Chương 662: Nguỵ Huyền Cơ mất tích

5h30p ngày thứ 32 hậu dị biến.

Khu nam, sân huấn luyện trung tâm.

Những đội viên chăm chỉ nhất đã bắt đầu lục tục kéo tới chuẩn bị khởi động trước.

Như thường lệ, bọn họ đều sớm đã thấy thủ lĩnh đã đứng đó từ bao giờ, còn đang vô cùng chuyên chú tập luyện bắn cung.

6h sáng, toàn quân tập trung, hơn 200 đội viên chính quy cùng với gần 200 đội viên dự bị bắt đầu đồng loạt tiến hành khởi động, Hàn thủ lĩnh vẫn bắn cũng vút vút vút ở bên kia.

7h sáng, sau khi toàn quân đã tập luyện xong bài huấn luyện cơ bản, Sử Thắng cho đội ngũ nghỉ ngơi, thủ lĩnh vẫn như cũ đứng tại chỗ tập bắn cung.

7h17, người cuối cùng rời khỏi sân huấn luyện, thủ lĩnh vẫn đang tập luyện bắn cung không ngừng nghỉ.

"Ôi. Thủ lĩnh quả là một người chăm chỉ..."

"Chúng ta phải noi gương thủ lĩnh..."

- Hắt xì!

Hàn Phong buông cây cung ra rồi ngồi phệt xuống đất, sau đó lại sụt sịt thêm một hồi nữa.

Hắn bị phi phàm phản phệ rồi, hiện tại cả người lúc nóng lúc lạnh, đau nhức khắp nơi, mệt tới muốn ngất luôn tại chỗ, đặc biệt hắn bị sổ mũi vô cùng nặng, nước mắt nước mũi lúc nào cũng chực chờ tèm nhèm thò lò, phải nói là khổ không thể tả.

Đây chính là di chứng của việc thi triển liên tiếp 37 lần Băng Ảnh hòng chạy tới huyện Long Dương, sau đó lại còn thêm cả 25 lượt nữa cho chiều về.

Hiện tại hắn cảm giác bản thân đã trở thành một cục đá, thậm chí sắp sửa biến mất theo Băng Ảnh luôn rồi, vô cùng nôn nao khó chịu.

- Oẹ...

Nôn ra một ngụm băng đá, Hàn Phong từ tốn đem dây cung gỡ ra, để cho thân cung trở về trạng thái nghỉ, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía tây.

Hắn gần đây càng lúc càng có cảm giác nhớ bà xã Tường Vi, bởi vậy hôm qua sau khi tính toán một chút, cảm giác từ đây tới thủ đô vào khoảng 1.300 cây số, vậy dùng hơn nghìn lượt Băng Ảnh là tới rồi. Đi từ sáng tới chiều hẳn là cũng sẽ gặp được người thương, chạy tới nắm tay nàng một cái, hôn nàng một cái, rồi lại bóp vỡ cánh sao an toàn trở về cũng được.

Hoặc là có thể cùng nhau làm ba cái việc i nha gì đó, hẳn là sẽ vô cùng hưng phấn.

Nhưng mà đời không như là mơ.

Sau khi thử chạy khoảng 30 cây số từ trấn Hi Vọng tới huyện Long Dương tỉnh Nam Ô bên cạnh, kế hoạch này của hắn đã chính thức phá sản.

Băng Ảnh có thể sạc lượt sử dụng liên tục thông qua việc bật tắt Thao Túng Hàn Băng tứ giai, nhưng hắn đoán hiện tại nếu liên tục dịch chuyển đủ 100 lần để chạy được khoảng 120km, vậy lần dịch chuyển thứ 101, bản thân hắn sẽ là người đi hồn ở lại.

Đừng nói dịch chuyển hơn nghìn lần, chạy hơn nghìn cây số, đó sẽ là không thể nào.

Thậm chí là hiệu quả dịch chuyển trong thực tế cũng thấp hơn tính toán trên lý thuyết rất nhiều. Càng dịch chuyển nhiều lần trong thời gian ngắn, khoảng cách mà hắn có thể dịch chuyển càng thu ngắn lại, thời gian dịch chuyển lại kéo dài ra, không còn "tức thời" nữa, thậm chí càng dịch chuyển càng cảm thấy hoa mắt buồn nôn, kết nối với băng đá đứt đoạn, không thể tiếp tục nữa.

Hắn hiện tại đang có chút ngại dùng Băng Ảnh rồi đây.

Mà quá trình dịch chuyển tới vùng chưa biết cũng phải triệu hồi thêm những viên bằng đá mới, tốn thêm tiềm năng, đó cũng là một khoản tiêu hao khổng lồ mà tạm thời hắn không gánh được.

Chưa kể tới việc đường xá xa xôi đang ẩn chứa nhiều điều không rõ, chắc chắn sẽ có thi đàn khổng lồ chặn giữa, còn có cả ổ quái vật nguy hiểm rình rập khắp nơi, không biết đường nào mà lần.

Nếu không có phi cơ hoặc trực thăng bay trên trời hòng tránh né uy hiếp phía dưới, vậy thật sự rất khó có thể vượt qua quãng đường nghìn dặm.

- Oẹ... Sụt sụt...

Nôn ra một ngụm băng đá nữa, lại triệu hồi ra ly nước hoa, liếm liếm mấy cái, Hàn Phong bây giờ mới xua đi được phần nào mệt mỏi.

Hắn búng tay triệu hồi ba quyển sách tại phương xa lại gần, cất chúng nó đi, sau đó đắn đo hồi lâu, quyết định sử dụng Băng Ảnh về phòng.

Giờ mà bắt hắn lết bộ về, hắn sẽ lăn ra chết toi ngay.

- Oẹ...

Về tới phòng ngủ quen thuộc, không khí ấm áp thoải mái cùng với hương vị đồ ăn thơm nức mũi rốt cuộc cũng lôi được Hàn thủ lĩnh từ dưới hầm băng lên, hắn nhanh chóng cởi bỏ trang phục chiến đấu, hai chân đảo như rang lạc mò vào trong bếp, lại tiện tay bốc cục gì đó màu vàng nhạt được đặt sẵn bên cạnh lên mà cắn bừa một ngụm, ngoạc mồm kêu gào:

- Đói quá, sắp được ăn chưa?

Hắn nhìn vào cái nồi chà bá trên bếp, bên trong có rất nhiều thịt cá trắng nõn cùng vài con tôm lớn chừng cổ tay, đây dường như là cháo cá "hải sản" thì phải.

- Nhìn ngon thế, tôi xin một miếng trước nào...

Hương Vẫn Tình cảm nhận được hơi thở nam nhân nóng rực phả vào sau gáy, khuôn mặt không khỏi có chút ửng hồng, nàng do dự một chút, chợt nói:

- Chưa được đâu, còn cần hầm thêm một chút nữa...

- Đồ ăn buổi tối hôm qua vẫn còn nguyên trong tủ lạnh đấy, nhưng chất lượng chắc là không ổn lắm...

Hàn Phong phẩy phẩy tay, tuỳ tiện đáp:

- Không ổn gì chứ, không được lãng phí đồ ăn, đồ ăn hiện tại để ba ngày vẫn còn ăn được...

Hắn vừa xoay người mở tủ lạnh vừa huýt sáo nói:

- Tôi đoán là có món xôi đúng không, cả đêm hôm qua tôi nằm mơ thấy ăn xôi đấy, ngửi được mùi xôi luôn...

- Đâu rồi, xôi đâu rồi...

Hàn Phong lục lọi mấy cái hộp nhựa trong tủ để tìm xôi, nhưng không tìm thấy.

Hết cách, hắn đành bốc đại bảy tám hộp ra rồi nhanh tay mở nắp, ăn bừa.

- Ngoạp, món chả tôm biến dị này ngon quá...

Phía bên kia, Hương Vẫn Tình khuôn mặt càng đỏ hơn.

Xôi cái gì chứ...

Một lúc sau, Mộc Diễm Lâm cũng đã "tới cơ quan".

Vừa bước vào phòng, nàng ta liền cởi bỏ áo khoác ngoài treo trên giá treo rồi lao đến bên bàn bếp ôm chầm lấy Hàn Phong, nũng nịu nói:

- Chồng yêu, em có tin vui cho anh đây, nhưng anh phải thưởng cho em, em mới nói.

Sau đó nàng ta lập tức hơi ngẩn ra mà lo lắng hỏi:

- Ơ, anh bị ốm à, đã khám bác sĩ chưa.

Hàn Phong khoé miệng không khỏi có chút co giật.

Ả ngáo người này, ngày nào cũng phải lên cơn một lần à.

Chẳng qua người ta thể hiện quan tâm, hắn không thể không đáp lễ, lúc này vừa bốc chả tôm nhét vào mồm vừa uể oải đáp lại:

- Đêm qua con mèo ngu kia kéo hết chăn của tôi qua một góc, báo hại tôi sáng nay ngủ dậy lạnh hết nửa người... Khịtttttt...

Phía bên kia, Hương Vẫn Tình khuôn mặt càng thêm ửng hồng.

Mộc Diễm Lâm một bên ríu rít hỏi thăm sức khoẻ Hàn thủ lĩnh, một bên ôm con mèo Harry lên dạy bảo mấy câu, lại chạy qua bên kia nghi hoặc về khuôn mặt đỏ bừng của tỷ tỷ Vẫn Tình, có thể nói là ồn ào tới cùng cực.

Bất quá, nhờ sự có mặt của nàng ta, ngày thứ 32 khởi đầu xem như đầy đủ năng lượng.

Cháo "hải sản" rốt cuộc đã được nấu xong, Hàn Phong ngồi trước một bát cháo lớn nghi ngút khỏi, đầy ắp cá, tôm, cua, còn điểm lên bên trên chút hành phi, giá trị có lẽ phải tới 100 cống hiến, hắn một bên nhiệt tình xúc ăn, một bên nghe thư ký họ Mộc báo cáo tình hình.

Trấn Thương Đình đã hoàn tất quá trình định cư, Chu Vấn dẫn theo 4 tiểu đội tinh nhuệ cũng đã bắt đầu tiến hành hợp công với dân quân tại nơi này, tiến đánh thi đàn Đông Thành.

Siêu thị lớn nhất trấn Hạ Sa rốt cuộc đã được giải phóng, hơn 60 tấn hàng hoá các loại đang trong quá trình vận chuyển, thống kê, kiểm đếm, đồng thời đại đội 3 của Châu đại đội trưởng cũng bắt đầu thiết lập xong hệ thống ròng rọc dụ dỗ thây ma quanh thôn Bưởi.

Kha Thành xin tăng viện cho mỏ tài nguyên Hương Đường, đồng thời cũng báo cáo về việc huyện Hương Đường có dấu hiệu sẽ có thi đàn tụ tập trở lại, phương hướng chính là từ hướng đông nam, thây ma tại thành phố Dương Hoành tràn qua...

Bãi đánh cá tại khu đông cần xin viện trợ phi phàm giả thổ thuật, thuỷ thuật, đội trưởng Trương Đại kia muốn làm công trình dụ cá gì đó rất lớn, tạo điều kiện đánh bắt an toàn.

Khu tây, phát hiện một loại nấm biến dị rất kỳ lạ, cần cao tầng tự xem xét.

Phiên xét xử công khai đầu tiên của phòng trật tự trị an chuẩn bị diễn ra.

Tổng số 63 người sống sót từ đủ mọi hướng đã được tìm thấy trong ngày thứ 31...

...

Nổi bật nhất trong số này là tin tức từ bên Tam Giang truyền tới, bọn họ đã chính thức khởi động chiến dịch Diệu Liên.

Nhưng đám người chính phủ này cũng thật lì lợm, bọn họ nhất quyết không chịu nhả Lý Võ Lạc và Vương Tốn cho trấn Hi Vọng để đổi lấy sự phục vụ 80 thủ hộ giả - phục hồi giả theo chiều ngược lại, cũng không chịu nhả các nhà khoa học ra để đổi lấy việc gia tăng sản lượng nước chống chịu lên.

Bù lại, Mộc gia truyền tới tin tốt, từ trong danh sách kết nối thân nhân của chính phủ, Mộc Thạch tìm được hạ lạc của 4 cá nhân đã từng nhận học bộc của Mộc gia, đây đều là người tài cả, công việc hiện tại chỉ là bí mật kết nối với bọn họ để thực hiện mời chào mà thôi.

9h sáng, dưới sự trợ giúp của Mộc Diễm Lâm, Hàn Phong mới xem như nuốt hết đống báo cáo vào bụng, cũng đem hết cả nồi cháo hải sản đều ăn không còn cặn cháy.

Sau đó còn uống thêm bảy tám viên thuốc các loại xanh đỏ tím vàng hồng nâu đen trắng.

Cái này là do bảo mẫu của hắn chuẩn bị giúp.

Hương Vẫn Tình vẫn làm bảo mẫu tốt như vậy, mới sáng sớm khi nhìn tới khí sắc của hắn là nàng ta đã biết hắn ốm thế nào rồi, lập tức đi phòng quân y xin thuốc, sau đó còn chu đáo nấu hẳn một nồi cháo lớn, một cốc sữa lớn để bồi bổ, hắn hiện tại đã thuyên giảm hơn phân nửa triệu chứng uể oải nóng lạnh thất thường rồi, chỉ là vẫn rất thèm xôi.

Sau khi dặn bảo mẫu buổi trưa không cần chờ cơm, buổi tối thì nấu một nồi xôi lớn, hắn mới giơ tay búng tách một tiếng, thân hình lập tức biến mất tại chỗ.

Tới khi xuất hiện trở lại, hắn đã ngồi trong xe jeep quen thuộc.

Phía trước lái xe sớm đã chờ đợi sẵn, sau khi nhận được hiệu lệnh, cỗ xe bắt đầu đơn độc chạy về phía nam.

Ngồi trong xe, Hàn Phong bàn tay khẽ phẩy, một báo cáo đã được hắn xuất ra, cẩn thận đọc.

Tất cả những báo cáo bán công khai, có thể thu thập qua kênh tình báo một cách dễ dàng, cũng có thể cho thư ký đọc và giải quyết, vậy thì đều được các phòng ban và cá nhân liên quan gửi cho 3 "vệ sĩ" luôn canh chừng ngoài cửa, vào bất kỳ thời gian nào trong ngày. Bọn họ sẽ tiếp nhận rồi đặt những báo cáo này tại chiếc giỏ treo ngoài cửa, cứ đúng 7h sáng và 7 giờ tối, Hương Vẫn Tình hoặc Mộc Diễm Lâm sẽ thu thập những báo cáo này lại rồi mang vào phòng làm việc của thủ lĩnh, sau đó giải quyết từng chút một.

Tất cả những báo cáo riêng tư, báo cáo ẩn mật, báo cáo chỉ giới hạn trong phạm vi người viết và thủ lĩnh được biết, vậy đều sẽ được đặt tại một chiếc giỏ nhựa tại phòng họp trung tâm vào lúc 11h30 - 12h30 đêm hàng ngày, tự khác sẽ có "người" tới lấy đi.

Nếu không có giỏ nhựa để sẵn, vậy thì hôm đó thủ lĩnh vắng mặt, không tiếp nhận báo cáo, người báo cáo phải đẩy về hôm sau.

Hoặc có thể đích thân tới phòng riêng tìm gặp thủ lĩnh để giải quyết khúc mắc, không tìm gặp được, vậy thì ghim lịch hẹn lại cho thư ký, sẽ có thông báo từ thủ lĩnh sau.

Bản báo cáo trên tay Hàn Phong hiện tại chính là một bản báo cáo ẩn mật như vậy.

Đây là báo cáo do một đội viên Dao Găm gửi về.

Hàn Phong càng đọc càng nhíu chặt mày.

Nếu là người rất quen thuộc với hắn, vậy có thể nhận ra đây là biểu hiện của suy tư cường độ cao.

Hai ngày trước, hắn điều động đội trưởng Dao Găm Nguỵ Huyền Cơ tiến về huyện Bình Sơn bên cạnh huyện Hương Đường, mục đích muốn dò xét căn cứ người sống sót ở đây.

Theo thông tin từ Hứa Dương, đây chắc chắn là một căn cứ không thuộc chính phủ, lại còn là một căn cứ "không an toàn".

Sở dĩ Hứa Dương tiết lộ tình báo này, còn nhận định nó không an toàn, đó là do một thành viên Long Nha tới đây điều tra đã bị mất tích.

Nếu không phải hiện tại chính phủ đang bận tổ chức chiến tranh tại Lệ Trì, vậy thì chắc chắn đã dẫn binh tới nơi này "thảo phạt" rồi.

Một trấn Hi Vọng với đủ mọi loại dây mơ rễ má là quá đủ để thách thức chính quyền rồi.

Hàn Phong vì lý do cẩn thận nên đã lệnh cho Nguỵ Huyền Cơ dắt theo hai đội viên Dao Găm đi cùng, một người có kỹ năng phục hồi, một người có kỹ năng giải khống chế, bản thân họ Nguỵ lại là phi phàm giả mạnh mẽ về ẩn nấp, đột nhập, tổ đội ba người này có thể nói là vô cùng an toàn.

An toàn ở chỗ, lỡ có biến thì hai người kia ở lại làm mồi cho họ Nguỵ bỏ chạy.

Haha...

Ngoài ra, để cẩn thận hơn nữa, Hàn Phong lại lệnh cho một đội viên Dao Găm khác ở tại phía xa xa giám sát ba người này, và chỉ có nhiệm vụ giám sát ba người này thôi, không cần làm gì khác. Mục đích tất nhiên để có một người đứng tại vị thế "người ngoài cuộc", luôn giữ tinh thần tỉnh táo, sẵn sàng liên lạc về tổng bộ bất kỳ lúc nào nêu có biến, không bị lây nhiễm sự liều lĩnh và bộc trực khi đứng trước các vấn đề do dự.

Bức thư do đội viên Dao Găm này gửi về có nội dung khá dài, chủ yếu là về tình hình dò xét trong thời gian một ngày rưỡi vừa qua, đồng thời là một vài thông tin điều tra sơ bộ đã nắm được.

Một vài thông tin trong này khiến cho Hàn Phong không thể không đích thân đi dò xét, ngay lập tức, bất chấp việc hắn đang ốm.

Nguỵ đội trưởng và hai đồng đội đã mất tích.

Mất tích tại căn cứ người sống sót kia.

Hay nói đúng hơn là tiến vào dò xét nhưng không thấy trở ra nữa.

Căn cứ người sống sót này có tên là "Nhân Dục Đạo Tràng."

Phòng thủ khá nghiêm mật, rất khó dò xét từ bên ngoài.

Tổng dân số không rõ, binh lực không rõ, vũ trang không rõ.

Người đứng đầu căn cứ là "Dục Vọng Thượng Nhân".

Sau thư tín này, Dao Găm 27 sẽ tiến vào Nhân Dục Đạo Tràng để dò xét.

Thông tin cuối cùng mà đội viên "người quan sát" gửi về là thứ khiến Hàn Phong buộc phải thân chinh xuất trận.

Bởi vì nhiệm vụ đầu tiên mà hắn giao cho Dao Găm 27 là "trở về ngay lập tức khi phát hiện biến cố".

Chứ không phải bất chấp lao lên như vậy.

Người kia đã bị dắt rồi, đánh mất vị thế người quan sát rồi.

Xuyên qua cửa kính ô tô, Hàn Phong hai mắt dần nheo lại, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Dục Vọng Thượng Nhân?

- Đây là dụ dỗ, hay là thách thức?

- ...

- Có thể không phải cả hai, mà là tồi tệ hơn nhiều...