Thượng Quan Uyển Thanh bị đổ đầy rượu lên người thì không khỏi tức giận, nàng ta lập tức hắt số rượu còn thừa trong ly vào khuôn mặt đang nghệt ra như con la của Hàn thủ lĩnh, mắng mỏ:
- Đồ khốn, xem anh bày trò gì rồi, còn dám nhìn nữa!
Hàn Phong đưa tay xoa xoa mặt rồi nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó hắn cắn răng hô lên:
- Dừng xe!
Lái xe phía trước biết ngay có chuyện không ổn, hắn ta nhanh chóng hô rõ tuân lệnh rồi phát đi tín hiệu thông báo cho trước sau đều biết, sau đó liền tấp vào lề đường, mở cửa bước ra ngoài.
Đoàn xe ba chiếc đã triệt để dừng lại.
Trong xe jeep chỉ còn lại hai người.
Âm thanh hít thở nặng nề của Hàn thủ lĩnh bắt đầu trở nên dồn dập, nhiệt độ không khí cấp tốc tăng lên, không gian tràn ngập một loại khí tức nóng bức, cái này khiến cho họ Thượng Quan không khỏi lâm vào bối rối xen lẫn chột dạ.
Đặc biệt là khi nhìn tới ánh mắt giống như đang muốn ăn thịt người của họ Hàn kia, nó tràn đầy tính xâm lược, tràn đầy mưu đồ ngấu nghiến đói khát, có thế nào cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Bầu không khí này thực sự đã gây ra sự ô nhiễm tính dục vô cùng nồng đậm cho Thể Tâm Trí, để cho tâm trí vô minh bị vấy bẩn bởi muôn vàn ý tưởng điên cuồng, khiến cho người ta vô cùng muốn phạm tội.
Cả nam lẫn nữ đều như vậy cả.
Mặc dù cảm giác không ổn mỗi lúc một tăng cao, bất quá Thượng Quan Uyển Thanh vẫn là nhìn thẳng vào ánh mắt đỏ rực kia, cắn răng nói cứng:
- Nhìn cái gì?
Hàn Phong hít sâu một hơi, rồi lại hít sâu một hơi nữa, thêm một hơi nữa...
Cuối cùng mới có thể đè nén cảm giác muốn hiếp dâm lại.
Lúc này hắn giơ tay ra phía trước gằn giọng nói:
- Trả ly!
- Anh...
Cái điệu bộ như thể bề trên ra lệnh này của Hàn Phong để cho Thượng Quan Uyển Thanh cảm giác vô cùng chướng mắt.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, bàn tay nhấn về phía ly rượu chạm nhẹ.
Một chiếc ly tương tự đã được "Phỏng Vấn" ra.
Lúc này nàng giấu cả hai chiếc ly ra sau lưng, đảo đảo đảo một hồi rồi lại đưa về phía trước, cười lạnh nói:
- Tìm được thì tôi trả, không tìm được, vậy thì nó là của tôi.
Nghe được cái loại ngôn từ thách thức này, Hàn Phong không khỏi chửi ầm lên trong đầu:
"Con bà nữ nhân này lắm nữa!"
Hắn đoạt lấy ly rượu bên trái rồi đưa lên miệng liếm nhẹ.
Không có hương hoa cỏ, trái lại có hương vị như sữa dừa vậy, vừa ngậy vừa béo, vừa ngọt ngọt.
Ực, thật ra cũng khá ngon...
Chết tiệt, đây là cái gì vậy.
Dù rằng ly rượu này là cái gì đi nữa nhưng chắc chắn nó cũng không phải ly rượu của hắn, hắn nhanh chóng vươn tay đoạt lấy ly rượu bên phải, lại đưa lên miệng liếm nhẹ, cẩn thận dùng Siêu Vị Giác đi cảm nhận.
Vẫn là hương vị sữa dừa thơm béo, còn nồng đậm hơn cả trước đó.
Cái này để cho thủ lĩnh trấn Hi Vọng không khỏi hơi ngẩn ra, làm sao lại không nhận ra được rồi, hay khẩu vị của hắn bị lỗi?
Hắn lúc này vội vã giơ cả hai cái ly rượu băng đá ra liên tục liếm, hết liếm bên trái lại liếm bên phải, hết liếm miệng ly lại liếm đáy ly, bất quá hai cái ly rượu này vẫn tràn ngập hương vị sữa dừa béo ngậy, không có lấy một chút hương hoa cỏ quen thuộc a.
Phía bên kia, Thượng Quan Uyển Thanh híp mắt nói:
- Tôi cho anh 5 giây để phân biệt, 5 giây bắt đầu.
- 5...
- 4...
Âm thanh đếm ngược bắt đầu để cho Hàn Phong giật bắn mình, hắn vội vã thè dài lưỡi ra mà liên tục liếm trên hai chiến ly băng đá, muốn cảm nhận cho rõ ràng một chút, thế nhưng càng liếm thì trong mồm lại càng ngập tràn hương vị xa lạ, không thế liếm ra được.
- ...
- 1!
- Hết giờ!
Thượng Quang Uyển Thanh hô to hết giờ xong, nàng lập tức từ sau lưng lấy ra một chiếc ly băng đá thứ ba, cười tinh quái:
- Haha, đường đường là người tự thi triển kỹ năng, vậy mà lại bị người khác sao chép chân thật tới độ không phân biệt nổi bản gốc. Hàn thủ lĩnh, anh làm tôi thất vọng quá.
Hàn Phong nhìn chiếc ly rượu ở kia, Siêu Thị Giác còn nhìn rõ vết liếm vân lưỡi của mình, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Con bà nó, hắn bị lừa rồi.
Ả này vừa rồi giấu hai ly rượu ra sau lưng không phải để tráo mà là để copy thêm một bản thứ ba, sau đó đem hai bản hàng fake ra lừa hắn
Hắn lại bị lừa dễ như vậy?!
Không không, không đúng, là do không khí ô nhiễm trong xe khiến hắn bị lú rồi, đây tuyệt đối là do ý chí vô minh đã đánh lừa hắn, không phải nhận định từ linh hồn của hắn.
Lúc này hắn cắn răng một cái, gầm gừ:
- Trả ly rượu đó cho tôi, ly rượu đó cô không dùng được đâu.
Thượng Quan Uyển Thanh thắng cược, tất nhiên sẽ không chịu thỏa hiệp, nàng ta hừ nhẹ một tiếng rồi cười nhạt nói:
- Không phải chỉ là một chiếc ly băng đá sao, chẳng lẽ chiếc ly này của anh còn được làm từ nước thánh?
Hàn Phong hít sâu một hơi, kiên trì nói:
- Đúng là làm từ nước thánh.
- Haha, anh lừa ai chứ, trên đời này làm gì có nước thánh, kể cả có thì anh cũng không kiếm được.
Lời qua tiếng lại hồi lâu, Hàn Phong cuối cùng đánh phải nghiến răng nói:
- Thượng Quan Uyển Thanh, có phải cô dùng sữa tắm hương sữa dừa không?
Thượng Quan Uyển Thanh nghe được lời này, không khỏi hơi ngẩn ra, sau đó đỏ mặt ừ hử ra một tiếng rất nhẹ, giống như xác nhận, lại càng giống như muốn hỏi tại sao anh lại biết.
Hàn Phong hơi thở càng trở lên nặng nề, hắn lại khàn giọng hỏi tiếp:
- Có phải dùng dung dịch vệ sinh phụ nữ hương sữa dừa không?
Câu hỏi này rốt cuộc đụng chạm tới điểm mấu chốt của người đối diện, họ Thượng Quan lập tức cắn môi nói:
- Cái... Cái này thì liên quan gì tới anh chứ...
Nàng không thể hiểu nổi tại sao kẻ trước mặt lại biết điều thầm kín kia, chẳng lẽ gã có thuật đọc tâm.
Hơn nữa, gã còn dám hỏi ra miệng?
Hàn Phong hít sâu một hơi, khàn giọng nói:
- Nói cho cô biết, chiếc ly cô đang cầm chính là tạo thành từ dâm thủy của vợ tôi đó... Hai cái ly cô đưa cho tôi, đều không có mùi lẫn vị của vợ tôi, trái lại tràn ngập hương vị của cô, tràn ngập hương vị sữa dừa...
Câu nói này của thủ lĩnh trấn Hi Vọng đã để cho họ Thượng Quan trở nên ngơ ngác tới sững sờ, khuôn mặt hiện lên biểu cảm không thể tin nổi, cả người càng giống như bị trúng định thân thuật mà đơ ra tại chỗ.
Hàn Phong cứ như vậy vươn tay đoạt lại chiếc ly rượu quý giá của mình, sau đó cùng một lúc thu cả ba ly rượu băng đá vào nhẫn trữ vật.
Đến tận đây, Thượng Quan Uyển Thanh mới lấy lại được mạch tư duy, sau đó nàng liền hô to một tiếng không ổn mà kêu ầm lên:
- Trả hai ly rượu kia lại cho tôi mau.
- Còn lâu!
Tình cảnh so với vừa rồi đã biến thành trái ngược. Vừa rồi là nam đòi nữ, hiện tại chính là nữ đòi nam, Thượng Quan Uyển Thanh lao lên phía trước tóm lấy bàn tay Hàn Phong mà lay mạnh đòi hỏi, trong khi thủ lĩnh trấn Hi Vọng nhất quyết cản lại không chịu nghe theo.
Vật lộn lại vật lộn.
Một lúc sau, tình cảnh đã biến thành nam dưới nữ trên.
Nữ nhân đã đẩy ngã nam nhân ra ghế dài ô tô, thân thể kiều nộn hoàn toàn áp sát trên lồng ngực vững chắc, da thịt va chạm về sau, hơi thở cả hai đều nhanh biến thành gấp gáp nóng bức.
- Ức... Trả mau...
- Trả... Trả cái gì...
- Còn giả... Còn giả ngu...
Hương vị nam nhân nồng đậm trên người Hàn Phong toả ra nhanh chóng ngập tràn cả khoang miệng, mà bàn tay người kia đặt trên vòng eo trống không càng là vô hạn nóng bức, cái này để cho Thượng Quan Uyển Thanh đầu óc lên mây, thân thể biến thành mềm nhũn.
Mỗi giây trôi qua, nàng càng lúc càng trở nên kiệt sức hơn, đó chính là do nàng hạ thân đang ngồi trên một cái cự vật vô cùng khủng bố, cự vật kia dường như còn đang ngày một lớn hơn, muốn xé toang y phục của nàng, để cho cơ thể nàng không thể tự chủ mà càng thêm toả ra hương vị sữa dừa ngọt lịm.
- Ưm...
Âm thanh rên rỉ của nữ nhân giống như một que diêm ném vào bình xăng, đốt cho không khí bên trong ô tô bốc cháy ngùn ngụt.
Lợi dụng sơ hở của họ Thượng Quan, Hàn Phong nhanh chóng xoay người lại rồi đè nghiến nữ nhân trong ngực xuống ghế, cắn răng mắng:
- Đồ...
Mắng được một phần mười câu, hắn đã triệt để câm nín.
Thượng Quan Uyển Thanh này xinh đẹp vô hạn, cách ăn mặc còn cực kỳ gợi cảm. Hiện tại trên thân thể nàng ta đang trải đầy lấy vô số giọt rượu li ti đỏ thẫm, ướt át khắp nơi, cái này để cho lớp y phục vốn đã ngắn ngủn càng thêm dính sát lên da thịt tuyết trắng, tạo ra sự tương phản vô cùng rõ ràng.
Trước mặt hắn hiện tại chính là khoả nhũ hoa cự đại đập thẳng vào mắt, Không cần Siêu Thị Giác cũng có thể nhìn thấy gần như rõ ràng.
Thật sự vô cùng rõ ràng.
Cái hạt anh đào sưng tấy kia....
Hắn đã bị đơ não tại chỗ, giống hệt như khi trúng một đòn Kiếm Tâm.
"Ực..."
"Ô nhiễm... Ô nhiễm..."
"Quản cái gì ô nhiễm, mau xé rách lớp y phục vướng víu này ra đi..."
"Ả này đang cực độ hứng tình rồi... Nhìn ánh mắt ướt át kia liền biết... Đã hoàn toàn phục tùng rồi..."
"Ả ta tìm tới đây chính là để dâng hiến đó... Làm tình ngay tại đây đi..."
"Mau làm đi, nàng ta chắc chắn sẽ không chống cự..."
"Phía dưới nàng ta đã chảy ra vô số dâm dịch thuỷ rồi... Còn không ngửi rõ hương vị sữa dừa kia sao..."
Thượng Quan Uyển Thanh bị nam nhân đè xuống bên dưới, hai tay bị chế trụ trên đỉnh đầu, thân thể cũng bị ánh mắt tràn đầy tính xâm lược của nam nhân kia khoá chặt, hơi thở hai bên gần như đã hòa vào làm một, nàng hoàn toàn không nghĩ được gì nữa.
Trước ngực nàng liên tục bị phả vào từng trận hơi thở nóng bức gấp gáp, trong khi nàng hạ thân cũng đang bị một vật vừa thô ráp vừa căng cứng đè lên bên trên, kể cả đã bị ngăn cách bởi hai lớp áo quần, nhiệt độ khủng bố của vật kia vẫn khiến cho nàng tâm trí không nhịn được hiện lên một đạo hình ảnh vô cùng kỳ dị.
Kia chính là tình cảnh diễn ra trong một căn lều bạt dã chiến, bản thân nàng bị Hàn Phong trói trên cột buộc ngựa, cả người mềm nhũn không có lấy một mảnh vải che thân, da thịt thấm đẫm những rượu nho cùng dâm dịch thuỷ, trong khi họ Hàn đứng phía sau đang liên tục dùng cây gậy thịt đen đúa của hắn mà ra sức tra tấn nàng.
Thúc tới, thúc tới, ra ra vào vào...
Mà bản thân nàng chính là tùy tiện dạng chân ra cho hắn thúc tới.
Tuỳ tiện để cho hắn lăng nhục không chút phản kháng.
Nhìn tới đạo hình ảnh nửa xa lạ nửa quen thuộc này, Thượng Quan Uyển Thanh không khỏi thở ra một hơi cực dài, hai mắt từ từ nhắm lại, cắn môi rên khẽ:
- Ưm... Nhẹ thôi...
- ...!!!
Lái xe rời đi chưa được bao lâu, còn chưa kịp hút hết một điếu thuốc, lúc này đã nhận được ám hiệu quay trở lại.
Hắn ta cũng không dám chậm trễ, lúc này vội vã ném điếu thuốc còn thừa xuống cái ao nhỏ cạnh đó rồi nỗ lực thở hết khói thuốc ra ngoài, để cho bản thân không ám tí khói nào nữa.
Sau đó hắn vội vã xoay người chạy ngược trở lại cỗ xe jeep đang đậu xa xa.
Lái xe cho thủ lĩnh là công việc béo bở. Khung vật tư cung cấp cho thủ lĩnh là cố định, mỗi ngày sẽ được một gói thuốc. Hắn ta đã hỏi qua Hàn Phong, người kia không hút, ngược lại còn cho hắn tùy tiện sử dụng, chỉ là đừng để ô tô ám mùi thuốc lá.
Đây là phần tài nguyên vô cùng lớn, có thể bán được 6 cống hiến, thậm chí càng về sau càng đắt hơn, hắn ta tất nhiên không dám ám mùi thuốc lá vào ô tô, kẻo làm thủ lĩnh phật lòng, bị đuổi việc là coi như hỏng bét.
Lúc này hắn ta mở cửa xe tiến vào ô tô, cũng không dám nói gì cả mà cứ như vậy khởi động xe, bấm còi ra hiệu.
Đoàn xe ba chiếc lại tiếp tục hành trình.
Chẳng qua lái xe này vẫn không nhịn được âm thầm nhìn qua kính chiếu hậu, sau khi nhìn tới nữ tử khoảng 27, 28 tuổi với gương mặt ửng hồng mang theo vô hạn xinh đẹp đang ngồi ở kia, hắn ta lại không nhịn được âm thầm thở dài.
"Làm thủ lĩnh thật sướng..."
"Chỉ là hình như thủ lĩnh bị yếu sinh lý hay sao vậy... Làm sao còn chưa qua 5 phút đã xong việc rồi..."
"Chết tiệt thật. Mau tập trung lái xe..."
Đoàn xe di động được một khúc, Hàn Phong bây giờ mới là ngáp một tiếng tuỳ ý hỏi:
- Cô tìm tôi là có chuyện gì?
Thượng Quan Uyển Thanh cắn môi một cái, cố gắng xua đi sự phức tạp cùng mâu thuẫn đang tràn ngập trong lòng, sau đó mới nói:
- Có ba việc. Thứ nhất là muốn anh giải đáp một vài thắc mắc phi phàm. Thứ hai là muốn mua một số lượng nước chống chịu. Thứ ba là muốn gửi một vài người tại trấn Hi Vọng.
Hàn Phong nghe vậy, cân nhắc một hồi, chợt ra lệnh:
- Dừng xe!
Lái xe phía trước chạy còn chưa được 500 m lại được lệnh dừng lại, chẳng qua hắn ta cũng không dám thắc mắc, lúc này tiếp tục bóp còi ra hiệu, sau đó cầm gói thuốc lá trên táp lô mở cửa bước ra ngoài.
Hàn Phong bây giờ mới quay qua bên cạnh, thản nhiên nói:
- Muốn kiến thức phi phàm, cũng được thôi, trước hết trả tiền nợ trước đây cho tôi, cô vẫn nợ tôi 10.000 tinh thạch exp đó.
- Muốn mua nước chống chịu cũng được thôi, trả minh tệ theo đúng giá thị trường.
- Muốn gửi vài người cũng được thôi, gửi bao nhiêu cũng được, miễn là trả đủ tiền ăn uống.
- Còn nữa, tôi cần toàn bộ thông tin chi tiết của cao tầng căn cứ quân Xuân Hà, xem như trả tiền lãi.
Thượng Quan Uyển Thanh nghe được những lời này, hơi thở thoáng chốc biến thành gấp gáp vì tức giận.
Tên hỗn đản này lúc nào cũng nói tới chuyện tiền bạc sao, thật sự là đáng chết.
Nàng lúc này cắn môi một cái uất ức nói:
- Hai cái ly rượu anh cướp của tôi có giá 10.000 exp, trả đây thì tính tiếp.
- ...?
Hàn Phong do dự một chút, lúc này đảo mắt đánh trống lảng:
- Được rồi, coi như cô đã trả xong 10.000 exp tiền nợ, giờ hỏi gì hỏi đi.
Nghe được lời này của thủ lĩnh trấn Hi Vọng, Thượng Quan Uyển Thanh khoé miệng không khỏi khẽ nhếch lên.
Nàng phất tay tạo ra một ly băng đá, xách chai rượu rót vào trong ly, vừa vắt chéo chân vừa thản nhiên hỏi:
- Sổ tay kia của anh có viết, trong 7 mặt phi phàm gồm công kích, phòng ngự, di động, phục hồi, trinh sát, tồn trữ, khống chế, thực ra đều chỉ là một mặt, hoặc là có mặt thứ 8.
- Vậy rốt cuộc đó là ý nghĩa thế nào?
Hàn Phong nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt kín đáo nhìn vào giữa hai chân người bên cạnh, nhìn tới mảnh ửng hồng trắng nõn kia, sau đó cắn răng nói:
- Cho tôi thử một ngụm trước.
"Ô nhiễm!"
...
Lái xe hút hết cả một gói thuốc, còn đang hút qua nửa gói thứ hai, lúc này mới nhận được ám hiệu quay trở lại.
Hắn ta vội vã ném điếu thuốc trong tay đi rồi chạy ngược trở lại, cũng không quên âm thầm lẩm bẩm.
- Hóa ra vừa rồi chỉ là màn dạo đầu, không ngờ một lượt của thủ lĩnh lại chơi được gần một tiếng, quá đỉnh...
------
Đoàn xe 3 chiếc lần này đã không bị gián đoạn quá trình di động nữa, rất nhanh đã chạy tới ngoại biên hồ Hương Khê.
Hàn Phong để 2 băng nô ở lại xe jeep tiếp tục đọc sách, còn triệu hồi thêm một thây nô thứ ba ra luyện tập phát âm, lúc này mới chạy tới khu lều bạt dã chiến của trấn Hi Vọng đang đóng bên kia.
Kha Thành Kha Mã cùng 12 đội viên nhận nhiệm vụ bảo hộ hơn 200 thành viên phòng vật tư thu gom vật tư trôi nổi tại khu vực bờ hồ này, lúc này vừa thấy thủ lĩnh tiến tới, bọn họ đều nhanh chóng tiến lên nghiêm người chào lớn:
- Thủ lĩnh!
- Thủ lĩnh!
Hàn Phong chào lại theo tiêu chuẩn rồi tuỳ tiện hỏi:
- Báo cáo một chút đi.
Kha Thành lấy ra một bản báo cáo sau đó nói:
- Thủ lĩnh, thu hoạch tổng thế của chúng ta trong ba ngày qua là rất khá, tuy nhiên chúng ta đang có tranh chấp một bản kỹ năng tứ giai với bên Tam Giang, hiện vẫn chưa giải quyết được.
Hàn Phong cầm tờ báo cáo lên xem xét.
Chiến dịch Minh Thái kết thúc, hai phần ba số lượng tài nguyên phi phàm đã bị thất lạc.
Động vật biến dị chỉ ăn xác thịt thây ma và tinh thạch ma dược, không sử dụng tài nguyên phi phàm khác, vậy nên những thứ như tinh thạch exp, tinh thạch tiềm năng, sách kỹ năng, thẻ vật phẩm vẫn còn nguyên vẹn.
Khu vực xung quanh hồ Hương Khê cũng vì thế mà biến thảnh bảo địa cỡ lớn.
Người lảng vảng xung quanh khu vực này cực kỳ đông, ngoài hai bên tham chiến Tam Giang Hi Vọng thì còn có rất nhiều ếch nhảy cóc ké không thuộc biên chế chính quy, chủ yếu tới từ Tam Giang.
Người nào không có thực lực thì chỉ việc chờ đợi xung quanh bờ hồ, chờ cho xác chết của động vật biến dị chết trận tấp vào bờ, vậy là kiếm được một khoản lớn.
Ai may mắn hơn sẽ có thể nhận được tài nguyên phi phàm bị sóng đánh dạt vào, một bước lên mây ngay lập tức.
Người nào có thực lực thì săn giết luôn động vật biến dị trèo lên bờ ăn xác thối.
Người nào có thực lực nữa thì lặn xuống hồ tìm kiếm tài nguyên luôn.
Diện tích hồ nước này lên tới hơn 300 cây số vuông, nhân lực chính quy còn đang mải bận đủ thứ việc, không thể quản lý hết được, bởi vậy nên nơi này đang có hàng trăm người tụ tập chiếm đóng.
Bản danh sách mà Kha Thành gửi tới ngoài tài nguyên phi phàm thì còn có tài nguyên khác.
Huyện Hương Đường rộng 1200km2, dân số trước tận thế sấp sỉ 25 vạn. Dân cư hiện tại dù sót lại không còn bao nhiêu, thế nhưng dựa vào dấu hiệu "thực vật biến dị bài xích", trong ba ngày qua, trấn Hi Vọng vẫn giải cứu được kha khá người.
Đó còn chưa kể tới các tài nguyên bình phàm khác mà thây ma không thèm đụng tới, lúc này cũng thu gom được rất nhiều.
Đọc qua một lượt, Hàn Phong đã đem toàn bộ báo cáo 12 trang đều ghi nhớ vào trong não.
"Một bản kỹ năng tứ giai đang tranh chấp à..."
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn thản nhiên nói:
- Dẫn tôi tới gặp người phụ trách căn cứ Tam Giang tại đây.
Kha Thành vội vã hưng phấn mà đáp lại:
- Rõ!