Một kích toàn lực của Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ kết hợp, vậy mà lại bị Tinh Thạch Nguyện Ước chặn lại hoàn toàn, đến nửa điểm thiệt hại cũng không gây ra nổi.
Hai người bên kia khuôn mặt đều nghệt ra như chó phải bả, đúng là đã bị động thái này của Vương Hoành doạ cho tè ra quần. Bọn hắn nào có ngờ viên tinh thạch kia lại có thể ước tới hai lần liên tiếp, không phải tình báo nói rằng chỉ có thể ước một lần một lượt sao?
- Không đúng, hắn đã yếu lắm rồi!
Đinh Sĩ chung quy là người tương đối nhạy bén. Nhìn cảnh kẻ địch đầu tóc bạc phơ, thân thể gầy còm, hắn đoán định ngay ra việc người kia đã sắp chết tới nơi rồi.
Tư Đồ Ngôn bên cạnh lúc này mới sực tỉnh từ trong run rẩy, hắn không chút do dự nâng súng lên bắn liên tiếp bảy tám viên đạn về phía trung tâm phế tích.
Hai bên đều dùng hết bộc phá lực, tiêu hao gần như cạn đáy rồi, hiện tại chính là thời điểm đối phương dễ bị thương tổn nhất.
Vương Hoành đứng ở chính giữa phế tích, thân thể khẽ chùng xuống vì mỏi mệt.
Tác dụng phụ của việc nguyện ước hai lần liên tiếp chính là ngay lập tức phải trả giá bằng sức sống tự thân. Hắn hàm răng cắn chặt ngăn lại không khoẻ rồi hít sâu một hơi, tâm thần lẳng lặng kích hoạt lượt thứ hai của Nhẫn Sung Sức level 4, đem thể lực cùng trí lực một lần nữa tăng cao.
Dưới năng lượng tinh thuần gia trì, mái tóc của hắn từ màu bạc trắng chuyển thành hoa râm, rồi lại lấm tấm đen trở lại, da thịt khẽ căng tràn, sống lưng đứng thẳng, cơ bắp phồng lên, lại một lần nữa đoạt lại được sức sống.
Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Nếu không có nguồn năng lượng tinh thuần ngoại lai thế chỗ duy trì, không thể nhanh chóng giải quyết hai "món nợ" đang mang trên người, vậy thì tác dụng phụ của Tinh Thạch Nguyện Ước sẽ tiếp tục tràn tới, hắn sẽ lại già cả lọm khọm rồi đánh mất tất cả sức chiến đấu ngay.
Cả hai bên đều loáng thoáng nhận thấy âm thanh hô hào cuồng dã cách nơi này gần hai cây số đang dần dần thưa thớt. Bọn họ đều không thể biết rõ tình hình cụ thể bên kia ra sao, thế nhưng đây khẳng định là biểu hiện cho việc đối đầu ở tầng cấp thấp hơn đã sắp đi tới điểm kết thúc, đồng nghĩa sắp sửa có nhân tố ngoại lai chạy tới rồi.
Một bên thì sợ rằng Trần Cung đã dẹp xong phản loạn, chuẩn bị chạy tới trợ giúp, một bên cũng sợ rằng người tên Ngô Soái kia đã áp đảo quần hùng, sắp sửa phóng tới bên này hợp công với hai kẻ địch mạnh nhất, bởi vậy bọn họ đều muốn nhanh chóng bung hết sức lực, thành công chiếm lĩnh ưu thế.
Bất kể là phe nào chạy tới tiếp viện, đó cũng sẽ là sự huỷ diệt cho phe còn lại. Bởi vậy, tốc chiến tốc thắng là mục tiêu hàng đầu.
Khí thế của cả hai bên tham chiến đều tăng cao vô hạn, thậm chí còn ẩn ẩn pha thêm điên cuồng.
Vương Hoành sau khi phục hồi lại rất nhiều chỉ số tiềm năng thì nhún chân phóng vọt về phía Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ, Thanh Phong Đao trên tay mạnh mẽ chém ra, đao khí tung hoành bủa vây bốn phương tám hướng.
Ngay khi tiếp cận vào phạm vi 200 mét, hắn lập tức lạnh lùng kích hoạt hai cái kỹ năng liên tiếp:
"Tứ Giai - Có Hoạ Cùng Chia!"
Kỹ năng chủ động hệ phòng ngự này vừa xuất ra liền lập tức áp đặt xuống hai người đang đứng phía trước, thành công biến cả ba người tham chiến thành một khối chịu chung hoạn nạn.
Kỹ năng này cho phép tất cả sát thương mà người thi triển phải gánh chịu sẽ được chia đều cho các đối tượng nằm trong phạm vi tương tác, nhưng sẽ không bị chia sẻ theo chiều ngược lại.
Bọn họ đánh hắn đau bao nhiêu, bọn họ cũng sẽ đau đớn tương đương. Hắn đánh bọn họ đau bao nhiêu, bọn họ sẽ phải gánh chịu hết. Đây chính là tương tác một chiều bậc tứ giai.
"Tam Giai - Trễ Nải!"
Kỹ năng tam giai hệ chống chịu này cho phép người sở hữu ngưng đọng sát thương trong một khoảnh khắc nhất định để bộc phát về sau. Tuy nhiên với giây ngưng đọng, lực sát thương cũng sẽ tăng lên 1%, tối đa ngưng đọng trong 100 giây.
Vốn là một "Vệ Sĩ", cộng thêm phong cách chiến đấu thiên về phòng ngự, bộ kỹ năng của Vương Hoành cung cấp cho hắn khả năng chống chịu và chây lì câu kéo vô cùng mạnh mẽ.
7 viên đạn vút vút vút bắn tới trước mặt hắn, lại cứ như vậy bị hắn dùng tam giai Trễ Nải đỡ lại toàn bộ.
Với việc đã sử dụng Có Hoạ Cùng Chia trước đó, kể cả sau đây thời hạn 100 giây, 7 viên đạn này cũng chỉ có thể bộc phát thêm 100% sát thương của 33% uy năng, tức là tổng cộng 66% uy năng so với uy năng gốc, từng đó thời gian và cường độ là đủ để hắn tìm cách cứu chữa rồi.
Trong khi cách đó 150 mét, Đinh Sĩ lại rên rỉ ra một đạo thanh âm đau đớn, trên người trống rỗng hiện ra tám cái lỗ đạn sâu hoắm, máu phun như suối, mà Tư Đồ Ngôn bên cạnh cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, hắn thậm chí bị đục cho chột luôn một mắt.
Đạn từ Cường Kích Thương có sức xuyên phá vô cùng mạnh mẽ. Kể cả đã chia đều cho ba người, mỗi người chỉ phải gánh chịu 33% uy năng, đây cũng không phải nhân loại bình thường có thể đỡ nổi.
Hai người này phối hợp ăn ý, gặp nguy không loạn, đều thay nhau dùng các loại trang bị trước tiên phục hồi tự thân để đổ đầy trở lại bình tiềm năng. Sau đó Tư Đồ Ngôn thò tay lên mắt rồi "Dịch Chuyển Thương Tổn" xuống vai trái, cũng hỗ trợ đồng bạn dịch chuyển lỗ đạn trên cổ xuống tay phải, mà Đinh Sĩ cũng không chút do dự đánh ra liên tiếp hai lượt kỹ năng phục hồi.
"Tam giai - Cấp Cứu!"
Kỹ năng này vừa ra, 70% thương tổn mà bọn họ phải gánh chịu đã bị xoá bỏ, đồng thời còn được gia tăng 70% chỉ số phục hồi cho tới khi hoàn toàn phục hồi.
Nói gì thì nói, Đinh Sĩ vẫn là một "Support buff" vô cùng tận tâm, mà Tư Đồ Ngôn cũng là một "Adc carry" không kém phần tài năng, tổ hợp hai người này thực sự là đủ mạnh mẽ, phối hợp kín kẽ tới không thể chê vào đâu được.
Nhìn hàng chục sợi đao khí do Vương Hoành chém ra đang vùn vụt lao tới, Đinh Sĩ tiếp tục đánh ra tam giai Cương Khí, khí xoáy khổng lồ lao tới chặn đường, cứ như vậy đem hàng loạt đạo đao khí cuộn tròn nhốt lại một chỗ.
Tư Đồ Ngôn từ sau lưng nhấc ra khẩu RPG-7 thứ hai, Bách Phát Bách Trúng và Cường Kích Thương đồng loạt gia trì, hắn lập tức chĩa về một phương hướng mà thô bạo bóp cò.
- Chết đi!
Phụttttt...
Viên đạn chống tăng khủng bố màu đỏ rực phun ra khỏi nòng súng rồi bắn về phương xa. Nó mang theo động năng cực đại và sức công phá siêu tuyệt, gần như ngay tức khắc đã vượt qua mấy trăm mét đường bay, thật muốn huỷ diệt mục tiêu ngay tại một đòn này.
Tất nhiên, đạn này không điên mà bắn vào Vương Hoành, Tư Đồ Ngôn bị chia sát thương bấy nhiêu đủ rồi, lúc này không ngu tới độ muốn tự mình báo hại mình nữa. Đạn này là nhằm vào vòng phòng hộ Quang Giáp tứ giai xa xa, nơi mà Lộ Tư vẫn còn đang bàng hoàng ngã ngồi dưới đất.
- Không...
Quả nhiên, bà xã chính là điểm yếu của Vương Hoành. Nhìn đạn chống tăng lao tới vòng phòng hộ, hắn không khỏi kêu lên một tiếng thê lương, sau đó không chút do dự bỏ qua việc tấn công mà buộc phải nhấn tay xuống kích hoạt kỹ năng khác loại.
"Kỹ năng chức nghiệp Vệ Sĩ hệ di động - Cung Cúc Tận Tuỵ!"
Kỹ năng này vừa ra, thân ảnh Vương Hoành đã lập tức biến mất, sau đó hắn ngay tức khắc xuất hiện bên trong vòng phòng hộ nơi mà Lộ Tư đang được bảo vệ.
Kỹ năng chức nghiệp này cho phép Vệ Sĩ ngay lập tức xuất hiện bên cạnh "thân chủ".
Vương Hoành vừa dịch chuyển tới, trong đôi đồng tử đen kịt đã hiện lên viên đạn chống tăng đỏ rực, hắn bàn tay nhấn trên Quang Giáp tứ giai rồi mạnh mẽ phóng xuất nửa già bình tiềm năng tồn tại trên người.
Ầmmmmm...
Đạn PG-7V được gia trì Cường Kích Thương ầm ầm phát nổ. Vụ nổ khủng bố giải phóng ra xung kích khổng lồ, đem mặt đất xung quanh cày xới tung khói mù, phế tích đã đổ nát nay càng thêm bội phần đổ nát hơn nữa.
Đạn chống tăng đã là kết tinh trí tuệ nhân loại, đạn chống tăng gia trì Cường Kích Thương càng là kết tinh phi phàm, hai thứ huỷ diệt đứng chung một khung hình, thực sự có thể thổi bay toàn bộ cố gắng của một cá nhân.
Nhưng Vương Hoành chặn được.
Bụi mù tán đi, Quang Giáp tràn đầy nứt nẻ chợt tan vỡ thành vô số lam sắc quang hoàn nhợt nhạt, vậy mà lại có thể đỡ được một đòn. Vương Hoành đầu tóc bạc trắng, thân thể bê bết máu tươi, hai chân khuỵu xuống nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, phía sau là Lộ Tư sắc mặt tái mét, ánh mắt đờ đẫn tới không thể tin nổi.
- Ông... Ông xã...
Nàng làm sao cũng không thể tin nổi, Vương Hoành lại cứ như vậy năm lần bảy lượt bảo vệ mình, lúc này chỉ có thể lắp bắp kêu lên tràn đầy sự bàng hoàng.
Tại sao... Tại sao a...
- Khụ... Khụ... Mau chạy đi...
Vương Hoành há miệng thở dốc như vừa mới trải qua bạo bệnh, thân thể lại một lần nữa gục xuống vì suy yếu. Bàn tay hắn run rẩy muốn phóng xuất năng lực phi phàm, thế nhưng làm sao cũng không phóng xuất nổi.
Bình tiềm năng của hắn sớm đã muốn cạn đáy rồi.
Phương xa, Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ nhìn tới cảnh này thì mừng rỡ tới thiếu chút cười to.
Vương Hoành quá mức cường hoành. Kể cả là quần công, bọn hắn cũng không có bất kỳ cơ hội nào chiến thắng, có đánh thêm nữa cũng chú định thua cuộc là cái chắc. Cũng may thằng ngu kia có điểm yếu to đùng, bọn hắn mới có thể vin vào đó mà chuyển bại thành thắng.
Lúc này Đinh Sĩ đảo mắt một cái rồi cao giọng hô lên tràn đầy sự bỉ ổi:
- Con lừa họ Vương kia, bọn tao đã chơi vợ mày ba ngày liên tục rồi đó có biết không? Lỗ đít vợ mày có một cái nốt ruồi màu đỏ, phía dưới eo trái có một vết bớt hình trái tim, mày có biết chưa!
- Vợ mày trên giường thích nhất là chổng mông như chó cái, đồng thời còn thích ngậm 10 cái nam căn cùng một lúc, mày có biết không!
- Đúng rồi, có phải vợ mày thích nhất được hỏi xem "có sướng không" hay không, ba ngày qua, bọn tao đã chơi cho vợ mày sướng tới ngất đi tỉnh lại.
Ba câu khích tướng liên tiếp của Đinh Sĩ giống như lôi quang trên chín tầng trời giáng xuống, cái này lập tức chấn cho Vương Hoành phun máu tại chỗ, ánh mắt vừa xuất hiện sự sáng rỡ chợt lâm vào trong hoang mang vô hạn.
Cái này... Cái này...
Làm sao...
Hàn Phong trốn ở một bên, nhìn tới sĩ khí của Vương Hoành vô hạn sa sút mà không khỏi thở dài.
Lâm trận rối loạn, thua là cái chắc rồi.
Vốn tưởng còn phải kiên trì được một lúc nữa cơ đấy, ai ngờ lại trở thành thế yếu rồi.
Chẳng lẽ phải để hắn ra mặt?!
Kế hoạch không đúng lắm a?
Trong lúc Hàn Phong đang định xuất hiện để "trở thành anh hùng", người mà hắn mòn mỏi chờ đợi rốt cuộc đã tới rồi.
Từ phía xa xa, một cái thân ảnh cao hơn 3 mét mang theo lực áp bách vô cùng tận đã vút một tiếng phóng về bên này.
- Dừng tay!
Ngô Soái thân thể tràn đầy dấu vết rách nát từ trên trời cao giáng xuống giữa tràng. Hắn một đầu đầu tóc đen bay múa, ánh mắt sáng rực, khí tức phi phàm cực kỳ nồng đậm, bàn tay phẩy một cái đã quét bay toàn bộ dư ba năng lượng loạn lưu đang bừa bãi tàn phá, đem bọn nó xoá bỏ không còn.
Đây chính là yếu tố ngoại lai mà hai phe chờ đợi.
Vương Hoành vốn đang hoang mang vì dâm ngôn uế ngữ của Đinh Sĩ, lúc này nhìn thấy Ngô Soái xuất hiện thì không khỏi càng thêm hoang mang. Trần Cung đâu rồi, chẳng lẽ quân chính phủ đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi?
Phía bên kia, Tư Đồ Ngôn cùng Đinh Sĩ ngược lại cười tới toét mồm, đây là đồng minh phe mình a, Đinh Sĩ lúc này lập tức cao giọng hô lên:
- Ngô Soái, cậu rốt cuộc tới rồi. Hiện tại nhanh chóng cùng chúng tôi giết Vương Hoành. Chỉ cần cậu giết hắn ta, cậu sẽ là phó thủ lĩnh căn cứ Đông Thành này.
Ngô Soái không có đáp lại, chỉ khẽ liếc về hai người Vương Hoành phía sau một chút như thể đánh giá, sau đó lại quay đầu hướng về Tư Đồ Ngôn hai người phía trước, khí thế càng thêm một bước dâng cao.
Điều này khiến cho Đinh Sĩ mơ hồ cảm thấy không ổn.
Khoan đã.
Nếu Ngô Soái đã thắng, vậy Lưu Dĩ đâu, quân đồng minh của bọn hắn đâu?
Trong lúc nhất thời, ba bên ở đây đều lâm vào trong trầm mặc, địch ta không rõ.
Mặc dù Ngô Soái không đáp, cũng không thấy có hành động gì cả, thế nhưng lời của Đinh Sĩ cũng đủ doạ cho Lộ Tư tái mét mặt mày, trong khi Vương Hoành phía trước khoé miệng càng thêm rỉ máu.
Thất bại rồi sao...
Thế nhưng cũng bởi ý nghĩ này hiện lên, khí tức vừa mới suy sụp của hắn lại một lần nữa được nạp đầy trở lại.
Hắn còn bà xã phải bảo vệ, càng còn rất nhiều người cần phải bảo vệ.
Hắn không thể chết như vậy được.
Hắn vẫn còn át chủ bài.
Hai tên kia là hồ ngôn loạn ngữ, cố tình khích tướng mà thôi.
Nhưng mà, không để cho Vương Hoành kịp phản ứng gì cả, bụng dưới của hắn bất chợt xuất hiện cảm giác đau nhói.
"Rắc..."
Một cái thanh âm vỡ tan rất nhỏ đột nhiên vang lên, giống như phát ra từ bên trong thân thể, thế nhưng cảm giác khủng hoảng mà nó mang lại lại vượt xa sự đau đớn, vượt xa tất cả uy hiếp từ đầu cuộc chiến tới giờ.
Vương Hoành hai mắt xuất hiện kinh hãi tới không thể tin nổi. Át chủ bài dưới đáy hòm của hắn, tại sao đột nhiên không dùng được rồi?
Chẳng những vậy, tất cả kỹ năng tứ giai của hắn đột nhiên mất đi kết nối, tại sao không thể vận dụng nữa rồi?!
Chưa dừng lại ở đó, tất cả kỹ năng tam giai đã tiếp bước tứ giai mà mất hoàn toàn kết nối không thể cảm nhận, không thể vận dụng, sau đó là kỹ năng nhị giai, nhất giai cũng nối đuôi mất kết nối theo.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, toàn bộ năng lực của hắn đã bị phong ấn, toàn bộ cảm giác mạnh mẽ đã bị triệt tiêu, hắn không thể cảm nhận bất kỳ điều gì "phi phàm" nữa.
Phía xa xa, Hàn Phong nhìn thân thể Vương Hoành yếu ớt đổ gục xuống đất mà không khỏi âm thầm gật đầu.
Bình thuỷ tinh mà lúc trước hắn ra lệnh cho Lộ Tư cài vào dạ dày Vương Hoành, đó chính là một lượng rượu nho biến dị trộn với băng vĩnh cửu.
Vừa rồi hắn đã kích nổ một mảnh băng nhỏ, đem bình thuỷ tinh chấn vỡ, giải phóng tất cả rượu nho đen chứa bên trong, từ đó tạo thành hiệu quả phong ấn tất cả năng lực của đối phương.
Rượu nho biến dị là "đặc sản" từ thiên tài địa bảo của Tam Giang, có tác dụng thu hút thây ma, đồng thời phong ấn năng lực của phi phàm giả nuốt phải. Vương Hoành đang ở trạng thái cực yếu, tâm thần thì rối loạn mất tập trung, đây chính là lúc mà hắn ta không thể áp chế hay phản ứng nổi.
Cũng là thời cơ tốt nhất để Hàn Phong thu hái thành quả lớn nhất.
Lúc này hắn nhanh chóng dùng Thanh Phong Đao trảm nhẹ một cái vào ngón tay, một dòng máu đỏ tươi cứ như vậy phun chảy ra ngoài. Hắn không chút do dự hoá băng số máu này, sau đó sử dụng Băng Ảnh đổi chỗ nó với một trong số các mảnh băng còn sót lại trong thân thể Vương Hoành.
Thân thể người kia đã nhiễm máu của hắn.
Hàn Phong giơ tay chỉ về phía trước rồi thản nhiên mặc niệm.
"Tứ Giai - Vỏ Bọc Ký Sinh!"
Kỹ năng tứ giai đắt thứ ba hệ thống thương thành này vừa ra, thân thể Hàn Phong đã hoá thành một đống dịch nhầy đen nhẻm. Dưới sự che giấu của tứ giai Ẩn Nặc Thuật, hắn không chút tiếng động đã "chảy" về phía trung tâm phế tích, "chảy" vào mồm Vương Hoành, hoàn thành công tác ký sinh bước đầu.
5 giây sau, trong khi những người tại đây còn chưa kịp định hình lại vấn đề, Vương Hoành bất chợt đổ gục xuống đất nôn mửa liên tục, giống như đang phải trải qua đau đớn khó có thể tưởng tượng.
Chẳng qua sự tình quỷ dị này chỉ thoáng xuất hiện liền biến mất, Vương Hoành khuôn mặt vặn vẹo chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngô Soái mà lắp bắp nói:
- Ngô... Ngô phó đoàn trưởng...