Chương 527: Vương Hoành vs Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ (2)

Vương Hoành thi triển một tầng Quang Giáp tứ giai dày đặc lên Lộ Tư xong, hắn ánh mắt lập tức chuyển qua phương hướng Tư Đồ Ngôn đang đứng xa xa.

Kẻ này là một Xạ Thủ, mạnh về xạ kích tầm xa, khả năng cận chiến cực yếu, di động tự thân hẳn là cũng không khá hơn bao nhiêu, đối phó sẽ dễ hơn Đinh Sĩ nhiều.

Hơn nữa, họ Tư Đồ là thủ lĩnh tinh thần của phản quân, gã còn chiến đấu, phản quân còn ý chí, gã mà ngã xuống, phản quân cũng đi theo tiêu tan, vậy thì chỉ cần có thể bắt được gã ta là mọi chuyện xem như xong.

Chiến thuật đã quyết, lúc này hắn chợt giơ tay hướng về phía Tư Đồ Ngôn rồi lạnh lùng mặc niệm:

"Kỹ năng chức nghiệp Vệ Sĩ hệ khống chế - Nhằm Vào Ta!"

Là một Vệ Sĩ, nhiệm vụ bảo vệ "thân chủ" chính là mục tiêu tối thượng nhất. Kỹ năng chức nghiệp này có thể cưỡng ép mục tiêu nhất định buộc phải nhằm sát khí vào bản thân mình, từ đó khiến "thân chủ" được an toàn.

Loại tác dụng quái đản nhìn như kiểu "hại mình, lợi người" này, thực chất là một kỹ năng vô cùng lợi hại.

Chỉ thấy Tư Đồ Ngôn bên kia vừa mới trúng phải đòn này liền lập tức mở to hai mắt, sau đó hắn không thể khống chế nổi hành động mà chĩa hai khẩu súng về phía Vương Hoành, mười mấy viên đạn cường hoá đỏ rực phun ra khỏi nòng súng mà bay về phương xa, cùng với đó, hàng loạt công kích như đao khí, đao gió, lôi cầu, mạt sắt, đòn trọng lực... Đủ thể loại trong Thể Năng Lượng của hắn cũng liên tiếp tuôn trào như mây mù.

Thậm chí là tới cả thân thể hắn ta cũng bị cưỡng ép di động mà bắt đầu nhấc chân chạy tới trung tâm phế tích, toàn bộ hành động đều bị buộc phải thực hiện một mục tiêu duy nhất: tấn công Vương Hoành bằng mọi giá.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, 90% chỉ số thể lực trí lực của Tư Đồ Ngôn đã bị buộc phải xả ra ngoài.

Nếu như hiện tại là một cuộc chiến solo 1-1, với tình trạng tiềm năng còn lại của hai bên, với số kỹ năng đã bị sử dụng một cách bừa bãi mà không được cân nhắc tính toán, vậy cùng đoán xem bên nào là bên được lợi.

Chính vì loại kỹ năng khống chế kỳ quái này mà Vương Hoành đã lập được vô số chiến công. Hắn chỉ việc gài mìn bộ binh xuống một khu vực, sau đó buộc thây ma mạnh mẽ phải chạy về phía mình, chạy qua đám mìn khổng lồ được gài trước, hoặc chạy vào trận địa nhân loại phục kích có chuẩn bị trước, đến lúc đó thì quái vật có trâu bò cách mấy cũng phải chết.

Lúc này hắn tiếp tục giơ bàn tay phải lên nhấn một cái xuống rồi trầm trọng mặc niệm:

"Kỹ năng tứ giai - Búp Bê Thế Mạng!"

Kỹ năng này vừa ra, sau lưng Vương Hoành chợt quỷ dị mọc ra một cục thịt thừa, hình dạng như một con búp bê vải rách.

Búp bê lúc nhúc chuyển động rồi nhanh chóng phình to trướng lớn, mặt mũi chân tay đủ cả, gần như tức thời đã biến thành một bản sao y hệt với hắn.

Bản sao vừa xuất hiện liền mạnh mẽ hút lấy vô số đòn công kích đánh tới, đầu cổ ngực bụng của nó thủng lỗ chỗ vì đạn, chân tay mặt mũi dính chi chít năng lượng lạc loài, lửa cháy nước đọng, sấm sét ì ùng, chỉ chớp mắt đã đem nó đánh tới nổ tung.

Nhưng cũng chỉ cần có vậy là đủ, toàn bộ công kích "Nhằm Vào Ta" do Tư Đồ Ngôn bị ép buộc phóng xuất đã bị một con búp bê này triệt tiêu không còn.

Vương Hoành chiến đấu như thể ăn cơm uống nước, trình độ vận dụng năng lực phi phàm phải nói là vô cùng đỉnh cao. Cũng không để cho hai đối thủ phản ứng, hắn tiếp tục giáng xuống công kích về phía Tư Đồ Ngôn.

"Kỹ năng chức nghiệp Vệ Sĩ hệ công kích - Khủng Bố Tinh Thần!"

Tư Đồ Ngôn bên kia vừa đeo lên một chiếc nhẫn phòng ngự, còn chưa kịp đeo chiếc thứ hai, quang mang chặn đòn đã hiện ra rồi vỡ nát, dư ba đổ ập xuống hắn ta, trực tiếp khiến cho hắn ta trúng chiêu, thất khiếu phun máu.

Một cảm giác sợ hãi tới tận xương tuỷ lúc này điên cuồng dâng lên, khiến cho Tư Đồ Ngôn cảm giác Vương Hoành là không thể chống lại, chỉ muốn chạy trốn thật xa.

Vừa bị cưỡng ép hút lại gần, vừa bị doạ dẫm đuổi đi xa, Thể Tâm Trí của Tư Đồ Ngôn chính xác đã bị ép tới phình to trướng lớn, bị đẩy vào trong bão giông cuồng loạn, không biết làm sao cho phải.

Nếu là người thường, lúc này có khả năng sẽ đực mặt ra như chó phải bả.

Nhưng mà một chiếc nhẫn kịp thời cản lại một phần uy năng đã đủ rồi.

Tư Đồ Ngôn mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi, dùng cơn đau để tạm xua đi rối loạn, sau đó hắn ta lập tức dẫm chân xuống đất rồi tức giận hô lên:

- Phá!

Ủng Đột Phá level 4. Kỹ năng gia trì: Đột Phá Giới Hạn. Xoá bỏ tất cả hiệu ứng bất lợi đang gia trì lên thân thể, đồng thời đưa người sử dụng di chuyển một quãng đường dài tối đa bằng 1/10 quãng đường đã di chuyển trong 24h trước đó.

Kỹ năng gia trì của trang bị level 4 này vừa ra, toàn bộ cảm giác bị trói buộc cùng choáng váng không khoẻ do tụt hạ tiềm năng của Tư Đồ Ngôn đã biến mất, mà thân thể hắn cũng theo đó biến mất luôn.

Khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng bên cạnh Đinh Sĩ.

- Ra tay!

Đinh Sĩ nghe được mệnh lệnh này thì không chút do dự kích khởi bộc phá lực, đem điểm tiềm năng x2 gia trì, sau đó giơ tay đánh một đạo kỹ năng lên người Tư Đồ Ngôn.

"Kỹ năng tam giai - Huyết Nhục Tương Liên!"

Kỹ năng tam giai này cho phép Tư Đồ Ngôn có thể sử dụng toàn bộ năng lực từ Tam Giai trở xuống của Đinh Sĩ, mà Đinh Sĩ cũng có thể sử dụng được theo chiều ngược lại, tất nhiên bao gồm cả chỉ số cơ bản như thể lực, trí lực của đôi bên.

Phải tin tưởng vào nhau lắm, hai bên mới có thể đồng ý trao đổi thông tin và năng lực thông qua kỹ năng này.

Đây là một kỹ năng vô cùng mạnh mẽ, bởi sau khi Đinh Sĩ dùng xong, chỉ số tiềm năng gốc của Tư Đồ Ngôn đã được tăng lên một mảng lớn, hắn ta chẳng khác nào được học thêm mấy bản kỹ năng tăng cường thuộc tính, còn hút cả sự bộc phá của đồng bạn sau lưng.

Lúc này Tư Đồ Ngôn mạnh mẽ hút sạch 90% tiềm năng của Đinh Sĩ, đem bình tiềm năng của bản thân đổ đầy. Hắn không khỏi cười gằn một cái, tâm thần kích khởi bộc phá lực của bản thân, cũng kích hoạt luôn một kỹ năng đã sớm muốn dùng từ lâu.

"Kỹ năng chức nghiệp Xạ Thủ hệ tồn trữ: Bạo Kích Thương!"

Bạo Kích Thương vừa ra, 4 khẩu súng đeo bên hông hắn vậy mà trống rỗng bay lên, kết hợp với 2 khẩu đang nằm trên tay, sáu khẩu súng răng rắc vặn vẹo, hoà trộn kết hợp, cuối cùng tạo thành một khẩu súng cự đại duy nhất.

Nòng súng to như cổ chân, viên đạn thì to như cổ tay, bề ngoài ánh lên sắc màu đỏ rực tràn đầy sát khí, tại phía ngoài nòng súng nhô ra mũi đạn sắc bén hung tàn, toàn bộ chực chỉ Vương Hoành.

Kỹ năng này cho phép kết hợp toàn bộ súng ống đạn dược đang sở hữu thành một phát đạn duy nhất có sức công phá khủng bố. Một khí nổ tung, vậy đón chờ chính là sự huỷ diệt. Bán kính 300 mét quanh đây bị san thành phế tích cũng chính là do bị một viên đạn Bạo Kích Thương bắn trúng.

Bất quá, ở trong trạng thái Bạo Kích Thương, Tư Đồ Ngôn sẽ không thể vận dụng Bách Phát Bách Trúng nữa, tất cả khả năng sẽ phải tự dựa vào bản thân mình đi ngắm nghía.

Đây là tác dụng phụ khi vận dụng một cách toàn lực kỹ năng tứ giai Thao Túng Vũ Khí, là do hắn ta chưa làm chủ và khống chế được năng lực mạnh mẽ của Đạn Bạo Kích đang mang trên mình, không thể khiến nó "tất trúng" như những loại đạn tầm thường nữa.

Hắn có khả năng sẽ bắn hụt, mà mục tiêu cũng có khả năng chạy thoát.

Nếu bắn không trúng, tất cả đều coi như đổ sông đổ bể.

Bất quá, có Đinh Sĩ ở đây, vấn đề này đã không còn là khúc mắc nữa rồi.

Khiếm khuyết của một người không giải quyết được thì người khác "lợi hại hơn" sẽ có khả năng giải quyết.

Bạo Kích Thương vừa ra, Đinh Sĩ tiếp tục giáng xuống một kỹ năng lên người đồng bạn:

"Kỹ năng tam giai - Tập Trung Toàn Lực!"

Kỹ năng này có thể ngăn chặn tất cả quẫy nhiễu bên ngoài, đồng thời hướng tâm thần tập trung toàn lực vào hành động tự thân.

Đây là một kỹ năng buff phụ trợ cho phép người ta đạt tới đỉnh phong của "khống chế lực". Sử dụng kỹ năng này, tất cả kỹ năng phía sau sẽ đạt tới đỉnh phong vận hành, uy năng sẽ vượt thoát cả người sử dụng có thể tưởng tượng được.

Vừa rồi trong phòng họp, đối diện "sát thủ" Mã Tài, Đinh Sĩ chính là dùng Tập Trung Toàn Lực để gia tăng khống chế lực, thành công gom hết uy năng lựu đạn phát nổ vào trung tâm Cương Khí, ngăn nó gây hại ra bên ngoài.

Được "buff khống chế lực" từ đồng bạn, Bạo Kích Thương vốn tràn đầy sự bất ổn của Tư Đồ Ngôn lại một lần nữa đạt được năng lực "Bách Phát Bách Trúng".

Hắn đã sẵn sàng tiêu diệt bất kỳ mục tiêu nào xuất hiện trong tầm mắt.

Hàn Phong trốn ở phía xa xa nhìn cảnh tượng này mà muốn lòi cả con mắt ra ngoài.

Hai tên hồ bằng cẩu hữu này, vậy mà có thể hợp súng lại làm một để bắn.

Hắn lúc này không khỏi kỳ quái nghĩ thầm:

"Cũng không biết khi ở trên giường thì hai thằng này có "hợp súng" lại được không. Nếu là có thể, vậy thì Lộ Tư có dâm đãng đến mấy cũng sẽ bị bắn cho lòi ruột."

Không hề biết bên cạnh còn có người đang rình mò xem xiếc, Tư Đồ Ngôn hoàn thành xong chuẩn bị thì há miệng cười lên đầy điên cuồng, ngón tay hắn không chút do dự đặt lên cò súng rồi bóp mạnh.

Pằnggggg...

Âm thanh chát chúa như pháo phản lực ầm ầm vang vọng, đem không gian bốn phía chấn tới khói bụi mịt mù. Viên đạn to bằng cổ tay, dài tới 18cm, toàn thân đỏ rực như lửa cháy lúc này phun ra khỏi nòng súng rồi phóng về phương xa.

Đây chính là một đòn tất trúng, cũng là một đòn tất sát.

Vương Hoành đã ước một lần, hắn ta tuyệt đối không thể ước tiếp trước khi hoàn thành giao hẹn đầu tiên nữa.

Để xem thằng kia làm sao mà tránh!

Vương Hoành phương xa 500 mét, dựa vào Truy Vết nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi dâng lên tuyệt vọng.

Viên đạn bạo kích, vậy mà chỉ còn cách hắn có vài mét.

Dự cảm nguy hiểm nói cho hắn biết, hắn sẽ chết, chắc chắn chết, có làm gì, có chạy tới đâu cũng chết.

"Ôi... Thật sự là mệt mỏi..."

"Thôi... Xem như kết thúc rồi..."

"Nghỉ ngơi thôi..."

"Không... Mình không thể chết được..."

"Mình phải cố gắng lên..."

"Vợ mình còn cần mình tới bảo vệ... Nếu là mình chết, vậy vợ mình phải làm sao..."

"Lộ Tư... Bà xã..."

Vương Hoành trong mắt sáng lên một khoả quang đoàn rực rỡ, Nhẫn Sung Sức level 4 trên tay hắn phát ra một luồng lực lượng tinh thuần như biển cả, đem hắn toàn thân bao phủ, cũng đem bình tiềm năng đổ đầy tới 200% sức lực.

Lúc này hắn đưa tay ra phía trước khẽ vẫy, một viên tinh thạch màu tím lóng lánh đã trống rỗng xuất hiện.

- Tôi...

Chữ tôi này vừa ra, không gian nhẹ nhàng chấn động một cái, cả thế giới cũng như thể mờ đi một chút, toàn bộ quang năng cấp tốc tụ tập về hướng bên kia.

Hàn Phong trốn ở bên cạnh chợt mở to hai mắt.

Hắn nhìn rõ ràng, Tinh Thạch Nguyện Ước kia, vậy mà đã nứt ra một cái khe hở.

Mà mái tóc của Vương Hoành cũng đã bạc đi một phần.

- Tôi ước rằng, bản thân, sẽ chịu đựng, toàn bộ uy năng... Và sống sót, sau, một giây, tiếp theo...

Từng câu từng chữ ngập ngừng của Vương Hoành phát ra, âm thanh vang vọng bốn phía xung quanh như cuồng phong loạn vũ, đem viên đạn Bạo Kích Thương như thể mơ hồ muốn cố định tại chỗ.

Lời dứt, Tinh Thạch Nguyên Ước răng rắc nứt nẻ rồi vỡ tan thành một màn ánh sáng.

Ánh sáng tím thẫm như ước nguyện của nhân loại, ước nguyện về một việc xa xôi nơi chân trời, về một việc không tưởng, về một việc phi phàm phi lý, ước nguyện của một kẻ yếu thế muốn khát vọng vượt qua nghịch cảnh, muốn đem ước vọng kéo tới gần ngay trước mặt.

Ước nguyện hoàn tất.

Màn sáng tím thẫm đem "Vương Hoành" bao phủ, nuốt chửng Bạo Kích Thương, nửa điểm uy năng cũng không hề lộ lọt ra ngoài.

Không gian mờ tối đã sáng rõ trở lại, trời quang mây tạnh, tất thảy chấm dứt, không có bất kỳ ai phải chịu đựng tổn thương.

Vương Hoành đầu tóc bạc phơ, da dẻ nhăn nhúm, tay yếu chân run, đến đứng thẳng cũng không thể đứng được, thế nhưng ánh mắt mờ mịt vô định của hắn vẫn như cũ nhìn về một phương hướng.

Vợ hắn vẫn trẻ trung xinh đẹp như cũ, vẫn an toàn như cũ.

Còn hắn đã ngoài 80 tuổi.

Vậy là được.

Phi phàm... Phi phàm...