Người phụ trách thu gom vật tư của chính quyền Tam Giang là mội đại hán cao 1,9 mét, tên là Tạ Á Long, người này thân thể tràn đầy cơ bắp, da thịt còn xăm trổ rất nhiều hình vẽ đủ loại, ánh mắt trợn trắng như sắp lòi ra ngoài, nhìn qua vô cùng có lực áp bách.
Có hắn ta trấn giữ ở đây, công việc góp nhặt vật tư của cư dân Liễu Lâm tất nhiên không được thông thuận.
Mỗi lần có tranh chấp, đại hán này đều kêu gào rất to, đạo lý cũng rất ghê gớm, mấy người bên phía trấn Hi Vọng ai cũng đều bị át vía cả.
Nếu không dùng vũ lực, vậy thì đòn "Uy Áp Thượng Vị" phiên bản bình phàm của đại hán này chính là số một.
Chẳng qua lúc này gặp được thủ lĩnh trấn Hi Vọng, Tạ Á Long cũng không dám bày ra vẻ oai phong như bình thường, hắn ta đứng thẳng trước hàng ngũ của mình cẩn thận hỏi:
- Hàn thủ lĩnh, không biết anh có gì chỉ bảo?
Việc đích thân vị Hàn thủ lĩnh này tới đây không phải là là chuyện nhỏ, chắc chắn sẽ làm chênh lệch cán cân sức mạnh, bên Tam Giang không có cường giả tương đương đối chọi, bọn họ rất có thể vì thế mà bị chèn ép nhất định.
Dù vậy hắn ta cũng không sợ vị Hàn thủ lĩnh này làm gì quá đáng.
Cao tầng phía trên đã dặn hắn ta không cần phải nhân nhượng lợi ích, chỉ cần giữ thái độ tốt, đừng có hung hăng xấc xược là được, về phần nếu như có vấn đề gì, bọn họ sẽ ra mặt giải quyết.
Trên cơ bản thì thỏa thuận chia đôi khu vực trục vớt tài nguyên mỗi bên đã được định ra từ tối ngày 28 rồi, hắn ta làm việc ở đây không sai, do đó không ngại cãi lý chút nào.
Nếu hiện tại vị Hàn thủ lĩnh này mà thể hiện ra cường quyền ác bá, đòi bằng được tài nguyên tranh chấp, vậy thì hắn ta sẽ lập tức ném kỹ năng ra, sau đó mặc kệ, giữ mạng trước, chấp nhận chịu phạt, sau đó để cao tầng đi mà đòi.
Hàn Phong nhìn vị đại hán phía trước, thản nhiên hỏi:
- Nghe nói các vị tìm thấy được một bản kỹ năng tứ giai tại khu vực trục vớt tài nguyên của chúng tôi?
- Tôi muốn xem đó là kỹ năng gì.
Tạ Á Long nghe được lời này thì không khỏi cau mày, bàn tay âm thầm đổ chút mồ hôi.
Theo thỏa thuận, khu vực trục vớt tài nguyên được chia ra đều cho hai bên, khu nam và khu bắc, diện tích bờ hồ tương đối bằng nhau, tập trung chủ yếu tại khu vực mà đòn khí cầu do La Thiên Dật giáng xuống.
Tính từ giới lộ này, tài nguyên của bên nào thì bên nấy giữ, tự đi mà trục vớt, không xâm phạm tới địa phận của nhau.
Tuy nhiên đây chỉ là cách phân chia thô sơ giản lược, bởi vì quá trình phi phàm giả lặn xuống dưới nước để mò mẫm tài nguyên đôi khi sẽ "đi lạc" qua địa giới của nhau.
Điều này là hết sức bình thường, bởi vì đã lặn xuống rồi thì sẽ rất khó kiểm soát địa giới phía dưới mặt nước, khi đó sẽ tạo ra cảnh tượng "tôi nhặt được đồ tốt trong khu vực của anh".
Cả hai bên đều có quyền lợi đối với tài nguyên thu nhập được.
Theo thoả thuận, công của người trục vớt sẽ là lớn nhất, dù sao chui xuống hồ Hương Khê lúc này cũng rất nguy hiểm, không khác nào mang mạng ra đánh cược cả, người mò được tất nhiên sẽ chiếm công lao lớn nhất.
Khi đó cách xử lý đối với loại tài nguyên chồng chéo quyền lợi này sẽ được tính cho người trực tiếp trục vớt trước, sau đó sẽ trả cho phe đối diện một khoản tài nguyên nhất định để bù đắp.
Hai bên đều có lợi.
Tranh chấp ở đây là trả giá bao nhiêu để bù đắp cho việc xâm phạm địa giới.
Điều này được đặt ra giới hạn vô cùng mơ hồ, bởi vì mỗi kỹ năng sẽ có một giá trị khác nhau, dùng giá thương thành sẽ vô cùng bất hợp lý, bởi chẳng có bên nào đủ minh tệ để chia phần cho bên còn lại cả.
Thông thường nhất, nhặt được kỹ năng nhất giai sẽ dùng tinh thạch exp bù lại, hoặc dùng kỹ năng nhất giai tăng cường thuộc tính bù lại. Nhặt được kỹ năng nhị giai sẽ dùng kỹ năng nhất giai bù lại. Nhặt được kỹ năng tam giai sẽ dùng hai kỹ năng nhị giai bù lại.
Về phần nhặt được kỹ năng tứ giai trong địa giới của nhau, chưa có tiền lệ diễn ra, đây là lần đầu.
Thứ này quá quý giá, một kỹ năng tứ giai có thể có giá gấp 10 lần kỹ năng tam giai, cũng chẳng có ai đổi kĩ năng tam giai lấy kỹ năng tứ giai bao giờ cả.
Khi đó thì việc đàm phán đền bù sẽ vô cùng phiền phức.
Bình thường khi nhặt được tài nguyên ở địa giới của bên khác, phi phàm giả lặn xuống dưới đó sẽ âm thầm ỉm đi không nói, Tam Giang hay trấn Hi Vọng đều vậy cả. Nhưng mà kỹ năng tứ giai này phát sáng quá nổi bật, người Tam Giang khi nhặt được đã để lại dấu tích, bị người trấn Hi Vọng phát hiện, vậy nên mới có tranh chấp lúc này.
Nếu không bị phát hiện thì bọn họ đã bú cả rồi, cần quái gì chia.
Tạ Á Long tâm thần dần trầm xuống.
Kẻ trước mặt thực lực quá mạnh, bên phe mình hiện không có ai có đủ khả năng chống đỡ lại, việc đó khiến cho bọn họ gặp bất lợi khí thế.
Dù sao ở bất cứ đâu thì nắm đấm cũng là đạo lý cả.
Họ Hàn này muốn xem kỹ năng tứ giai kia, nhưng nếu xem xong mà hắn ta học luôn, vậy thì ai làm gì được đây.
Hàn Phong nhìn vẻ do dự của đại hán trước mặt, thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, tôi là người trực tiếp ký vào văn bản phân chia lợi ích kia, tất nhiên cũng sẽ là người đầu tiên tuân thủ giao kèo này. Tôi muốn làm thổ phỉ thì cũng làm trong âm thầm, không làm chuyện đó trước mặt thuộc hạ của mình được.
Nghe được lời của Hàn Phong, sự do dự của Tạ Á Long khẽ buông xuống, mà mấy người Tam Giang xung quanh cũng buông lỏng một hơi.
Xem ra vị Hàn thủ lĩnh này cũng rất có cốt khí, ít nhất cũng nói ra thẳng thắn như vậy.
Phía sau Hàn Phong, mấy người Kha Thành, Kha Mã thoáng chốc dâng lên xấu hổ.
Vừa rồi bọn họ tham mưu cho thủ lĩnh có phải hay không nhân cơ hội này cướp kỹ năng tứ giai kia về, dù sao cũng là đồ trong nhà mình, trấn Hi Vọng vẫn có đạo lý nhất định, bây giờ thủ lĩnh nói như vậy, thật sự để cho bọn họ không biết chui vào đâu trốn.
Tạ Á Long lúc này từ trong ngực móc ra một cái hộp gỗ, hộp gỗ mở ra, bên trong có một bản kỹ năng màu trắng sữa vô cùng lấp lánh.
Đây là tiêu chí của kỹ năng tứ giai.
Kỹ năng nhất nhị tam giai không phát sáng, kỹ năng tứ giai có phát sáng.
Thẻ vật phẩm ngẫu nhiên và thẻ vật phẩm level 3 không phát sáng, thẻ vật phẩm level 4 có phát sáng, còn có màu bạc tuyệt đẹp.
Tinh thạch ma dược dưới level 30 hình tròn, trên level 30 hình trứng.
Tinh thạch exp hình dạng tuy rất giống nhau, nhưng mức độ phát sáng cũng có khác biệt nho nhỏ, chỉ là không dễ để lập tức nhìn ra.
Đây đều là các dấu hiệu nhận biết việc có bảo tàng cấp cao xuất hiện.
Hàn Phong lúc này tuỳ tiện đưa tay cầm lên bản kỹ năng tứ giai kia.
"Đinh! Kỹ năng tự động tứ giai - Cưỡi Ngựa Xem Hoa! Kỹ năng thuộc tính: +3 tất cả mọi chỉ số. Toả ra hào quang Hoa Dại khiến cho đối tượng tiếp xúc dần quên đi thông tin về bản thân. Kỹ năng không thể học tập trùng lặp, có thể cường hoá cùng tiến giai!"
Hàn Phong bên tai nghe được âm thanh hệ thống, hắn thiếu chút đã muốn bất chấp tất cả mà học tập kỹ năng này.
Đây là một kỹ năng phản trinh sát cực mạnh, bởi chỉ cần học tập nó, vậy thì bản thân không khác nào đã sở hữu một cục tẩy, liên tục tẩy trí nhớ của người khác về mình, từ đó ngăn không cho người khác có cơ hội dò xét bất kỳ thông tin gì của mình.
Nếu hắn học kỹ năng này rồi bắt đầu đi lượn xung quanh vài vòng, để cho hào quang Hoa Dại lan toả khắp nơi, vậy thì một thời gian không rõ về sau, tất cả những người nhìn thấy hắn đều sẽ dần quên mất thông tin về hắn.
Vậy thì từ nay hắn sẽ rất khó có thể bị nhắm vào, bởi người muốn giết hắn sẽ dần quên mất hắn, quên luôn tại sao muốn giết hắn, quên cả việc ác mà hắn từng gây ra, các con bài tẩy của hắn cũng lại một lần nữa trở thành bí ẩn, kẻ địch đối đầu với hắn lần thứ hai cũng chẳng khác nào lần đầu, hắn sẽ cầm nắm được lợi ích cực lớn trong chiến đấu.
Kể cả những thông tin tình báo mà người khác đang nhớ về hắn, họ cũng sẽ dần quên đi, hắn sẽ trở nên vô cùng bí ẩn.
Tất nhiên, kỹ năng này hẳn là không xoá văn bản được, những điều đã ghi lại trên giấy trắng mực đen thì người ta vẫn có thể dò xét lại bình thường.
Tuy nhiên nếu Cưỡi Ngựa Xem Hoa phát huy đủ tác dụng, có lẽ sau một thời gian không xác định nào đó, người giữ hồ sơ khéo còn "chẳng biết tới Hàn Phong là thằng nào", và "quên luôn mục đích phải lưu trữ thông tin về cái tên Hàn Phong."
Một sát thủ mà cầm được vào kỹ năng này, vậy thì hắn ta sẽ trở nên hùng mạnh đến thế nào chứ...
Theo trí nhớ của Hàn Phong, Cưỡi Ngựa Xem Hoa có giá lên tới 130.000 minh tệ, là kỹ năng đắt giá thứ 8 trong hệ thống thương thành tứ giai.
Chẳng qua sau khi cân nhắc vài giây, hắn lại quyết định không học tập kỹ năng này.
Bây giờ mà hắn học nó, hắn sẽ lập tức mất luôn cái chức vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng, cũng dần mất luôn danh tính của mình, dần dần sẽ chẳng còn ai nhớ tới hắn nữa, kể cả là Ngô Soái...
Đây sẽ là một đả kích cực mạnh đối với người sở hữu Tinh Thạch An Toàn.
Bất kỳ ai học tập kỹ năng này, người đó cũng sẽ dần biến thành một cục đất di động, biến thành một người xa lạ giữa cả thế giới này, sẽ không còn bất kỳ ai có thể dâng lên kết nối với người sở hữu kỹ năng này nữa.
Người đó sẽ "chết" theo nghĩa bóng.
Đánh mất danh tính của mình, đây sẽ là điều kinh khủng thế nào chứ...
Quan trọng nhất đây là kỹ năng tự động, tức là một khi học nó xong sẽ không thể "tắt đi" được.
Khi người sở hữu kỹ năng này muốn người ta nhớ tới mình, xác nhận mình, vậy thì không có cách nào vãn hồi cả.
Trừ khi bú đẫm rượu nho biến dị để phong ấn kỹ năng này lại, chấp nhận việc từ bỏ phi phàm để lấy lại danh tính, nhưng điều đó cũng không đảm bảo được việc người bạn cũ sẽ nhớ lại những kỷ niệm cũ đối với mình...
Đây chính là nhược điểm của hệ liệt kĩ năng tự động. Nó còn mất dạy hơn cả kỹ năng bán chủ động.
Dù sao kỹ năng bán chủ động cũng chỉ báo hại chủ trong một mức độ nhất định mà thôi, còn cái kỹ năng tự động này sẽ báo hại chủ 24/7 không ngừng nghỉ.
Điều làm Hàn Phong sợ nhất chính là không rõ khoảng thời gian mà kỹ năng đề cập là bao nhiêu, và hào quang Hoa Dại sẽ toả ra bao xa.
Nếu Hắn học kỹ năng này xong mà vợ yêu Tường Vi ở phương xa lại quên mất hắn, vậy thì hắn sẽ ăn cứt ngay.
Đối với một thủ lĩnh thế lực, kỹ năng này càng là độc dược hạng nặng, học nó xong thì mất sạch quyền lực, đi bán bún cá là vừa. Có khi bán bún xong người ta còn không nhớ trả tiền mình nữa là...
Kỹ năng này phù hợp với bọn điên cuồng, với đám người tự kỷ, phản xã hội, chỉ muốn một mình, chán ghét nhân giới, phù hợp với đám tội phạm truy nã, với đám sát thủ không muốn ai nhớ tới mình...
Hàn Phong nghĩ tới đây, buông tay khỏi tứ giai Cưỡi Ngựa Xem Hoa, thản nhiên nói:
- Dựa theo thỏa thuận đã ký kết trước đó, kỹ năng này là của các vị, giờ các vị bù cho chúng tôi hai kỹ năng tam giai tuỳ chọn, thế nào?
Nghe được lời này của Hàn Phong, Tạ Á Long và đám người xung quanh đều khẽ thở phào.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng, thật sự là nói được làm được.
Bọn họ cũng đã liên hệ tổng bộ, kiểm tra giá của kỹ năng này, 2 kỹ năng tam giai bù vào tương đương khoảng khoảng 20% giá của Cưỡi Ngựa Xem Hoa, vậy là hợp lý rồi.
Lúc này họ Tạ lập tức tươi cười nói:
- Hàn thủ lĩnh, chúng tôi chấp nhận.
Hắn ta thu hộp gỗ lại vào ngực áo, sau đó sai người mang lên một rương gỗ khác mở ra, bên trong xếp lấy mười mấy bản kỹ năng với đủ mọi loại màu sắc.
Hàn Phong nhìn vào rương gỗ.
Tất nhiên, đây chắc chắn không phải tất cả kỹ năng tam giai của Tam Giang mò được, những bản kỹ năng ngon nhất hẳn đều đã được cất vào chỗ khác.
Ở chỗ này, có lẽ không có đồ nào đắt cả.
Hàn Phong chọt chọt một hồi, tâm thần vừa động.
"Đinh! Kỹ năng bị động tam giai - Đã Giàu Còn Hên! Kỹ năng thuộc tính: gia tăng gấp đôi lượng khí vận tài bảo, tăng tỉ lệ mở được vật phẩm hiếm khi sử dụng thẻ vật phẩm ngẫu nhiên. Kỹ năng không thể học tập trùng lặp, có thể cường hóa cùng tiến giai."
Hàn Phong nghe được cái thanh âm này, nhấc luôn tam giai Đã Giàu Còn Hên vào tay, sau đó chọt chọt một hồi, nhấc tiếp tam giai Can Trường vào tay luôn.
Sau đó hắn nhìn quanh một vòng nói:
- Tôi tới đây không phải để gây áp lực cho bất kỳ ai cả, tôi tới đây là muốn giải quyết tất cả các khúc mắc tranh chấp, theo đúng những cam kết trong văn bản mà hai thế lực đã ký kết.
- Chính vì vậy, không cứ gì các cá nhân trấn Hi Vọng, các cá nhân Tam Giang cũng có thể gửi khiếu nại tới tôi nếu như cảm thấy quyền lợi của bản thân bị xâm phạm.
- Tôi chắc chắn sẽ đứng ra giải quyết.
- Hi vọng tất cả mọi người đều cùng nhau tuân thủ nghiêm ngặt những điều khoản trong cam kết chung.
Lời này của Hàn Phong, thực sự đã thu về không biết bao nhiêu là hảo cảm từ cả quân ta lẫn quân mình.
Cái danh "thổ phỉ", "khủng bố" đang được bàn tán khắp nơi, chưa bao giờ lại trở nên nhạt nhoà như vậy.
Hàn Phong nói xong cũng lười tiếp tục bồi hồi ở đây mà dẫn theo thuộc hạ đi thẳng về doanh trướng quân mình.
Đây chính là cách xây dựng hình ảnh của hắn, gặp mạnh thì cứng, gặp yếu thì nhường, không bao giờ muốn thể hiện ra sự tàn nhẫn của mình với số đông nhỏ yếu.
Điều hướng dư luận, chính là phải bắt đầu làm từ tầng thấp, từ những hành động nhỏ như lúc này.
Sau khi trở về doanh trướng, kiểm tra lại số lượng tài nguyên đang lưu trữ ở đây, lại động viên tinh thần vài tiểu đầu mục, Hàn Phong bây giờ mới chạy qua bờ hồ Nhược Tuyết xem xét.
Nước hồ đục ngầu, bẩn thỉu, đen ngòm những máu thịt cùng cặn xương vụn.
"Siêu Thị Giác!"
Tam giai Siêu Thị Giác được kích hoạt, hắn tầm mắt đã trở nên vô cùng rõ ràng.
Dưới nước, rất nhiều động vật biến dị hệ thuỷ đang bồi hồi bơi lội, đớp lấy xác thịt thây ma, gặm cắn lòng hồ, để cho hồ nước này mỗi lúc một rộng hơn, sâu hơn.
Trong số động vật biến dị này có đủ các thể loại cá, tôm, cua, lươn, ốc, ếch, rắn, rất nhiều rùa con, còn có cả những động vật biến dị không tên trông như lũ loăng quăng, lũ thuỷ tức, lũ bọ rệp, hoặc không biết cụ thể nó là con gì, vô cùng đa dạng.
Hàn Phong bỏ qua đám động vật này để tập trung nhìn xuống đáy hồ, nơi có thể có bảo tàng ẩn giấu.
Tầm quan sát trong không khí của hắn là rất xa, dù sao trên đất liền thì có đủ ánh sáng, không bị cản trở bởi bùn đất, nhìn sẽ rõ hơn, còn dưới lòng hồ này vừa tối tăm lại vừa bị che lấp bởi rất nhiều vật cản, Siêu Thị Giác cũng phải căng ra mà nhìn.
Khoảng tần số ánh sáng mà Siêu Thị Giác cung cấp là 200 - 2000 nanomet, tức hắn có thể nhìn được cả hình ảnh phát ra ở khoảng cực tím lẫn hình ảnh từ khoảng hồng ngoại, việc thiếu ánh sáng không làm hắn cảm thấy quá khó khăn.
Chỉ là, mọi việc không đơn giản như vậy.
Lòng hồ quá rộng, cũng rất sâu, trong phạm vi hai trăm mét gần đây, Hàn Phong có thể quan sát được, hắn đã nhìn thấy mười mấy viên tinh thạch exp rồi, cũng thấy hai ba bản kỹ năng và một tấm thẻ vật phẩm rồi.
Nhưng mà quá trình này thực sự tiêu tốn rất nhiều thời gian, hắn phải dò xét từng khoảng bùn nhỏ để thấu thị xem bảo tàng có đang bị chôn hay không, hoặc phải tăng việc xả tiềm năng để thu được lượng ánh sáng cần thiết cho việc phân biệt hình ảnh.
Khi nhìn xa ngoài 500 mét về phía trung tâm va chạm bên kia, mọi việc sẽ biến thành dần khó khăn, bởi phù sa trong nước dày đặc một mảnh, quấy nhiễu thấu thị liên tục không ngừng.
Trong nước có rất nhiều máu thịt thây ma và hàng hà sa số động vật biến dị bơi lội, tất cả những thứ này đều có năng lượng phi phàm, ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới tầm nhìn của hắn.
Hơn nữa hắn mới chỉ đạt được Siêu Thị Giác hơn hai ngày, chưa đạt được khống chế lực đủ tốt, tốc độ trinh sát ở cường độ cao như lúc này chỉ có thể diễn ra với tốc độ chậm chạp, từng chút một, từ đó Thể Tâm Trí và Thể Linh Hồn mới xử lý được thông tin.
Khi hắn nhìn qua mười mấy giây cũng thấy khô mắt hoặc chảy nước mắt, lại phải chớp mắt, đây là biểu hiện của thân thể hữu hình chưa quen với năng lực phi phàm nhãn thuật này, mà mỗi lần chớp mắt như thế là lại phải trinh sát lại.
Sau 20 phút lợi dụng Siêu Thị Giác và Băng Ảnh thu được vài thứ hay ho, còn thu được cả một kỹ năng tam giai, Hàn Phong đành phải bỏ cuộc.
Không phải hắn không có khả năng chui ra giữa hồ cái khu vực ngoài hai cây số kia để tìm kiếm.
Hắn vừa "bay" ra giữa hồ để trinh sát thử rồi, lòng hồ chỉ sâu khoảng 40-70 mét, không phải trở ngại quá lớn, thế nhưng bùn đất ở bên kia lại quá dày đặc, cản trở rất lớn tới việc trinh sát. Đồng thời có rất nhiều quái vật biến dị mạnh mẽ đang ẩn nấp, hắn sau khoảng vài phút trinh sát thì không nhìn thấy bất kỳ quang mang nào của bảo tàng, chỉ nhìn thấy từng đôi mắt lạnh lẽo đang đáp trả mình, cùng với vài viên thủy đạn bắn cho hắn chạy toé khói.
Để mà thuận lợi trinh sát hết diện tích khả nghi khoảng 40km² tính từ trung tâm va chạm cầu khí kia, dự kiến bản thân hắn cần khoảng 5 ngày ở đây mới có thể tìm ra một vài vật quý hiếm nhỏ như lòng bàn tay, nếu tính diện tích cả hồ Nhược Tuyết là hơn 300 km², vậy thì sẽ cần hơn một tháng.
Đó là một tháng liên tục căng mắt ra nhìn, và cũng phải có khí vận để nhìn thấy, Hàn Phong không có nhiều thời gian như vậy mà ở đây đào kho báu.
Quan trọng nhất, hắn không có thực lực để làm điều đó.
Nếu dưới đáy hồ không có quái vật, vậy thì công việc sẽ rất nhanh, nhưng đáy hồ có nhiều quái vật như vậy, vậy có khi công việc chỉ diễn ra vài tiếng là hắn đã chết toi rồi.
Nghe nói trưa hôm qua Lạc Thanh Thuỷ cũng tới đây lùng sục một phen, nàng ta ở đây nửa tiếng thì bỏ cuộc, chính là bởi vì khi nàng ta bay ra giữa hồ kia liền có vài thuỷ quái tiến hành vây công, nàng ta cũng không đỡ được.
Lòng hồ rộng lớn như hồ Nhược Tuyết, ít phải có vài thuỷ quái, nếu hắn bị vây công là ăn cứt ngay.
Phải biết quái vật Thể Sức Mạnh level 31 hiện tại vẫn đang bị nhốt ở kia đó, con rùa dưới lòng hồ này, quá mức mạnh mẽ rồi.
Chính vì quái vật Thể Sức Mạnh liên tục đấm ầm ầm trên mai rùa, tạo ra sóng vỗ vào bờ, bảo tàng mới được từng chút dạt vào, lũ cá tạp cũng liên tục bị chấn chết, hồ Nhược Tuyết cũng mới trù phú như vậy.
Bất quá, điều này cũng khiến nước hồ trở thành đục ngầu, bảo tàng cũng từng chút một bị vùi lấp, người chui xuống dưới phải rất can đảm và liều mạng.
Lúc này Hàn Phong đã chính thức từ bỏ bảo tàng này, hay có thể nói là tạm thời hắn không làm gì được.
Hắn không muốn lao đầu xuống dưới quấy phá một hồi làm gì cả, bởi vì việc đó sẽ khiến quái vật trong cái hồ này trở lên bạo động, những người nhỏ yếu kiếm ăn xung quanh sẽ càng thêm khó khăn, rất có thể người của hắn cũng sẽ bị bồi mạng vào.
Hẳn đó cũng là lý do mà Lạc Thanh Thuỷ từ bỏ.
Sau khi quay trở lại doanh trướng, Hàn Phong nói với đám người Kha Thành:
- Liên lạc với trấn Thiết Thạch, chế tạo vài cái lồng sắt lớn, kín kẽ một chút. Để cho đội viên chui vào lồng sắt tìm kiếm, sẽ chống được lũ động vật biến dị nhỏ cắn phá.
- Cũng bảo bọn họ chế tạo ra vài căn ống sắt rỗng ruột, bịt kính bán cầu ở đáy, chúng ta đứng trên bờ khuấy bùn lên rồi soi đèn vào trong ống, nhìn kỹ là xong, sau đó thò vợt xuống vớt đồ tốt lên, điều đó hẳn là không gây ra sự tấn công của lũ cá đâu.
Kha Thành nghe được lời này không khỏi sáng mắt lên rồi vỗ tay nói:
- Đa tạ thủ lĩnh chỉ giáo.
Mấy người xung quanh cũng là vỗ đầu khen hay, thật không hiểu tại sao bản thân ở đây ba ngày rồi mà lại không nghĩ ra được biện pháp này.
Việc ở đây gần xong, Hàn Phong đi xem xét kho hàng lương thực thực phẩm mà nhóm người Từ Thôi đào bới được trong địa phận huyện Hương Đường, xem xét mấy xe bồn chở dầu đang hút xăng từ các trụ xăng trên vài con đường liên huyện, lại gặp gỡ động viên hơn 30 người sống sót được giải cứu.
Hơn 3 giờ chiều, hắn mới trở về trấn Hi Vọng bên kia.
Nghe thông tin từ bộ đàm radio do thuộc hạ truyền tới, gã Cổ Nguyên kia đang đợi.
Đây là lần đầu tiên họ Cổ bước qua đất Liễu Lâm.
------
Chương bù 7/7