Chương 685: Xâm nhập căn cứ Xuân Hà

Người chồng đi làm vắng nhà, lăn lộn ngoài công trường bụi bặm vất vả, mệt mỏi phiền não tới hộc cả bơ, anh thợ điện đúng lúc mon men tìm tới sửa ống nước cho người vợ, đây là tình tiết kinh điển trong mấy bộ phim tình cảm lãng mạn.

Hôm nay Hàn Phong cũng muốn làm một anh thợ sửa ống nước để tòm tèm móc cống cho cô vợ Xuân Hà non tơ ướt át một chút.

Hẳn là cô vợ Xuân Hà này sẽ rất phối hợp mà...

Hửm?

Chết tiệt thật...

Khụ khụ, được rồi, không phải, ý là, hôm nay hắn sẽ thử điều tra sâu cạn căn cứ quận Xuân Hà một chút.

Dù sao tin tức mà Dao Găm thu được cũng chỉ là tin tức tầng ngoài, là những thứ dĩ thái đang biểu hiện, ai cũng nhìn được, chuyên dùng để che mắt thiên hạ, về phần tin tức ẩn giấu bên trong rất khó thu được, không đơn giản mà có thể đoạt lấy.

Thậm chí công việc thu thập tin tức này đôi lúc còn nguy hiểm hơn cả việc chiến đấu với thây ma.

Thây ma không bao giờ mưu mô và tàn nhẫn bằng nhân loại.

Kể từ khi Nguỵ Huyền Cơ mất tích trong quá trình điều tra Nhân Dục Đạo Tràng, Hàn Phong đã có chút ngại sai sử người khác đi làm mấy chuyện điều tra trinh sát.

Việc này vừa nguy hiểm cho lính trinh sát, vừa nguy hiểm cho chính hắn, lại nguy hiểm cho cả trấn Hi Vọng, trăm hại mà chỉ có vài điểm lợi mà thôi.

Lợi thứ nhất là đỡ tốn thời gian của hắn.

Hết rồi.

Về phần hại, nếu đội viên trinh sát bị xem như bắt thì rách việc rồi, bị tra tấn đau đớn không nói, lộ lọt thông tin ra ngoài mới là chuyện lớn.

Thậm chí lộ lọt thông tin cũng chưa chắc đã là chuyện lớn. Có khi lính trinh sát chỉ tiết lộ thông tin tạp nham không đáng kể, thông tin đã được dặn trước, kẻ địch cũng chỉ biết tới các thông tin này, không quá ảnh hưởng tới tính ổn định của tổ chức.

Đáng sợ hơn là trinh sát mơ mơ hồ hồ bị dắt mũi, nhận phải tin tức giả, tin tức bẫy rập, sau đó đem tin giả này về tổ chức, từ đó dẫn tới tổ chức ăn phải đòn phản trinh sát, chiến lược tính toán bị sai lầm, đưa ra quyết định ứng phó sai lầm, bước vào bẫy rập chờ sẵn.

Mà đáng sợ nhất là lính trinh sát bị thao túng tinh thần, an an ổn ổn quay về căn cứ, vẫn báo cáo tình hình như thường, sau đó bắt đầu tiến hành kín đáo nằm vùng, tuồn ngược tin tức cho địch nhân.

Lúc đó thì tổ chức sẽ gặp phải sự tập kích không thể chống đỡ nổi.

Đây là thế giới phi phàm, bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra, bao gồm cả người thân quen sau một đêm quay giáo phản chủ cũng là rất bình thường.

Nếu ngay ngày mai mà Nguỵ Huyền Cơ đột ngột trở về trấn Hi Vọng, Hàn Phong cũng không quá bất ngờ, chỉ là hắn hiểu rõ họ Nguỵ kia đã không còn là họ Nguỵ mà hắn biết nữa.

Đội trưởng tiểu đội Dao Găm hiện tại có khả năng đã trở thành người của Dục Vọng Thượng Nhân rồi.

Hắn từ chỗ của "Tiểu Oánh" biết đến tên của kỹ năng ngũ giai mà vị "Gái Mại Dâm" kia đang nắm giữ, nhưng lúc đó chưa thể hiểu rõ tác dụng, chẳng qua tối qua Thượng Quan Uyển Thanh đã "Phỏng Vấn" 50% uy năng kỹ năng này rồi đánh tới hắn, hắn đã biết sợ rồi.

Hắn là người sợ chết, lúc đó tất nhiên sẽ không giơ mặt ra khơi khơi hứng chịu đòn này, trước hết đã bật Quang Giáp lên phòng ngự, để cho Quang Giáp cẩn thận phân tích đòn này. Sau khi xác nhận đòn ngũ giai này không gây ra sát thương mà là đòn khống chế, hắn lại sử dụng tứ giai Sướng Trước Khổ Sau bản bộc phá lực để hút nó lại, thi thoảng xả ra một chút uy năng, từ từ nhấm nháp, từ từ cảm nhận.

Sau đó liền là ác mộng kéo dài.

Kỹ năng khống chế ngũ giai có giá 580.000 minh tệ của Dục Vọng Thượng Nhân, nói đơn giản một chút thì mạnh gấp nhiều lần tứ giai Vỏ Bọc Ký Sinh, mạnh hơn rất nhiều lần.

Nghĩ tới đây, hắn lại khẽ rùng mình.

Vị "Gái Mại Dâm" kia nắm giữ kỹ năng thật sự quá khủng bố...

Ai mà trúng đòn này của nàng ta...

Ừm, là bà ta.

Xinh đẹp đến mấy thì cũng đã già rồi, vẫn nên tôn trọng người già.

Ai mà trúng đòn này của bà ta ở mức vượt ngưỡng khuyến cáo thì chỉ có quỳ xuống liếm ngón chân cho bà ta, thậm chí vừa quỳ liếm vừa vẫy đuôi cũng không hề thấy khổ, chỉ thấy vinh dự và sung sướng mà thôi.

Tất cả 1300 người ở Nhân Dục Đạo Tràng chính là ví dụ.

Hàn Phong bây giờ vẫn đang vác theo cái đòn khống chế ngũ giai kia trên lưng, mỗi giờ trôi qua chỉ dám xả ra một phần, mà mỗi khi xả cũng phải vận dụng một số lượng lớn tiềm năng để bật Băng Giáp chắn trước, ngăn nó lây dính một cách ồ ạt mất kiểm soát vào thân thể, từ đó mới có thể tỉnh táo mà tập luyện đề kháng.

Bằng không hả, có khả năng hiện tại hắn đang quỳ liếm ngón chân Thượng Quan Uyển Thanh rồi.

Sự nguy hiểm của lính trinh sát chính là nằm ở điểm này.

Phải lẩn khuất trong bóng tối rình rập địch nhân, phải đối diện với điều không biết để cố tìm ra điều chưa biết, phải sẵn sàng tâm lý hi sinh bất kỳ lúc nào, có gặp phải vấn đề gì cũng sẽ là người gánh chịu đầu tiên. Giao tranh mà nổ ra, tất nhiên lính trinh sát sẽ không có bất kỳ dữ liệu gì để đối đầu, một khi bị bắt, số phận e là vô cùng thê thảm.

Lính trinh sát khổ vậy mà lương thưởng cũng không phải rất cao đâu, thậm chí vì để giữ bí mật, bọn họ chắc chắn không được hưởng thụ cái gọi là "danh vọng", ngay cả đối với người thân bên cạnh cũng luôn phải giữ bí mật, cuộc sống trải qua vô cùng thiệt thòi.

Hàn Phong hôm nay chính là muốn làm lính trinh sát, dù hắn biết Xuân Hà có khả năng cao đang ẩn giấu bài tẩy mạnh mẽ để canh chừng căn cứ, bài tẩy kia có khi không thua gì Đại Hắc Cẩu level 31 của trấn Hi Vọng, nhưng hắn thật sự không thể tuỳ tiện thí ai khác vào việc này nữa rồi.

Lúc này hắn bàn tay khẽ búng, trước mặt đã xuất hiện một cái xác chết.

Đây là xác của Đinh Sĩ.

Tên quân sư này đi theo hắn cũng khá lâu rồi, cực ít khi xuất hiện, ở bên Xuân Hà chắc chắn không có danh tiếng gì cả, đem ra làm tốt thí cũng không có vấn đề.

Thây nô Đinh Sĩ được triệu hồi ra thì tự đưa tay xoa xoa khuôn mặt một chút, để cho nhiệt độ cơ thể tăng lên, da dẻ biến thành hồng hào, mà vài cục băng đá cũng bắn về phía vết lõm trên đầu lâu hắn ta, làm dầy khu vực này lên, cuối cùng hắn ra đeo lên một chiếc mũ lưỡi trai, một chiếc kính đen bản to, bịt thêm khẩu trang lên mặt, đã hoàn tất quá trình nguỵ tạo.

Nguỵ tạo xong, phía sau chiếc khẩu trang vang lên vài thanh âm đơn điệu khàn khàn, vô cùng khó nghe.

Sau đó hắn ta lập tức biến mất tại chỗ.

Hàn Phong hai mắt nhắm lại, tầm nhìn đã vô hạn thay đổi.

Đinh Sĩ mở mắt ra đã thấy mình nằm cạnh một thùng rác, xung quanh có chút tối tăm bẩn thỉu, nhưng xa xa phía cuối đường là một mảnh tương đối nhộn nhịp.

Dãy phố kia người qua kẻ lại đông như mắc cửi, chủ yếu là nam thanh nữ tú chèo kéo lẫn nhau, mùi rượu, mùi nước hoa, mùi tất thối cùng mùi thức ăn đan xen nức mũi, cái này để cho hắn ta có chút âm thầm kinh ngạc.

Chiến dịch Lệ Trì đang diễn ra, hiện tại cũng là thời gian hành chính, vậy mà cư dân nơi này vẫn an ổn chơi đùa như vậy, quận Xuân Hà điều hành bằng cách nào.

Chẳng lẽ họ bới ra được kho lương 10.000 tấn nên không cần cư dân làm việc nữa rồi.

Hay họ cũng giống Nhân Dục Đạo Tràng, có một căn cứ khác bao cấp toàn bộ từ A-Z, biến nơi này thành trường luyện tập kỹ năng?

Không tự suy luận ra được câu trả lời, Đinh Sĩ đành phải bỏ qua, hắn ta từ dưới đất đứng lên, phủi phủi bẩn thỉu trên người, sau đó tập tễnh bước ra khỏi ngõ nhỏ tối tăm.

Điệu bộ của hắn ta, thật sự là giống hệt một tên nát rượu bê tha, du thủ du thực, không có mục đích sống, càng giống như một tên uống rượu không trả tiền, bị người ta đánh cho một trận, ném vào xó nào đó, sống chết không ai thèm xem tới.

Đinh Sĩ cứ dùng bộ dạng ngật ngưỡng như vậy đi lại trên đường phố, hết vòng này tới vòng khác, sau đó hắn ta dần dần nhíu mày.

Theo cái mũi của hắn ta ngửi ngược, tổng số nhân loại trong bán kính 5km quanh đây vào khoảng 3000 người, cộng thêm 4500 nhân loại tại chiến trường Lệ Trì, đó mới là 7500 người, vậy thì hơn 3000 người nữa trong tổng số gần 11.000 người đã đi đâu rồi?

Hay bọn họ đã chết sạch rồi, cái căn cứ Xuân Hà này thực sự là vỏ bọc?

Không phải đó chứ?

Chắc là không phải đâu, chết 300 người đã là đại sự, sẽ gây ra khủng hoảng sâu rộng, chết tới 3000 người, vậy thì tin tức sẽ bùng nổ tới vô cùng khủng khiếp, chẳng có chuyện những người xung quanh bình thản như vậy đâu.

Có lẽ không tới mức nghiêm trọng tới thế, có thể những người vắng mặt là người của phòng vật tư, đang đi thu gom vật tư ở thành trấn nào đó.

11.000 cư dân, chỉ lo chạy ăn đã mệt bở hơi tai, tất nhiên không rảnh ngồi ngốc tại căn cứ chờ hắn tới ngửi rồi.

Bước đi khoảng 5 phút nữa, Đinh Sĩ lại càng nhíu mày lớn hơn.

Tại sao trông ai cũng giống hắn vậy?

Phải nói là, vì sao nhân loại ở đây, ai cũng đều xanh xao tím tái mệt mỏi lờ đờ, ai cũng đều thiếu sức sống vậy?

Trạng huống thật sự tựa như một đám người bị suy nhược cơ thể, ốm yếu ba tháng trời, thiếu dinh dưỡng tới mức trầm trọng vậy.

Nhưng hai bên đường đang bày bán rất nhiều đồ ăn cơ mà, giá cả nghe qua cũng không quá đắt, người mua đồ cũng tương đối nhiều, sao có thể đói ăn cho được.

Đám người tại trấn Hạ Sa đói ăn tới 24 ngày còn chẳng có trạng thái vật vạ như đám người trước mặt...

Nhưng mà vậy cũng tốt, hắn trước đó còn lo lắng bộ dạng như chết trôi của mình quá mức gây chú ý, hiện tại thì tốt rồi, chẳng ai rảnh rỗi để ý tới một tên xanh xao vàng vọt nữa.

Sau khi đi lượn tầm 12 phút, Đinh Sĩ nhíu mày nhìn vào một góc, bên kia đang có một thanh niên chừng 22 tuổi nằm vật vã trên đường, xung quanh có vài người đang đứng vây xem, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cũng đang ngồi đó sơ cứu.

- Mọi người yên tâm, chỉ là hoa mắt chóng mặt thôi.

- Có lẽ do thời tiết gần đây tương đối khắc nghiệt, sức khỏe của cậu ấy có chút bị ảnh hưởng, không phải vấn đề nghiêm trọng, chúng tôi sẽ điều trị cho cậu ấy.

Hai nhân viên y tế đi cùng đã đem cáng tới, sẵn sàng khiên cậu thanh niên đi.

Nghe được lời của vị bác sĩ này, cũng nhìn thấy động tác nhanh chóng của nhân viên phòng y tế, những người xung quanh đều khẽ thở phào.

Không sao là tốt rồi.

Chẳng qua vẫn có một lão trung niên trong nhóm người không tin tưởng lời của bác sĩ kia, ông ta run giọng lẩm bẩm chỉ để một mình mình nghe thấy:

- Cậu ta nào có phải ốm đau gì, chắc chắn là bị quái vật tấn công rồi...

Lời của lão trung niên không ai để ý, nhưng Đinh Sĩ thì để ý.

Quái vật sao, tại sao căn cứ người sống sót quận Xuân Hà lại có quái vật được?

Đây là căn cứ cả chục nghìn dân nhân loại đó, quái vật nào dám bén mảng?

Hơn nữa, cậu chàng ngất xỉu kia mới chỉ 22 tuổi, tuổi đó mà đề kháng yếu vậy sao, vậy mà lại hoa mắt chóng mặt ngất ngay giữa đường...

Cảm thấy khó hiểu, Đinh Sĩ quyết định bám theo lão già kia một chút, cẩn thận dùng những kiến thức về "đọc vị ngôn ngữ cơ thể" để quan sát ông ta, từng cử chỉ, từng hành động, từng ngôn từ, từng biểu hiện.

Sau đó hắn đã có kết luận: ông già này không hề bị điên.

Đây chính là vấn đề.

Ông già này không bị điên, vậy thì tại sao ông ta lại nói Xuân Hà có quái vật đây?

Ông già này chạy tới một cửa hàng bán rau dại bên đường rồi ngồi xuống cạnh bà lão chừng 60 tuổi, bắt đầu nói đủ thứ chuyện trên đời.

Đinh Sĩ ngồi một góc, dần mất kiên nhẫn.

Lão già dâm này lắm nữa, đi mua rau thì mua mịa nhà ông đi, còn gạ chịch chủ sạp rau.

Hơn nữa, chủ sạp rau cũng hơn 60 tuổi rồi, còn có thể cùng lão làm trò con bò gì sao.

Không phải ai cũng giống Dục Vọng Thượng Nhân kia, 68 tuổi vẫn quấn lấy hàng chục người mà cùng nhau tiết nước nhờn được.

Đinh Sĩ ngồi nghe 5 phút, nghe toàn mấy câu tán phét từ thập niên tám mười, hắn phải cố gắng lắm mới có thể ngăn cấm ý nghĩ bắt cóc lão già này để tra khảo, bởi vì rốt cuộc thì lão đã nói tới chuyện mà hắn ta muốn nghe.

Chỉ thấy lão ngồi sát vào chiếc ghế gỗ nhỏ xíu của bà lão bán rau dại mà thủ thỉ nhỏ:

- Này, vừa rồi lại có người ngất vì bị quái vật tấn công đó.

Bà lão bán rau nghe tới chuyện này, khuôn mặt lập tức xuất hiện biểu cảm tức giận, mắng:

- Lão Ngũ, ông lại ăn nói hàm hồ, quái vật đâu ra mà quái vật.

Lão già gọi là lão Ngũ cười hề hề:

- Có quái vật thật mà, chi bằng bà về sống chung với tôi, tôi có cách để xua đuổi quái vật kia.

Bà lão bán rau thật sự là không chịu nổi bàn tay gầy gò đang bám chặt lấy tay mình, lúc này tức giận nói:

- Ông có mua không, không mua thì đừng cản trở người ta bán hàng nữa.

Lão già dê nghe vậy, móc ra một chiếc ví da, bên trong đựng đầy phiếu công huân.

Lão ta móc ra hai tấm phiếu đưa tới, hề hề nói:

- 10 công huân tiền tỏi, 2 công huân, là muốn mua một câu "chàng ơi".

Đinh Sĩ ngồi xa xa, nghe tới lời này mà nổi hết da gà.

Chàng chàng quần què.

Sến đéo chịu được.

Sau đó bà lão bán rau vậy mà cắn răng gọi tới một câu "chàng ơi" thật.

Đinh Sĩ nghe thêm 3 phút nữa thì đứng lên, trên tay đã cầm lấy một chiếc ví da, hắn ta lục lọi một hồi, lôi hết đồ bên trong ra, lấy đi 67 công huân trong tổng số 312 công huân, sau đó nhét hết tất cả mọi thứ vào trong ví.

Hắn ta tuỳ tiện ném chiếc ví xuống đất, chiếc ví rơi được nửa đường thì biến mất.

Xa xa, hai ông bà già vẫn đang thủ thỉ tâm sự, bọn họ bắt đầu nói tới chuyện hồi trẻ rồi.

Đinh Sĩ không rảnh nghe nữa, hắn ta cầm theo 67 công huân bước tới một quán bar nhỏ bên đường, lẩm bẩm:

- Lão già này xem như cũng có chút tư cách, giàu tới nứt vách mà vẫn tán tỉnh đàng hoàng, không hề quá mức vồ vập.

- Đúng là khôn như người già, bà lão kia kiểu gì cũng dính bẫy.

- Hửm, mà khoan, cuộc tình này, ai là gà, ai là thóc...

- Chết tiệt, bỏ qua chuyện này nào...

Đinh Sĩ trả 5 công huân vé vào cửa, thành công thông quan, bước vào quán bar nhỏ mà hắn ta cảm thấy tương đối thú vị.

Được rồi, hắn ta thừa nhận bản thân chọn quán bar này là do vừa tia được một em gái mặc váy đen vô cùng sexy.

Nói tới cũng có điểm hay ho, tiền tệ của Tam Giang và Xuân Hà giống hệt nhau, đều là cùng một mẫu phiếu công huân, nhưng giá cả Xuân Hà này có vẻ rẻ hơn Tam Giang 20%, nếu ai mà có điều kiện buôn đồ từ Xuân Hà qua Tam Giang bán, vậy thì sẽ kiếm lời rất lớn.

Quán bar bày trí theo phong cách cổ điển với quầy bar trung tâm và hàng ghế ngay đối diện, khách ghé thăm có thể ngồi đó gọi món, vừa thưởng thức đồ uống, vừa nhìn kỹ thuật của bartender, vừa tìm kiếm người chuyện trò. Tất nhiên là cũng có vài tụ điểm trò chuyện rải rác xung quanh, có cả bộ bài cùng xúc xắc, này hẳn là phục vụ nhóm bạn quen thân cùng nhau chơi vài trò sát phạt.

Người trong quán bar không quá nhiều, chỉ khoảng 20 người, nhưng mà không có đầu trâu mặt ngựa ưa thích la hét, mọi người đều đang mải làm việc của mình, bởi vậy không gian xem nhue tương đối bình lặng.

Đinh Sĩ nhìn quanh một vòng, sau đó tiến tới ghế sofa trong góc ngồi xuống.

Một nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến tới đưa ra menu rồi hỏi:

- Quý khách muốn dùng gì ạ.

Vị nhân viên này không có bởi vì phong cách ăn mặc kín mít của khách quan mà cảm thấy ngạc nhiên.

Đinh Sĩ nhìn nhìn menu, chẳng hiểu món gì với món gì cả, hắn ta chỉ đại một món trong đó, cũng ném bừa 50 công huân ra, khàn khàn nói:

- Tip!

Nhân viên phục vụ nghe được từ này, trên mặt lập tức biểu hiện vui vẻ.

Mặc dù thanh ngữ của vị quan khách này nghe khá "khó chịu", nghe như thể tiếng thều thào rên rỉ vậy, bất quá không quan trọng, gần đây không thiếu người mang âm điệu thều thào a.

Hắn ta vơ hết thẻ công huân trên bàn, hẹn thời gian 3 phút, sau đó rời đi.

Đinh Sĩ dựa lưng vào sofa, hai tai căng lên, cẩn thận nghe ngóng.

Rượu vào lời ra, ở quán bar, rất dễ nghe được lời thật lòng, kiểu gì cũng nghe được vài tin tức vụn vặt, càng dễ tìm được "trạm tin".

Ngoài nghe ngóng, Đinh Sĩ còn giương mắt ếch lên ngắm nhìn tấm lưng thon thả nuột nà của em gái váy đen đang ngồi cách nơi này 3 dãy bàn.

Em gái này non tơ thật, làn da mịn màng căng bóng, đỏ hồng ướt át của tuổi đôi mươi, đẹp tới độ không một chút tí vết.

Này mà...

Khụ khụ, được rồi, tập trung lắng nghe nào.