Cái đầu của Thạch Lâm run rẩy biểu hiện ra một chút cảm xúc kinh hoàng còn sót lại, hai con mắt co giật tràn ngập một loại cảm giác hối hận, cuối cùng nó cũng được lăn lông lốc trở lại thân xác nằm trơ chọi bên kia, thê lương mà đẫm máu.
Âm thanh tràn ngập sự cuồng ngạo của Chu Vấn khiến cho đấu trường lại một lần nữa, sau rất nhiều lần, lâm vào trong im lặng.
Đây là cái dạng thực lực quỷ dị gì chứ.
Thằng này rốt cuộc là quái thai từ đâu chạy tới vậy, sao trước nay chưa từng nghe thấy.
Rất nhiều người ngồi trên khán đài đều âm thầm run rẩy, vài người nuốt một ngụm nước bọt chỉnh lại mặt nạ cho kín đáo hơn, vài người thậm chí không chút do dự lập tức rời khỏi đấu trường.
Những con chuột bình thường rất thích cắn xé lẫn nhau, cả ngày dài rinh rích ồn ào, cực kỳ phiền phức, nhưng một khi đối diện với con mèo hùng mạnh, bọn nó sẽ lập tức biểu hiện ra bản chất thật sự của mình.
Hèn yếu.
Nhân viên điều phối chiến trường lúc này mới giật thót một cái rồi giơ cờ run giọng tuyên bố:
- Chu... Chu Vấn chiến thắng... Người vào kèo... Tiến lên nhận thưởng.
- Hahaha... Tình nhân của em họ, đi nhận thưởng đi.
Tiếng cười tuỳ tiện thoải mái của Hàn Phong vang lên trên lầu 3, cùng với âm thanh cộp cộp của giày cao bót da nện trên sàn container, hai loại giai điệu đáng ghét này càng thêm xát muối vào tâm trạng của những người xung quanh, vài người sợ hãi đứng lên bỏ chạy, nhưng càng có một đám lớn tụ tập lại hòng tìm cách tiêu diệt Chu Vấn.
Khắc chế tốc độ cao, khắc chế sự quỷ dị, rất khó khăn, nhưng cũng không phải không có cách.
Kiều Ti Vân đi rồi trở lại, lần này nàng ta mang theo một số lượng tài nguyên lớn hơn xa trước đó. Cũng phải thôi, rất nhiều người ở đây đều muốn chủ động "chuốc thù" với Chu Vấn, từ đó tìm kiếm cơ hội cắn cậu ta một ngụm.
Đi cùng với Kiều Ti Vân còn có một nam một nữ nhân viên phục vụ đấu trường, Hàn Phong lúc này cầm lên toàn bộ hơn 2000 công huân trên bàn ném cho họ rồi hứng thú nói:
- Có trò gì vui mang hết tới đây một thể luôn đi.
Làm ăn trên đất nhà người ta, cái cơ bản nhất là phải đóng thuế đầy đủ. Hàn Phong đối với việc này tỏ ra vô cùng hiểu chuyện, dù sao công huân của Tam Giang đối với hắn chỉ là rác rưởi, tiêu cũng không tiêu được quá nhiều, giữ lại chỉ tổ chật ví.
Hai nhân viên phục vụ tiếp nhận tiền tài xong thì cúi người cung kính đáp lại:
- Vâng thưa quý khách.
Chủ sòng đứng phía sau cái đấu trường này tâm thái cũng không tệ lắm, vậy mà chưa đuổi cái loại phá hoại như Hàn Phong đi, thật sự có tố chất của lão đại.
Trong lúc đám người xung quanh đang nhiệt tình bàn tán phương pháp đối phó Chu Vấn, Hàn Phong lại bận bịu kiểm đếm vật tư, sau đó hắn bất chợt mỉm cười nói:
- Quy tắc số 5: đấu sĩ thách đấu từ 3 lượt liên tiếp trở lên có quyền từ chối kèo lẻ tẻ. Kể từ trận tiếp theo, chỉ nhận kèo cược bằng kỹ năng nhất giai chủ động, hoặc kỹ năng nhị giai, hoặc tinh thạch exp, vật phẩm, thẻ vật phẩm, không nhận kỹ năng nhất giai bị động tăng cường thuộc tính nữa, cũng không nhận tem phiếu công huân.
- Đặc biệt, không nhận ủng gia tốc level 2.
Quy tắc số 5 này nhằm tránh cho lũ chuột nhắt có cơ hội cắn trộm. Nếu một người liên tiếp chiến đấu trên 3 trận, vậy hắn ta xem như đã tích luỹ được lượng tài nguyên khá lớn, thể lực cũng tiêu hao tương đối, là một con mồi béo bở. Quy tắc này sẽ loại bỏ bọn tiền ít mà đòi hít hàng thơm, bọn nửa đường muốn nhảy ra hớt tay trên của "lão đại".
Ngươi nói cái gì, bọn ta tốn công sức dồn con mồi vào thế bí, ngươi lại muốn dùng 5 công huân nhảy ra khiêu chiến rồi hốt trọn sao, có quần què.
Âm thanh tuyên bố của Hàn Phong khiến cho vô số người xung quanh phải nghiến răng ken két.
Thằng mặt la... Được rồi, là thằng kia, làm sao nó lại vận dụng quy tắc đấu trường một cách thuần thục như vậy.
Đồng ý là quy tắc được dán khắp nơi, ai cũng có thể dễ dàng đọc được, nhưng không tới mức nhanh như vậy đã chọc vào điểm mấu chốt chứ.
Sau khi làm ra chuẩn bị nhằm chặn hết "rác" ở ngoài cửa cho lượt cược tiếp theo, Hàn Phong lúc này mới chuyên tâm bới móc đống tài nguyên vừa thắng được.
Đa số vẫn là kỹ năng nhất giai, nhẫn, ủng, đao level 2, thẻ trang bị ngẫu nhiên, nhưng thứ giá trị nhất là 2 bản kỹ năng nhị giai của Thạch Lâm, hơn trăm điểm exp, cùng với một kỹ năng tam giai duy nhất.
"Đinh! Kỹ năng bị động tam giai: Khắc Cốt Minh Tâm. Kỹ năng thuộc tính: Cung cấp khả năng ghi nhớ chính xác những luồng thông tin đã tiếp xúc, đồng thời phân loại và sắp xếp thông tin không bị rối loạn trùng lặp. Điềm trí lực càng cao, khả năng ghi nhớ sẽ càng nhiều. Kỹ năng không thể học tập trùng lặp, có thể cường hoá cùng tiến giai!"
Đây chính là kỹ năng tam giai khiến Thạch Lâm cảm thấy vừa bực bội vừa bất lực. Bực bội vì rõ ràng nó là kỹ năng bậc tam giai nhưng lại chẳng cung cấp bất kỳ khả năng chiến đấu nào cả, mà bất lực vì rao bán mãi mà không ai trả cái giá mà gã mong muốn, còn trao đổi cũng chẳng ai muốn lấy đồ tốt ra trao cả.
Đây là một cái gân gà chính hiệu.
Đối với phi phàm giả cấp thấp, thứ này đích xác là gân gà, bởi việc có trí nhớ tốt thực sự chẳng giúp ích được bao nhiêu cả, nhưng đối với cá nhân Hàn Phong, kỹ năng này lại là kỹ năng tốt nhất trong giai đoạn hiện tại, không có bất kỳ kỹ năng tam giai nào khác có thể sánh bằng.
Đây chính là một chiếc USB vài trăm Terabyte đính kèm với bộ vi xử lý hiệu năng cao hàng thật giá thật, lại còn mang theo tiềm năng thăng tiến vô hạn dựa trên điểm trí lực mà hắn sở hữu nữa. Khắc cốt minh tâm, khắc vào xương, ghi vào lòng, mãi mãi không quên, minh mẫn dị thường.
Hàn Phong hai mắt toả sáng, hắn không chút do dự tâm thần động niệm ra lệnh cho hệ thống, Khắc Cốt Minh Tâm cứ như vậy thành công học tập.
"Chết rồi, đây là phần thưởng của Chu Vấn, mình lỡ tay học mất rồi..."
"Lỡ tay, lỡ tay thôi, lỡ tay mà thôi."
Hàn Phong trong lòng lẩm bẩm hai câu hối lỗi, cho tới tận năm hoặc sáu giây sau, hắn mới xem như thoát ra khỏi cảm giác áy náy này.
Dưới sàn đấu, Chu Vấn vẫn đang liên tục kêu gào đòi chiến, thậm chí còn đe doạ sẽ dùng quy tắc 6 chủ động khiêu chiến những người đã cược cậu ta thua, nếu không ai chấp nhận, cậu ta sẽ được phép rời bỏ đấu trường.
Bất quá đám người xung quanh dường như đã bình tĩnh lại sau 2 trận thất bại thảm khốc, bọn họ mặc kệ Chu Vấn múa may quay cuồng ở đó, vẫn như cũ châu đầu bàn bạc, ý đồ tất nhiên là muốn hạ giảm sĩ khí và hưng phấn của cái thằng nhóc này.
Rõ ràng, bất kỳ ai ở đây cũng đều khôn ranh lọc lõi hơn loại đầu đất họ Chu, bọn họ thừa hiểu thằng nhóc kia sẽ không bao giờ rời bỏ đấu trường chừng nào chưa thoả mãn cái tôi huênh hoang.
Bọn họ càng bơ nó, nó sẽ càng nổi giận, càng nóng máu bốc đồng, càng không đưa ra được quyết định hợp lý.
Trên phía lầu 3, đội ngũ chăm sóc hậu cần của phía đấu trường đã được điều động hoàn tất, bọn họ vác tới cơ man nào là dịch vụ tận tình cho hai người hưởng dụng.
Một bộ bàn ghế sofa mới cứng màu kem sữa, trên bàn xếp lấy trái cây sấy dẻo, rượu vang pháp, sườn cừu nướng, thịt chim biến dị quay, đùi lợn muối, bánh pudding tráng miệng, mấy thứ lặt vặt như thuốc lá, cigar, bình shisa cũng sẵn sàng phục vụ.
Hai hầu nữ trong trang phục thiếu vải đang uyển chuyển massage cho Hàn Phong, một người trong đó đem bộ ngực to tròn căng mọng đè lên mặt hắn, khiến cho hắn thiếu chút nghẹt thở, người còn lại phủ phục xuống dưới mà nắn bóp hai đùi, bàn tay thi thoảng lại đi nhầm chỗ, thật sự là muốn chọc hắn phát điên, thậm chí có cả một nam phi phàm giả tiến tới hỏi hắn có muốn dùng kỹ năng phục hồi hay không.
Ngồi ngay bên cạnh Hàn Phong là Kiều Ti Vân, nàng ta cũng đang được ba hầu nữ nhiệt tình chăm sóc, một người thì nhẹ nhàng massage lòng bàn chân, một người xoa nắn cổ vai gáy, còn một người thì chăm chú làm nail. Phía sau lưng nàng ta còn có hai cái nhạc công thổi saxophone, âm nhạc thánh thót mà cái lũ phàm phu tục tử lỗ tai trâu tuyệt đối không thể hiểu nổi bắt đầu du dương cất lên, nữ nhân này phải nói rất ưa thích mấy bản nhạc cổ điển.
Ngay cả con mèo cam của Hàn Phong cũng được một nữ nhân ngực bự ôm vào trong lòng, hầu nữ kia vừa vuốt ve bộ lông rậm rạp, vừa cãi gãi vào hai bên má cùng dưới cằm, vừa bón cho nó từng miếng cá sấy một, còn cẩn thận lau đi vụ cá bên ria mép, cái này khiến cho mèo ngu không nhịn được phải gừ gừ rên rỉ ra mấy thanh âm cực độ hưng phấn.
Vua chúa chắc có lẽ cũng chỉ tới thế này thôi.
10 phút sau, cho tới khi Chu Vấn thực sự sắp muốn xuống đài, một nam nhân béo mập miệng bú cigar mới nhảy từ trên lầu 2 xuống đất rồi thong thả nói:
- Làm cái kèo chút nhỉ.
Hàn Phong đặt ly trà xoài xuống bàn rồi đưa mắt nhìn nam nhân béo mập.
Đây là một trong ba người đã được người canh cửa cảnh báo hắn không nên trêu chọc.
"Hừm, xem ra bọn này muốn lật kèo thật à."
Nghĩ tới đây, hắn thò thay vào trong ngực móc ra một chiếc nhẫn ném xuống đài cho Chu Vấn rồi nói:
- Nghiêm túc một chút.
Mặc dù hắn tin tưởng đại đội trưởng đại đội 1 của binh đoàn Hi Vọng sẽ không gặp vấn đề gì, nhưng mà tất nhiên sẽ không tin tưởng tuyệt đối 100%, vì vậy mới có một màn trao nhẫn này.
Chu Vấn vươn tay tiếp lấy chiếc nhẫn, sau ba giây cảm nhận thông tin kỹ năng gia trì, cậu ta lập tức toét ra một nụ cười hưng phấn:
- Hàn đại ca, cái này là trao đổi với kỹ năng tam giai vừa rồi hả?
- ...
Hàn Phong thiếu chút đã muốn thay thế vị trí của gã mập ngậm cigar để đấu sinh tử với Tiểu Hỏi Chấm.
Ranh con này thật ngứa đòn mà.
Hai bên tham chiến đã có mặt đầy đủ, không khí lại một lần nữa tràn ngập âm thanh chửi bới hạ nhục.
Chẳng qua lần cược này không có bất kỳ ai tham gia vào kèo, tất cả đều đang dửng dưng nhìn xem, một đám khoanh tay treo lấy nụ cười vô cùng lạnh lùng.
Ngay cả nam nhân béo mập miệng ngậm cigar cũng chỉ cược duy nhất một kỹ năng nhất giai Hoả Đao, với tài chính của hắn, một kỹ năng này xem như chỉ cược cho có lệ.
Kiều Ti Vân nhìn tới cảnh này mà không khỏi nhíu mày, nàng ta vội vã quay qua bên cạnh lo lắng hỏi:
- Thủ lĩnh, liệu có biến cố gì hay không?
Hàn Phong khoé miệng nhếch lên một nụ cười thản nhiên rồi chỉ chỉ vào tai mình nói:
- Yên tâm đi, thính giác của tôi rất tốt, bọn họ bày mưu tính kế cái gì, tôi đều đã rõ cả, lãnh đạo trực tiếp của cô sẽ không sao đâu.
Kiều Ti Vân nghe tới đây mới yên tâm trở lại.
Bên cạnh sàn đấu, nhân viên điều phối chiến trường phất lá cờ nhỏ lên cao rồi nhiệt thành nói:
- Chu Vấn, Tiền Thái Học, kèo cược kết thúc, chiến đấu bắt đầu!
Ngay sau thanh âm hô quát của người này, chiến đấu giữa sân đã lập tức diễn ra.
Chu Vấn chỉ chờ có thế, lúc này hai chân cậu ta khẽ nhún một cái, thân hình thoáng chốc phóng vọt đi, thật giống như một quả đạn pháo mang theo động năng cực đại mà bắn thẳng về phía địch thủ.
Nam nhân béo phệ ngậm cigar tên Tiền Thái Học phản ứng cực nhanh, lúc này hắn ta lập tức lật tay lấy ra một mặt mâm, trên mặt mâm có 5 khoả khối cầu màu sắc khác biệt, hắn ta lanh lẹ nhấn lần lượt vào cả 5 khối cầu, một vòng phòng hộ ngũ sắc hình cầu đã trống rỗng hiện lên quanh người hắn.
Thứ này là trang bị tứ giai duy nhất của bang Xuân Thu Thiền, cũng là trang bị tứ giai duy nhất từng công khai xuất hiện tại khu ngoại ô, có tên là Ngũ Hành Hoàn.
Trang bị này sẽ hấp thu các đòn phi phàm thuộc 5 hệ kim mộc thuỷ hoả thổ đánh vào bên trên, tích luỹ năng lượng lại, sau đó chuyển toàn bộ chúng thành năng lượng phòng ngự.
Một khi nó đã kích hoạt, vậy thì không ai tại khu ngoại ô có thể nhanh chóng phá nổi phòng ngự của thứ này. Đặc biệt nếu người bên ngoài dùng các đòn thuộc 5 hệ ngũ hành đánh lên bên trên sẽ chỉ cung cấp thêm năng lượng cho nó, chắc chắn không thể phá nổi.
Chu Vấn chỉ cần dùng một giây để tiếp cận Tiền Thái Học, bàn tay cầm Thanh Phong Đao lập tức chém ra, chém thẳng vào tầng phòng ngự ngũ sắc.
Ầm!
Ầm ầm ầm...
Hàng chục đao xuất ra, Ngũ Hành Hoàn từ đầu tới cuối không hề suy chuyển.
Trong lúc Chu Vấn nhíu mày định thi triển phương pháp tấn công khác, Tiền Thái Học trong quang giáp ngũ sắc đã đột ngột biến mất, mà phía sau lưng cậu ta 100 mét lại đột ngột hiện lên thân ảnh hắn ta.
Nam nhân béo mập này bình tĩnh chỉ về phía này rồi lạnh nhạt hô lên:
- Mệt!
Tam Giai - Uể Oải.
Kỹ năng này khiến cho mục tiêu trúng chiêu sẽ chỉ có thể phát ra được tối đa 50% uy lực kỹ năng của bản thân, thậm chí là ít hơn.
Chu Vấn vừa nhìn thấy Tiền Thái Học xuất hiện phía xa liền lập tức giơ tay nhấn về hướng đó, tâm thần lập tức thi triển Ám Kỳ Sát biến mất.
Mặc dù cậu ta không hiểu tại sao thằng mập này có thể "tốc biến" tới xa xa không chút dấu vết, còn có thể ở lại lâu như vậy, mạnh mẽ còn hơn cả Ám Kỳ Sát, bất quá không quan trọng, cứ giết trước lại tính sau.
Chẳng qua họ Tiền khoé miệng sớm nhếch lên một nụ cười trêu tức, cả người hắn ta không biết từ bao giờ đã bốc lên một luồng bộc phá lực ngùn ngụt, ngón trỏ và và ngón cái chụm lại rồi búng ra một chiêu thức thứ hai.
Tam giai - Đường Một Chiều!
Phiên bản toàn lực một kích tất sát.
Chu Vấn vừa hiện ra đã ở ngay cạnh Tiền Thái Học, đao quang phập một tiếng chém trúng đối phương. Chẳng qua thân hình mập mạp này liền lập tức vỡ tan, quang hoa bay múa bốn phương tám hướng.
"Ảo ảnh? Ảo giác? Không, thằng này có kỹ năng xây dựng hình chiếu, hình chiếu có thể thay nó ra đòn. Mình trúng kế rồi."
Suy nghĩ này vừa loé lên một cái liền khiến nội tâm Chu Vấn không khỏi trầm xuống, bởi vì cậu ta đã trúng phải liên tiếp hai đòn khống chế gì đó không dễ đoán định.
Ám Kỳ Sát vừa lúc hết hiệu lực thi triển, nó lập tức kéo theo cậu ta trở về vị trí cũ.
Chu Vấn vừa mới trở về vị trí cũ liền lập tức bổ xuống một đao vào vòng phòng hộ ngũ sắc, cậu ta đã có cách phá cái mai rùa này rồi. Chẳng qua Tiền Thái Học trốn tại bên trong đã nở một nụ cười lạnh mà nhún chân rút lui, chỉ dùng hai giây đã nhảy lên khán đài, khuôn mặt béo phệ lúc nhúc thịt ha ha kêu to:
- Tôi chịu thua!
Hắn dùng hết cả bình tiềm năng, mục đích duy nhất chính là khoá chết đối thủ, hiện tại coi như đã đạt được chỉ tiêu rồi.
Tiền Thái Học vừa mới chịu thua, nam nhân bên cạnh hắn ta lập tức nhảy xuống giữa tràng mà khàn giọng nói:
- Làm một kèo đi!
Đây là một đại hán cao gần 2 mét với đôi mắt màu xám tro và khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, trước ngực hắn ta xăm một con cá chép lớn, xung quanh cũng xăm kín các thể loại hình thù hết sức kỳ dị, nhưng mà điểm ấn tượng nhất của người này chính là hắn bị cụt mất tay trái.
Đây cũng là một trong ba người mà người canh cửa đã cảnh báo không nên trêu chọc.
Chu Vấn nhìn tới cảnh này thì không khỏi nắm chặt tay.
Hoá ra vây công ý nghĩa là như vậy sao?
Cậu ta rốt cuộc đã biết bản thân đang phải chịu hiệu ứng gì rồi. Một thứ khiến cậu ta chỉ có thể phát huy ra 50% năng lực của bản thân, một thứ thậm chí khiến cậu ta hoàn toàn mất kết nối với hai phần ba số kỹ năng hiện có, giống hệt như thời điểm uống phải rượu nho biến dị vậy.
Kỹ năng tam giai - Đường Một Chiều. Cấm mục tiêu trúng chiêu sử dụng lại những kỹ năng đã và đang sử dụng.
Đi trên đường một chiều, không thể đi ngược lại nữa, một khi lướt qua chính là lướt qua vĩnh viễn, không còn cơ hội trở lại lần sau, không còn cơ hội cải biên hay thay đổi.
Về phần con đường một chiều này sẽ dẫn tới đây, đón chờ phía trước là thứ gì, không ai biết rõ...
Hiệu ứng cấm đoán này, dưới sự gia trì bộc phá lực một kích tất sát, cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu.
...