Editor: Bạch Tiểu Vy
--------------------------
Nàng ở mạc thế bảo hộ bọn họ ba năm, đến tột cùng đổi lại được gì chứ.
Thế nhưng là tử vong, này là buồn cười cỡ nào chứ.
Cố Cửu ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, nàng không ngừng cảm giác đau lòng, tuyệt vọng.
Nàng không tin cha mẹ không biết những chuyện này.
Dương Tử Hoa cùng Cố Huyên có cảm tình với nhau, vừa nhìn liền biết không phải ngày một ngày hai mà có.
Cố Cửu chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, cặp mắt kia không hề giống như trước mạt thế.
Lúc này cặp mắt thâm thúy mà băng lãnh, không có một xí tình cảm.
Cố Cửu nhìn chính mình trong gương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Gương mặt mang theo ý cười đầy gợi cảm, cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người khác không thể tới gần.
Hai loại mâu thuẫn kết hợp thành một thể, ở trên người nàng không hề phản cảm.
Vuốt khuôn mặt trong gương, Cố Cửu cười.
Nếu ông trời cho nàng một lần nữa sống lại, nàng tuyệt đối sẽ không cô phụ. Nàng sẽ không giống như kiếp trước, sẽ cố gắng tồn tại.
Người nhà cùng tình thân gì đó đều là hy vọng xa vời, tất cả đều mang bộ mặt giả dối đều là những bộ mặt xấu xí bất kham.
Một khi đã vậy liền vứt bỏ, bọn họ có thể như thế đối với nàng, đời này nàng sẽ không che chở cho bọn họ.
" Cố Huyên! Dương Tử Hoa".
Từng tiếng âm thanh lạnh băng từ trong nhà tắm vang lên, tràn ngập hận ý
Cố Cửu không hề nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, nàng đơn giản súc miệng, rửa mặt, thay quần áo liền đến công ty Quân thị.