Đạt thành thoả thuận, Hàn Phong liếc nhìn Phương Tường. Người kia lập tức hiểu ý nói:
- Một lát hai người tới phòng làm việc của tôi đăng ký thân phận. Nhớ kín mồm một chút. Bằng không…
Lão không nói hết câu nhưng cả hai cái người kia đều rùng mình gật đầu.
Bằng không… Có khả năng không còn nói được nữa.
Hàn Phong xoay người bước ra ngoài, trong lòng không có một gợn cảm xúc.
Hắn đã sớm muốn làm việc này rồi.
Hắn ra ngoài tìm kiếm tài nguyên, ngoài thực phẩm đóng hộp và thực phẩm chế biến sẵn thì không dám thu thập bất kỳ loại thực phẩm nào khác.
Một vài loại rau hôi thối kỳ quái thì không nói, có thể nhìn qua liền biết độc phẩm. Nhưng một vài loại rau biến dị kỳ quái nhìn “có vẻ” có thể ăn, tất nhiên đi được đến bước đưa lên bàn ăn, cần người tới thử nghiệm.
Là thử xem loại nào ăn được, loại nào không.
Trước tận thế, công việc thử nghiệm này hầu hết đều diễn ra trên động vật, nếu thử trên người thì sẽ là việc vô nhân đạo, có thể bị đem ra toà án kết tội.
Nhưng sau tận thế, động vật con thì chết, con thì biến dị, nào đâu có sẵn mà thử. Hơn nữa thử trên người thì mới có thể đảm bảo cho người ăn sau an toàn. Thử trên động vật, chưa chắc chắn.
Một việc làm vô nhân đạo như thế tuy có thể hiểu và thông cảm, nhưng tất nhiên không thể công khai tuyên truyền. Làm càng kín càng tốt.
Sau này hắn có khả năng săn được cả chó, mèo, rắn rết, cá, lợn, gà… Đủ loại động vật biến dị, cần người tới thử hết. Thậm chí rau quả biến dị, thực vật kỳ quái cũng phải thử hết. Một thời gian nữa hạt giống rau được trồng lên, hắn cũng cho người đem thử.
Tất cả những thứ gì thuộc về thế giới mới này đều cần người đi thử.
Mà thành quả chính là nguồn lương thực mới cho tất cả những người sống sót. Đơn cử chính là cá biến dị hôm qua bắt được.
Để ăn mừng sự kiện này, Hàn Phong ra lệnh khao quân, cho tất cả đội viên tham gia chiến đấu được hưởng dụng miễn phí một bữa ăn 20 điểm cống hiến, người đào đất được hưởng bữa ăn 12 cống hiến, người sống sót bình thường hưởng bữa ăn 7 cống hiến, ai cũng đều có cá để ăn. Bởi vậy ai nấy đều nhiệt liệt hoan hô vô cùng vui mừng.
Dù sao mỗi người cũng được thêm có 1 lạng cá, tổng thể tiêu hao không quá 30 cân cá, hp cũng không quá đau lòng.
Đây cũng là bước “vận động hành lang” nhằm chuẩm bị đối mặt dư luận với quá trình thử nghiệm.
“Ngươi nói gì, cái thứ ngươi ăn hàng ngày cũng là thử nghiệm mà ra, ngươi còn dám chỉ trích.”
Đây là kéo tất cả mọi người lên chung một con thuyền.
Trong thời gian chờ đến giờ cơm, hắn vẫn tới bên cạnh giáo trường thực tập khảo sát qua Trần Diệu Âm huấn luyện người mới.
Cái nữ nhân này trải qua tình dưỡng nửa ngày đã khoẻ mạnh trở lại. Khi nhìn thấy Hàn Phong bước đến, nàng ta vội đè tay nói với hơn 50 đội viên dự bị:
- Thủ lĩnh tới.
Hơn 50 đội viên nhanh chóng xếp hàng chỉnh tề, sau đó đồng loạt giơ tay chào theo tiêu chuẩn quân đội.
Hàn Phong quan sát một vòng, âm thầm cảm khái.
Mấy người này động tác còn chuyên nghiệp hơn cả hắn, hắn ngày xưa từng bị phạt rất nhiều lần vì tư thế tay đã cong vẹo còn đặt sai vị trí.
Hắn giơ tay chào lại theo tiêu chuẩn, sau đó thản nhiên nói:
- Mọi người tiếp tục đi.
Trần Diệu Âm bàn giao cho hai cái đội viên ưu tú tiếp tục hướng dẫn mọi người sau đó mới bước tới chào Hàn Phong.
- Đại đội trưởng.
Hàn Phong gật đầu, thản nhiên hỏi:
- Công việc thế nào?
Trần Diệu Âm từ tốn trả lời:
- Khẩu phần ăn được tăng lên nên mọi người đã có sức lực tập luyện tốt hơn. Tố chất những người mới cũng tương đối khá. Tuy nhiên, còn cần trải qua thực chiến rất nhiều…
Nàng ta bàn giao tương đối chi tiết để Hàn Phong cũng có phần hiểu rõ.
Người mới tới từ cứ điểm của Kha Thành hầu hết là đàn ông, sức vóc to lớn, thích hợp xông pha. Họ đều là công nhân nhà máy, trước đó công tác trải qua nặng nhọc, bởi vậy mấy cái vấn đề tập luyện này không hề khó khăn.
Vấn đề chỉ là tâm lý khi đối diện thây ma. Về việc này, 4 cái thây ma được nhốt ngay trước cửa căn cứ đã phần nào phát huy tác dụng.
Ngày ngày trông thấy, ngày ngày tiếp xúc, có là người nhát gan nhất cũng phải chai nhờn cảm xúc.
Sau khi làm bộ làm tịch dặn dò bàn giao công tác cho Trần Diệu Âm một phen, Hàn Phong mới chịu rời đi.
Hắn bước vài bước tới bên cạnh lồng sắt, nơi này đang có 3 đội viên thay ca túc trực 24/7.
Thấy lãnh đạo tới, họ đều vội vã cúi chào.
Hàn Phong thản nhiên bước tới gần lồng sắt, 4 cái thây ma ngửi thấy mùi thịt người đều nhanh chóng há miệng gào khan:
- Khà…
Nhìn những khuôn mặt chảy mủ ghê rợn cùng bốn cái mồm máu mọc đầy lông tóc răng nanh, hắn trầm giọng hỏi:
- Bọn nó có biểu hiện gì không?
Hàn Phong căn dặn mỗi một giờ lại phải có một đội viên tiến tới kích thích lồng sắt thây ma.
Một người trong đó giống như đứng đầu ba người lập tức nói:
- Không có. Bọn nó thường ngày đều kịch liệt cào bới lồng sắt muốn thoát ra tấn công chúng tôi… Có điều, Ngưu Bàng, cậu nói đi…
Ngưu Bàng là một đại hán da đen, lúc này ngập ngừng nói:
- Đại đội trưởng… Vừa rồi tôi dựa theo căn dặn thử đến gần, có một thây ma ngẩn người mất 5 giây mới phản ứng… A, có thể là do tôi hoa mắt…
Vấn đề này cậu ta đã báo cáo qua, nhận được cái cười nhạo của mọi người. Nhưng “đội trưởng” vẫn là ghi lại chú ý, lúc này đã thật sự báo cáo lên.
Hàn Phong lập tức nhướng mày hỏi:
- Hử? Kể chi tiết đi.
Ngưu Bàng thấy Hàn Phong hứng thú thì thở phào, sau đó chi tiết nói lại:
- Chính là con này…
Gã vừa nói vừa chỉ vào một thây ma gầy còm.
- Nó không có phản ứng gì trong 5 giây, cứ ngẩn người nhìn về xa xa. Sau khi tôi dùng gậy gỗ chọc, nó mới gầm lên rồi cào bới lồng sắt muốn tấn công tôi.
Hàn Phong nheo mắt nhìn thây ma này.
“Đinh! Thể lây nhiễm level 1…”
Cái phương hướng thây ma này ngẩn người chính là phương hướng trung tâm huyện Liễu Lâm!
“Chết tiệt thật… Khốn nạn…”
Hắn làm bộ không để ý rồi hỏi:
- Điều này diễn ra từ bao giờ, tần suất thế nào? Những thây ma khác thì sao?
Ngưu Bàng vội đáp:
- Chỉ có con này ngẩn người một lần duy nhất như vậy vào lúc 3 giờ chiều, về sau không có tiếp tục ngẩn người… Mấy con còn lại không có gì khác thường, luôn kịch liệt cào lồng sắt muốn tấn công chúng tôi, dường như ẩn chứa thể lực vô tận.
Hàn Phong gật đầu xem như đã biết, thản nhiên nói:
- Các cậu làm tốt lắm… Tiếp tục theo dõi bọn chúng, kể cả biến đổi nhỏ như vậy cũng phải báo cáo lên ngay lập tức. Rõ chưa?
- Rõ!
Thây Hàn Phong rời đi, “đội trưởng” kia mới vỗ vai Ngưu Bàng cười nói:
- Tốt. Báo cáo của cậu rất tốt. Có đánh giá của đại đội trưởng, chúng ta sẽ sớm được tăng lương. Hắc hắc, tối nay qua nhà tôi, tôi sẽ cho cậu hưởng ké nữ hầu.
Ngưu Bàng vội vã mừng rỡ nói:
- Đa tạ. Đa tạ…
Hắn đã 7 ngày rồi chưa có chạm qua nữ nhân, đã thèm tới phát điên.
Hàn Phong rời đi mà khuôn mặt tràn đầy âm trầm.
Hắn đặt 4 thây ma trước cửa căn cứ, ngoài mục đích cảnh báo người sống sót thì chính là muốn làm một cái cảm biến để quan sát biến đổi dị thường của thây ma, xem xem chừng nào thì dị thường lan tới trấn Hi Vọng.
Từ đây tới ký túc xá cảnh sát cơ động bên kia chừng 4 km. Một thây ma cấp thấp nhất đã bắt đầu manh nha xuất hiện dấu hiệu dị thường rồi.
Nói không chừng ngày mai liền cả 4 con đều ngẩn người nhìn về một hướng.
- Thật sự là kinh tởm, vật kia đang mạnh lên mỗi ngày… Không được, sau khi đánh hạ siêu thị Thanh Hà phải lập tức điểm binh đi chinh phạt tên kia…
Hàn Phong âm thầm nắm chặt tay, tự đặt ra cho mình một cái quyết tâm lớn lao.
Nếu ngẩn ngơ thành thơi qua một tuần, có khả năng ngay cả thể sức mạnh P2 cũng bị tên sau màn kia làm cho ngẩn người, sau đó biến thành thuộc hạ của nó.
Đến lúc đó không chỉ toàn bộ cư dân trấn Hi Vọng mà ngay cả hắn cũng trốn không thoát.
Đem việc này tạm ném ra sau đầu, trước hết cần tăng thực lực bản thân. Hàn Phong bước tới bên cạnh trường bắn, ở đây đang có hơn 30 đội viên đang tập luyện.
Vẫn như thường lệ, Nhạc Sơn và Tường Vi đang hướng dẫn các đội viên này, chủ yếu là nhắm chứ không bắn.
Kể từ khi nhan sắc xinh đẹp của Tường Vi được truyền ra, số lượng đội viên muốn huấn luyện bắn súng đã tăng vọt. Bọn họ còn chẳng buồn nghỉ ngơi sau khi chiến đấu xong, cứ tranh thủ vừa trở về từ tiền tuyến là lũ lượt kéo tới đây.
Điều này để cho Nhạc Sơn chỉ có thể cười khổ.
Thấy Hàn Phong chậm rì rì bước tới, Nhạc Sơn vội vã hô lên:
- Thủ lĩnh tới!
Các đội viện nghe vậy liền trực tiếp dừng việc đang làm lại mà chỉnh tề chạy tới xếp hàng nghiêm cẩn cúi chào.
So với đội viên dự bị ít tiếp xúc, những đội viên chính thức này càng thêm sợ hãi Hàn Phong hơn.
Người đàn ông này quá mạnh.
Mạnh tới mức bọn họ không có đủ tự tin chống lại một chiêu, thậm chí không chống lại nổi một sinh vật băng giá được hắn triệu hồi ra.
Hàn Phong nghiêm túc chào lại rồi tuỳ tiện nói:
- Mọi người tiếp tục đi.
Hắn bước qua bia ngắm số 1, rút ra súng lục D.E, bắt đầu hít sâu một hơi ngưng thần tĩnh khí.
Pằng pằng pằng…
Hắn bắn liền tù tì 7 viên đạn.
Bia ngắm số 1 cách 10 mét hiện lên 5 vết đạn. 2 trúng đầu, 3 trúng ngực, còn lại thì bắn hụt.
Hàn Phong nghiến răng nghiến lợi chửi thầm bản thân. Cách có 10 mét còn bắn hụt… Đây là dạng kỹ thuật bắn súng gì…
Cái nữ nhân ngực bự thân thể mềm nhũn kia bắn bia ngắm số 3 cách 30 mét, tất cả đều trúng đích, hơn nữa đa số còn trúng ngay hồng tâm 10 điểm.
Hơn nữa đó có khả năng còn đang ẩn tàng. Nàng ta trong điều kiện chiến đấu vẫn có thể bắn trúng mắt của thể sức mạnh đang di chuyển, thực sự là khủng bố mà.
Nếu hắn cũng có kỹ thuật bắn súng đỉnh như vậy thì đâu cần cầu cạnh nhờ vả ai nữa.
Kể mà có kỹ năng thành thạo vũ khí của chức nghiệp chiến sĩ thì tốt biết bao…
Hắn lại tháo băng đạn ra nạp lại, sau đó ngắm chuẩn xác bia ngắm số 1, ngưng thần tĩnh khí tới cực điểm.
Nhưng cái nữ nhân mềm nhũn mà Hàn Phong vừa nhắc đã chậm rãi đi tới bên cạnh hắn.
Tường Vi bình tĩnh nói:
- Nếu anh không loại bỏ tạp niệm ra khỏi đầu thì sẽ không thể nào bắn trúng được.
Hàn Phong nhướng mày, thản nhiên đáp lại
- Tôi chẳng có tạp niệm gì cả.
Hắn nói xong liên tiếp bóp cò 7 lần.
Pằng pằng pằng…
1 trúng đầu, 2 trúng ngực, còn lại hụt sạch.
Hàn Phong khuôn mặt đỏ bừng, thiếu chút đã ném luôn khẩu D.E trong tay đi.
Hắn còn định chống chế rằng khẩu súng này hỏng cò rồi, trọng lượng quá nặng, độ giật quá lớn, tiếng động quá to. Đúng, còn do ánh nắng chiều quá chói, gió quá lớn, mấy tên đội viên xa xa quá ồn ào.
Nhưng hắn cuối cùng vẫn là buông súng lảm nhảm chống chế:
- Ừm, tôi đúng là đang nghĩ đến món cá trong bữa tối nay.