Chương 605: Thu lợi - triệt hại

Dị biến xảy tới, nguy cơ thứ nhất là đám thấy ma đói khát sẵn sàng lao lên tấn công nhân loại, nguy cơ thứ hai cũng xuất phát từ thây ma, chính là xác chết mà bọn chúng để lại sau khi đã bị tiêu diệt.

Thây ma dù sống hay chết đều giữ nguyên mối nguy hiểm như cũ, chỉ là có thể hiện rõ ràng hay không mà thôi.

Xác chết thây ma để lại sẽ thối rữa rất nhanh, khi thối rữa sẽ tạo thành dịch nhầy dơ dớp vô cùng bẩn thỉu, đây là môi trường cực kỳ phù hợp để cho đám dòi bọ cùng ruồi muỗi làm tổ, từ đó phát triển thành đủ mọi loại hình thái bệnh tật, tấn công sức đề kháng của nhân loại.

Chẳng những vậy, xác thịt thây ma còn gây ô nhiễm nguồn đất, ô nhiễm nguồn nước, ô nhiễm không khí, ô nhiễm cảnh quan, từ đó thu hẹp không gian sinh tồn của nhân loại, gia tăng áp lực của việc định cư.

Trấn Hi Vọng đã từng có vài người chết không rõ nguyên nhân, thân thể thâm tím đen thui, Hàn Phong nghi ngờ họ đã bị nhiễm "bệnh lạ" trong quá trình sinh hoạt, chính là do ăn uống ngủ nghỉ "mất vệ sinh". Nếu không phải có Tinh Thạch An Toàn trấn giữ, đặt ra giới hạn huyết mạch ngăn không cho tác nhân thây ma xâm lấn ngay từ bậc level 1, vậy thì e là số người chết sẽ còn nhiều nữa.

Cái tình trạng ô nhiễm này sẽ đáng sợ tới thế nào ư. Chỉ trong buổi trưa nay, 7 đội viên từ khắp mọi tiểu đoàn đã được xác nhận đột nhiên hoá thành thây ma ngay tại phòng quân y, mặc dù bọn họ đều được kiểm tra kỹ lưỡng không mang chút thương tích nào trước khi được thăm khám.

Hàn Phong trong lòng đã có dự đoán, hắn nghi ngờ bất kể ai trên chiến trường Minh Thái vào thời điểm hiện tại cũng có thể hóa thành thây ma, vào bất kỳ lúc nào. Lý do chính là do mọi người đều tiếp xúc khoảng cách cực gần với thây ma, với thi thể, với sương mù bốc ra từ đống xác dưới chân, thi khi từ đó lan toả ra khắp nơi, nhân loại hít phải đều xem như đang bị ủ bệnh chưa phát.

Nồng độ độc tính chưa đủ, vậy thì sẽ gia tăng sự loạn thần, điên cuồng, mất kiểm soát, không tiếp nhận trị liệu từ kỹ năng phục hồi của phi phàm giả nhân loại, nồng độ đã đủ, vậy thì trực tiếp hoá ma.

Sống ngoài hoang dã mà không có vòng phòng hộ từ Tinh Thạch An Toàn để tẩy rửa mầm bệnh, vậy thic ai cũng có nguy cơ chết đi bất kỳ lúc nào mà không kịp nhận biết. Đến ngay cả phi phàm giả giàu kiến thức và trí tưởng tượng như Hàn Phong mà cũng không thể nhận ra đội viên Pháp Sương đang bị nhiễm phải độc lực, cuối cùng để hắn ta chết đi, cái này càng chứng tỏ việc ma hoá một cách thong thả từng chút một kia thực sự quá mức đáng sợ rồi.

Ngoài gây ra vấn đề trực tiếp tới sinh mạng của nhân loại, xác thịt thây ma còn gây ra rất nhiều vấn đề gián tiếp. Những thi thể này là nguồn thức ăn chất lượng cao đối với động vật biến dị, ngay cả trong cảnh nội Liễu Lâm và Tam Giang, hai huyện thị đã được giải phóng này, xác thịt thây ma vẫn như cũ còn nằm lăn lóc rải rác, điều đó để cho động vật biến dị phát triển vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là chuột, thứ sinh vật mang theo mầm bệnh và có khả năng sinh sôi khủng bố.

Thi đàn đã chết rồi vẫn như cũ có thể tạo ra một "thi đàn" khác, đó là đàn động vật biến dị. Hoạ động vật biến dị tạm thôi chưa có, nhưng tương lai chắc chắn có, mà sẽ còn khủng bố hơn họa thây ma, bởi vì cái lũ này nó thông minh và xảo quyệt hơn thây ma rất nhiều, thậm chí còn ăn tranh cả đồ ăn của con người, chúng nó chỉ cần ăn sạch lương thực dự trữ trong các nhà dân là nhân loại cung đủ chết đói rồi.

Kể cả nhân loại có nỗ lực gom góp xác chết sau đó đốt bỏ, ngăn động vật ăn được, kia cũng không thể nào giải quyết được sự rắc rối mà xác thịt thây ma gây ra, bởi vì ngoài là trụ đỡ cho giòi bọ ruồi muỗi đủ thứ bệnh tật tạp nham và động vật biến dị nguy hiểm bất ổn, nó còn là trụ đỡ phát triển cho cả thực vật biến dị và nấm mốc biến dị nữa. 95% thực vật biến dị đều có độc, không thể ăn được, thậm chí còn không thể tiếp xúc gần.

Nói đâu xa xôi, ngay đến những cây ngô biến dị xung quanh đây cũng là nguồn lây bệnh tật khủng khiếp, dù chưa thể biết cụ thể bệnh gì. Hàng loạt bắp ngô đen kịt chảy mủ bốc mùi hôi thối kia, ai mà dám lấy nó làm thức ăn cơ chứ, chỉ sợ nếu mhuw xây chòi sống trong rừng ngô một vài ngày thôi là sẽ hóa thành nhân loại dị biến.

Đó còn chưa kể tới việc thực vật biến dị hút được máu thì thấy mà sẽ sinh trưởng vô cùng nhanh chóng, chúng nó sẽ xâm thực toàn bộ không gian, biến cả thị trấn thành một khoảng rừng rậm rạp, tạo điều kiện cho động vật biến dị ẩn nấp và hoạt động, càng thêm một bước nữa thu hẹp không gian sinh tồn của nhân loại.

Gần đường S9 cạnh sông Lệ là địa điểm chôn và đốt xác thây ma từ chiến dịch Thanh Hà, quanh đó mọc lên một loại cỏ lá sắc như đao, lá của nó có độc tính thây ma, nếu bị cứa phải, vậy nhân loại cũng sẽ biến thành thây ma, đây chính là nguồn lây bệnh không bao giờ có thể chấm dứt nổi.

Nếu loại cỏ kia mọc tràn lan khắp nơi, vậy nhân loại phải mặc áo giáp 24/7 để hoạt động, đừng hòng mà có thể đi lại xung quanh.

Nói nhiều tác hại là như vậy, thế nhưng xác thịt thây ma không hoàn toàn là thứ vô dụng. Nó vẫn có thể coi như một loại tài nguyên cực kỳ giá trị, ẩn chứa nhiều năng lượng phi phàm, lại còn vô cùng dồi dào dễ kiếm, chỉ có điều là khó có ai có thể vận dụng triệt để mà thôi.

Ngoài Thông Thức Giả và vài loại chức nghiệp hiếm hoi.

Ở thời điểm trước mắt, thứ tài nguyên hôi thối này chỉ có ba loại tác dụng, tác dụng thứ nhất là nuôi cấy thiên tài địa bảo, tác dụng thứ hai là làm phân bón cho rau cỏ biến dị và chăn nuôi động vật biến dị để làm thực phẩm cho nhân loại.

Nhưng mà cả hai loại tác dụng này đều chỉ cần số lượng rất nhỏ trong tổng số khổng lồ, và cũng chủ yếu cần tới xác thịt thây ma cấp cao, xác thây ma cấp thấp là đồ phế thải, càng không ai đủ năng lực đi bảo quản chúng nó.

Về phần tác dụng thứ ba, tất nhiên là dùng làm thi nô cho Hàn Phong sử dụng, bất quá cũng chỉ cần vài chục tới một trăm cỗ xác thây ma cấp cao là cùng, không cần tới số lượng lớn.

Thiếu chút quên mất, tác dụng thứ tư, thứ năm và thứ sáu của thân xác thây ma là để người ta đem ra làm bình phong loè bịp thiên hạ về nguồn gốc của nước chống chịu, treo lên UAV để chôm chỉa sức mạnh của Thể Thôn Phệ, và buộc lên cây gậy rồi quăng quật lung tung để nô đùa với con chó đen to oạch nào đó.

Đây chính là một sự "lãng phí tài nguyên" vô cùng đáng tiếc, càng vô cùng bất lực. Núi vàng đặt trước mặt mà không ai có thể khai thác được, lại chỉ có thể nhìn nó gây hại cho mình.

Trước khi xuất hiện Tinh Thạch An Toàn, Hàn Phong sớm đã phải đau đầu đi suy nghĩ tới việc "thu lợi - triệt hại" từ thân xác thây ma rồi.

Hắn nghĩ không có ra.

Đúng, nghĩ không ra, khi đó cả kiến thức phi phàm và kinh nghiệm quy hoạch của hắn đều quá ít, không nghĩ ra được trò gì hay ho, hắn chỉ có thể ra lệnh cho thuộc hạ dồn hết xác quái vật lại để đốt bỏ, đào hố chôn sống, hoặc trực tiếp mặc kệ.

Sau khi nhận được Tinh Thạch An Toàn, mở ra chức năng thương thành, nhìn thấy Mộ Táng Tập Thể level 4, hắn rốt cuộc đã mò ra phương hướng để "triệt hại" rồi. Đó chính là chôn hết chúng nó vào trang bị hệ thống, đỡ ảnh hưởng tới môi trường, cần thì lôi ra dùng sau.

Tất nhiên đây mới chỉ hoàn thành bước triệt hại mà thôi, về phần thu lợi, hắn vẫn chưa nghĩ ra được.

Nhưng buổi sáng nay, sau khi nhận được thông báo nhiệm vụ thăng chức, hắn lại nhìn thấy phương hướng để "thu lợi" từ số tài nguyên này rồi, đó chính là chức nghiệp Tử Vong Đạo Sư, một chức nghiệp thuần tuý theo đuổi năng lực vận dụng các đặc tính của xác chết.

Hàn Phong tuyệt đối không phải một người bộc trực, càng không phải người làm trước nghĩ sau, hấp tấp vội vàng. Hắn luôn luôn cố gắng ép bản thân phải tính toán thật kỹ rồi mới bắt tay vào quyết định thực hiện bất kỳ việc gì đó. Ngay cả đối với việc lựa chọn Tử Vong Đạo Sư lần này cũng không phải một bước đi liều lĩnh.

Đây chính là quyết định được đưa ra từ quá trình tổng hợp tất cả mọi dự định từ quá khứ, tiếp xúc với lựa chọn phương hướng ở ở hiện tại, cả hai sẽ biến thành một loại thời cơ tốt đẹp, hắn sẽ cầm lá cờ này rồi phất lên, kiến tạo ra tương lai cho mình.

Thời cơ để thay đổi giai vị của bản thân.

Bước vào tận thế này, thứ mà Hàn Phong sở hữu đó chính là gần như không có gì cả. Không có cơ duyên, không có khí vận, không có kỳ ngộ, không có may mắn, không có địa vị và quyền lực hỗ trợ, thậm chí rất nhiều người tài năng cũng lần lượt bỏ hắn đi mà chạy qua Tam Giang. Cha mẹ hắn cũng đã mất từ lâu, họ hàng may mắn vẫn có một tên biểu đệ, nhưng thằng nhãi kia lại đang ở thời điểm dậy thì mới lớn, tâm sinh lý chưa vững, không gánh vác gì được cả, cô dì chú bác càng không phải quan to, không thể cho hắn dựa hơi, từ đó số người mà hắn có thể tin tưởng là cực ít. Mà hắn cũng chẳng có bạn bè oách xà lách gì để đu theo cả, ngay cả mối quan hệ hiện tại với Hứa Dương cũng là lừa tới, thậm chí súng ống đạn dược hiện tại cũng đa số là lừa từ Tường Vi tới, hoặc liều mạng đi ăn cướp được nốt.

Hắn có thể nói là không có chỗ dựa, hai bàn tay trắng, không có bất kỳ nền tảng gì, là một phi phàm giả có chút phông bạt nhất định, nhưng vẫn như cũ là một tên nhân loại đứng ở giai vị thấp.

Hàn Phong hắn chẳng là cái đinh gì trong tận thế này cả. Giễu võ giương oai với Tam Giang chỉ như tiểu đả tiểu nháo mà thôi, giết thành viên Long Nha, cũng chỉ là đang cố khoe cái móng vuốt của một con mèo cam với bộ lông vằn vện được tô vẽ ra ngoài mà thôi. Nếu quân đội muốn, vậy thì chỉ cần vài chiếc tiêm kích từ cách xa hàng chục cây số bắn tên lửa không đối đất tới, bao trùm toàn bộ khu đô thị Thanh Hà, vậy thì hắn sẽ đi theo Đổng Thành uống canh Mạnh Bà ngay.

Thứ duy nhất mà hắn có thể dựa vào chỉ là một trái tim kiên cường do cha mẹ ban tặng, và một bộ óc ma giáo liều lĩnh, biết cách lừa gạt người khác mà thôi.

Trong bối cảnh không có bất kỳ bệ phóng nào như vậy, việc theo đuổi hai loại chức nghiệp nặng về tính học thuật và chỉ có thể sử dụng tài nguyên tự thân vận động sẽ khiến hắn không thể bứt phá nổi, sẽ vĩnh viễn bị tụt lại phía sau, sẽ giống với trước tận thế, chỉ có thể đứng phía dưới mà nhìn lên phía trên, nhìn con ông cháu cha và thiên mệnh chi tử từng bước một định hình cuộc sống của mình.

Hàn Phong tuyệt đối không muốn tiếp tục bước vào cái viễn cảnh kia.

Hắn không muốn đứng tại giai vị thấp nữa.

Hắn không tin vũ khí của Thuật Sĩ Hằng Nhiệt có thể mạnh mẽ bằng một dàn pháo phản lực phóng loạt mà quân đội có thể vác tới, ân, nếu cố gắng thì có thể, lại càng không tin sự đa dạng của Pháp Sư Ngũ Hành có thể chống lại một đòn Siêu Bão hay một tiễn khủng bố từ trang bị bậc cao, nếu thật sự cố gắng, vẫn có thể.

Nhưng mà, có cố gắng cũng chỉ tới đó mà thôi.

Nếu đi theo hai đường kể trên, thực lực cá nhân của hắn sẽ rất mạnh, ân, là rất mạnh tại Liễu Lâm này, hoặc cùng lắm là rất mạnh tại tỉnh Diễn Giang này. Nhưng một khi hắn chui ra bên ngoài, vậy sẽ lập tức trở thành kiến hôi.

Tử Vong Đạo Sư có thể thay đổi điều đó.

Chức nghiệp này không phải chức nghiệp mà hắn thích, càng không phải chức nghiệp mà hắn giỏi, nhưng nó chính là chức nghiệp có thể giúp hắn sử dụng loại tài nguyên khổng lồ nhất xuất hiện sau khi tận thế phủ xuống, xác thịt thây ma.

Có thứ tài nguyên nào phổ biến và chất lượng đồng đều được bằng thây ma sao, bước chân ra cửa là thấy. Có thứ năng lượng nào cô đặc bằng tinh thạch ma dược sao, thây ma có đó. Có tiến hóa giả nào mạnh mẽ được bằng một thây ma level 30 sao, lợi dung tốt hắn sẽ làm chủ được thây ma như vậy. Có chỗ dựa nào lớn hơn 8 tỷ thân xác sẵn sàng trợ giúp sao, haha, chúng nó đang chờ sẵn để được giúp đỡ hắn.

Đống rác lúc trước, lúc này đây chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn, là bệ phóng của hắn. Hắn sẽ dùng số tài nguyên này để dần dần san bằng khoảng cách chênh lệch giai vị đang vô cùng khủng khiếp ở thời điểm hiện tại.

Sự lựa chọn hoán đổi lấy Mộ Táng Tập Thể level 4, sau đó lại tiếp tục lựa chọn trở thành Tử Vong Đạo Sư, chính là một bước dùng hai bàn tay trắng vẽ lên cả hổ và cánh.

Cầm Mộ Táng Tập Thể level 4 trên tay, kết hợp với Tử Vong Đạo Sư, hắn có thể có cơ hội thu lại toàn bộ cơ duyên lớn nhất, nguyên sơ nhất và ít bị tranh giành nhất mà đầu lâu đỏ đã xả xuống thế giới này, sau đó biến chúng nó thành bài tẩy trong tay mình.

Đây là cơ hội đổi đời duy nhất mà một kẻ tay trắng có thể nắm được.

Hàn Phong nghĩ tới đây, bàn tay "bốc" về phía Mộ Táng Tập Thể level 4, bốc ra một nắm đất vàng. Nắm đất nhanh chóng biến thành cát bụi, hắn đem cát bụi ném ra, ném về phía thi đàn.

- Đi đi, tham vọng của ta...

Nắm đất vàng trải rộng như ngàn vạn trùng khơi, giống như đang mang theo cả hi vọng lẫn tham vọng của Hàn Phong, muốn bay về phía chân trời.

Chẳng qua, ở đời này không có chuyện gì dễ hơn ngồi một chỗ mộng mơ, mộng mơ thì chỉ có ăn c*t, dị biến ngay lập tức đã xảy ra.

Đất cát bay ra ngoài liền bị vô số dư ba công kích và gió xoáy từ phía chiến trường thổi cho bay ngược lại, thổi kín cả khuôn mặt Hàn Phong, để cho hắn mắt mũi mồm miệng ngập đầy trong cát bụi, cứ như thể vừa mới rúc đầu vào đống xà bần.

- Oẹ... Sặc ụa... Khụ khụ khụ... Chết tiệt!

- Mụ nội nhà nó chứ, đang deep deep triết gia học thuật bày binh bố trận mà.

Hàn Phong khuôn mặt tèm nhèm nhìn tới chiến trường phía trước, sau đó liền vội vã lau đi bụi bặm trên mặt cùng phủi đi quần áo vàng khè bẩn thỉu, tình cảnh vô cùng chật vật.

Trông hắn bây giờ mới chính xác là giống với một thằng chăn ngựa này.

Hiện thực phũ phàng, nghĩ thì hay lắm, đòn đầu tiên đánh ra đã tự vả vào mặt mình rồi.

Ngay cả cơ hội tự trang bức tự thẩm du tinh thần cũng không có sao.

Cái mộ táng rách nát này không hề xứng đáng với giá tiền 108.000 minh tệ chút nào, vừa rồi thì cắn chủ tới chảy cả máu, còn trước hết nhốt cả chủ vào trong mộ rồi mới cho sử dụng tính năng, kế đó là vẩy đầy bụi bặm vào mặt chủ, thế này thì phi phàm cái chó gì.

Hắn lúc này hừ nhẹ một tiếng sử dụng Băng Ảnh dịch chuyển tới sát chiến trường, bàn tay liên tiếp "bốc" rồi ném ra bảy tám nắm đất lớn, vừa ném vừa mắng to:

- Giờ thì thổi ngược lại nữa đi cho ông mày xem nào.

Bụi cát vàng ruộm như bột phô mai bay tới tứ tán, cả mấy trăm thây ma đang khè khè lao lên cắn phá công sự liền đồng loạt bị dính phải.

Bất quá, cái nịt gì cũng không xảy ra.

Thây ma dính phải bột phô mai hoàn toàn bình an vô sự, càng giống như đã bị chọc tức, mức độ điên cuồng tăng lên thêm mấy phần.

Mấy đội viên tiểu đội 17 thuộc đại đội nữ binh đang chiến đấu ở đây, nhìn thấy thủ lĩnh đột nhiên tay, trông còn có vẻ kinh khủng như vậy, ai nấy đều dâng lên mong chờ. Bất quá sau đó cả đám đều đồng loạt ngẩn ra, thậm chí là có vài người âm thầm nén cười.

Thủ lĩnh đang rải cám chim à, hay đang thử nghiệm kỹ năng Thao Túng Bột Phô Mai nhất giai.

Hàn Phong khuôn mặt đã trở nên tái xanh.

Thật sự là mất mặt.

Biết ngay mà, thây ma chưa "chết" hoàn toàn, chỉ là xuất hiện dị biến nặng nề trên các thể cấu thành mà thôi. Cái mộ rách nát giá đắt lòi mắt này không hề có bất kỳ lực sát thương nào, kể cả khi đối diện với thây ma yếu ớt nhất, nó cũng không làm gì được.

Nếu không bón cho nó ăn, nó liền không khác gì một cục đất chính hiệu.

Hắn lúc này ngón tay khẽ búng, một viên cầu băng lớn tướng khoảnh khắc được triệu hồi ra ngoài, hắn ném cầu băng về phía thi đàn rồi kêu to:

- Kỹ Năng Lục Giai - Tịch Diệt!

Cầu băng vừa rời tay liền hóa thành một đạo bạch ảnh bắn về phía thi đàn, sau đó bụp một tiếng nổ tung. Vụ nổ phóng xuất hàng vạn đạo sóng xung kích dữ dội cùng băng hàn lực lạnh lẽo tới cùng cực, hàng trăm thây ma bên dưới lập tức bị xung kích hàn băng thổi tới cứng ngắc, thân thể chậm dần rồi hiện lên vô số vết bớt băng giá, chưa tới 2 giây sau đã triệt để chết rét.

Sau đó cả đám xác chết liền đồng loạt biến mất không thấy tăm hơi. Cả một khoảng trống trận địa rộng mấy chục mét đã được tạo ra, tràng cảnh quỷ dị tới cùng cực, giống như thể khu vực này từ đầu tới cuối đều không hề tồn tại quái vật nào vậy.

Mười mấy đội viên trực chiến tại khu vực này bị hàn khí thổi tới thân thể run rẩy, đầu tóc xuất hiện vô số bông tuyết trắng xoá, ai nấy đều sợ tới vãi cả linh hồn.

Đây là cái kỹ năng gì, một chiêu giáng xuống liền nổ tới hàng trăm thây ma cả thường cả tiến hoá đều đồng loạt biến mất.

Hàn Phong hừ nhẹ một tiêng vênh mặt lên, còn đang định lên mặt trang bức vài câu, lúc này phương xa lại bất chợt vang lên liên tiếp bốn đạo thanh âm cực kỳ thê lương thảm liệt.

- Mùuuuuuuuu......

- Ngứaaaaaaaa.......

- Oeeeeeeeeee........

- Oeeeeeeeeee.....

- ...

- Rút lui, mau rút luiiiiii....