Hàn Phong nghe được âm điệu tràn đầy sự nghẹn ngào của Triệu Hồng thì không khỏi im lặng.
Chết rồi sao...
Kiều Ti Vân đứng bên cạnh cũng không nhịn được xúc động mà bàn tay nắm chặt, ánh mắt nhìn về phía đối diện đã trở nên đỏ hoe.
Mặc dù nàng không biết Triệu Hồng, càng không biết nam nhân tên Phương Thành Lăng đã chết kia, thế nhưng bỏ qua tất cả sự xa lạ, bọn họ vẫn từng là một đội, đều từng cùng nhau đứng chung chiến hào, cùng nhau giành lấy chiến thắng, cùng nhau trải qua tất cả khó khăn thử thách, vượt thoát hiểm nguy trùng điệp vây khốn, cùng nhau đạt được hoà bình.
Hiện tại liền âm dương cách biệt.
Âm thanh nghẹn ngào của hai nữ nhân hồi lâu mới chấm dứt. Hàn Phong bàn tay khẽ vẫy, mặt bàn dần ngưng tụ lấy một viên băng đá hình vuông lớn chừng lòng bàn tay, bên trong viên băng đá có hình ảnh về một thanh trụ cột cực lớn cùng hai tấm bia rộng đặt tại hai bên, xung quanh xếp lấy rất nhiều bình gốm sứ màu xanh tím, còn có rất nhiều nam nữ già trẻ vây kín, tất cả đều đang lẳng lặng cúi đầu không nói.
Hương hoả lơ đãng tràn ngập, mù mịt lại mơ hồ, tựa như chiêm bao, tựa như ảo mộng.
- Tại trấn Hi Vọng có một đài tưởng niệm, đó là nơi mà anh linh của các anh hùng liệt sĩ được yên nghỉ, nơi đó có đồng đội của Thành Lăng, cô có thể xem xét đem tro cốt anh ấy về với đồng đội.
- Hức hức...
Nhìn hình ảnh ghi lại từ Băng Nhãn đang hiển hiện trước mắt, Triệu Hồng rốt cuộc không thể nhịn được mà khóc lớn thành tiếng, trong khi Kiều Ti Vân cũng đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Khi còn sống chưa từng được thảnh thơi, tới khi chết cũng chưa được gần đồng đội, đây chính là hoàn cảnh của rất nhiều phi phàm giả trong tận thế.
Chờ cho hai nữ nhân phát tiết xong toàn bộ cảm xúc trong lòng, Hàn Phong lúc này mới chỉ vào kỹ năng nhị giai Siêu Thính Giác trên bàn rồi bình tĩnh hỏi:
- Thứ này bán giá bao nhiêu?
Triệu Hồng sụt sùi ra mấy thanh âm xúc động rồi mới nghẹn ngào nói:
- Thủ... Thủ lĩnh... Không mất tiền... Tôi tặng anh bản sách kỹ năng này...
Hàn Phong nghe vậy lại tiếp tục lâm vào im lặng.
Đối với cư dân trấn Hi Vọng, dù là người đã rời đi hay người vẫn ở lại, tất cả mọi người đều có thể coi như chịu ơn cứu mạng của hắn.
Thời khắc Hàn Phong ôm theo Thể Thao Túng sắp phát nổ tránh xa khỏi quân dân trấn Hi Vọng đã khắc sâu trong nội tâm của rất nhiều người, hình ảnh kia vĩnh viễn không tiêu tan, dù có trôi qua bao lâu bọn họ vẫn như cũ vô cùng rõ ràng.
Chẳng qua Hàn Phong không phải người thích cho tặng như vậy, hắn từ balo lấy ra một thẻ tiến giai sơ cấp đặt lên bàn rồi nói:
- Xem như trao đổi đi.
Thẻ tiến giai sơ cấp có thể khiến kỹ năng nhất giai tăng lên nhị giai, nhị giai tăng lên tam giai, tỉ lệ rơi rớt còn thấp hơn tỉ lệ rơi ra sách kỹ năng hay thẻ vật phẩm rất nhiều, đây là thứ đồ có giá trị lớn hơn bất kỳ kỹ năng nhị giai nào.
Triệu Hồng vốn muốn lên tiếng từ chối, bất quá làm thế nào cũng không cất thành lời.
Âm điệu của Hàn Phong mặc dù nghe qua vô cùng bình thản, còn pha lẫn một chút dịu dàng, thế nhưng vẫn như cũ tràn đầy một loại tiết tấu không thể nghi ngờ.
Đây chính là mệnh lệnh của thủ lĩnh.
- Cảm... Cảm tạ thủ lĩnh...
Hàn Phong dùng tay nhấc nhị giai Siêu Thính giác và mấy cái kỹ năng lẻ tẻ vừa rải trên bàn lên rồi chậm chạp hỏi:
- Vật này làm sao đánh rớt?
Thật ra hắn cũng lười quan tâm nguồn gốc của nó, hỏi chỉ là muốn phân tán tư tưởng của người đối diện mà thôi, tránh cho nàng ta khỏi phải suy nghĩ quá nhiều.
Triệu Hồng do dự một chút rồi cũng thu lại thẻ thăng giai vào túi, sau đó nàng ta thành thật đáp lại:
- Là đánh rớt từ một con dơi biến dị.
Hàn Phong thản nhiên gật gật đầu rồi thở dài một hơi:
- Đừng quá đau lòng, có lẽ anh ấy cũng không muốn nhìn thấy cô đau khổ như vậy.
Nói xong, cũng không để cho đối phương đáp lại, hắn đã xoay người tiến về cuối phố.
Kiều Ti Vân cũng nhanh chóng tiếp bước ngay sau.
- Thủ... Thủ lĩnh...
Triệu Hồng nhìn theo bóng lưng hai người dần đi xa, nước mắt cứ như vậy tiếp tục lăn dài.
Sau đó nàng giống như nhớ tới cái gì, lúc này vội vã cầm lên cục băng đá trên bàn mà ôm vào trong ngực, hai mắt khẽ nhắm lại, cẩn thận cảm nhận sự lạnh lẽo của đài tưởng niệm, khoé môi lẩm bẩm mấy từ ngữ không thể nghe rõ.
- Hi Vọng... Hi Vọng...
Hàn Phong cầm nhị giai Siêu Thính Giác trên tay, hắn không chút do dự ra lệnh học tập.
Sách kỹ năng không màu này lập tức hoá thành một luồng hào quang nhợt nhạt bao khoả lấy hắn, đem thể năng lượng in dấu ấn lên trên, này xem như đã học tập hoàn tất.
Kỹ năng Siêu Thính Giác, cũng giống như Siêu Khứu Giác trước đây, là một kỹ năng bán chủ động. Bình thường nó sẽ gia tăng một khoảng nhất định khả năng cảm nhận các giác quan, khi kích hoạt sẽ gia tăng rất nhiều cảm nhận, thu về rất nhiều tin tức tình báo.
Hàn Phong thử kích hoạt một chút, vô hạn âm thanh từ đủ mọi nguồn vậy mà bất chợt đổ dồn về phía này, cái này khiến cho hắn thiếu chút đã bị chấn tới nổ não.
Cũng may thứ đồ này đủ phi phàm, nó sẽ không điên tới mức báo hại chủ nhân, không có chuyện khiến cho người dùng điếc luôn tại chỗ được, vừa rồi chỉ là tác dụng phụ khi khống chế lực chưa đủ mà thôi.
Sau vài lần thử, hắn đã có thể cơ bản nắm được một chút môn đạo sử dụng.
Đầu tiên cần phải ngăn cấm tất cả âm thanh truyền tới trước, dựa vào sự "phi phàm" loại bỏ tạp âm, sau đó mới dựa theo cảm nhận "phi phàm" mà chắt lọc ra nguồn thanh âm thực sự muốn nghe.
Đây là thứ mà loài dơi vô cùng thuần thục.
Tận thế 27 ngày, một kỹ năng bậc nhị giai không thể làm khó được Hàn Phong. Hắn đã có thể loáng thoáng nghe được âm thanh gừ gừ buồn ngủ từ con mèo trên vai, âm thanh nấc nghẹn của Triệu Hồng sau lưng, âm thanh trình báo sự việc của Phó Bưu cách nơi này mấy trăm mét, gần đó là âm thanh kêu gào đặt cược của Lưu Giang, xa hơn một chút thì có âm thanh khiêu khích tràn ngập sự thượng đẳng của Chu Vấn, ừm, là cách nơi này hơn nửa cây số, thậm chí cả âm thanh chít chít quấy phá của lũ chuột nhắt mới đẻ đang bò lổm ngổm tại nóc căn chung cư cách nơi này gần 2 cây số, hắn cũng có thể nghe được.
Tất nhiên còn có âm thanh trả giá cùng mặc cả kịch liệt, âm thanh thở dốc cùng rên rỉ không tiện nhắc tên, âm thanh dòng nước vàng đục khai mò bắn vào bức tường rồi lại dội ngược vào chân chính chủ, âm thanh bắt quả tang ăn trộm rồi cầu xin bỏ qua, âm thanh hầm hè khục khặc khi chia chác không đều, âm thanh nhai nuốt hít hà tràn đầy dầu mỡ, đủ mọi thể loại tiếng động hỗn tạp, phải nói là vô cùng đa dạng phong phú.
Siêu Thính Giác, siêu giác quan, thực sự là đủ phi phàm.
Lại tập luyện thêm, có lẽ năng lực của kỹ năng này sẽ còn nở rộ ra rất nhiều quang hoa rực rỡ.
Kỹ năng này gần giống Định Vị Sóng Âm tam giai của Ngô Soái, chẳng qua kỹ năng kia có thể liên tục vẽ bản đồ địa xung quanh thân thể, xung cấp khả năng trinh sát cường độ cao, giống như một thước phim cực kỳ chi tiết vậy, còn Siêu Thính Giác này của hắn chỉ có nghe và cảm nhận sơ sơ mà thôi, cũng không thể thu thập tình báo từ những sự vật bất động được.
Ngay lúc này, giữa muôn vàn thanh âm hỗn loạn mơ hồ, Hàn Phong vậy mà đột nhiên nghe được một đạo thanh âm thở dài tràn đẩy mệt mỏi. Nguồn gốc của thứ âm thanh kia, chính là phát ra từ bên trong thân thể của hắn.
"Có những người, vĩnh viễn cũng không thể gặp lại."
"Có những lời hứa, vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành."
"Đây chính là hiện thực của dị biến."
...
Cuối phố Thái Thịnh có một bức tường đổ nát, sau khi bước qua nơi này là sẽ tới khu ngoại ô.
Hàn Phong khuôn mặt bình thản bước chân vững vàng, hắn dựa theo đường nhánh bên cạnh bức tường đổ mà thong thả tiến lên, Kiều Ti Vân cũng nhanh chóng tiếp bước, xem như đã hoàn toàn bỏ lại giao giới giữa sáng tối lại sau lưng.
Lại đi thêm hơn trăm mét thông qua một dãy phố đổ nát, nơi có mấy cặp mắt âm u lạnh lẽo đang ẩn núp cùng ác ý quan sát, trước mặt hai người đã mở ra một thế giới hoàn toàn khác.
Một thế giới vô pháp.
Địa hình huyện Tam Giang tương đối bằng phẳng, phía bắc giáp với huyện Lệ Trì, tường thành cản thi và công sự cản lộ cũng chủ yếu tập trung về phía bắc, dân cư sẽ chủ yếu tập trung sinh sống sau bức tường thành, ở vào ba phía còn lại.
Trong đó phía tây có vài ngọn đồi nhỏ, xem như một thành luỹ tự nhiên có thể phòng thủ rất dễ, phía đông gần sông Lệ Giang nhất, là đường dẫn tới cầu Liễu Hà, phía nam xa sông Lệ Giang nhất, có một khu công nghiệp rộng lớn, cũng có trục đường dẫn thẳng tới cầu Lệ Giang và bến phà Giang Lăng.
Khu công nghiệp rộng lớn phía nam chính là một phần lớn nhất của cái thứ gọi là "khu ngoại ô", cũng chính là nơi mà hiện tại bọn họ đang đứng.
Trước mặt Hàn Phong là một bãi tập kết container cực lớn, chẳng qua hiện tại chỗ này đã bị tàn phá vô cùng nặng nề, khắp nơi là các thùng container bết máu nằm ngổn ngang, xác xe cháy xém trơ khung, cần cẩu đổ gãy bốc khói, từng toà nhà sập sệ nhếch nhác, bụi bặm mù mịt bốc lên che khuất cả tầm mắt.
Từng đạo công sự vẫn còn lưu lại đầy các mảnh xương vỡ cặn vụn trải dài về phía xa xa, vỏ đạn vương vãi khắp mặt đất, cùng với đó là hố to hố nhỏ lởm chởm rách rưới, toàn bộ khu vực mấy cây số quanh đây đều trải đầy các loại vết tích cắt xé kinh người.
Nơi này hẳn đã từng là một chiến trường cực lớn, là nơi giao tranh điên cuồng giữa nhân loại và thây ma.
Kết quả nhân loại đã chiến thắng, haha, đó là điều hiển nhiên rồi.
Nơi này cũng đã được dọn dẹp cẩn thận bởi đội hậu cần, hầu hết xác thịt thây ma đã bị thanh tẩy. Chẳng qua chỉ vậy là chưa đủ, máu thịt thây ma sớm ngấm xuống đất, đóng thành một tầng nhầy nhụa dày bịch, biến màu sắc của khu ngoại ô thành một mảnh đen nâu nhớp nháp, từ đó khiến cho môi trường quanh đây trở cực kỳ phù hợp cho động vật biến dị kiếm ăn và sinh sống.
Từ nơi này chạy hơn trăm mét là có thể qua phố Thái Thịnh, coi như có thể đến nơi ở của nhân loại rồi, lũ động vật biến dị liều lĩnh và ham mê cắn phá như chuột lại càng ưa thích đóng quân, kéo theo đó là lũ động vật săn chuột như chó, mèo, rắn, dơi, cũng đua nhau tìm tới, tạo thành chuỗi thức ăn không bao giờ gián đoạn.
Không loạn thì hơi phí.
Với tình hình này, chính quyền Tam Giang dù có hay không có ý đồ mờ ám thì cũng phải bố trí nhiều người tới ngăn chặn hoạ động vật, bằng không thì căn cứ nhân loại cách đây không xa sẽ vô cùng bất ổn.
Lại nói, không chỉ những con chuột ưa thích sống tại môi trường thế này, vài người cũng rất ưa thích trường kỳ ở tại đây sinh hoạt. Nơi này hiện tại một lần nữa biến thành chiến trường, là chiến trường giữa nhân loại và nhân loại, nơi những thằng "đầu moi" không muốn giải quyết số testosteron dư thừa trên người nữ nhân, mà là trên nắm đấm.
Vừa bước được mấy bước qua khu ngoại ô, hai người Hàn Phong đã được một đám bảy tám người cao thấp không đều tiến tới chào hỏi:
- Ê, thằng kia, đem cám chim tới giao hả. Tới đây được rồi, việc còn lại bọn tao tự lo.
- Moá, con bò sữa này nhìn nứng thật đấy, cực phẩm luôn mày ơi.
- Ngon thật, ngực phải 110 là ít.
- Làm kèo không, tao cá trên 110.
- Ngực này mà bú thì thôi nhé, tao sẽ vừa nhào vừa bú, vừa cắn tới chảy máu.
- Chúng mày để ý tới mặt chút đi, mặt cũng xinh lắm, bắn lên trên thì hết xẩy.
- Tóc dài nữa chứ, giật thì phải nói là như ngựa luôn...
- Con mẹ nó mặc đồ thật mát mẻ mà. Em gì ơi, kéo trễ ngực áo xuống chút nữa đi. Ấy mà quên mất, em tên gì ế nhể, giới thiệu trước nhé, anh là Tân Một Cú, ế hế hế...
- Cởi mẹ mày hết ra đi, con điếm, mặc đồ như vậy mà muốn che giấu cái gì...
- Một em này thôi là mấy thằng mình xúm vào ăn chung cũng không thể hết được, chắc phải cả xã đoàn ăn mới hết ấy nhờ, hôm nay trúng mánh rồi...
- Làm kèo gangbang đi, quay clip lại rồi solo với bọn khốn khu tây...
- Chơi cả lỗ rốn nó...
- Mông của ả bò sữa này to quá, rãnh mông sâu hun hút, mùi hẳn là rất thơm, quần lót hẳn cũng rất lớn, tao sẽ đem về ngâm rượu...
- ...
Hàn Phong vừa học xong nhị giai Siêu Thính Giác, hắn nghe rất rõ ràng, tổng cộng có 43 câu mà bọn này đã tranh nhau nói, trong đó có tới 42 câu là xoay xung quanh Kiều Ti Vân, một câu còn lại là chê bai con mèo đang nằm ngáp trên vai hắn có khuôn mặt mặt quá gợi đòn, không có câu nào là khen hắn đẹp trai cả.
Thật sự là đủ tinh trùng thượng não.
Thật ra cũng không thể trách được bọn này. Nhìn thấy "hentai girl" từ trong trang truyện bước ra ngoài đời thật, bất kỳ nam nhân nào có trứng cút cũng đều sẽ dâng lên suy nghĩ bậy bạ cả thôi. Quãng đường trước đó mọi người chỉ dám nhìn trộm, hoặc cùng lắm là âm thần thò tay vào quần tự giải quyết, chả ai có gan tiếp cận trêu đùa cả. Đám trước mặt dám nói ra suy nghĩ trong lòng, còn có biểu hiện muốn lao lên ăn vã tại chỗ, đó chính là khác biệt về môi trường cho phép hay không cho phép.
Kiều Ti Vân lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
Sau một tràng dài những từ ngữ thô lỗ dâm tiện nữa, một thằng nhóc tầm 17 tuổi với quả đầu vàng choé lúc này mới giơ tay cản lại đồng bọn ồn ào. Nó liếc nhìn thân thể Kiều Ti Vân một lượt, đầu lưỡi đầy bựa trắng vươn ra liếm láp một vòng đôi môi tím ngắt, giống như thể đang muốn cách không mà liếm lên thân thể đối phương vậy, sau đó nó chợt thò tay vào túi móc ra tờ tem phiếu 2 công huân ném cho Hàn Phong rồi vặn vẹo nói:
- Cho mày mua kẹo, giờ thì cút đi.
Đây là câu đầu tiên đề cập tới Hàn Phong, chung quy cũng không có khen ngợi đẹp trai gì cả.
Tờ tem phiếu bằng vào một tốc độ cực nhanh phóng thẳng tới giữa trán hắn, sau đó phập một tiếng cắm trúng.
Đầu vàng vừa ném ra tem phiếu chợt tắt nụ cười, bàn chân hơi lui về phía sau nửa bước, nó nhận ra điểm gì đó không ổn.
Tờ tem phiếu của nó ném ra cắm "trúng", nhưng là cắm trúng một tầng phòng hộ bạch sắc cực kỳ tà dị. Cái này rất giống với kỹ năng Quang Giáp, nhưng lại không giống lắm, bởi vì Quang Giáp hình như không có tính năng đóng băng thì phải?
Mấy tên đồng bọn xung quanh khi nhìn tới cảnh này cũng âm thầm lui lại nửa bước. Kia là kỹ năng Quang Giáp sao, con bà nó, là Thủ Hộ Giả, là bảo bối của quân đội.
Phiền phức rồi.
Hàn Phong nhìn tờ tem phiếu lơ lửng trước mặt đã bị đóng băng trắng xoá, tâm trạng không khỏi chìm xuống.
Băng Giáp bò lên bậc tứ giai đã có chế độ thiết lập giới hạn để tự động kích hoạt. Hắn rất sợ chết, bởi vậy mỗi khi có đòn công kích tương đương 20 điểm sức mạnh trở lên đánh tới, Băng Giáp sẽ tự hành hiện lên hộ thể.
Một chiêu vừa rồi ít nhất đã đủ làm hắn phải cảm thấy đau đớn.
Tức là thằng kia có ý đồ giết người trước rồi mới tính sau?
Đủ vô pháp.
Lúc này Hàn Phong đưa tay cầm lấy tờ tem phiếu bị đóng băng rồi ném ngược lại đối phương, cũng không quên lạnh nhạt trả lại một câu:
- Cho mày mua kẹo.
Vút.
Phập!
Tờ tem phiếu tốc độ cực nhanh, chưa để cho đầu vàng kịp phản ứng, nó đã trúng chiêu.
Sau đó nó cứ như vậy đổ gục xuống đất, cái đầu bị chẻ thành hai nửa, máu tươi cùng dịch não tuỷ vương vãi khắp nơi, hàn khí toả ra đóng băng kín cả một khoảng đất.
Năng lượng từ cả cú ném trước lẫn cú ném sau đều bị Băng Giáp đóng băng khoá chết lại, đến khi hoàn toàn bùng nổ sẽ tạo ra uy lực vô cùng lớn.
Hàn Phong sau khi giải quyết đầu vàng thì đưa mắt nhìn qua 7 thằng còn lại, một luồng Uy Áp Thượng Vị cực đại lập tức áp đặt xuống toàn trường.
8 phi phàm giả hoang dã, tiếng tăm xem như cũng tạm được, lúc này một chết, bảy sống, nhưng mà bảy tên còn sống đã toàn bộ phủ phục xuống nền đất, mỗi tên bò một hướng, trên khuôn mặt tràn ngập một cỗ khủng hoảng cùng kinh hoàng.
- Cứu... Cứu với...
- Ma... Có ma... Cứu...
- Đừng cắn tôi, đừng cắn tôi mà...
- Bố ơi, đừng đánh nữa, đau quá...
- Đừng, tôi nghe ông mà, tôi nghe ông mà...
Chưa tới một giây đồng hồ, tình cảnh cách biệt như trời với đất. Uy Áp Thượng Vị giáng xuống với cường độ cao nhất, uy năng tứ giai kết hợp với chênh lệch địa vị cấp độ, không có bất kỳ kẻ nào có thể chống đỡ.
- Dừng... Dừng lại...
"Chiến đấu" vừa mới nổ ra, phía xa xa đã lập tức có hai người đeo mặt nạ sắt chạy về phía này, còn vừa chạy vừa cao giọng hô lên đầy gấp gáp.
Kiều Ti Vân đứng bên cạnh Hàn Phong, vừa nghe thấy âm thanh hô gọi, nàng ta đã không chút do dự vung tay phất ra, một cơn mưa acid đã lập tức phủ xuống bảy tên giang hồ dưới đất.
- Aaaaaa...
- Aaaaa
- Đau quá. Đau quá....
- Cứu...
Chưa tới ba giây đồng hồ, cả 7 tên này đều đã bị bao phủ trong cơ man nào là acid đậm đặc. Mặc dù bọn chúng chưa chết, bất quá tên nào tên nấy cả người đều đã bị ăn mòn tới lở loét, da thịt bong tróc bốc khói xèo xèo như nướng ngói, nhưng mà phần bộ vị bị ăn mòn triệt để nhất chính là tiểu đệ đệ giữa hai chân, đứa nào cũng đã bị triệt sản cả rồi.
Hàn Phong nhìn tới cảnh này thì âm thầm dùng tay che hạ bộ của mình lại.
Nữ nhân thật sự độc ác, giết không giết mà lại đi huỷ dung, triệt sản, đây khác nào hình phạt thảm khốc nhất đối với nam nhân.
Chờ tới khi hai cái tên mặt nạ sắt chạy tới bên này, mưa đã sớm tạnh, acid cũng biến mất sạch sẽ, dưới đất chỉ còn lại 7 sinh vật hình người với thân hình đỏ hỏn lở loét. Bọn chúng đang bò lổm ngổm hết trái lại phải như lũ dòi, còn liên tục phát ra vô số đạo âm thanh đau đớn rên rỉ, tràng cảnh không khác nào tu la địa ngục.
Hàn Phong chỉ liếc nhìn hai người vừa chạy tới một cái rồi thản nhiên phất tay nói:
- Thu dọn một chút đi.
Hắn cùng Kiều Ti Vân bước qua đám da thịt bong tróc mà thẳng về hướng tây, đó chính là phương hướng mà Chu Vấn đang ở tại.
Về phần chỗ này giải quyết thế nào, ai mà thèm quan tâm chứ.