Trong chiến dịch tại thôn Minh Thái, tuyệt đại đa số thời gian không có sự tham gia chiến đấu của trực thăng. Nó chỉ xuất hiện một lần duy nhất ở hướng đông bắc để kích nổ 300 tấn bom xăng nhằm ngăn chặn mũi tấn công từ thành phố Dương Hoành mà thôi, còn lại đều là ngồi chơi xơi nước tại hậu tuyến.
Thứ khí tài quân sự này vô cùng quý giá, không ai đảm bảo được việc bay lên trời sẽ không bị Hồn Áp nhắm tới. Nhưng lúc này thì cần dùng tới rồi, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ mọi yếu tố để bảo vệ phi công.
Tường Vi và Hàn Phong lần lượt tiến vào khoang máy bay về sau, trực thăng bắt đầu phạch phạch phạch bay lên trên không trung.
Trong khoang máy bay có mười người, ngoài hai phi công phía trước ra, phía sau còn tám người, ngoài cùng bên trái là một quân nhân không rõ tên tuổi, sau đó tới Hắc Tề, Tống Quảng Thắng, La Thiên Dật, Lạc Thanh Thuỷ, Bạch Tử Đằng, tới Tường Vi, cuối cùng là thủ lĩnh trấn Hi Vọng Hàn Phong ngồi ngoài cùng bên phải.
Máy bay vừa chớm rời khỏi mặt đất, Bạch Tử Đằng đã cười lạnh khiêu khích:
- Hàn thủ lĩnh, anh đang sử dụng trực thăng của chúng tôi đấy, có ý định trả tiền hay không đây?
Bạch Tử Đằng có rất rất nhiều lý do để chán ghét vị "anh rể" này, lý do xa xa trước đó chưa thèm nói, lý do gần nhất là cái thói hám lợi, lúc này vừa nhìn thấy mặt hắn ta, nàng liền không nhịn được muốn gây khó dễ.
Thấy đội ngũ chưa kịp làm gì đã có dấu hiệu xích mích, Tống Quảng Thắng đang định lên tiếng giải vây, bất quá ông ta cuối cùng lại bỏ qua.
Xét về mặt tuổi tác, đây là tranh cãi của những người trẻ tuổi, người lớn tuổi như ông ta không thích hợp xen vào, xét về mặt địa vị, mấy người này cũng là "cấp trên", ông ta càng không có lý do gì để xen vào.
Hàn Phong khoé miệng hơi nhếch lên, hắn từ trong ngực móc ra một tấm thẻ bài màu bạc ném qua bên cạnh, thản nhiên nói:
- Em dâu, thẻ vật phẩm chỉ định level 4 này cho em, xem như phí đi nhờ.
Mấy người trong khoang trực thăng thấy được cử động này của Hàn Phong thì đều xuất hiện biểu cảm kinh ngạc. Cái này, có phải không vậy?
Kể cả là trang bị level 4 rẻ nhất cũng có giá 25.000 minh tệ thương thành đấy, đừng nói thẻ vật phẩm có thể chọn được từ 3-5 loại tuỳ tấm thẻ, kiểu gì cũng sẽ chứa đồ tốt, giá trị của tấm thẻ này rất khó có thể đong đếm.
Họ Hàn kia từ khi nào dễ dàng chấp nhận chịu thiệt như vậy?
Bạch Tử Đằng cầm thẻ vật phẩm level 4 trên tay thì hơi hơi hoa mắt, thậm chí có chút không thể tin, đây, đây...
Chẳng lẽ họ Hàn này là loại người lạnh lùng với người ngoài, thoải mái với "người nhà".
Trong này vừa hay lại có một món đồ mà nàng rất ưa thích, tích tiền hoài mà vẫn chưa mua được.
Chẳng qua Tường Vi bên kia rất nhanh đã đập tan sự ảo tưởng của nàng:
- Đừng nghịch ngợm, một lát phải dùng tới vật phẩm bên trong đấy.
Có lời này của Tường Vi, sự phẫn nộ của Bạch Tử Đằng càng thêm gia tăng lên mấy phần, hoá ra tên khốn họ Hàn đang cố tình trêu đùa nàng.
Mặc kệ vị "em vợ" kia phẫn nộ thế nào, Hàn Phong chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Sau đó hắn thò tay vào trong ngực bốc ra một nắm đất vàng, bàn tay vươn ra ngoài, đem đất cát rải xuống phía dưới, còn thuần thục ra lệnh cho phi công:
- Bay chậm thôi, bay về bên trái, thấp xuống một chút nữa đi...
Phi công mặc dù không hiểu ý nghĩa của mấy mệnh lệnh này, nhưng mà Hàn Phong là một trong những người trực tiếp chỉ đạo chiến dịch tại đây, hắn ta cũng không có lý do gì để hỏi cả, lúc này nhất nhất tuân lệnh bay theo.
Hàn Phong liên tục bốc đất vàng từ trong ngực rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Tường Vi ngồi bên cạnh Hàn Phong, lúc này cả người dựa sát vào trên người hắn, bàn tay cũng thuần thục đưa vào trong ngực hắn lục lọi một hồi, cầm tới một nắm đất vàng khác, sau đó thong thả rải xuống bên dưới, động tác vô cùng tự nhiên.
Cát vàng bay múa đầy trời, phủ kín không gian bên ngoài cửa sổ, khung cảnh thật sự có chút ít lãng mạn.
Hai cái người này, không ngờ lại thoải mái làm ra hành động ôm ấp thân mật như vậy.
Cái này trực tiếp để cho không khí trong cabin lâm vào một trận lúng túng.
Đây là chỗ để các người thể hiện tình cảm sao, hơn nữa, thời điểm hiện tại thích hợp sao?
Còn chưa hết, sau khi họ Hàn kia cúi đầu hôn lên trán nữ nhân đang nằm trong ngực, tất cả những người còn lại đều trực tiếp lòi cả hai mắt ra ngoài.
Con mẹ nó, điên rồi, điên cả rồi, đây có phải là ác mộng hay không?
Cỗ trực thăng này đã làm ra tội nghiệt gì mà bây giờ phải chịu cảnh quá báo như thế này đây.
Sáu người đang ngồi bên cạnh, ai nấy khuôn mặt đều biến thành sượng trân ngượng ngùng, ngay cả loại người nổi tiếng lãnh đạm hờ hững như Lạc Thanh Thuỷ giờ phút này cũng phải tránh đi ánh mắt, hơi thở biến thành thoáng chút gấp gáp.
La Thiên Dật nhìn trái nhìn phải, sau khi không thấy ai dẫn đầu lên tiếng để cậu ta hùa theo, lúc này cậu ta đành phải rụt rè mở lời:
- Các... Các người đang làm gì vậy?
Hàn Phong cầm một nắm đất ném ra ngoài cửa sổ, buồn bã nói:
- Thay mặt những người còn sống, tiễn biệt những người đã chết một đoạn đường...
Họ La nghe không hiểu lắm, sau khi nghĩ mười giây, cậu ta chỉ có thể bồi thêm một câu nữa:
- Cho tôi tham gia với được không?
Hàn Phong đưa qua một nắm đất, La Thiên Dật cầm lấy ngắm nhìn vài giây, sau đó ném ra ngoài cửa sổ.
Nắm đất hoá thành cát vàng, trong không khí bay múa tứ tán, gió thổi bột cát bay về tít tận chân trời, hoà vào dòng chảy thây ma đang mỗi lúc một đông đúc.
Dưới nắng chiều, không khí lại dần chuyển thành một vệt thê lương thảm đạm.
Tường Vi không còn ném đất ra ngoài cửa sổ nữa, nàng dùng cả hai tay mà chuyên tâm ôm chặt lấy Hàn Phong, khuôn mặt vùi vào trong ngực hắn, chậm chạp nói:
- Tử Đằng, thi triển kỹ năng đi.
Bạch Tử Đằng do dự một chút rồi cắn môi nói:
- Chị hai, nếu chúng ta hành động tách biệt, vậy thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Tường Vi khoé miệng cười mỉm, ánh mắt ngước lên trên, nhìn lấy khuôn mặt Hàn Phong ngay gần sát bên, vui vẻ nói:
- Sao có thể hành động tách biệt? Chị muốn cùng với Hàn Phong chiến đấu cùng nhau.
Hàn Phong cũng rất phối hợp mà cúi người hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của đối phương một cái, trêu chọc nói:
- Bà xã, tới lúc đó phải nhờ em ra tay rồi.
Trong cabin trực thăng, sáu con chó ngồi nghệt mặt chờ được tới lượt bón cơm.
Bạch Tử Đằng không thể hiểu nổi tại sao chị hai lại có biểu hiện quyến luyến cái nam nhân kia như vậy, hắn ta thì có gì tốt sao... Nhưng mà, nàng có thể chắc chắn một điều rằng, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đối phương "hạnh phúc".
Hạnh phúc của con cháu thế gia, rất khó xuất hiện, nhưng cũng rất dễ nhận biết. Đó chính là khi ánh mắt trở nên nhu hoà, nụ cười trở nên thuần chất, hoàn toàn không vương vấn bất kỳ lễ nghi ràng buộc nào.
Hạnh phúc như vậy, thường sẽ xuất hiện khi đứa trẻ còn thơ ngây chưa thể nhận thức, và chắc chắn sẽ mất đi khi đứa trẻ đó bắt đầu được học nói.
Chị hai của nàng, hiện tại đang cười vô cùng hạnh phúc, vô cùng thuần chất.
Nàng không hiểu...
- Tứ Giai - Bặt Vô Âm Tín.
------
Bờ hồ Hương Khê, liên quân hai bờ đông tây sông Lệ đã chia ra làm hai nửa trận địa.
Phía bên phải trận địa, hơn 300 phi phàm giả sở hữu kỹ năng đao khí với các giai vị khác biệt được dẫn đầu bởi đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Cổ Nguyên, lúc này bọn họ đều đang nỗ lực tiếp nhận các loại trị liệu và phục hồi từ đội hậu cần, ai nấy đều cố gắng kéo trạng thái bản thân lên tới mức cao nhất.
Cổ Nguyên đứng thẳng trên nóc một chiếc xe bọc thép, hai mắt từ đầu tới cuối đều triệt để nhắm nghiền, cả người liên tục tắm trong ánh nắng vàng rực phía cuối chân trời đổ xuống, tâm thần thong thả cảm nhận lấy từng trận năng lượng phi phàm đang muốn hoà vào làm một thể.
Lúc này hắn hai mắt chợt mở ra, Diệt Tuyệt Đao level 4 nâng cao ngang ngực, đem hắn khuôn mặt phản chiếu tới mịt mờ.
Gió lạnh miệt mài vẫn liên tục thổi, còn mỗi lúc một thêm lớn hơn, cuồn cuộn không dứt, dường như mang theo âm điệu khóc lóc của một thiếu nữ chưa kịp đôi mươi.
...
"Anh hai. Ba mẹ mất rồi. Huhuhu..."
"Tiểu Ngọc. Vẫn còn anh đây. Anh hai sẽ bảo vệ em!"
...
"Anh hai, anh hai, có quái vật, em sợ quá."
"Tiểu Ngọc, đừng lo, anh hai sẽ xua đuổi chúng nó."
...
"Anh hai, em đói quá."
"Tiểu Ngọc, đừng lo, anh hai sẽ đi kiếm đồ ăn về."
...
"Anh hai, cây này là cây gì?"
"Tiểu Ngọc, cây này rất độc, chúng ta không nên chạm vào."
...
"Anh hai, nhìn vị đại bá đó khốn khổ quá, hay là chúng ta cho ông ấy một chút đồ ăn?"
"Tiểu Ngọc, em ăn đi, anh sẽ cho ông ấy phần của anh."
...
"Anh hai, anh hai, xem em mới mở được vật gì này. Là một lưỡi đao level 4 đấy. Nhưng mà cái tên này cũng thật khó nghe mà..."
"Tiểu Ngọc của nhà chúng ta thật sự là quá may mắn đi."
"Anh hai, người ta tặng cho anh..."
...
"Tiểu Ngọc, anh hai phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ, em ở nhà tuyệt đối không cần ra ngoài, có biết không."
"Người ta đã biết. Anh hai, em chờ anh trở về."
...
"Tiểu Ngọc..."
"Tiểu Ngọc..."
"Tiểu Ngọc..."
"Tiểu Ngọc. Em ơi..."
"Em gái của tôi..."
"Không, không phải là sự thật."
"Đây không phải là sự thật."
"Làm ơn, có ai đó nói với tôi đây không phải là sự thật đi."
"Tại sao? Tại sao chứ?!"
"Tại sao!!!"
"Aaaaaa..."
"Tiểu Ngọc, anh đã trở về rồi mà."
"Anh hai đã về rồi đây..."
"Anh hai đã về rồi mà. Em gái ơi..."
"Anh hứa sẽ bảo vệ em mà. Em của tôi..."
"Đừng mà. Thiên địa ơi, làm ơn, hãy cứu lấy em gái tôi."
"Làm ơn hãy mang em tôi trở lại cho tôi đi mà."
"Tôi cầu xin mà..."
"..."
"Đinh! Diệt Tuyệt Đao level 4! Thuộc tính: +10 sức mạnh +10 nhanh nhẹn. Gia tăng 10 - 50% hiệu quả sử dụng đối với các kỹ năng dạng đao khí. Kỹ năng gia trì: Diệt Tuyệt! Phá vỡ đao, hấp thụ toàn bộ năng lượng của chủ sở hữu, tạo thành hiệu quả bùng nổ uy lực sử dụng đối với kỹ năng dạng đao khí. Lưu ý: Diệt Tuyệt chỉ có thể sử dụng 1 lần duy nhất."
- Toàn quân nghe lệnh, chuẩn bị cho đợt công kích cuối cùng...
Âm thanh oang oang của Tào Khang thông qua loa phóng thanh truyền khắp toàn bộ chiến trường.
Khuôn mặt Cổ Nguyên đã vương đầy nước mắt.
Lúc này hắn đưa tay khẽ vẫy, Tinh Thạch Nguyện Ước màu tím sẫm khoảnh khắc được triều hồi ra ngoài.
Nó lơ lửng ngay tại phía trước nhất, toàn thể liên tục phát ra thứ ánh sáng mơ hồ mộng ảo, trong vắt như linh hồn thuần khiết, giống như một ngôi sao vĩnh hằng trên bầu trời, có thể đáp ứng tất thảy nguyện ước của chủ nhân.
"Tôi..."
Một chữ "Tôi" vừa ra, không gian xung quanh mơ hồ nổi lên từng đợt chấn động, hàng tỉ đạo năng lượng loạn lưu đang trôi nổi xung quanh bất chợt quần tụ về đây, bao bọc lấy khu vực này, giống như muốn chế tạo ra một bản khế ước giữa chủ nhân tinh thạch và bản thể tinh thạch.
Bất kỳ điều ước nào đều phải có trả giá. Trả giá đủ nhiều, điều ước mới có thể trở thành hiện thực.
"Tôi ước gì, em gái của tôi có thể sống lại."
...
"Tôi ước gì, có thể quay ngược thời gian về 20 ngày 9 giờ 18 phút trước đây..."
...
"Tôi ước gì, có thể đổi sự sống của bản thân lấy sự sống cho Tiểu Ngọc."
...
"Tôi ước gì, có thể thấy lại được em gái của tôi vui cười trước mặt."
...
"Tôi ước gì, tất cả chỉ là một cơn ác mộng..."
...
"Tôi ước gì, tận thế chưa từng xảy ra..."
...
"Tôi có thể đánh đổi tất cả mà, ông trời ơi, thượng đế ơi, đầu lâu đỏ, hãy đáp ứng tôi đi mà..."
...
"Tôi ước gì em gái tôi có thể sống lại. Tôi hứa sẽ làm nô bộc cho các người, vĩnh viễn là nô bộc cho các người, sẽ thực hiện tất cả nhiệm vụ, dù có phải trở thành ác quỷ, tôi cũng sẽ thực hiện khế ước..."
...
"Tôi ước gì có thể chết đi..."
...
"Tại sao chứ... Tiểu Ngọc, anh xin lỗi, anh xin lỗi em... Huhu, là lỗi của anh, là lỗi của anh..."
Trước mặt Cổ Nguyên, Diệt Tuyệt Đao level 4 mơ hồ sáng lên từng đợt hắc sắc quang mang, nhưng lại không hề xấu xí, không hề lạnh lẽo, càng không thê lương đau khổ, trái lại còn vô cùng ấm áp, vô cùng nhu mì, tươi sáng như thiếu nữ đang mỉm cười rạng rỡ.
Tiểu Ngọc ở ngay trước mặt.
Cổ Nguyên nước mắt càng thêm mãnh liệt tuôn trào.
...
"Tôi ước gì, bản thân có thể một mình gánh chịu toàn bộ nguồn năng lượng chuẩn bị tiếp nhận!"
Điều ước kết thúc về sau, Tinh Thạch Nguyện Ước hoá thành một màn sáng rực rỡ bao phủ lấy toàn thân trên dưới Cổ Nguyên, biến mất không thấy.
Hắn tay phải cầm chặt Diệt Tuyệt Đao level 4, ánh mắt lãnh liệt nhìn về phía thi đàn xa xa, lầm bẩm nói:
- Nhất giai không được, nhị giai, chắc chắn được.
- Nhị giai không được, tam giai, tứ giai, cửu giai, chắc chắn được!
- Tiểu Ngọc, hãy chờ anh, anh nhất định sẽ cứu em trở về!
Khí thế bộc phá lực của Cổ Nguyên ngùn ngụt bốc lên cao về sau, hơn 300 phi phàm giả sau lưng hắn cũng đồng loạt bốc lên quang mang bộc phá lực, bọn họ đều nhanh chóng giơ đao lên cao, Đao Khí với đủ mọi loại màu sắc cuồn phun mãnh liệt.
Cổ Nguyên đưa tay trảo về phía sau, lạnh lùng nói:
- Có Phúc Cùng Hưởng!
Hàng vạn đạo đao khí sắc bén quang mang bộc phá lực của hơn 300 phi phàm giả, vào lúc này đều được hắn mãnh liệt hút tới.
------
Phía bên trái, Mộ Dung Địch đang đứng tại trước nhất, ánh mắt nhìn về phía thi đàn xa xa xuất hiện biểu cảm với vô tận mệt mỏi.
Trước tận thế, hắn là một quân nhân cực kỳ ưu tú. Là con trai của một thiếu tướng, hắn gánh trên vai áp lực khổng lồ để dương danh uy thế của cha mình, ngoài tập luyện trên thao trường thì chính là tham gia hội thao, nỗ lực thăng tiến tăng bậc, rèn luyện sức khoẻ và kiến thức, làm ra càng nhiều chiến công hiển hách.
Dòng máu anh hùng của cha ông chảy trong huyết quản, để cho hắn nắm giữ khả năng cạnh tranh vô cùng lớn, tất cả mọi khó khăn phía trước, hắn đều có thể dũng mãnh vượt qua.
Hắn phải tiếp bước cha mình, trở thành một quân nhân ưu tú, bảo hộ càng thêm nhiều người.
"Mộ Dung Địch, cậu chính là niềm hi vọng của sư đoàn 590, hội thao năm nay, cậu chắc chắn sẽ đứng thứ nhất."
"Các vị huynh đệ, là chúng ta cùng đứng thứ nhất."
...
"Mộ Dung Địch, năm nay cậu đã đứng nhất bảng thi đua toàn đoàn, sẽ được duyệt biểu thăng quân hàm trước hạn."
"Đa tạ sư trưởng đã chiếu cố!"
...
"Mộ Dung Địch, tối mai có đi xem hoà nhạc hay không, có nữ thần tượng Hà Cơ tới biểu diễn đó."
"Thật sao... Ồ, tôi không đi đâu, tôi hết phép rồi."
...
"Mộ Dung Địch, ngươi cũng sắp quá tuổi lấy vợ rồi, không định để cho hai người già chúng ta được ẵm cháu hay sao?"
"Cha, hay là cha hỏi vợ giúp con đi."
"Cái thằng nhóc này, được rồi, vậy để ta sắp xếp."
...
"Mộ Dung Địch, quân nhân như anh thật quá khô khan, càng quá ít thời gian, làm sao có thể hẹn hò?"
"Ấy, cái này... Hay là đợi anh lên cấp cao hơn, sẽ rảnh hơn."
"Đợi, đợi anh tới bao giờ a..."
...
"Thằng nhóc này, có biết hôm nay tiểu nữ tử nhà họ Tần kia gửi giấy mời dự hôn lễ hay không, hai người các ngươi yêu nhau kiểu gì vậy."
"Vậy sao, cha, thật đáng tiếc quá."
...
"Tiểu Địch, để mẹ sắp xếp cho con một buổi hẹn gặp mặt."
"Mẹ à, lần này con nhất định sẽ lấy được vợ."
...
"Cha... Mẹ..."
Sự mệt mỏi trong mắt Mộ Dung Địch biến mất, hai tay hắn nắm chặt lại.
Tận thế ập tới, cha mẹ hắn đã mất, hắn càng thêm một bước nữa nhận ra sức mạnh quan trọng tới thế nào, bản thân hắn phải tiếp bước cha mình, phải trở nên ưu tú cùng mạnh mẽ, phải bảo hộ được mọi người.
Lúc này hắn giơ tay lên khẽ nhấn về phía trước, một khoả tinh thạch hình tam giác với ánh sáng màu tím rực rỡ khoảnh khắc hiện lên.
Nhìn tới viên tinh thạch này, ánh mắt Mộ Dung Địch lại xuất hiện sự mệt mỏi vô hạn, còn có một sự đau khổ tới không cách nào đong đếm.
Chẳng qua, hắn rất nhanh liền đem nó chôn xuống đáy lòng.
Tinh Thạch Khai Phá.
Viên tinh thạch này...
Sau lưng Mộ Dung Địch nhanh chóng bước tới 10 vị quân nhân, tất cả đều là đồng đội tại sư đoàn 590, đều là chiến hữu vào sinh ra tử, đều cùng với nhau đi trong dị biến, cùng nhau bảo hộ tất cả mọi người.
Chẳng qua, con số 10 là con số do Mộ Dung Địch tự mình tưởng tượng ra mà thôi. Tại phía sau lưng hắn chỉ có 7 người, về phần 3 người khác, đều là huyễn hoặc.
Bọn họ đều đã bị viên Tinh Thạch Khai Phá trước mặt "ăn" rồi.
Một vị quân nhân với mái tóc húi cua bước tới bên cạnh Mộ Dung Địch, nghiêm túc nói:
- Đoàn trưởng, lần này tới lượt tôi, tôi có tự tin kia!
Mộ Dung Địch bàn tay càng thêm nắm chặt lại.
Một lúc sau, hắn hít sâu một hơi quyết đoán, trầm trọng nói:
- Tiểu Hoàng, lần này tới tôi, tôi có tự tin.
- Đoàn trưởng...
- Đây là mệnh lệnh!
Âm thanh nghiêm khắc của Mộ Dung Địch để cho quân nhân Tiểu Hoàng triệt để im lặng, mà ở phía sau hắn ta, sáu cái quân nhân khác cũng đã hoàn toàn im lặng, ai nấy ánh mắt đã trở nên đỏ bừng.
Khai phá sao...
Hay là sẽ, vĩnh viễn biến mất?
- Toàn quân chú ý, sẵn sàng cho một bước cuối cùng.
Âm thanh oang oang của Tào Khang thông qua loa phóng thanh truyền ra khắp toàn bộ trận địa, đem tất cả mọi người đều thêm một bước kéo căng tinh thần.
Mộ Dung Địch đứng thẳng lưng nhìn về phía trước, nhìn về phía thi đàn ngút ngàn ở bờ đối diện, bàn tay đưa vào balo lấy ra ba trái nho biến dị với ba màu khác biệt, một chút lá, một chút nhánh, một chút rễ.
Hắn đem tất cả các phần của thiên tài địa bảo nho biến dị đều ném về phía Tinh Thạch Khai Phá phía trước, sau đó cao giọng nói:
- Khai phá ra tương lai của chúng ta.
- Toàn quân. Sẵn sàng chiến đấu!
Đáp lại thanh âm của Mộ Dung Địch, bảy vị đội viên chí cốt đều cao giọng đáp lại, sau đó là hơn tám trăm đội viên khác đều đồng loạt đáp lại:
- Sẵn sàng!
Tinh Thạch Khai Phá là phần thưởng cho nhiệm vụ tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Trái với hai viên Tinh Thạch An Toàn và Tinh Thạch Nguyện Ước trước đó khi sử dụng tương đối an toàn, việc sử dụng Tinh Thạch Khai Phá vô cùng nguy hiểm.
Nó đại diện cho khát vọng khai phá tự nhiên của nhân loại hậu dị biến, khát vọng có thể hiểu rõ về thế giới này, chống chọi lại thế giới này, càng muốn từ thế giới này đạt được sức mạnh.
Với nguyên liệu kích hoạt là thiên tài địa bảo, nó sẽ cung cấp cho người sử dụng một nguồn năng lượng và tri thức hỗn loạn vô cùng khổng lồ, có thể dùng nó để khai phá ra vô hạn tri thức, càng là đạt được khả năng khai mở ra tương lai, dẫn đầu tiên phong, tạo thành kỳ tích.
Người tiên phong thành công, vậy sẽ có thể đạt được mục đích, nếu đi lầm đường, vậy thì sẽ bị lạc lối hoàn toàn, sẽ bị năng lượng trùng kích tới mất mạng.
Hiểu càng rõ về thiên tài địa bảo, tỉ lệ thành công khi sử dụng Tinh Thạch Khai Phá càng cao, ba người trước đó, chính là lần lượt hi sinh trong quá trình mở đường.
Nếu một ngày không sử dụng Tinh Thạch Khai Phá, vậy nó sẽ suy yếu đi một phần, người sở hữu cũng sẽ dần dần đánh mất tương lai. Nhưng điều đáng sợ chính là đồng đội chí cốt của họ cũng sẽ theo một ngày không sử dụng mà ngẫu nhiên chết đi một người.
Ma thạch.
Tinh Thạch Khai Phá ăn vào thiên tài địa bảo về sau, toàn thể nó lập tức hoá thành một vòng sáng màu tím sẫm bao phủ lấy Mộ Dung Địch, để cho hắn toàn thân phát ra quang mang vô cùng chói mắt.
"Cha. Mẹ... Tiểu Địch nhất định sẽ làm được."
"Con sẽ tiếp bước hào quang của cha mẹ, sẽ trở thành người giỏi nhất, sẽ có thể bảo hộ được tất cả mọi người."
"Lưu Thanh, Hà Tâm Quyền, Lý Bình. Xin lỗi các cậu. Là do tôi liên luỵ các cậu... Là do tôi quá ngu ngốc, đã không thể bảo hộ các cậu... Huhuhu..."
"Lần này, tôi nhất định sẽ thành công!"
"Nếu như tôi thất bại... Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ là đồng đội nhé..."
"Cha mẹ... Con tới với hai người đây..."
Thân thể Mộ Dung Địch bắt đầu phát ra một luồng uy áp vô cùng khổng lồ, càng có vô số luồng thông tin loạn lưu đổ dồn tới phía này, để cho hắn đầu óc như muốn lớn ra thêm mấy phần.
Hắn khuôn mặt xuất hiện biểu cảm vô cùng quyết tâm, bàn tay phất ra phía trước hô lớn:
- Nhất niệm hoá vạn vật!
Ùng...
Âm thanh mơ hồ chấn động như thể cánh cửa của toà cung điện vạn năm lần đầu được mở ra, năng lượng phi phàm cuồn cuộn tuôn trào, niệm lực đặc quánh tới độ biến thành thực chất hoá. Một khẩu pháo hạm dài tới 20 mét, rộng tới nửa mét, phía sau là buồng đốt cự đại như chiếc container khoảnh khắc đã hoàn toàn thành hình.
Nhìn tới cảnh này, Tiểu Hoàng phía sau lưng Mộ Dung Địch chợt mở to hai mắt, sau đó hắn điên cuồng hô lên:
- Thành công!
- Nạp đạn, nạp đạn cho pháo hạm.
Nhận được lệnh của hắn, vô số phi phàm giả đều nhanh chóng tiến lên phóng xuất ra kỹ năng mạnh nhất của mình, đem toàn bộ tiềm năng đều nhấn vào trong buồng đốt.
Khai phá tương lai, không chỉ dựa vào sức lực một người, đó phải là sức lực của toàn quân, đồng lòng chung sức.
Hoặc là, chết!