lên đường giữa trưa, trời tháng 10 vẫn rất lạnh may thay không có tuyết, chỉ có một cơn mưa nhẹ lướt qua. Không khí trong xe rất ngột ngạt, chẳng ai nói với ai câu nào, Nhiên Kỳ thấy không ổn bèn đem cơm đưa cho mọi người rồi khuấy động không khí

"Mọi người ơi mau ăn cơm nào"

"chờ nãy giờ, đói chết lão tử"-Tử Khiết

"Hôm nay ăn gì đây ta?"-Giai Kỳ

"mọi người thử đoán xem nào"-Nhiên Kỳ

"Bánh mì và thịt"-Văn Phong

"Cháo và táo"-Như Yến

"Bít tết và nước trái cây"-Á Hiên

"Bánh crepe và dâu tây"-Vu Thần

"Chà hoàn toàn sai hết rồi nha, Vu Thần đúng bánh crepe và dâu tây nhưng đó là món tráng miệng"-Nhiên Kỳ

"Vậy trong này là gì?"-Hứa Khải

"Cơm cà ri và sữa socola"-Nhiên Kỳ

Mọi người nhốn nhào lên vì thích thú, lâu rồi họ không ăn cơm cà ri và cũng rất lâu rồi họ chưa uống sữa. Với cái thời tiết lạnh lẽo này vừa ăn cơm cà ri vừa uống sữa ấm thì còn gì sung sướng bằng. Mọi người nhanh chóng chén sạch sẽ thức ăn, nhưng có vài cặp không quên nhét cơm chó cho mọi người

"Giai Kỳ cho em nè"

"A em cảm ơn chị Như Yến, cơm ngoan quá đi mất"

"Ăn chậm thôi"

"Khụ khụ, nước"

"Haizz thiệt tình đúng là heo con"

"Suýt nữa thì chết nghẹn rồi"

Mọi người cười ầm lên, Chu Minh có đem theo đồ ăn vì ngại mở lời với Nhiên Kỳ. Cúi đầu cặm cụi nhai đống bánh đường cứng ngắt kia thật khiến người ta kinh dị mà, mọi người đang vui vẻ làm trò với nhau nên không ai để ý đến Chu Minh. Chỉ có Hứa Khải là để ý đến

"Anh sao vậy, mau ăn đi cơm nguội sẽ mất ngon đấy"

"Em ăn với anh, ăn thứ đó không tốt, dạ dày sẽ hư hết"

"Nếu anh không thấy em phiền thì....em cảm ơn ạ"

Màn trò chuyện này đã lôi kéo sự chú ý của Vu Thần, đôi mắt cụp xuống ăn nốt phần cơm của bản thân. Nhiên Kỳ thấy vậy cũng không nói, nhưng trái tim của một người ba nói cho cậu biết. Bảo bối của mình hình như đang cảm thấy bị tổn thương, nhưng vì cái gì cơ chứ. Á Hiên tuy không nói, cũng không thể hiện sự yêu thương rõ ràng đối với Vu Thần như mọi người, nhưng về mặt tình cảm anh không có ngốc như Nhiên Kỳ nên anh hiểu rõ. Cái cảm giác được yêu thương, được đối xử ôn nhu bị lấy mất con người ta sẽ cảm thấy thật bất lực. Vu Thần lại ngẩng đầu lên, trước mặt Vu Thần là gì đây? Là cái cảnh Hứa Khải với Chu Minh ăn chung một hộp cơm như hai người họ đã từng hay cái cảnh Hứa Khải và Chu Minh đang ăn cùng một cái thìa. Nhiên Kỳ chợt nhíu mày lấy ra từ không gian một hộp cơm và một chiếc muỗng đưa cho Hứa Khải

"Này cầm lấy đưa cho cậu ấy đi"

Chưa kịp để Hứa Khải nói gì, Chu Minh đã chen vào, vẻ mặt ngại ngùng gãi gãi đầu nói với Nhiên Kỳ

"Tôi không sao, không cần như vậy. Tôi ăn rất ít nên đưa nguyên hộp cơm như vậy tôi căn bản ăn không hết. Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng tôi không muốn lãng phí thức ăn đâu"

Nhiên Kỳ không nói gì thu lại hộp cơm vào không gian, còn muỗng thì trực tiếp đưa cho Hứa Khải. Vu Thần thấy vậy cũng không nói gì, cụp đôi lông mi xin đpej cắm cúi ăn xong phần cơm của bản thân, Nhiên Kỳ xoa đầu Vu Thần. Lấy muỗng của bản thân ngồi đút cho cậu, Vu Thần cảm thấy không khí gaiđình thật ấm áp. Dù chả biết cảm xúc kia là gì, nhưng Vu Thần vẫn còn baba và papa. Còn có cô Như Yến, dì Giai Kỳ, Bác Văn Phong, chú Tử Khiết, Bánh Bao nữa đêù rất yêu thương cậu. Mọi người tới gần mỗi người một miếng đút cho Vu Thần, Chu Minh chủ cười nhẹ rooid tiếp tục ăn chung phần cơm với Hứa Khải