Chương 688: Thiên tài địa bảo của quận Xuân Hà

Căn mật thất dưới hầm ngầm của khu biệt thự bên kia được bao bọc kín kẽ bởi kỹ năng Quang Giáp tứ giai, sau lớp Quang Giáp là một căn phòng rộng khoảng 40m2, không gian bên trong được bài trí như một căn phòng ngủ bình thường, điểm đặc biệt duy nhất là chiếc giường lớn chừng 2,8m rộng 2m đặt tại trung tâm.

Chiếc giường này không được cấu tạo từ gỗ hay kim loại mà được cấu tạo từ vô số bó cơ thịt màu đỏ hồng, nhìn qua rất dễ liên tưởng tới xác của một con bò mộng bị lột da rồi phanh thây nằm đó. Mặt giường là tấm lưng bản rộng mấp mô, bốn chân giường gân guốc chống xuống đất vững chãi, thành giường là những khúc xương ống và xương sườn trắng hồng đan xen, tổng thể nhìn qua có chút ghê rợn.

Nơi đầu giường có một khối u thịt lớn chừng đầu người nhô lên cao, bên trên khối u thịt là 12 vạch chia đều nhau, sắp xếp thành một vòng tròn, cùng 3 cây kim nằm ở trung tâm toả ra các hướng, tất cả đều được cấu tạo từ thịt, đây đích xác là một chiếc "đồng hồ" bằng thịt.

Giờ trên đồng hồ đang chỉ ở mốc 15:12:38

Hàn Phong nhìn tới cái đồng hồ này mà không khỏi nhướng mày.

Đây là thời gian trùng khớp với thời điểm tận thế phủ xuống thì phải, tức là cái thứ thiên tài địa bảo này đã hình thành tại đúng thời điểm dị biến nổ ra à?

Nó rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Hắn lúc này khẽ cắn môi phán đoán:

- Thiên tài địa bảo này có vẻ không giống loại xẻo ra để nướng lên ăn cho lắm.

- Dù nhìn nó hấp dẫn thật đấy... Ực...

- Giường thì chắc là để ngủ... Ngủ thì hẳn là không hao mòn đâu nhỉ... Nhưng lại không có ai đang nằm trên đó mà ngủ cả, trái lại nó lại được niêm phong ở đây bởi một vòng phòng hộ tứ giai, để nó cách ly với số đông.

- Trạng huống này, có vẻ nó sẽ gây ra sự nguy hiểm cho nhân loại đấy...

- Nhưng chắc là nó không ẩn chứa nguy cơ lớn tới mức kinh khủng khiếp đảm tởm lợm gì đâu nhỉ, cũng không phải thứ đang gây ra bệnh tình kỳ dị cho cư dân toàn trấn, bởi vì nếu nó gây hại như vậy thì sớm đã bị nướng lên rồi, hoặc vứt ra ngoài dã ngoại, làm gì được giữ tại trong căn cứ như thế này, cũng không thể bảo hộ một cách "sơ sài" như trước mắt được...

- Một chiếc giường... Tò mò quá...

- Aizzz... Chắc phải về hỏi "Tiểu Oánh" thôi, hoặc hỏi con ả họ Thượng Quan kia...

Hàn Phong dù rằng rất muốn cuỗm lấy chiếc giường kia chiếm làm của riêng, bất quá hắn vẫn còn rất tỉnh táo, không dại gì mà đụng tới nó vào lúc này.

Vòng phòng hộ này do ai phóng xuất còn chưa biết, uy năng lớn thế nào cũng chưa rõ, để mà phá được nó cần thời gian rất dài, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh lớn, sẽ bị phát hiện. Trong khi đó trấn Hi Vọng đang là cái gai trong mắt chính quyền, đám quan chức kia có lẽ cũng chỉ chờ trấn Hi Vọng phạm sai lầm là lấy cớ dâng binh thảo phạt mà thôi, hiện tại chưa phải thời điểm làm càn cho được.

Hơn nữa thứ thiên tài địa bảo này nhìn qua nguy hiểm như vậy, lớ ngớ chạm vào khéo lại bị nó hút khô, lăn ra chết toi, thậm chí biến thành một bộ phận của nó, đến lúc đó thì đầu lâu đỏ trên trời cũng không cứu được.

Nghĩ ngợi hồi lâu cũng không nghĩ ra cách gì kiếm lợi, hắn rốt cuộc đành phải bỏ qua.

Củ khoai này quá nóng, ăn không nổi, cố ăn thì rụng răng mất.

Sau khi nắm sơ qua tình hình, Hàn Phong búng tay một cái, thân thể đã biến mất tại chỗ.

Tới khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng trên nóc một sân vận động mà nhìn xuống phía dưới.

Sân vận động Xuân Hà là sân nhà của đội bóng Diễn Giang. Trước tận thế, đội bóng Diễn Giang còn đang đua vô địch Sea League, tuần nào người hâm mộ cũng được thưởng thức các trận cầu đỉnh cao của đội bóng con cưng quê hương.

Hàn Phong nhớ không lầm thì thời điểm diễn ra mạt thế cũng có trận bóng giữa đội Diễn Giang và đội An Phong thì phải, lão mập Phương Tường còn đặt cược đâu đó vài trăm đồng bạc để cược đội An Phong thắng.

Mạt thế phủ xuống, sân vận động với sức chứa 10.000 người này e là khó thoát cảnh sinh linh đồ thán.

Chẳng qua hiện tại sân vận động này đã được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ khu vực mặt sân và đường pitch đều không có dấu tích thây ma, thậm chí là cả trên khán đài cũng không thể nhìn thấy bất kỳ tàn dư máu thịt nào còn vương vấn lại.

Nguyên nhân cũng đơn giản thôi, do nơi này đã được bao phủ ngập tràn trong một thảm có xanh rì.

Chính giữa sân vận động, điểm giao bóng mỗi khi bắt đầu trận đấu, một cây cỏ bốn lá cao tới 1 mét, rộng 2 mét, tổng thể phát ra thứ hào quang mờ nhạt xanh thẳm đang nhẹ nhàng đung đưa, xung quanh cây cỏ bốn lá này là cơ man nào là các cây cỏ ba lá nhỏ xíu khác, chen chúc nhau mọc tới tít tận xa xa, giống như đem theo vô cùng tận may mắn cho một trận đấu chiến thắng.

Đây hẳn là loại thiên tài địa bảo thứ hai của quận Xuân Hà.

Trong đơn giá trao đổi nước chống chịu của Cao gia gửi tới trấn Hi Vọng có một loại nước gọi nó là "nước may mắn", uống loại nước này vào, khi sử dụng kỹ năng có thể ngẫu nhiên phục hồi lại một phần điểm tiềm năng đã bỏ ra.

Số lượng phục hồi này không cố định, ít nhất là một điểm thể lực hoặc một điểm trí lực, nhiều nhất là phục hồi toàn bộ tiềm năng đã bỏ ra để thi triển kỹ năng.

Một ống nước may mắn chỉ nhỏ bằng một ngón tay cái, có tác dụng trong đâu đó trên dưới 90 giây, chỉ cần uống vào nước may mắn, vậy thì thời gian tiếp theo liền có thể yên tâm hơn trong quá trình xả tiềm năng rồi.

Đây chính là tài bảo vô cùng lớn đối với nhóm xạ kích giả, những người có phong cách chiến đấu dựa vào việc xả ra kỹ năng hệ thống là chủ yếu.

Hàn Phong sử dụng tứ giai Phản Chuyển đi dò xét một chút, xác định khóm cỏ bốn lá khổng lồ tại trung tâm kia đang được tứ giai Quang Giáp bao bọc, hắn không khỏi phát ra thở dài khe khẽ:

- Xuân Hà người đông thế mạnh, vậy mà lại cử tận 2 người có tứ giai Quang Giáp đi bảo hộ hai món thiên tài địa bảo...

Tứ giai Quang Giáp có thể phóng xuất ra ngoài để bảo vệ đối tượng hoặc khu vực chỉ định, nhưng mỗi lần sử dụng cũng chỉ có thể phóng xuất một tầng Quang Giáp, không thể bảo vệ cùng lúc hai mục tiêu, chiếc giường kia có một tầng, cây cỏ bốn lá bên kia có một tầng, vậy là có tới hai người đang phải hi sinh an toàn bản thân để bảo vệ thiên tài địa bảo rồi.

Hoặc cũng có thể là tứ giai Quang Giáp cường hoá lên cao sẽ cho nhiều lượt phóng xuất hơn chăng, không ai biết cả, nhưng dù là trường hợp nào đi nữa thì sự đầu tư của Xuân Hà cũng quá lớn, và thực lực của họ cũng quá mạnh.

Hàn Phong nghĩ tới đây liền không khỏi khẽ rùng mình.

Hai tầng Quang Giáp này mà đồng loạt phóng xuất bao trùm lên hắn, vậy hắn sẽ rất khó phá giáp chạy thoát nổi.

Thảo nào mà Xuân Hà có thái độ cứng rắn như thế, còn dám đến tận cửa uy hiếp đòi nước chống chịu.

Nghĩ tới việc bản thân bị uy hiếp tính mạng, hắn không khỏi móc từ trong ngực ra một tấm bản đồ lớn chừng tờ A4, vừa vuốt ve, vừa lẩm bẩm:

- Đại ca bản đồ à, an nguy của em phải dựa hết vào anh đấy...

Tứ giai Quang Giáp có mạnh, hẳn là cũng không mạnh bằng khả năng của trang bị level 5.

Hàn Phong cảm giác bản thân rất xui xẻo trong một vài phương diện, nhưng hắn cũng đồng thời gặp được những người có khả năng giải quyết sự xui xẻo này cho hắn, giống như tất cả khí vận của hắn đều đã được dồn cho phương diện gặp gỡ quý nhân rồi thì phải.

Hầu gái Xuân Thu là một trong số đó.

Nếu không có tấm bản đồ này do nàng ta mở ra, vậy thì hắn sẽ phải hi sinh rất nhiều tài nguyên mới có thể đạt thành mục đích phá vỡ gông xiềng khi gặp nguy khốn.

Kể từ khi bị Tô Nguyệt củ hành sấp mặt trong trận chiến đêm 30, hắn đã vắt kiệt trí lực để nghĩ ra các cách hòng trốn thoát khỏi sự vây ráp, sau thời gian tương đối dài, ba cách đã được đề xuất, một trong số đó chính là bóp vỡ vài cánh sao an toàn trong cùng một lượt, từ đó tạo ra sức hấp dẫn khủng bố tới lõi sao, thành công đột phá phi phàm nhân loại.

Hiện tại có thêm tấm Bản Đồ Cố Hương level 5 này, hắn xem như có cách thứ tư để thoát khốn rồi.

Nghĩ tới đây, Hàn Phong lại nhẹ nhàng phất tay, một mảnh đất cát nhỏ xíu bên dưới sân vận động Xuân Hà chợt bị đóng băng rồi biến mất, trên tay hắn đã cầm theo khoảnh chục nhánh cỏ ba lá.

Loại thiên tài địa bảo này của Xuân Hà thật dồi dào, tuy vài nhánh cỏ trước mắt chỉ là bản thiếu, bản đính kèm, giống như lá ớt biến dị là bản đính kèm của quả ớt vậy, nhưng nó lại thắng ở số lượng nhiều, cả một sân cỏ thế này thì khai thác bao giờ mới hết đây.

Chẳng qua sau khi nhìn tới mấy nhánh cỏ vừa được đoạt tới, Hàn Phong lại không khỏi hơi nhíu mày.

Hắn vốn có suy nghĩ đem một ít về để trồng thử, nếu chồng được thì sẽ thường xuyên tới đây ăn cắp cỏ đem về trồng một thể, chẳng qua suy nghĩ này của hắn đã thất bại, phần rễ của cỏ ba lá đang nhanh chóng héo rút, biến thành màu thâm nhợt nhạt, trong khi thân và lá lại bắt đầu tràn ngập ra vô số quang mang xanh thẳm.

Thiên tài địa bảo này sau khi bị nhổ lên liền muốn phát huy ra tác dụng may mắn luôn à.

Không trồng ở nơi khác được...

Vậy thì loại thiên tài địa bảo này cũng không dễ nuôi...

Hàn Phong lại không khỏi thở dài tiếc nuối.

Quận Xuân Hà tuy là quận ngoại biên của thành phố Dương Hoành, nhưng cũng nằm gần trung tâm thành phố hơn các huyện khác, tuy binh lực nhân loại đã thành công giải phóng 2 quận rưỡi kế cận, nhưng thây ma tại trung tâm thành phố vẫn có thể tràn tới bất kỳ lúc nào.

Bọn họ đóng quân ở Xuân Hà, chắc chắn sẽ phải liên tục chịu đựng thây ma trùng kích, không có thời gian nghỉ ngơi.

Cứ đánh dai dẳng như vậy, e là cỏ mười lá cũng không chống đỡ nổi tiêu hao, đừng nói là cỏ ba lá.

Phương án khả dĩ nhất của căn cứ nhân loại này có thể làm hiện tại là bỏ qua quận Xuân Hà, di dời địa điểm trú đóng qua huyện thị khác hẻo lánh hơn, xây dựng lại khu định cư từ đầu, ít nhất làm như vậy sẽ khiến cư dân có thời gian nghỉ ngơi, binh lực non trẻ 34 ngày cũng có cơ hội tập luyện chính quy hơn...

Nhưng bọn họ chưa làm thế, vậy thì chứng tỏ họ không thể làm, hoặc có thể nói là không nỡ di chuyển đi chỗ khác.

Cỏ bốn lá tại sân vận động kia có vẻ cũng giống khóm cỏ ba lá trên tay hắn, không để đào lên mà di động đi đâu cả.

Haha, cái này thật có điểm bất lực mà.

Trước tận thế, người ta hái cỏ ba lá cũng là bứt lấy thân, chẳng ai đào cả gốc, phi phàm xuất hiện, vậy mà copy nguyên đặc tính này dí tới.

Xuân Hà tiếc nuối cái sân vận động đầy cỏ này nên phải bám trụ lại quận này, bởi một khi họ mà bỏ qua phòng thủ thì coi như thây ma sẽ nhào tới mà kiếm ăn ngay, bọn nó thèm muốn thiên tài địa bảo thế kia cơ mà.

Quang Giáp tứ giai phóng xuất ra ngoài, mục đích chính là để khoá khí tức thứ đồ tốt này lại, bảo vệ nó khỏi quái vật.

Trấn Hi Vọng có chó biến dị Đại Hắc Cẩu canh chừng tài bảo, vậy nên ớt biến dị mới có thể rảnh rang mà ngồi hút xác thây ma, Xuân Hà không có điều này, họ không muốn hi sinh cũng phải hi sinh hai người sở hữu tứ giai Quang Giáp.

Nghĩ tới điểm này, Hàn Phong lại không khỏi trầm ngâm.

Xuân Hà tổ chức dấy binh tại Lệ Trì, mục đích là muốn đả thông kết nối với Tam Giang, nhưng đồng thời cũng có thể giải toả áp lực cho căn cứ chính rồi.

Khả năng cao 3000 người đang vắng mặt trong tổng số 11000 người của căn cứ này cũng là được phái ra một căn cứ ngoại biên để đồn trú, mục đích là phân tán sự chú ý của thây ma.

Quả nhiên thế giới này nhiều người có chung suy nghĩ, Hàn Phong biết chia dân ra để phân tán ác ý của mạt thế, đỡ phiền hà cho Tinh Thạch An Toàn, vậy thì có người khác cũng nghĩ tới, chỉ là Tam Giang và Xuân Hà không nghĩ tới cả việc xây khoá an toàn như hắn mà thôi...

Mục đích dò xét thông tin của nơi này chấm dứt, hắn lúc này giơ tay khẽ búng, thân thể đã biến mất tại chỗ.

Tới khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng tại khu vực được coi như canh phòng nghiêm mật nhất căn cứ người sống sót quận Xuân Hà.

Khu hành chính trung tâm.

Hắn tới đây để tìm kiếm chút thông tin tình báo.

Xâm nhập được vào nơi này một cách dễ dàng như vậy, Hàn Phong lại một lần nữa cảm thấy may mắn.

Trấn Hi Vọng nuôi được một con chó biến dị, con chó này đặc biệt thích ngồi ngắm ớt biến dị và bơi lội trong bể ngọc thạch biến dị, tuyệt không muốn chia sẻ hai thiên tài địa bảo này với bất kỳ ai cả, bởi vậy nó đã trở thành nhân viên bảo an quan trọng nhất của toàn trấn rồi.

Rất ít gián điệp có thể vượt qua được khả năng trinh sát khủng bố của nó mà tiếp cận tới khu trung tâm trấn Hi Vọng.

Con chó này mũi đã thính, mắt lại còn tinh, bản năng truy vết còn mạnh mẽ, kỹ năng càng được huấn luyện nghiệp vụ chuyên nghiệp từ trước tận thế, hầu hết đám người xâm nhập đều bị nó phát hiện, đuổi cho chạy mất dép.

Nếu không phải nó có thoả thuận không giết người, vậy thì người Tam Giang cử qua phải chết cả chục mạng rồi chứ chẳng đùa.

"Quái vật" của quận Xuân Hà không phải chó, hiện cũng không đang ở tại căn cứ, vì vậy hắn có thể tuỳ ý xâm nhập mà không gặp bất kỳ cản trở nào.

Nói đi cũng phải nói lại, đây là thế giới phi phàm, nhưng cũng là thế giới bình phàm, nếu hắn đã nắm giữ khả năng xâm nhập căn cứ của người khác một cách dễ dàng, vậy thì đối phương cũng có khả năng đã đoán ra được trường hợp này, họ sẽ hiểu rõ căn cứ của bản thân không đủ an toàn, sẽ sớm làm ra chuẩn bị.

Như là dựng Quang Giáp lên bảo vệ chẳng hạn, hoặc cất hết tài liệu giấy tờ tới nơi bí mật, thậm chí mang theo bên mình, tuyệt đối không dễ dàng tìm thấy thứ đồ tốt nào cả.

Nhưng mà các thông tin đại trà, thông tin cơ bản thì hẳn là không ai rảnh mà vác theo bên mình chứ hả, kiếm được các thôn tin này vẫn là ổn rồi.

Hàn Phong lúc này giơ tay kết ấn thi triển tứ giai Thao Túng Hàn Băng, vài khối Băng Nhãn nhỏ xíu đã được triệu hồi ra, chúng nó xuất hiện tại một góc hẻo lánh trong phòng văn thư, phòng họp trung tâm, phòng hành chính, phòng vật tư... Lần lượt đảo mắt xem xét một hồi, đánh giá cùng nhận định, sau đó lại biến mất.

Sau 7749 bước thao tác, hắn trên tay đã cầm lấy một tập tài liệu dày bịch.

Ném nó cho băng nô 1,78m đứng bên cạnh hỗ trợ một chút, hắn tiếp tục ăn cắp tài liệu thứ hai, rồi thứ ba...

Băng nô cấp tốc lật mở, hai mắt lướt nhanh qua nội dung bên trong, tam giai Khắc Cốt Minh Tâm đem toàn bộ dữ liệu đều ghi nhớ chỉnh chu, mà Băng Nhãn cũng liên tục "chụp" lại các hình ảnh này rồi lưu trữ cẩn thận, sẵn sàng chiếu lại để xem lại vào bất kỳ lúc nào.

Đây chính là sự tiện lợi và đáng sợ của năng lực phi phàm, có lẽ trước tận thế không ai có đủ khả năng chỉ liếc mắt liền nhớ tới sạch sẽ như vậy được.

Tài liệu mà băng nô đang đọc là biên bản tổng kết diễn biến và kết quả của trận chiến tại quận Cẩm Khê... Cái này có tính tham khảo rất lớn này...

Tài liệu thứ hai là về sơ đồ tổ chức bộ máy hành chính, ân, cái này là đồ tốt...

Tài liệu thứ ba là về dữ liệu dân cư...

Tài liệu thứ tư là về tình hình biến động của các thi đàn thây ma tại thành phố Dương Hoành...

Hàn Phong để mặc cho băng nô đọc tài liệu, bản thân thì xuất ra vài tập A4 từ nhẫn trữ vật, hắn liên tục nhiễm băng đá vào tài liệu Xuân Hà, sau đó hoán đổi với tài liệu giả trên tay, thi hành các biện pháp trộm cắp không chút dấu vết.

Nếu không để ý thật kỹ, vậy thì kể cả có check cam thì các bộ hồ sơ trên kệ cũng không xuất hiện bao nhiêu biến động, chẳng qua lõi tài liệu các loại đều đã bị rút đi hết, bị đọc hết, sau đó lại trở lại vị trí cũ.

Nửa tiếng sau, tài liệu khu trung tâm đã bị Hàn Phong ăn cắp sạch sẽ.

Hắn lúc này nhẹ nhàng búng tay, thân thể đã biến mất tại chỗ.

Tới khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng tại khu vực được xem như bệnh viện của quận Xuân Hà.

Nơi này sẽ một lần nữa khẳng định chắc chắn suy đoán của hắn về danh tính "quái vật" mà cao tầng căn cứ 11000 dân này đang nuôi dưỡng.