Hai người đeo mặt nạ sắt vừa chạy tới bên này liền nhìn thấy cảnh tượng máu me dưới đất, nhìn tới bảy sinh vật hình người giống như đám nhái bén bị lột da đang cuồng loạn lăn lộn cùng kêu gào, bọn họ liền không nhịn được muốn nôn mửa tại chỗ.
Thật sự là quá mức khủng bố, nữ nhân kia ra tay quá mức độc ác rồi...
Hoa hồng xinh đẹp là thật, nhưng bên trên thân thể chính xác đang cắm theo một dàn đại bác chứ không phải là gai xương nữa, bọn họ nghĩ tới liền có chút run rẩy từ tận đáy lòng.
Chờ cho Hàn Phong cùng Kiều Ti Vân đi xa khuất mắt, một trong hai người mới là bần thần quay qua hỏi thăm đồng bạn:
- Lý Tùng, giờ làm sao?
Hắn ta hiện tại đầu óc trống rỗng, đích xác là không nghĩ được điều gì nữa.
Người gọi là Lý Tùng khẽ nắm chặt tay mấy cái rồi cắn răng nói:
- Đào Lập, nhìn thái độ của tên Hàn Phong kia, có lẽ đã sớm phát hiện ra chúng ta theo đuôi rồi...
Bọn họ đích xác chính là hai trong ba người được chỉnh phủ cử đi để ngấm ngầm theo đuôi nhóm Hàn Phong, một người đã quay đầu canh chừng Lưu Giang tại sòng bài, hai người bọn họ tiếp tục giữ nhiệm vụ canh chừng kẻ cầm đầu nguy hiểm nhất, ngăn không cho mấy đứa này làm bậy.
Có ai mà ngờ xung đột lại xảy ra tức thì, bọn họ còn chưa cả kịp can thiệp đã vội vã chấm dứt rồi.
Đào Lập nghe vậy không khỏi kinh ngạc, bọn họ bị phát hiện rồi?
Sau đó hắn lại vội vã hỏi:
- Phát hiện thì sao? Bây giờ chúng ta làm gì cho đúng?
Lý Tùng đứng tại chỗ do dự một chút thì chỉ vào 7 cái sinh vật bị lột da dưới đất rồi hỏi:
- Mấy thằng này là người phương nào?
Đối với việc này, Đào Lập ngược lại không bị rối loạn, hắn ta nhanh chóng khẳng định chắc nịch:
- Là bọn Hắc Thử bang, đóng tại khu tây, thủ lĩnh tên Vương Chu.
Lý Tùng nghe vậy thì hơi ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng khẽ thở dài may mắn. Hoá ra chỉ là mấy tên phi phàm giả tự phát, xem như bang phái ô hợp, cả bang 15 người còn không có lấy một nguyên tố giả, chỉ có duy nhất Vương Chu có kỹ năng Đao Khí Tăng Cường nhất giai. Mà cái kia đao khí thậm chí còn chưa cả đột phá nhị giai, chưa phóng xuất ra ngoài được.
Hắn lúc này phất tay nói:
- Bang Hắc Thử hay quanh quẩn ở chỗ này, chắc bọn chúng sẽ sớm phát hiện ra đồng bạn gặn nạn thôi. Chúng ta không cầm theo dược tề phục hồi, hiện tại tiếp tục theo đuôi hai người kia là được.
Đào Lập do dự một chút thì đành phải gật đầu, cả hai theo đó nhanh chóng bám theo hai người Hàn Phong, có điều khoảng cách so với vừa rồi thì gần hơn nhiều.
Dù sao cũng bị phát hiện rồi, tới gần hơn chút nữa, đến lúc có chuyện ra tay sẽ dễ hơn.
Hiện trường, bảy cái sinh vật hình người vẫn như cũ quằn quại trong đau đớn, không người chữa trị.
Cũng không biết là, rốt cuộc kẻ ra tay hại người hay kẻ bàng quang mặc kệ thấy chết không cứu sẽ độc ác hơn.
Hàn Phong không cần người dẫn đường, hắn tự dựa theo mùi vị và âm thanh đã có thể tìm tới nơi mà Chu Vấn đang hạ lạc.
Theo giới thiệu của Trần Tu thì khu ngoại ô rộng lớn được chia ra làm hai khu chính, một khu là khu cống ngầm, nơi "đóng quân" của rất nhiều bang phái bất hợp pháp, phía khác là khu đấu trường, xem như nơi giải quyết mâu thuẫn, cũng chính là nơi mà bọn họ đang đứng hiện tại.
Tình cảnh trước mặt đích xác là một đấu trường.
Giữa bãi đất trống với diện tích rộng bằng cả mấy sân bóng đá, hàng trăm thùng container được xếp thành hình vòng cung 7 tầng 3 lớp, cao tới hơn 15 mét, bên ngoài được che đậy kín mít, chẳng qua vẫn có thể nghe được thanh âm ầm ầm của quá trình chiến đấu đang phát ra, còn có tiếng người la hét cùng chửi bậy ầm ĩ.
Thông qua lỗ hổng duy nhất xem như cửa ra vào, người ta có thể loáng thoáng thấy được cảnh tượng bên trong.
Chính giữa đấu trường là mấy chục thùng container các loại được xếp rải rác bừa bãi, dựng nghiêng xấp ngửa, sứt sẹo rách thủng, cũng có hàng loạt xe cộ, công sự, chiến hào, vách ngăn, trụ sắt, bố trí bất quy tắc khắp nơi, càng có hàng đống vũ khí lạnh như đao kiếm thương kích được dựng tại một góc, ai muốn dùng gì thì dùng, tất cả sự vật tạo thành một dạng địa hình chiến đấu bừa bãi giả tưởng.
Địa hình này, thích hợp nhất để giết nhau.
Hai cái thân ảnh đang liên tục đuổi bắt xung quanh khu vực chiến trường này, máu tươi thi thoảng lại bắn ra, kỹ năng hệ thống sắc bén cắt xẻ loạn xạ, thậm chí có cả đạn bay vèo vèo va vào công sự, đem tới từng tràng hoa lửa vô cùng ê răng.
Thấy hai người Hàn Phong bước tới phía cửa ra vào, một gã đại hán đầu trọc đứng gần đó lập tức tiến lên rồi giơ tay lạnh lùng nói:
- 50 công huân một người!
Xây dựng, tổ chức và duy trì cái đấu trường này cần chuẩn bị rất nhiều yếu tố, tất nhiên sẽ không phải đồ chùa. Nội việc chi tiền nhằm dàn xếp với bên chính phủ cũng đã tốn kém kha khá rồi, đừng nói tới công tác duy tu bảo dưỡng và đảm bảo an ninh nhất định cũng mất công sức không kém. Bên trong đấu trường có cá cược, nhưng nhà cái không thu phần trăm dựa trên tỉ lệ đặt, chỉ làm trung gian tín thác, bởi vậy chủ đấu trường thu cố định 50 điểm công huân xem như chi phí duy trì.
Cái này có nguyên nhân của nó, một mặt thì khi không thu phần trăm cá cược sẽ khiến "con bạc" xả tay mà cược lớn hơn, không cần đắn đo bởi vì bản thân vào quá nhiều tiền mà thâm hụt cũng nhiều, mặt khác, có những người cược bằng hiện vật, giá trị rất khó xác định, gây khó khăn khi muốn thu phí cược, vì vậy thu phí ra vào cửa là hợp lý nhất.
Miễn có người xem là sẽ có tiền, chẳng cần quan tâm những thứ còn lại, cũng không cần kỳ kèo rắc rối khi trả thưởng, chiến lược này nhàn đầu hơn rất nhiều.
Hàn Phong cũng không thèm keo kiệt kì kèo, hắn từ trong túi móc ra một nắm thẻ tem phiếu ước chừng 200 công huân ném cho đại hán đầu trọc rồi thản nhiên hỏi:
- Anh có khuyến nghị gì không?
Đại hán đầu trọc nhìn số công huân dư ra trong tay, thái độ xem như dễ chịu đi đôi phần, hắn liếc qua Kiều Ti Vân bên cạnh một cái, lại từ sau lưng rút ra hai tấm mặt nạ sắt rồi khàn giọng nói:
- Đeo mặt nạ vào, một lát vào bên trong đừng khiêu khích thằng áo vàng mặt sẹo, thằng ngực xăm cá chép cụt tay trái, thằng béo râu rậm hút cigar, cũng đừng cược quá 1000 công huân hay đặt kỹ năng nhị giai, lúc vào thì chọn vị trí trên cao một chút, đòn đi lạc sẽ khó đánh tới hơn, cũng không cần phải gào thét hô hào làm gì, cứ lẳng lặng làm việc của mình thôi, thêm nữa, người mới như các người tuyệt đối không được nhận lời thách đấu, kẻo không thì không có xác mà nhặt về chôn đâu.
- Thêm một điểm nữa, ăn mặc cho cẩn thận lại chút.
Hàn Phong nhận lấy hai tấm mặt nạ sắt rồi mỉm cười nói:
- Tôi rất thưởng thức anh, có muốn đi theo tôi làm một trận không?
Đại hán đầu trọc nghe vậy thì không khỏi nhướng mày, sau đó gã lập tức lắc đầu mà thẳng thừng đáp lại:
- Không có hứng thú.
Hàn Phong cũng không cưỡng cầu, hắn chỉ thản nhiên nhún vai một cái rồi nhàn nhạt nói:
- Không sao, nếu sau này vẫn còn sống sót, vậy anh vẫn được tôi trọng dụng như thường.
Nói rồi cũng không đợi đối phương đáp lại, hai người đã đi lướt qua bên cạnh mà tiến vào đường hầm.
Đại hán đầu trọc càng nhíu mày chặt hơn, hắn lúc này quay qua bên cạnh nói nhỏ với một đồng bạn:
- Đi điều tra xem thằng vừa rồi là thằng nào.
- Tuân lệnh đường chủ.
Bên trong đường hầm tối đen như mực, Hàn Phong đưa mặt nạ sắt qua cho Kiều Ti Vân, chẳng qua người kia ngay lập tức lắc đầu mà ghét bỏ nói:
- Anh đi mà đeo, ai mà biết liệu mấy cái mặt nạ sắt này đã có biết bao nhiêu người úp mặt vào rồi chứ, quá mức bẩn thỉu.
Hàn Phong nghe thấy vậy cũng không khỏi cảm thấy nhờn nhợn ghê tởm, hắn tuỳ tiện thu mặt nạ vào Nhẫn Trữ Vật rồi lại phóng xuất ra một bộ quân phục, đây là thứ thường sẽ chuẩn bị cho phân thân ảnh chiếu.
Kiều Ti Vân liếc nhìn bộ quân phục, cũng không có đưa tay tiếp nhận mà tiếp tục lắc đầu nói:
- Nóng lắm.
"Con mẹ nhà cô lắm nữa..."
Trời hè sang thu, không khí tuy đã mát mẻ hơn nhưng buổi trưa vẫn như cũ rất nóng, Kiều Ti Vân dường như sớm biết, trên người nàng ta chỉ mặc lấy một chiếc áo croptop cổ trễ mỏng manh, một nửa bộ ngực cự đại gần như muốn nhảy ra ngoài, dây áo lót màu đen tuyền còn trực tiếp hiện ra trên xương quai xanh, vừa nhìn liền muốn dùng tay dựt đứt. Ân, bên trên xem như còn đỡ, bên dưới nàng ta mặc lấy một cái chân váy màu đen, tuy rằng váy dài tới đầu gối, xem như che phủ kín đáo, nhưng mà khi phối hợp với tất lưới cùng đôi bốt đen cao cổ, nó vậy mà lại lộ ra muôn phần kích động.
Đó còn chưa kể áo croptop khiến cho vòng eo trắng nõn như rắn nước của nàng ta liên tục lộ ra ngoài, mỗi bước đi đều giống như liên tục ưỡn ẹo qua lại, cái này thì không thể trách việc nam nhân sẽ vô lễ mà dán mắt vào được.
Ừ thì cứ xem như đây là trang phục cơ bản của một cuộc đi chơi dã ngoại đi, cũng phù hợp với lứa tuổi và sở thích cá nhân, không ai bắt bẻ được gì cả, bất quá thân hình Kiều Ti Vân lại được Ngô Soái tưới tiêu chăm bẵm tới vô cùng nảy nở, trước sau đều lớn tới bất thường, sau khi diện bộ trang phục kiểu này lên, nó giống như thời khắc muốn được xé rách, nam nhân có trứng cút đều sẽ bị đốt cho mù mắt.
Chẳng phải thế mà nàng ta đi tới đâu cũng bị nam nhân nhìn ngó tới đó, còn có nguyên cả một bầy muốn trực tiếp lao lên làm mấy chuyện bậy bạ, Hàn Phong đứng ngay bên cạnh bị bỏ qua cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà cái loại trang phục này thật sự không phù hợp cho hiện trường ở đây a?
Hàn Phong sau khi suy nghĩ nửa giây thì quyết định mặc kệ.
Tình nhân của em họ hắn mặc cái gì, hắn quản được sao. Nếu hiện tại nàng ta đột nhiên muốn cởi chuồng chạy nhông nhông, hắn cũng không có cách nào ngăn cản.
Có điều, nếu thằng mù mắt nào dám lao lên xin một miếng, hắn cũng không ngại bổ sung một cỗ thây nô vào bộ sưu tập.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong đột nhiên cảm thấy sai sai ở đâu đó, dường như bản thân đang biến thành một con la.
(Con lai giữa ngựa cái và lừa đực, nói chung nhìn rất ngu)
Làm sao có cảm giác không đúng lắm, hình như kể từ lúc hắn ra tay "trả thù" Kiều Ti Vân ở chợ trời thì rắc rối bắt đầu liên tục ập tới?
Khoan đã, hắn nhớ buổi sáng ả này cũng mặc quân phục rất đàng hoàng cơ mà, nàng ta thay vào cái bộ đồ hở hang này từ lúc nào vậy?
Này là cố tình kéo rắc rối tới để trả thù hắn à.
Không để cho Hàn Phong nghĩ thêm, hai người bọn họ đã đi qua hầm dẫn mà bước vào ngoại biên đấu trường. Không khí nồng nặc mùi máu tanh tràn đầy áp lực giết chóc cứ như vậy ập thẳng vào mặt, khiến cho người ta không nhịn được muốn nắm chặt tay đấm ra.
Hàn Phong dựa theo lời khuyên của đại hán đầu trọc mà men theo cầu thang bên trái để lên tới khu vực cao nhất, vị trí xem như an toàn nhất.
Chẳng qua, người tính không bằng người khác tính, mặc dù chiến đấu bên dưới vẫn vô cùng hấp dẫn, bất quá cái hành động huênh hoang khoe mẽ như thể cố tình khiêu khích của Kiều Ti Vân cũng tạo ra hiệu ứng hấp dẫn không kém. Chờ cho tới khi hai người lên tới khối container cao nhất, hàng chục cặp mắt hau háu đã bị thu hút mà đổ dồn về phía này rồi, ác ý so với tám gã choai choai bên ngoài còn lớn hơn rất nhiều.
Tầng container số 3 bên phải, một đại hán cởi trần tóc đen lập tức đứng lên rồi hướng về phía này mà oang oang kêu lên:
- Cái thằng mặt giống con la kia, muốn làm một kèo không. Mày thắng thì muốn gì cũng được, nếu mày thua, vậy để tao đ**t con ghệ mày ba cái.
Hàn Phong nghe thấy lời này thì không khỏi im lặng.
Đây là lần đầu tiên có người chủ động chú ý tới hắn.
Có điều, nữ nhân thật sự là một sinh vật độc ác...
------
Cột mốc chương 550 đã điểm, cảm tạ quý độc giả đã tham gia đồng hành ~.~
Hãy cùng nhau bước tiếp đoạn hành trình sau này nhé ~.~