Ở vào trạng thái bình thường, căn cứ người sống sót Nhân Dục Đạo Tràng hoàn toàn không biểu lộ ra ngoài bất kỳ điều gì khả nghi, thậm chí là còn có phần trù phú.
Cỗ thây nô Phong Hàn lầm lũi dạo quanh các con phố trong khoảng 30 phút, vừa đi vừa nghỉ, vừa nghe ngóng cư dân nói chuyện, vừa âm thầm điều chỉnh lộ tuyến hòng tiếp cận tấm áp phích lộ thiên kia.
Sự xuất hiện của một người lạ mặt như Phong Hàn cũng không gây ra bọt sóng gì đáng kinh ngạc, dường như mỗi ngày đều sẽ có người mới gia nhập, cũng sẽ hoà nhập rất nhanh với cuộc sống nơi này, bởi vậy mọi người đều không quá bài xích người lạ mặt.
Dân số nơi này vàng khoảng trên dưới 1300 người, tỉ lệ nam nữ khá cân bằng, hầu hết đều ở trong trong "độ tuổi vàng" của lực lượng lao động. Ở đây cũng có binh lực phi phàm, chỉ là không rõ số lượng, hiện tại nhóm người kia đang chiến đấu tại phía tây nam phương hướng tỉnh An Phong và phía đông nam phương hướng thành phố Dương Hoành.
Những người kia không được gọi là phi phàm giả mà được gọi là "Những đứa con của Dục Vọng." Dù sao danh xưng phi phàm giả cũng chỉ giới hạn trong các thế lực chính phủ.
Hai bên đường, các cửa hàng cung cấp vật tư luôn luôn mở cửa, người qua kẻ lại đông vui nhộn nhịp, các công tác với đủ mọi loại hoạt động diễn ra liên tục không ngớt, ai cũng đều có việc để làm, hơn nữa còn là làm rất vui vẻ, không thấy dấu hiệu bị cưỡng ép hay thao túng nào cả.
Cỗ thây nô Phong Hàn đi quanh một hồi, điều tra sơ bộ tình hình, hắn ta đã muốn ở lại đây rồi, bởi vì vật tư tại nơi này vô cùng dễ dàng mua được, giá cả cũng rất rẻ, nếu quy đổi sức lao động trong 12 cống hiến của trấn Hi Vọng ra rồi đem tới nơi này tiêu, vậy sẽ tiêu được gấp đôi giá trị ban đầu.
Cư dân nơi này rất thoải mái bàn bạc tới những chuyện vừa mới xảy ra vào hơn 40 phút trước, nhưng bọn họ không nói đó là buổi liên hoan xác thịt quan hệ tập thể mà lại gọi đó là nghi lễ cầu nguyện. Mỗi ngày nghi lễ sẽ diễn ra đủ hai lần, thời gian không cụ thể chính xác, nhưng điểm chung là tất cả đều mong chờ tới thời khắc đó.
Trấn Hi Vọng vẫn có người muốn thoát đi, nhưng Phong Hàn chạy nhảy quanh đây mà vẫn chưa gặp ai muốn tìm cách thoát khỏi Nhân Dục Đạo Tràng cả, nam nữ đều vậy, bọn họ đều muốn gắn bó với nơi này.
Tại sao ư? Vì cư dân nơi này đều coi việc được ở lại nơi này là một đặc ân, cũng vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại, và đặc biệt vô cùng tin tưởng vào sự ban phước của Dục Vọng Thượng Nhân.
Bọn họ cho rằng tất cả những điều hiện có đều là do Dục Vọng Thượng Nhân mang lại, vì vậy bọn họ phải thành kính cầu nguyện Thượng Nhân, bày tỏ ra sự biết ơn với Thượng Nhân, thậm chí là sẵn sàng hi sinh vì Thượng Nhân.
Phong Hàn vận dụng Siêu Thính Giác, không nghe thấy âm thanh la hét đau đớn của nhân loại, Siêu Khứu Giác cũng không ngửi được quá nhiều mùi vị máu tươi tanh tưởi, có chăng chỉ là máu tanh của chuột, rắn, chim dơi, không có máu tươi nhân loại, chứng tỏ không có đánh chém lẫn nhau, càng không có bức ép ghê rợn.
Ngoài việc trong không khí có nồng đậm hương vị giao hoan tương đối đặc thù ra, có lẽ bất kỳ ai khi lần đầu tiên tiến vào nơi này đều có thể thích nghi rất nhanh, sau đó trải qua sinh hoạt tương đối thoải mái.
Nơi này thực sự là thiên đường giữa tận thế.
Tất nhiên là cho đến khi khi chủ nhân nơi này giở trò...
Hẳn là thời điểm ban đầu ba người Nguỵ Huyền Cơ kia trà trộn vào đây điều tra cũng rất thuận lợi, không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào ngoài tấm áp phích khoả thân ở kia, cùng với cái tên Dục Vọng Thượng Nhân đỏ máu phía dưới. Chẳng qua sau một nghi lễ cầu nguyện, bọn họ có vẻ sẽ bị trói lại đây luôn, không thoát ra được nữa, bọn họ cũng sẽ chuyển qua thờ phụng Dục Vọng Thượng Nhân luôn.
Sau chỉ 1 ngày.
Trong khi Phong Hàn mải chu du khắp nơi, Hàn Phong trốn một góc lại càng lúc càng cảm thấy sợ hãi.
Đây là phương pháp tẩy não quỷ dị gì chứ, so với Thao Túng Tâm Lý của bà xã Tường Vi thì còn có điểm khủng bố hơn...
Tận thế mới 32 ngày thôi mà, tại sao lại có thể xuất hiện một nơi như Nhân Dục Đạo Tràng này được chứ, tại sao người ta có thể nhanh như vậy thay đổi hoàn toàn thế giới quan trước đây để quay qua thờ phụng một "vị thần" mới chỉ xuất hiện 31 ngày chứ.
Lại còn là tất cả đồng lòng không có phản đối.
Vô lý!
Kỹ năng bán chủ động có mạnh thì cũng chỉ có giới hạn, cần phải nạp vào thì mới có xuất ra, nhất là trong bối cảnh kỹ năng bán chủ động thường sẽ không dùng tới năng lượng trong bình năng tiềm năng của chủ sở hữu, vậy thì quá trình mạnh lên của nó không thể nhanh chóng được, có nhanh chóng thì người dùng cũng không chịu được sức ép của phi phàm, tiến hoá giả cũng không chịu được.
Vậy thì tại sao Dục Vọng Thượng Nhân có thể thao túng số lượng người khổng lồ như vậy chứ...
Hàn Phong nghĩ tới đây, chợt tiếp tục rùng mình.
Cái trấn này không có trẻ con, cũng rất ít người già, càng không có người phản đối.
Nhóm người này rốt cuộc đã đi đâu cả rồi?
Phải chăng không phải không có, mà là đã từng có, nhưng tuyệt chủng rồi, chỉ ai nghe lời thì mới được giữ lại?
Thây nô Phong Hàn đã tiếp cận tấm áp phích lộ thiên kia, Hàn Phong cũng ở một hướng khác tiếp cận toà biệt thự trung tâm kia.
Điều duy nhất hắn muốn hiện tại chính là rời xa nơi này, tránh càng xa càng tốt, sau đó nhanh chóng báo tin tình báo cho chính phủ, để chính phủ đi mà giải quyết đống hỗn độn ở đây.
Tuy nhiên, chính hắn đã ra lệnh cho Nguỵ Huyền Cơ đi do thám tình hình, nói cách khác hắn cũng là người đã đẩy người kia vào nguy hiểm, Hàn Phong có ác cũng không thể cứ thế bỏ mặc họ Nguỵ, phó thác an nguy của hắn ta cho người khác được.
Ít nhất hắn phải xác định được nhiều thông tin hơn hiện tại, đến khi chính phủ cử người tới dọn dẹp nơi này, hắn mới còn có tỉ lệ cứu hộ cao hơn.
Sau khi tiếp cận biệt thự, Hàn Phong hai mắt nhắm lại, nỗ lực cảm nhận tung tích số băng đá mà bản thân giao cho Nguỵ Huyền Cơ nắm giữ.
Tất cả thành viên Dao Găm khi ra ngoài làm nhiệm vụ đều được cung cấp loại băng đá tứ giai này, mục đích thì có rất nhiều, một trong số đó là để tìm xác khi lỡ may chết toi ở đâu đó.
Tuy nhiên, Hàn Phong không cảm nhận được băng đá của bản thân.
Có vẻ những vật kia đã tan biến trong quá trình tranh đấu phi phàm rồi.
Hắn đành phải bỏ qua việc xác định tung tích Nguỵ Huyền Cơ, trước hết cứ xác định tung tích Dục Vọng Thượng Nhân đã.
Lúc này hắn nhìn về phía biệt thự ba tầng bên kia, tâm thần hơi động niệm một chút, sáu con mắt Băng Nhãn đã được hắn triệu hồi ra ngoài, những con mắt này dựa theo những ô cửa thoáng trên nóc biệt thự mà nhìn xuống phía dưới.
Hàn Phong đứng tại xa xa, thiếu chút đã hả họng nôn mửa.
Bên trong biệt thự ba tầng rộng lớn đang có hàng trăm người, từng nhóm từng nhóm trộn lẫn với nhau mà quan hệ tình dục, không có bất kỳ khoảng cách ngăn cách nào, thế nhưng tại phòng khách trung tâm mới là khung cảnh tởm lợm nhất.
Dục Vọng Thượng Nhân "dài" tới 4 mét đang nằm chính giữa sàn nhà, xung quanh tập trung tới mấy chục người cả nam cả nữ, bọn họ đang cùng nhau quan hệ tình dục với y.
Là cùng một lúc.
Trên thân thể nõn nà ửng hồng "dài" 4 mét của Dục Vọng Thượng Nhân hiện đang mọc ra mấy chục bộ phận sinh dục, có là dương vật đen đúa thòng lọng, có là âm vật hồng hào ẩm ướt, có là bờ môi nhớp nháp dịch thuỷ, cũng có cả cúc hoa chúm chím gọi mời, hàng chục người đang cùng với những bộ phận sinh dục này triền hoan giao ái.
Có là bú mút những bộ phận này, có là dùng nam căn đâm vào nơi ẩm ướt này, có là để những bộ vị kia đâm vào thân thể mình, thậm chí có cả chui nguyên phần đầu, đút nguyên phần chân vào những bộ phận này.
Hai bàn tay với 10 ngón tay của vị "Thượng Nhân" này đã biến thành 10 thanh nam căn, hiện đang cắm trong thân thể của 10 nữ nhân, mà hai bàn chân 10 ngón chân của y cũng là 10 thanh nam căn, chỉ là đang cắm vào trong miệng của 10 nam nhân, phần bụng của y nhô cao như hoài thai 9 tháng, bởi vì hạ thân của y chính xác là có một người đang được đút vào.
Hai nữ nhân đang liên tục nhồi thân thể một người tiến vào huyệt hoa của Dục Vọng Thượng Nhân, cứ đẩy vào lại rút ra, lại đẩy vào, lại rút ra.
Dưới sàn nhà, dâm dịch thuỷ sớm đóng thành một tầng ướt át tới mắt cá chân.
"Quái vật... Quái vật gì thế này..."
Dùng người sống làm dương vật...
Hàn Phong có xúc động muốn triệu hồi một đòn khủng bố của La Thiên Dật ra mà giáng xuống nơi này, quản cái gì sinh mạng cả nghìn người, trước giết được quái vật kia lại tính tiếp.
Chẳng qua chưa để cho hắn kịp hành động, Dục Vọng Thượng Nhân "dài" 4 mét đang nằm hưởng thụ kích thích tình ái dưới sàn nhà lại đột nhiên mở mắt, sau đó nhìn về con mắt băng giá đang quan sát.
- Ai vậy?
- Có muốn tham gia không?
Phía bên ngoài, Hàn Phong cả người lông tơ dựng đứng, hắn lập tức để 5 khoả băng nhãn bốc hơi biến mất, một khoả còn lại thi triển tam giai Hỗn Loạn Thuật trấn về phía quái vật đang nằm trong biệt thự kia, chân thân càng là xoay lưng bỏ chạy.
Tất nhiên hắn cũng không quên ngoạc mồm ra mà gào ầm lên:
- Quái vật, ta đã nhìn thấy rõ hình dáng của ngươi rồi!
Trong biệt thự, năng lượng phi phàm hỗn loạn đổ ập tới thân thể Dục Vọng Thượng Nhân chợt va chạm với một tầng Quang Giáp, sau đó biến mất vô ảnh.
Băng nhãn nhìn được điều này, lập tức tan thành hơi lạnh biến mất.
Không gặp phải khống chế, Dục Vọng Thượng Nhân thoáng chốc rùng mình một cái, toàn bộ bộ phận sinh dục trên thân thể đều ngọ nguậy rồi khép lại, rụt lại, cả người cũng cấp tốc thu nhỏ, trở lại với nhân dạng bình thường.
Chính là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Chẳng qua khuôn mặt nữ nhân này mang theo vô cùng tận phẫn nộ.
Nàng ta cứ như vậy trần truồng nhún chân một cái biến mất, cả người đã hiện ra tại vị trí Băng Nhãn biến mất, lẩm bẩm:
- Thoát được? Biến mất? Vật triệu hồi? Trang bị hệ thống? Ảo cảnh?
Một phần vạn giây đánh giá trôi qua, nàng ta lập tức đưa mắt nhìn về phía đông bắc.
Cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng có thể mơ hồ "cảm nhận" được.
- Hừ... Hửm?
Trong lúc Dục Vọng Thượng Nhân đang định ra tay giữ người, phía bên trái cách biệt thự 150 mét, thây nô Phong Hàn đã rút ra một khẩu AK47 rồi liên tục nã thẳng vào tấm áp phích lộ thiên kia.
Pằng pằng pằng pằng...
Những viên đạn đồng màu vàng cam liên tiếp phun ra khỏi nòng súng, xé rách tả tơi tấm áp phích, đem hình ảnh nữ nhân bên trên đục thành chi chít lỗ thủng.
- Hỗn xược!
Dục Vọng Thượng Nhân quát lên một tiếng tức giận, bàn tay lập tức giáng về bên kia, một dòng huyết thuỷ lập tức phun ra ngoài, bắn trúng thây nô Phong Hàn, đánh cho cỗ thây nô này biến thành một đám dịch nhầy.
Sau đó nàng ta hướng về phía đông bắc mà du dương gọi:
- Chàng ơi, gọi tên thiếp đi...
Âm điệu da diết gọi mời vô cùng hấp dẫn.
Hàn Phong đang ở trong trạng thái Ẩn Nặc Thuật, nghe được thanh âm này, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Không có cảm giác là đúng, bởi vì Băng Giáp đang chặn hết sát thương tâm linh ở bên ngoài rồi.
- Chàng ơi... Gọi tên thiếp đi...
Âm thanh gọi mời lần một xuất ra, lại tới lần hai, lần ba, nhiều lần, năng lượng tâm linh ẩn chứa bên trong so với trước đó càng thêm phát ra dày đặc, Băng Giáp cũng theo đó xuất hiện chi chít vết nứt, xung quanh tụ tập lấy một lớp tuyết phủ trắng xoá.
Hàn Phong trong lòng không khỏi trầm xuống.
"Khốn nạn thật, mình đã gọi tên quái vật kia một lần, vậy nên đã bị ả ta ghim vào dấu ấn gì đó rồi..."
"Quái vật kia sắp định vị được mình mình rồi... Chỉ cần Băng Giáp bị phá, mình sẽ ăn cứt ngay..."
"Ả ta chắc chắn là tiến hoá giả, lại còn sở hữu kỹ năng tầm cỡ Thao Túng Tâm Lý, mình đánh không lại, chỉ có chạy thôi..."
"Quan trọng là... Chạy đâu cho thoát..."
- Chàng ơi... Chàng ở đâu... Trả lời thiếp đi...
Một phần vạn giây khoảnh khắc trôi qua, Hàn Phong vừa chạy suy nghĩ tới bảy bảy bốn chín loại khả năng khác nhau, mà Băng Giáp xung quanh thân thể hắn càng thêm phát ra nứt nẻ, buộc hắn phải đốt cháy tiềm năng để duy trì nó.
Vài giây sau, ngón cái tay trái hắn chợt phát ra một luồng quang mang âm u như mực nước.
- Năng Lượng Ngoại Lai!
Nhẫn Năng Lượng level 4 dưới tâm thần Hàn Phong động niệm bắt đầu phun ra một nguồn nguồn năng lượng tinh thuần vô cùng khổng lồ.
Nguồn năng lượng này xuất phát từ viên tinh thạch ma dược gắn bên trên, nó mãnh liệt đổ vào trên Băng Giáp, đem toàn bộ lỗ thủng đều vá lại, cũng đem luôn âm thanh gọi mời chặn đứng bên ngoài, hoàn toàn chống đỡ được áp lực của tiến hoá giả Dục Vọng Thượng Nhân.
Nhìn cảnh này, Hàn Phong không khỏi hả họng chửi ầm lên:
- Em gái nó, trang bị này mạnh như vậy!
Hắn đảo mắt một cái, lập tức búng tay xuất ra một mảnh băng đá.
Trong mảnh băng đá là hình ảnh về cuộc chiến tối hôm kia, bên trong có hắn, có Trầm Thành, có Tô Nguyệt, có Cổ Nguyên, Lạc Thanh Thuỷ, La Thiên Dật, Tào Khang, Mộ Dung Địch, cùng với rất nhiều người khác...
Lúc này Hàn Phong nhìn thẳng vào Trầm Thành, Nhẫn Nguỵ Trang level 3 trên tay thoáng chốc sáng lên.
Dục Vọng Thượng Nhân cả người trần truồng vừa đuổi về phía đông bắc vừa dựa theo cảm ứng mong manh mà gọi mời liên tục, đúng lúc này nàng ta chợt dừng lại, bởi vì phía trước 800 m đang có một bóng người đang đứng đợi.
Đây là một nam nhân cao gần 2 mét, khuôn mặt rất đẹp trai, lông mày có một vết sẹo hình chữ X, phần cổ có xăm một hình xăm móng vuốt, sau lưng còn đeo theo một thanh đại kiếm sáng choang vô cùng loá mắt.
Nhìn tới khuôn mặt vô cùng đẹp trai suất khí kia, nàng không khỏi liếm mép một cái, gọi mời:
- Chàng ơi, về với thiếp đi...
"Trầm Thành" đứng trên một nóc nhà, nhìn Băng Giáp đang run rẩy xung quanh, hắn cũng không khỏi âm thầm run rẩy.
Run rẩy vì kích động.
"Con bà các người Long Nha, hôm nay trả giá đi!"
Lúc này hắn hướng về phía Dục Vọng Thượng Nhân đang trần truồng đứng đó mà quát lớn, âm điệu còn mang theo đầy tính chính nghĩa:
- Yêu nữ tởm lợm bẩn thỉu, mau thả thành viên Long Nha của chúng ta ra!
------
Cảm tạ đậu hũ Cbnn123456 đã donate ~.~
Các quý đậu hũ tham gia nhóm để cập nhật lịch đăng chương nhé ~.~
https://zalo.me/g/egbjir547