Đoàn xe dẫn đầu bởi Hàn Phong băng băng chạy về phía tây. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đặt chân lên địa phận thị trấn Thương Đình thuộc huyện Đại Xuyên tỉnh Nam Ô.
Trấn Thương Đình là cứ điểm cũ của đám tàn binh Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ. Bọn họ bại trận trước thi đàn khoảng hơn 5 vạn, cả đám giữa trận phản chiến, hạ sát một phi phàm giả đứng đầu hòng cướp lấy tinh thạch an toàn, sau đó ôm hết của cải bỏ chạy thẳng một mạch về phía thị trấn Đông Thành.
Hiện tại nơi này đã trở thành một đống hoang tàn đổ nát, cỏ cây cùng dây leo tràn lan khắp nơi, đã không còn thích hợp cho người sống nữa.
Đại đội dự bị của Trương Phàm và tiểu đội hậu cần của Từ Thôi đang thực hiện nhiệm vụ đào bới vật tư, quét dọn chiến trường, đốt sạch tàn dư máu thịt, sẵn sàng khôi phục lại hoàn cảnh sinh tồn thích hợp.
Sau khi dừng lại tại trấn Thương Đình khoảng 15 phút để lắng nghe báo cáo và bàn giao công việc, đoàn xe lại tiếp tục chạy về phía bắc.
Ngày hôm qua, Hàn Phong và Ngô Soái đã cùng nhau khảo sát rõ ràng tình hình tại mạn phía nam huyện Đại Xuyên này rồi.
Hầu hết làng mạc và thôn xã quanh đây đã bị thây ma tàn phá, nhân loại gần như chết sạch không còn một mống, các trục đường giao thương tắc nghẽn khó mà đi lại. Ngoài tuyến đường liên huyện lớn nhất mà đám người Tư Đồ Ngôn khi bỏ chạy đã để lại, các tuyến đường khác hầu như rất khó thông quan.
Đặc biệt là con đường độc đạo SC982 nối xã Lệ Thuỷ với trung tâm huyện Đại Xuyên dài hơn 28 cây số là không thể đi nổi, bởi vì tuyến đường này vốn đã quanh co khúc khuỷu lại còn có nhiều thây ma hoang dã cản lộ, phía trước ẩn tàng nguy hiểm không rõ. Chính vì vậy nên Ngô Soái mới quyết định giả dạng làm người của xã Lệ Thuỷ chạy loạn hòng trà trộn vào nội bộ căn cứ trấn Đông Thành, chỉ có thân phận này mới có thể đảm bảo không ai nhận ra được vấn đề.
Nếu Tư Đồ Ngôn dám cử người đi xác thực tin tức, vậy thì ít nhất cũng phải mất hai hoặc ba ngày, chừng đó thời gian là đủ để các thành viên Dao Găm sắp xếp kế hoạch vây công chặn đường rồi.
Lại di chuyển cẩn thận khoảng 20 cây số đường núi, trải qua 17 thôn xã nhỏ hơn chen chúc ở giữa, đội nhóm của Hàn Phong một lần nữa bí mật tiếp cận gần khu vực quanh thị trấn Đông Thành, cuối cùng dừng lại tại ngoại biên bên ngoài hơn 3 cây số.
Sau khi xác nhận liên lạc qua bộ đàm radio, một nữ đội viên Dao Găm tên Tần Nhu từ trên triền núi gần đây cẩn thận chạy xuống. Theo sau nàng ta còn có hai nam đồng đội nữa, đây chính là ba người đã cùng nhau canh gác cứ điểm trong rừng.
Bọn họ có nhiệm vụ theo dõi nhất cử nhất động của đám người tại căn cứ bên dưới.
Nhìn bọn họ có vẻ tương đối kiệt sức. Ân, hai nam một nữ, trai tài gái sắc, đêm khuya thanh vắng buồn chán lạnh lẽo, hẳn là bọn họ đã cùng nhau trải qua một đêm dài vất vả cùng mệt mỏi.
Khụ, ý là, bên ngoài hoang dã có rất nhiều tác nhân nguy hiểm, động vật biến dị, muỗi rắn rết ếch, còn có những loại thú vật vặn vẹo không biết tên, khắp nơi là cây cối dị biến... Ngồi một chỗ ăn gió ăn sương đã không dễ dàng, còn phải để ý từng chút động tĩnh từ căn cứ xa xa, chắc chắn là sẽ không khoẻ rồi.
Đây là một nhiệm vụ vừa vất vả vừa nguy hiểm.
Sau khi gặp được Hàn Phong, ba người này trình lên một cuốn sổ ghi chép cùng với một bộ đàm radio rồi nghiêm túc báo cáo:
- Báo cáo thủ lĩnh, thông tin chi tiết về tình hình nội bộ của căn cứ thị trấn Đông Thành đều ở đây.
Hàn Phong cầm lấy ghi chép rồi gật đầu phất tay nói:
- Mọi người làm tốt lắm, chiến công lần này sẽ được tính toán cẩn thận cho các vị, hiện tại thay ca đi.
- Rõ!
Chờ cho vài đội viên Dao Găm rút đi, Hàn Phong bây giờ mới là cầm lên sổ tay ghi chép cẩn thận xem xét.
Đây là báo cáo về tình hình vòng ngoài do 3 trinh sát ghi chép, đồng thời còn có báo cáo vòng trong do Ngô Soái và 10 đội viên nằm vùng tích cực thu thập.
Đối với năng lực ẩn nấp, đột nhập, trinh sát cùng do thám của Ngô Soái, Hàn Phong vẫn là tương đối tin tưởng.
Theo như tìm hiểu của Ngô Soái, Vương Hoành người kia là một cảnh sát chính trực, thậm chí là có phần "thánh mẫu". Hắn ta quản lý dân cư đúng chuẩn khuôn khổ, pháp luật rõ ràng nghiêm minh, tài nguyên bao cấp toàn bộ, vì vậy nên không khí tổng thể của trấn Đông Thành tương đối tường hoà bình lặng, ít tệ nạn, ít chướng khí.
Phong cách hành sự của người này đề cao dân chủ, nhân quyền, những người không muốn tham gia chiến đấu, hắn ta tuyệt đối không ép buộc. Chẳng những thế, hắn ta còn luôn cung ứng đủ vật tư hậu cần cho dân cư, không uy hiếp bọn họ bằng cách siết miệng ăn, cũng không ép buộc dân thường phải đứng ra chịu đựng Hồn Áp nếu không tình nguyện.
Đúng với tôn chỉ "vì nước quên thân, vì dân phục vụ". "Cảnh sát phải có trách nhiệm bảo vệ người dân".
Căn cứ trấn Đông Thành hiện thời có khoảng trên dưới 870 người, trong đó có khoảng hơn 500 người là người bản địa, hơn 300 người là dân cư từ trấn Thương Đình do Tư Đồ Ngôn chạy loạn mà dẫn tới.
Quân số tại nơi này chia làm hai phe. Phe thứ nhất lấy Vương Hoành làm thủ lĩnh đứng đầu, một vị cảnh sát khác tên Trần Cung làm phó thủ lĩnh, tổng binh lực khoảng 210 người. Phe thứ hai là do Tư Đồ Ngôn dẫn tới vào 4 ngày trước, quân số khoảng 90 người.
300/870, tỉ lệ quân/dân không tệ, nhưng đây vẫn chưa phải thời điểm cực thịnh của nơi này.
Căn cứ thị trấn Đông Thành vừa trải qua 2 cuộc tấn công liên tiếp của hai thi đàn cỡ trung và cỡ lớn, chính hai cuộc chiến này đã bào mỏng một nửa binh lực thời kỳ toàn thịnh.
Đầu tiên là một thi đàn hơn 8 vạn từ thị xã Hà Lạc phía tây đánh tới, bị binh lực của Vương Hoành thành công tiêu diệt vào 5 ngày trước. Bọn họ chưa kịp nghỉ ngơi tiêu hoá chiến quả, Tư Đồ Ngôn lại dẫn tới một thi đàn khoảng hơn 3 vạn đầu vào 4 ngày trước thế chỗ tấn công.
Chiến tranh dồn dập không ngừng nghỉ.
Hai quân tuy rằng tiến hành liên thủ kháng địch, thế nhưng bởi vì chướng ngại không thống nhất được chiến thuật, bọn họ phải cực kỳ vất vả mới có thể cùng nhau tiêu diệt toàn bộ thây ma vào đúng 2 ngày trước.
Thành công đẩy lui được hai thi đàn này cũng không đem đến cho trấn Đông Thành lợi ích quá lớn.
Hai cuộc chiến liên tiếp khiến cho tổng cộng hơn 250 quân binh chủ lực chết trận, 70% tích luỹ đạn dược tiêu hao không còn, trong khi đó sĩ khí thì suy giảm nghiêm trọng, đồng thời Vương Hoành bị thương cực nặng, điều dưỡng đã qua 2 ngày mà vẫn chưa thể khôi phục được.
Tài nguyên hệ thống nhận về cũng không bù đắp nổi tổn thất đã mất đi.
Nguyên nhân của sự thiệt hại nặng nề này không khó nhận ra, tất cả đều xuất phát từ cái phong cách thượng tôn nhân quyền và có phần "thánh mẫu" của Vương Hoành, chính vị cảnh sát này đã báo hại quân đội trấn Đông Thành, cũng báo hại luôn cả liên quân Vương - Tư Đồ.
Việc không lợi dụng dân chúng để chia sẻ sát thương Hồn Áp đã khiến cho binh lực dưới trướng Vương Hoành phải trả giá đắt. Trong quá trình giao tranh, hầu như đều là binh lực chủ lực oằn mình chống đỡ sát thương tâm linh từ đầu tới cuối, có thiệt cũng là tự mình thiệt, không ai biết, không ai chia sẻ, hoàn cảnh vô cùng gian nan vất vả.
Đây là một sai lầm chiến lược cực lớn của hắn ta, khi mà điểm trí lực và thể lực của bộ đội lại phải lãng phí trên việc phòng thủ vẩn vơ, trong khi lại bỏ qua tác dụng đỡ đòn của hàng trăm người khác.
Tự phế một phần lực lượng chiến đấu, phung phí tài nguyên hữu dụng, vậy thì sao mà bền vững được.
Ở trận chiến với thi đàn tại xã Hà Lạc còn đỡ. Vương Hoành áp dụng chiến thuật vừa đánh vừa lui, lợi dụng yếu địa hiểm trở và sự rộng lớn xa cách giữa các thành trấn để bào mỏng từ từ thi đàn từng chút một. Đây xem như là chiến thuật đúng đắn, bởi người chết trong quá trình này coi như không nhiều.
Thế nhưng chính vì áp dụng lối đánh đánh du kích nên thời gian của trận chiến này kéo rất dài, binh lính tham gia đã cảm thấy vô cùng mỏi mệt, lại không có cảm giác hưng phấn nhiệt huyết của "đại thắng". Vậy nên khi Tư Đồ Ngôn dẫn theo một thi đàn thứ hai từ trấn Thương Đình thế chỗ tiếp nối, sự việc đã không còn được an ổn nữa.
Khi thi đàn này đánh tới cửa trấn, thành phần còn lại toàn là tinh anh trong tinh anh. Một trận chiến giáp lá cà ở cự ly gần đã khiến cho cách đánh du kích trước đó của Vương Hoành bị phế bỏ.
Phía sau là thế chân tường, không kịp lui thêm nữa, chỉ có thể mạnh mẽ đánh thắng.
Binh lực hai phe hợp nhất lại vô hình dẫm chân nhau, xung đột quyền chỉ huy, xung đột mệnh lệnh, xung đột phong cách chiến đấu, xung đột sĩ khí, tác chiến tổng hợp từ đó đã trở nên loạn thành một bầy.
Chỉ tính riêng trận đại chiến cách đây ba ngày, hơn 150 người đã bỏ mạng, trong đó có 90 người Đông Thành và hơn 50 người Thương Đình, lại còn toàn là phi phàm giả tinh nhuệ chuyên chiến đấu tại tuyến đầu.
Thắng mà như thua.
Đây là một đòn giáng nặng nề vào nhuệ khí của toàn quân, cũng là nguyên nhân chính dẫn tới mâu thuẫn không thể hàn gắn giữa Vương Hoành và Tư Đồ Ngôn. Người sau ý đồ mưu sát người trước, cũng là vì ghét cái bản tính "thánh mẫu" này của đối phương mà ra.
Tư Đồ Ngôn tin bản thân sẽ làm tốt hơn Vương Hoành, hắn tin nếu bản thân trở thành thủ lĩnh, vậy thì kết quả của đại chiến sẽ khác.
Thật ra lỗi lầm không hẳn thuộc về hết Vương Hoành.
Theo điều tra của Ngô Soái, người này không có Tinh Thạch An Toàn.
Làm thủ lĩnh của một thế lực, hắn ta vậy mà lại nắm giữ Tinh Thạch Nguyện Ước, thứ không giúp ích gì cho phương diện bảo hộ thế lực. Trong lúc nguy cấp, Vương Hoành không có cái gì để ném ra mà đồng quy vu tận với thi đàn, cuối cùng binh lính dưới trướng mới phải chết nhiều như vậy.
Mà nguyên nhân vị cảnh sát này bị thương dai dẳng hẳn cũng là do Tinh Thạch Nguyện Ước gây ra.
Sự hiểu biết của Hàn Phong về Tinh Thạch Nguyện Ước không nhiều, tất cả thông tin về nó chỉ thông qua trao đổi ngắn ngủi với Cổ Nguyên lúc trước, và tình báo mới nhận được do Ngô Soái dò xét ra đêm qua. Bất quá chừng đó là đủ để hắn đoán được rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.
Tinh Thạch Nguyện Ước, đáp ứng mong muốn người sở hữu, nhưng chủ sở hữu cũng phải thực hiện ngược lại một "nguyện ước" cho nó để đánh đổi. Cái này xem như mua hàng trả góp, mua chịu, vay nợ, tín dụng, thuê bao trả sau.
Vương Hoành trong hai trận chiến đã ước nhiều quá, nợ nhiều quá, cuối cùng khi gặp phải thương tật thì không có khả năng tự tay hoàn thành việc trả nợ nữa, dẫn tới "vỡ nợ", mất khả năng hồi đáp những điều đã ước, từ đây gặp phải thương tổn không dễ phục hồi.
Nhưng tại sao Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ lại vội vàng muốn ám sát Vương Hoành làm gì?
Bởi vì áp lực thây ma tại huyện Đại Xuyên này vẫn còn.
Ngày hôm qua, nhóm trinh sát của ba người Tần Nhu phát hiện đoàn xe rất lớn viễn chinh trở về từ phía tây bắc, kết hợp với thông tin điều tra từ Ngô Soái, có thể thấy được trấn Đông Thành này đang bị uy hiếp bởi một thi đàn hơn 12 vạn.
Một thi đàn khổng lồ tới từ trung tâm huyện Đại Xuyên, cách nơi này 19 cây số, chúng nó đang di chuyển về bên này với một tốc độ tương đối ổn định, có lẽ chỉ ba hoặc bốn ngày nữa là sẽ đánh đến.
Vấn đề hiện tại chính là, nhân loại làm sao chống đỡ?
Trải qua 2 cuộc chiến liên tục, binh lực chủ lực đã chết quá nhiều rồi. Người chết rồi thì cũng thôi đi, nhắc tới thêm phiền, nhưng người sống còn lại cũng đang ở trong trạng thái ỡm ờ bì bõm, di chứng hậu chiến vô cùng nặng nề, cho đến lúc này vẫn có mười mấy người hôn mê chưa tỉnh, càng nhiều người đang bị vây trong trạng thái phát điên phát rồ do dính phải Hồn Áp kéo dài, ý chí chiến đấu hạ thấp cực điểm.
Điểm đáng chết nhất là, trong khi tinh nhuệ của phe nhân loại không chết cũng bị thương thì cái thi đàn khoảng 12 vạn kia lại đang ở thời kỳ toàn thịnh không chút sứt mẻ.
870 người, lại còn đa số đang được bao bọc bởi một tên thánh mẫu, vậy thì làm sao chống đỡ?
Tư Đồ Ngôn chính là muốn đoạt quyền, dùng tài nguyên hệ thống xây dựng lại cấu trúc quân đội, cấp tốc rèn luyện ra một chi đội ngũ hòng chống cự lại áp lực thi đàn 12 vạn kia.
Không chống được, ít nhất cũng có dư lực trốn lên rừng sống, không phải sống tại cái nơi mà có một tên "thánh mẫu" làm lãnh đạo nữa.
Còn định nướng hết quân một cách vô ích để bảo vệ mấy đứa ăn hại trốn phía sau sao?
Thông tin cuối cùng trong sổ tay là do Ngô Soái truyền ra ngoài, cách thời điểm hiện tại khoảng 30 phút.
Kia chính là Tư Đồ Ngôn trực tiếp tới gặp, hắn ta đề nghị hai bên liên thủ, trước Ngô Soái sẽ giúp hắn ta tiêu diệt Vương Hoành, sau đó hắn ta sẽ giúp ngược lại, hỗ trợ Ngô Soái "tiêu diệt Chu Vấn, báo thù cho đại ca".
Hàn Phong đọc hết báo cáo thì đem sổ tay gập lại, hắn theo đó âm thầm lắc đầu cười tự giễu:
- Làm thủ lĩnh, đúng là không dễ dàng.