Chương 604: Mộ Táng Tập Thể

"Đinh! Mộ Táng Tập Thể level 4. Trang bị thuộc tính: -1 tất cả dòng chỉ số. Kỹ năng gia trì: Nắm Đất Vàng. Kỹ năng thuộc tính: Thi thể lây dính Nắm Đất Vàng từ mộ táng sẽ được chôn cất tại bên trong mộ táng, tình trạng thi thể được bảo quản toàn vẹn tại thời điểm tử vong. Lưu ý: Số lượng thi thể tối đa có thể chôn cất: 108.000 thi thể. Mỗi 1 minh tệ dẫn lối được thêm vào, số lượng hạn mức thi thể chôn cất sẽ được tăng thêm 1 đơn vị. Không giới hạn số lượng tăng thêm. Trang bị này sẽ tự động biến mất sau 108 phút không chứa đựng thi thể."

Âm thanh hệ thống chấm dứt về sau, Hàn Phong đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lạnh lẽo, giống như bản thân đang đứng ở trong một ngôi mộ tối tăm âm trầm, xung quanh là hàng vạn xác chết chồng chất như núi vậy. Mà toàn bộ thân thể hắn vào khoảnh khắc này cũng theo đó trở nên yếu hơn một chút, dù chỉ là một chút rất nhỏ.

Trang bị đắt thứ nhì hệ thống thương thành này, khi mang trên người, vậy mà lại khiến chủ sở hữu bị trừ điểm thuộc tính... Nếu mà cố chấp cầm nó lên khi thể lực trí lực trở về mốc 1 điểm, vậy thì cũng sắp đến lúc được bồi táng theo nó luôn rồi.

Thật sự là đủ tà dị.

Sau khi đánh giá sơ bộ thuộc tính gia trì, cũng xác nhận bản thân vẫn còn đang đứng tại chỗ cũ, chưa có bị tà vật này chôn sống, Hàn Phong lúc này mới yên tâm đi quan sát hình thể bên ngoài của món đồ trên tay.

Đây là một ngôi mộ, hay chính xác hơn, đây là một ngôi mộ rỗng chưa lấp. Tổng thể ngôi mộ là một ụ đất hình nón cụt, chính giữa có một vết lõm hình chữ nhật, lớn chừng ngón tay trỏ, vừa nhìn liền biết chính là địa điểm dùng để đặt quan tài vào rồi lấp đất lên. Chẳng qua hiện tại bên trong hố chôn rỗng tuếch, nhìn xuống bên dưới là một màu đen thăm thẳm, sâu ngút tầm mắt, không có bất kỳ thứ gì cả.

Dù rằng đang cực độ tò mò bên trong cái hố đen kịt kia rốt cuộc đang có cái gì, thế nhưng có cho tiền thì Hàn Phong cũng không dám chọc ngón tay vào cái lỗ đó. Hắn chỉ sợ sẽ có một cái đầu lâu đột nhiên trồi ra rồi cắn một phát cụt cả ngón tay của hắn, đến lúc đó thì sẽ ăn c*t ngay.

"Có thằng ngu nào mà lại đi chọc ngón tay vào một cái huyệt chứ, huyệt hoa thì được, huyệt mộ sao, thôi dẹp đi."

"Con bà nó... Phải kiếm thằng nào ngu ngu một chút giúp mình thử chọc ngón tay vào mới được..."

"Đưa cho Tiểu Im Lặng hoặc Tiểu Hỏi Chấm thử nhiệt tốt lắm..."

Lẩm bẩm một câu tràn đầy ác tâm hại người, Hàn Phong lúc này liền muốn tiếp tục xem xét bên dưới.

Chẳng qua sau khi nín thở cắn răng, hắn lại thò ngón trỏ ra khều thử một chút vào cái huyệt mộ kia.

- Ối!

-Đ*mm... Á á á á á á á á á.... Đau quá...

- Cứu tôi với...

Cảm giác đau buốt tới từ đầu ngón trỏ truyền tới để cho Hàn Phong hét toáng lên.

Hắn cuống cuồng đem ngón tay giật pực pực hai cái, nhưng bởi vì động tác quá mức gấp gáp, ngón tay bị kẹt, giật không ra được, phải giật tới lần thứ ba thì ngón tay của hắn mới rời khỏi cái lỗ huyệt đen ngòm kia. Sau đó vị thủ lĩnh thuộc vào hàng khôn ranh nhất cái trần đời này liền không chút do dự đem món trang bị trị giá 108.000 minh tệ ném bẹp xuống đất.

Con mẹ nó, muốn giết người rồi, đau chết mất.

Xa xa cách nơi này 10 mét, ba cái đội viên hai nam một nữ cũng bị doạ cho cuống cuồng cả lên mà chạy về bên này gấp gáp hô:

- Thủ lĩnh, có chuyện gì vậy, anh gặp công kích hay sao.

Hàn Phong hiện tại là mệnh căn của trấn Hi Vọng, ai bị gì cũng được, chỉ có duy nhất thủ lĩnh là không được phép có chuyện gì. Trưởng phòng nội vụ Liễu Huyên đề xuất cử 3 đội viên thời thời khắc khắc đi bên cạnh để bảo vệ thủ lĩnh, chỉ có duy nhất Hàn Phong phản đối, tất cả mọi người khác đều đồng thuận.

Việc này tưởng đâu đã trôi vào dĩ vãng, dù sao Hàn Phong luôn thoắt ẩn thoắt hiện, người khác không biết ở đâu mà lần, không biết ở đâu mà bảo vệ. Chẳng qua nghe nói vẫn có rất nhiều người tranh nhau đăng ký đi làm cái chức "vệ sĩ" này đấy.

Ba cái người trước mặt chính là ba người nhiệt tình nhất.

Hàn Phong khuôn mặt đã trở nên tái nhợt vì sợ hãi và đau nhức, bất quá vì muốn giữ chút tư cách trước mặt thuộc hạ, hắn vẫn phải cắn răng nhịn xuống, lúc này đang định ra lệnh cho mấy người này giết chết cục đất dưới chân giúp mình, có điều lời vừa ra tới miệng lại phải nuốt ngược vào trong.

Chẳng lẽ còn muốn nói, thủ lĩnh của các người vừa rồi là nghịch ngu tìm chết, đang yên đang lành không muốn, lại muốn chủ động đi trêu chọc một cái mộ huyệt, sau đó liền bị nó cắn cho một nhát muốn cụt cả ngón tay.

"Đ**!"

Hàn Phong bàn tay phải che đi dấu vết rướm máu mà uỷ khuất rên la trong lòng, hắn đã làm gì lên tội mà phải chịu cảnh đoạ đày khổ sở này chứ.

Lúc này tròng mắt hơi xoay chuyển một chút, thôi thì đau cũng đau rồi, trước giữ thể diện lại nói, hắn khuôn mặt nhanh chóng biến thành nét nghiêm nghị mà nói:

- Tôi là đang thử phản ứng của các người mà thôi. Nhớ kỹ, trong bất kỳ tình huống nào cũng đều phải tập trung chú tâm vào nhiệm vụ, không được để địch nhân có cơ hội tấn công bất ngờ, rõ chưa?

Ba cái đội viên này là lần đầu tiên làm nhiệm vụ bảo vệ một cách bài bản, lúc này bị nhắc nhở như vậy thì không khỏi run lên bần bật, cả ba đều rối rít lên tiếng xin lỗi cùng khẳng định chắc nịch:

- Thủ lĩnh, là chúng tôi canh chừng không nghiêm.

- Thủ lĩnh, anh có bị thương ở đâu không, có cần tiếp nhận trị liệu không.

- Thủ lĩnh, lần sau tôi hứa sẽ để mắt tới anh 24/7.

Hàn Phong khuôn mặt có chút sượng trân.

Ai cần cô để ý 24/7 chứ. Nếu là cô để ý kỹ như vậy, vậy không phải chuyện tốt của tôi đã bị lộ ra rồi sao.

Bất quá, giả bộ vẫn phải giả bộ cho chót, hắn lúc này ho khụ một cái rồi móc từ trong ngực ra ba bản kỹ năng nhất giai ném qua, thản nhiên nói:

- Trong bất kỳ công việc nào cũng phải đề cao tính bảo mật, chuyện ngày hôm nay không được phép nói ra ngoài, rõ chưa? Ba người làm tốt lắm, đây là phần thưởng.

Ba cái đội viên vệ sĩ nhìn tới cảnh này mà không khỏi ngỡ ngàng. Bọn họ nghe nói phong cách của thủ lĩnh rất tùy hứng, lại còn rất hào phóng, thường xuyên ra tay tặng tiền tặng đồ cho người khác, hôm nay không ngờ bọn họ lại được trải nghiệm tận mắt, thế mà vừa mới bị mắng xong lại được tặng đồ ngay như vậy.

- C-Cảm tạ thủ lĩnh.

- Tôi đã rõ.

- Chúng tôi đã rõ.

Hàn Phong rốt cuộc có thể thở phào một hơi. Ba con hàng trước mặt này thái độ tương đối thành khẩn, ánh mắt cũng tương đối đáng tin, có lẽ sẽ không lừa hắn, sẽ không nói chuyện đáng xấu hổ ngày hôm nay ra ngoài.

Nếu là cả cái trấn rách nát này biết hắn bị một cái mộ huyệt cắn, vậy hắn cũng đừng hòng làm cái gì thủ lĩnh nữa.

Lúc này hắn phất phất tay trái cụt lủn đang trên kỳ mọc ra rồi tùy tiện nói:

- Được rồi, các người đi thanh lý thây ma đi, có đội viên cần phải thay ca đấy.

- Nga... Cái kia... Được rồi... Tuân lệnh...

Đuổi được ba cái bóng đèn đi, Hàn Phong lúc này mới có thể xem xét tới ngón tay đang đau nhức của mình, chẳng qua rất nhanh hắn liền quay qua phía sau nhướng mày hỏi:

- Sao cô không đi đi?

Nữ đội viên trong ba người vẫn như cũ đứng đó, khẳng định chắc nịch:

- Thủ lĩnh, tôi đã hứa sẽ bảo vệ anh 24/7, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

"Ả điên này... Ngực cũng có to đâu, sao vẫn ngu ngốc như vậy."

Nhìn tới cái ánh mắt vô cùng quyết tâm kia, Hàn Phong không khỏi âm thầm cảm thấy đau đầu.

Giả bộ trang bức lừa người đôi khi không phải một chuyện tốt, lừa tới một cái camera chạy bằng cơm này, hắn hiện tại đã vô cùng hối hận.

Bất quá, trước mặc xác nàng ta, chính sự xong lại nói tiếp.

Hắn lúc này kín đáo giơ ngón trỏ tay phải lên xem xét.

Chảy máu rồi, vết thương rớm chút đỏ tươi, đang trên đà nhúc nhích lành lại, vết rách cũng không giống bị cắn lắm, nhìn giống như bị kẹp thì đúng hơn. Ờm, là bị cửa kẹp.

Là bị nắp quan tài kẹp.

Tính ra lúc đầu cũng không đau lắm, chỉ là khi bị cắn quá hoảng sợ nên giật mạnh quá, bị kẹt nên mới đau. Huhuhu...

"Chết tiệt, liệu có bị trúng độc cương thi như mấy phim tầu không."

Hàn Phong vội vã triệu hồi ra một cái gương nhỏ. Đây là cái gương soi nhỏ cầm tay đặt nơi đầu giường của Tường Vi, nàng ta hay dùng nó để soi trang điểm, hắn nhanh chóng soi qua mặt mình một chút, nhìn qua chỉ thấy giống một con la mặt mày tái nhợt đang cau có như vừa bị chó cắn, không giống người trúng độc sắp chết.

- Khỉ thật chứ...

Chưa chết, cái này khiến thủ lĩnh trấn Hi Vọng an tâm hơn một chút, lúc này hắn mới là triệu hồi ra một băng nô nhặt Mộ Táng Tập Thể đang nằm lăn lóc dưới đất lên.

Vừa nhìn liền không nhịn được tức giận muốn chửi má nó.

Món đồ chết tiệt này, nhìn thật ngứa mắt mà, vậy mà lại cắn cả chủ nhân, chả lẽ lại bán bà nó vào thương thành luôn cho rồi.

Khí vận cái quần què, hoá ra lại lừa người ta thảm như vậy, may đâu chưa thấy chỉ thấy xui tận mạng.

Sau khi phát tiết uất hận tới 80 đời tổ tông của cái mộ này, tới người sản xuất ra cái mộ này, tới luôn cả người vừa bán cái mộ này cho mình, Hàn Phong mới xem như nguôi giận, chăm chú nhìn xem.

Tổng thể ngôi mộ có kích thước cao khoảng 5cm, bán kính khoảng 10cm, vừa tầm để nắm được thành một nắm tay, xung quanh chất đầy đất vàng thành ụ, đúng như cái tên kỹ năng gia trì, Nắm Đất Vàng. Mà ở đầu huyệt mộ có một cái bia đá xám, ừm, chắc là đá, không rõ cụ thể nó là chất liệu gì, chỉ biết trên bia đá là tiêu ký đầu lâu đỏ quen thuộc, trong miệng đầu lâu đỏ có một số "1", hẳn là biểu thị số xác chết đang chứa đựng.

Nhìn tới cái này, hắn không khỏi lẩm bẩm đánh giá:

- Ừm, có một xác chết dự phòng sẵn bên trong, chắc là để mộ táng không đột nhiên biến mất.

- Ơ, khoan đã, thế đ*o nào lại là 1 xác chết?

Một luồng khí lạnh khoảnh khắc liền chạy dọc theo sống lưng rồi xông thẳng lên tận đầu não Hàn Phong, để cho hắn tê dại cả người.

Con số này thực sự đã dọa cho hắn thiếu chút đã hét toáng lên.

Hắn có thể chắc chắn một điều rằng, lúc mới được triệu hồi ra từ thương thành, con lợn đầu lâu đỏ này bên trên chỉ ngậm vào số "0", tuyệt đối không phải là số "1", nó cắn hắn xong mới hiện lên số "1".

Lúc này hắn vội vã triệu hồi Giấy Suy Tưởng level 3 ra rồi cầm lên tay.

Vật này có thể dùng để quan sát ba hình ảnh ấn tượng nhất bên trong Thể Tiềm Thức của mỗi người trong khoảng thời gian 24h, tổng số 3 lượt.

Giấy Suy Tưởng level 3 mỏng như cánh ve, toàn thể hiện lên màu vàng nhạt, giống như thể da một loại động vật. Tiếp xúc với bàn tay Hàn Phong, phía trên bề mặt của nó bắt đầu mơ hồ rung động rồi chậm rãi xuất hiện hình ảnh trong tiềm thức.

Hình ảnh đầu tiên hiện ra chính là cảnh tượng hắn và Tường Vi đang chơi trò công chúa và thằng chăn ngựa.

Nhìn tới cái diễn tiến hoang dâm vô độ này, thủ lĩnh trấn Hi Vọng lập tức chửi ầm lên:

- Con bà nó tờ giấy ngu này, an nguy của chủ nhân mày mà còn không đủ ấn tượng à.

Sau đó hắn chợt nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi lẩm bẩm:

- Công chúa... Ực ực... Tường Vi xinh đẹp quá... Còn mình thì tóc đen....

Trong khi thủ lĩnh trấn Hi Vọng mải ngắm Tường Vi trong giấy, hình ảnh thứ hai đã dần hiện ra, kia chính là cảnh tượng hắn quỳ mọp dưới đất, trong khi Tường Vi thì ngồi lên mặt hắn.

Đây chính là hình ảnh tối qua.

Hàn Phong sắc mặt biến thành nặng nề.

Thao Túng Tâm Lý quá đáng sợ, hắn tuyệt đối không bao giờ làm ra chuyện mất thể diện kia được, đó là do hắn bị ép.

Có điều, bức hình này nhìn khí chất của hắn tốt hơn bức hình trước, trông giống tổng tài hơn, còn Tường Vi nom vẫn cứ là ực ực quá.

- Khỉ thật, chết đến nơi rồi còn muốn dâm tiện, tờ giấy ngu này, hiện ra hình ảnh mới nhất đây coi xem nào.

Hàn Phong khuôn mặt đỏ bừng cầm Giấy Suy Tưởng rồi vẩy thật lực tới mức sắp rách, tờ giấy kia rốt cuộc cũng chịu hiện lên hình ảnh thứ ba, sau khi nhìn tới, hắn càng giống như bị ném vào trong hầm băng.

Trên giấy là cảnh tượng hắn tò mò đút ngón trỏ vào cái lỗ huyệt kia, bởi vì cái lỗ quá đen, cũng không thấy được cảnh tượng nó cắn hắn thế nào, chỉ thấy hắn kêu la rất thảm thiết, nhưng trọng điểm là con số trong mồm đầu lâu kia, nó đã từ số 0 nhảy lên số 1.

Hàn Phong khuôn mặt xuất hiện biểu cảm cực độ âm trầm.

Tức là hắn đã chết rồi à. Hay nói cách khác, hắn là xác chết dự khuyết, khi nào đói thì cái mộ chết tiệt này sẽ nuốt luôn.

"&@%#$¥€..."

Nhận được giấy báo tử để cho thủ lĩnh trấn Hi Vọng không còn tâm trạng nào tiếp tục xem xét tới hình ảnh dâm tiện đang dần hiện lên trên Giấy Suy Tưởng level 3.

Hắn trước hết là nhét của nợ thích soi mói người khác này vào trong ngực, sau đó thò tay cầm lấy cục nợ Mộ Táng Tập Thể lên thì thầm:

- Đại ca, hay là anh xem xét trả mạng lại cho em được không...

Không có đáp lại, Mộ Táng vẫn như cũ một mảnh lạnh lẽo âm trầm, im lìm như cục đất vàng, nó không hề biết giao tiếp giống Áo Khoác Phòng Hộ level 4.

Hàn Phong khuôn mặt lại càng thêm một bước trở nên tái nhợt.

Đắt rẻ đâu liên quan tới giao tiếp được hay không, Cung Nguyên Tố level 5 cũng đâu có giao tiếp được đâu, cục đất ngu này không giao tiếp được cũng đúng, hoặc là nó đang không thèm trả lời.

Chưa chôn được ai đã tự chôn bản thân trước, đây là cái diễm phúc gì chứ. Giờ mà bán cái cục đất này vào thương thành, có phải hay không hắn cũng sẽ cùng một chỗ đi theo bị xoá sổ.

Phải một lúc lâu sau thì chủ tịch hội đồng nhân dân trấn Hi Vọng mới lấy lại được tinh thần. Hàn Phong quyết đoán thò ngón tay vào cái lỗ huyệt kia gẩy gẩy mấy cái nữa, chẳng qua lần này không thấy bị cắn nữa, chỉ cảm thấy ngón tay lạnh buốt giống như thể đang chạm vào băng đá.

Cục đất ngu này hại người xong liền nằm chết dí như thể không có tí gì liên quan.

- Thôi kệ nó vậy...

Sau khi xác nhân bản thân đã hết cứu nổi, thủ lĩnh trấn Hi Vọng đã thành công lấy lại tinh thần phấn chấn, khuôn mặt cũng theo đó dần giãn ra, còn thật huýt sáo vài cái, hai cái đạo hình ảnh vừa được "xem lại" thật sự quá mức rõ nét mà, hắn trông chiến vl.

Hắn lúc này đem trang bị 108.000 minh tệ này tung tung mấy cái lên không khí, cảm giác trọng lượng của nó đúng vừa tầm một nắm đất, lại thử đút nó vào trong túi áo ngực, cách ly khỏi da thịt, túi áo cũng hơi phồng lên, cho thấy nó là một trang bị thực chất hoá, sau đó lại khẽ động niệm một chút, mộ táng đã bị thu vào Nhẫn Trữ Vật level 4, nhưng điểm thuộc tính của hắn vẫn không quay trở lại.

- Chứng tỏ đồ quỷ này đã "nhận chủ" rồi à, chừng nào chưa đưa nó cho người khác, mình vẫn là cái xác bị nhốt...

Nghĩ tới việc bản thân đang bị đơn độc nhốt trong một cái cái mộ tập thể, Hàn Phong lại không nhịn được bất mãn, hắn ngón tay búng nhẹ, hai cỗ thây nô từ trong nhẫn trữ vật đã được triệu hồi ra ngoài.

Một cỗ là cái tên Đinh Sĩ bên phía huyện Đại Xuyên, một cỗ là thây ma Fast-2 level 29, không rõ tên tuổi.

Hắn lúc này khẽ nhướng mày một chút, tâm thần vừa động, bàn tay cầm Mộ Táng Tập Thể level 4 "bốc" nhẹ.

Hắn đã bốc ra được một Nắm Đất Vàng.

Mộ táng vẫn giữ nguyên hình dạng cao dài tròn méo ban đầu, không thấy có dấu hiệu hao hụt đi nửa phần thể tích, trong khi cục đất vàng trên tay hắn nhanh chóng biến thành cát bụi.

Cát bụi theo gió bay lả tả khắp nơi, vấy liền thân thể hai cái người đang đứng đối diện, sau đó hai thân ảnh này lập tức hoá thành cát bụi, biến mất không thấy.

Mộ Táng Tập Thể level 4, con số trong mồm đầu lâu đỏ đã chuyển thành số 3.

Hàn Phong tâm thần lại tiếp tục động niệm, hai cỗ thi thể vừa mới biến mất lại thoáng chốc xuất hiện, con số trong mồm đầu lâu đỏ chuyển về số 1.

Hắn đem nắm đất vàng còn thừa trên tay ném vào hai cỗ thi thể này, lại triệu hồi ra tất cả thây nô trong Nhẫn Trữ Vật level 4 rồi chuyển qua đựng chúng nó vào Mộ Táng, sau đó mới thong thả đưa mắt nhìn tới hàng vạn thây ma lúc nhúc trước mặt.

Nan đề ô nhiễm môi trường, từ khi khởi đầu tận thế đã xuất hiện, tới thời điểm hiện tại, rốt cuộc đã có cách giải quyết rồi.