Đinh Sĩ một bên thậm thụt ngắm gái, một bên chăm chú lắng nghe âm thanh tán phét xung quanh, thi thoảng lại kéo khẩu trang xuống, nhấp một ngụm rượu vang, hoàn toàn "tàng hình" đối với người trong quán bar.
Chẳng mấy ai muốn để ý tới một người vừa nhếch nhác vừa lầm lì.
Sau khi ngồi khoảng 15 phút, quan sát hàng chục lượt khách ra ra vào vào, nghe đủ thứ ngôn luận trên trời dưới đất, Đinh Sĩ đã thực sự cảm nhận được tình hình có phần trầm trọng, thậm chí là tương đối quỷ dị.
Tỉ lệ những người gặp phải triệu chứng suy nhược cơ thể tại quận Xuân Hà là rất nhiều, mười người ước chừng phải có tới tám chín người, nhưng điều kỳ lạ là dường như không ai có thể nhận định được một cách rõ ràng về trạng huống của bản thân.
Hay chính xác là, người "bị bệnh" đang bình thường hoá bệnh tình của bản thân.
Có một danh nhân đã từng nói như vậy, "Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu."
Một người ốm yếu chắc chắn sẽ liên tục than thở về tình trạng ốm yếu của bản thân, thời thời khắc khắc nghĩ đến nó, bị dằn vặt về nó, tâm trí chỉ hướng về nó, chẳng quan tâm điều gì khác.
Cư dân Xuân Hà ở đây thì ngược lại, bọn họ mặc dù đang suy nhược nhưng không hề kêu ca, vẫn sinh hoạt bình thường, rất ít người tự nói tới bản thân mệt mỏi thế nào, yếu ớt ra sao.
Nếu có người nhắc tới, vậy thì chủ đề này cũng rất nhanh trôi qua, bởi vì dường như vấn đề kia không hề gây ra một nửa điểm nguy cơ cho bệnh nhân, không đau không ngứa, không mệt không mỏi, bệnh nhân không cảm thấy khổ sở, vậy nên mới bỏ qua.
Có căn bệnh gì lại khiến người ta suy nhược cơ thể nhưng cũng không thể nhận ra bản thân bị bệnh sao?
Ung thư giai đoạn đầu à?
Hay HIV AIDS?
Không thể có chuyện hàng nghìn người đều tự mình coi thường sức khoẻ của chính mình như vậy được...
Hay là bọn họ đang dính phải phi phàm hệ tâm linh, đang liên tục bị xoá đi các luồng tâm trí báo hiệu về tình trạng suy nhược của bản thân?
Có kỹ năng mạnh mẽ tới vậy được luôn à, mạnh vậy thì phải vượt tầm ngũ giai, đạt tới lục giai luôn rồi...
Kỹ năng ngũ giai do Dục Vọng Thượng Nhân thi triển cũng không ảo ma như vậy, kỹ năng kia có thể thiết kế hoàn cảnh gần giống như cư dân Xuân Hà trước mặt, nhưng nó vẫn mang theo sự quỷ dị, thiếu tự nhiên, vẫn gây ra nguy cơ cho người quan sát, còn tình hình trước mắt thì vô cùng bình thường.
Đinh Sĩ bàn tay gõ gõ vào cạnh bàn, hai mắt híp lại cẩn thận suy nghĩ.
85% cư dân đều đang gặp phải các triệu chứng giống hệt nhau, điều kỳ lạ là không ai nhận ra dấu hiệu của bản thân...
Ngay cả một cậu thanh niên trai tráng 22 tuổi cũng bị ngất xỉu giữa đường, bác sĩ đưa ra kết luận rằng suy nhược cơ thể...
Một lão già giảo hoạt lại nói đó không phải bệnh mà là do quái vật tấn công...
Một vài người, ví dụ như nữ nhân phía trước, trạng thái cơ thể hoàn toàn bình thường, da dẻ hồng hào, khí chất thịnh vượng, không hề gặp phải bất kỳ dấu hiệu gì.
Có căn bệnh nào có thể khiến cho 85% dân cư gặp phải mà một vài người cá biệt lại không gặp phải sao?
Những người cá biệt này có đặc điểm gì?
Do sức đề kháng của bọn họ rất mạnh sao?
Đinh Sĩ dừng lại việc gõ ngón tay, hai tay khoanh trước ngực, bắt đầu tự giải nghi vấn.
Với số lượng 85% cư dân đang mắc phải bệnh lạ, chắc chắn cao tầng phải biết.
Thế nhưng họ lại lựa chọn giả mù không biết, chỉ cho đội y tế lưu động chữa trị cho những người đã tới giới hạn, chữa trị theo kiểu trị gốc không trị ngọn, vậy thì chỉ có thể là do chính phủ đang cố tình dung túng cho bệnh lạ hoành hành.
Họ đang muốn thử nghiệm điều gì đó trên loại bệnh này sao...
Hoặc giả như, họ đang dung túng cho quái vật tấn công dân thường sao?
Chỉ hướng ở đây có thể dẫn tới ở đây là, Xuân Hà đang nuôi dưỡng một loại bệnh dịch, một loại thiên tài địa bảo, hoặc đang nuôi một con quái vật nào đó, tác nhân này có thể khiến cho nhân loại bình thường gặp phải tình trạng suy nhược cơ thể không thể tự nhận biết, còn tuỳ ý để cho loại tác nhân này hoành hành.
Điều này chỉ hướng tiếp tới một vấn đề nữa, đó là đã bỏ ra thì tất nhiên muốn thu lại, trong tận thế này, tất cả tài nguyên bỏ ra đầu tư đều nhằm một mục đích duy nhất là muốn thu lại sức mạnh để chống đỡ lại tận thế...
Bọn họ đang nuôi bệnh dịch, nuôi thiên tài địa bảo, nuôi quái vật để thả ra đối chọi với thi đàn sao, vậy thì nguồn nuôi dưỡng đó ở đâu, sao không thấy xuất hiện trên chiến trường Lệ Trì?
Chiến đấu tới 4 ngày, không có dấu hiệu nào cho thấy Xuân Hà có loại vũ khí sinh học mạnh mẽ như vậy cả...
Lính của họ chết như ngả rạ, lính Tam Giang cũng chết không kém, cao trào chiến đấu cũng sắp tới, không dùng bây giờ thì bao giờ, sao có thể ém hàng mãi cho được.
Trấn Hi Vọng chẳng có đủ uy hiếp để mà chính phủ phải giấu diếm bài tẩy như thế, thậm chí bọn họ còn phải cố tình phô ra để tăng sức uy hiếp mới đúng.
Đinh Sĩ trầm ngâm hồi lâu, bàn tay chợt khẽ vẫy, một chiếc ví nhiễm kín băng đá đã được hắn "triệu hồi" tới.
Hành vi ăn cắp này có chút vô sỉ, bất quá hiện tại không quản được nhiều như vậy, hắn đem gần hết tiền trong ví đều móc hết ra, sau đó ném chiếc ví đi, nó đã được Băng Ảnh dịch chuyển về vị trí cũ.
Lúc này hắn cầm lên hơn trăm công huân tiếp cận tới gần nữ tử váy đen đang ngồi uống rượu một mình bên quầy bar bên kia.
Nàng ta không có dấu hiệu suy nhược, chắc chắn là có điểm đặc thù nào đó.
Hắn muốn điều tra tình hình sâu hơn một chút, vậy bắt đầu từ nữ tử "bình thường" này cũng không tệ.
Sau khi tiếp cận đến gần nữ tử váy đen, Đinh Sĩ bước chân không khỏi hơi khựng lại, bởi vì hắn ngửi được một mùi tương đối đặc thù.
Một mùi hương khiến cho rất nhiều dữ kiện vụn vặn được kết nối với nhau, đủ để hắn đưa ra một vài suy đoán mơ hồ.
Lại quan sát lấy vài loại trang sức kỳ lạ mà nàng ta đang đeo trên người, hắn càng có thêm nhiều dữ kiện lớn hơn nữa, bốn loại suy đoán đã suy giảm chỉ còn hai.
Mặc dù vậy, hắn vẫn tiếp bước tiến tới bên cạnh nữ tử váy đen, nhón chân ngồi trên ghế, bàn tay ném ra 70 công huân, khàn giọng nói:
- Đắt nhất...
Bartender nhìn đống công huân vừa được đẩy tới, quên cả âm điệu đặc quánh khó nghe của người vừa tới, hai mắt sáng lên như đèn pha.
Một ly Pimm's chỉ có giá 35 công huân, ở đây có 70 công huân, vậy thì số còn lại chính là tiền tip.
Hắn ta nhanh chóng thu tiền lại dưới quầy, bàn tay cầm lên hai chiếc inox cốc trên bàn, cười hưng phấn nói:
- Hân hạnh được phục vụ quý khách.
Một màn múa lửa kéo dài hơn 2 phút đồng hồ diễn ra trước mắt để cho Đinh Sĩ có chút mất kiên nhẫn.
Cái thằng bồi bàn dở hơi này lắm nữa, pha có cốc rượu mà tốn hết cả mớ thời gian.
Phải biết hắn ngồi ở đây một phút là lại mệt hơn một chút, đâu ai rảnh thể lực trí lực đi tiêu hao chỉ để xem múa lửa cùng sóc lọ cơ chứ.
Đã vậy thằng cha bồi bàn này lại còn vừa sóc lọ vừa nháy mắt lấy le với em gái bên cạnh, ra vẻ ta đây rất tài năng, kỹ thuật rất điệu nghệ, sóc sóc giật giật vuốt vuốt rất chuyên nghiệp, rất tận tình, đây là muốn chết có đúng không.
Em gái múp rụp này rõ ràng là mục tiêu sửa ống nước của hắn cơ mà, sao thằng cha này lại cầm tiền của hắn đem đi tán tỉnh người khác vậy.
3 phút sau, một ly cocktail màu nâu sẫm đã được đẩy tới phía trước, nhân viên phục vụ nở một nụ cười tươi chuyên nghiệp giơ tay làm động tác mời:
- Xin mời quý khách thưởng thức.
Đinh Sĩ không rảnh đáp lại, hắn kéo khẩu trang xuống, nhấp một ngụm rượu nhỏ, trầm ngâm như thể đánh giá một chút, sau đó chợt khàn giọng đứt quãng quay qua hỏi nữ tử váy đen:
- Làm quen... Nhé...
Sau câu nói này, biểu cảm của nữ tử váy đen rõ ràng có sự thay đổi, đồng tử trong mắt hơi giãn nở, cơ hạ mi có vài phần co rút, lông tơ trên cánh tay hơi dựng lên, tuyến mồ hôi hai bên mai tóc có dấu hiệu gia tăng bài tiết, hơi thở cũng rối loạn một nhịp, dù là rất nhỏ...
Đây chính là các biểu hiện của sự nghi ngờ cùng đề phòng cao độ.
Nử tử váy đen im lặng trong vài giây rồi nâng ly tự uống một ngụm rượu nhỏ, thản nhiên đáp lại:
- Anh không nuốt à?
Đinh Sĩ nghe được lời này, mặc kệ trên mặt có cả khẩu trang lẫn kính đen che chắn nhưng cũng không thể che đi vẻ sượng trân của hắn.
Hắn chưa chưa nghiên sâu cứu tới các cơ vùng cổ, vùng hầu, vùng thực quản, bởi vậy chưa biết cách nuốt, hiện tại toàn bộ thức ăn nước uống tiến vào khoang miệng đều bị băng hoá rồi dịch chuyển đi.
Không thấy hắn nuốt, nàng ta liền nghi ngờ có yếm trá, đây là tinh tế cùng nhạy bén đến thế nào chứ.
Không nuốt thì làm sao nói được.
Nữ nhân này làm sao mang theo đề phòng cao độ như vậy, ngay từ khi hắn ngồi xuống bên cạnh thì nàng ta đã tiến vào trạng thái trinh sát rồi sao.
Chẳng qua suy nghĩ ứng biến theo kiểu vặn vẹo là phong cách "của Đinh Sĩ" rồi, lúc này hắn chợt phình mồm lên, một ngụm rượu bị hoá băng đã được dịch chuyển ngược trở lại trong mồm, số rượu này nhanh chóng bị hoá lỏng, Đinh Sĩ cứ như vậy há mồm nhổ ngụm rượu vào ly cocktail trên bàn, lắp bắp nói:
- Không ngon...
Nhân viên bồi bàn đang đứng trong quầy bar khuôn mặt chợt sượng trân.
Không phải chứ, rượu tệ đến mức vị khách quan phía trước phải nhổ ra sao, hay hắn đã cho nhầm cái gì vào ly rượu kia rồi...
Nữ tử váy đen nhìn cảnh tượng bẩn thỉu này thì càng đề phòng lớn hơn, nàng ta không nói gì cả, lúc này từ trong túi lấy ra một chiếc gương nhỏ và một thanh son môi, thản nhiên trang điểm.
Đinh Sĩ kiên nhẫn ở một bên chờ đợi.
Hắn cũng không phải chờ đợi lâu, nữ tử váy đen trang điểm xong thì thu lại đồ nghề vào túi rồi thản nhiên hỏi:
- Anh muốn gì?
Đinh Sĩ quan sát nữ tử này trong ba giây rồi hỏi thẳng:
- Cách... Khoẻ mạnh...
Liên tiếp nghe được âm điệu khản đặc như thể bệnh nhân viêm họng mãn tính của Đinh Sĩ, còn nói theo kiểu cụt lủn không đầu không đuôi, nội dung chẳng đâu vào đâu, nữ tử váy đen càng thêm phát ra đề phòng lớn hơn nữa.
Nàng ta nắm chặt tay mấy cái, sau đó chợt thở ra, nhỏ giọng nói:
- Tôi không biết, có thể ngay ngày mai tôi cũng sẽ phải đi hỏi.
Nói xong, cũng không chờ đợi cho người bên cạnh đáp lời, nàng ta đã cầm lên túi xách trên bàn rồi xoay người bước về phía cửa ra vào.
Đinh Sĩ ngồi yên tại chỗ, hai mắt nheo lại nhìn tới vị trí nữ nhân vừa rời đi.
Ngoài phiếu công huân 5 điểm coi như tiền típ, nơi đó còn có một mảnh "vỏ cây" mỏng dính màu trắng ngà nho nhỏ không chút bắt mắt.
Cái này chắc chắn là được cố tình để lại.
Nhân viên bartender thu tiền, Đinh Sĩ thì thu mảnh "vỏ cây".
Hắn đưa mảnh vỏ này lên mũi ngửi thử một chút, sau đó nhỏ giọng nói:
- Tỏi...
- Quả nhiên...
Đạt được kết luận chắc chắn, Đinh Sĩ cầm lên ly cocktail Pimm's trên bàn rồi ngửa cổ đổ hết vào trong, sau đó khàn giọng khen ngợi:
- Ngon.
Bartender còn chưa kịp xin ý kiến trải nghiệm, Đinh Sĩ đã trèo xuống từ ghế cao, bước thẳng ra khỏi cửa quán.
Thời điểm đi ngang qua một chiếc kính được đặt tại cửa ra vào, hắn không khỏi hơi khựng lại một chút, sau đó xoay đầu nhìn tới bản thân trong gương.
Thân thể gầy gò, da dẻ tái nhợt, khí sắc vô cùng xấu, trông không khác nào một cái xác chết.
- Kỹ năng chức nghiệp tổng hợp, thật sự là không hề dễ dàng...
- Thiếu quá nhiều bình phàm...
...
Đinh Sĩ rời đi quán bar liền tiến vào một ngõ nhỏ, sau đó không còn ai thấy hắn ta bước ra ngoài nữa.
Hàn Phong ngồi trong một ngõ nhỏ khác chợt mở mắt, giơ lên mảnh vỏ tỏi trong tay, lông mày khẽ cau lại.
Sau đó hắn chợt búng tay xuất ra hai cuốn sách, một cuốn là sinh lý bệnh, một cuốn là kinh thánh.
Hắn lật mở cuốn sinh lý bệnh, xem hệt một lượt, sau đó gập lại, thu cả hai cuốn sách vào nhẫn trữ vật, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Xuân Hà thật sự là đủ quyết tâm, vậy mà lại dâm nuôi quái vật ngay tại căn cứ này...
- Đánh cược toàn bộ tương lai nhân loại Diễn Giang vào một mục tiêu duy nhất?
- ...
- Chẳng lẽ đám người này đang gặp phải nan đề nào đó, đã bước vào đường cùng, đã phát điên cả rồi?
- Hay là do sức mạnh phi phàm quá mức hấp dẫn?
- Dù có là trường hợp nào đi chăng nữa, trấn Hi Vọng cũng đã hết đường lùi rồi...