Hàn Phong theo chân Âu Dương Tà bước vào trong phòng.
Nơi này đang nhốt 8 người, nam nữ già trẻ đủ cả, tất cả đều đang bị trói chặt vào khung sắt gắn cố định cạnh bức tường bê tông, trên người không có lấy một mảnh vải che thân.
Ai nấy đều vô cùng kiệt sức, vài người thấy ba người từ bên ngoài bước vào, đủ các thể loại biểu cảm lần lượt dâng lên. Tức giận, sợ hãi, căm phẫn, tuyệt vọng, bất lực, chết lặng, cầu khẩn van nài, hận thù điên loạn... Không gì không có.
Âu Dương Tà không để ý đám người này biểu hiện, hắn tiến lên tát bốp một tiếng vào khuôn mặt của một nữ nhân trẻ tuổi rồi chửi ầm lên:
- Tỉnh lại cho tao, ai cho phép mày giả chết?!
Hắn ta nói xong trực tiếp đấm tiếp một đấm vào bụng nữ tử này, đem nàng ta đấm tỉnh từ trong hôn mê. Mặc kệ đối phương ói máu, hắn ta nhanh chóng đi một vòng xung quanh, dùng các loại biện pháp bạo lực nhất mà kéo tỉnh tất cả những người còn lại, để cho bọn họ đều biểu hiện ra "sự sống" của bản thân.
Hàn Phong nhìn cảnh này thì kịch liệt nhíu mày.
Thật sự là đủ tàn nhẫn.
Vô Ngã Tướng, tức coi bản thân là tầm thường như bao người khác, người với người giống nhau, không phân xấu đẹp, không phân nam nữ, không phân già trẻ, không phân thiện ác, không bị ảnh hưởng bởi "sắc", tất cả loài người đều chỉ là một tồn tại lý tính tuyệt đối.
Người đạt được Vô Ngã Tướng sẽ không bị sắc đẹp làm cho xao động. Mặc kệ ngươi xinh xắn đáng yêu hay đẹp đẽ quyến rũ ra sao, tâm ta vẫn phẳng lặng như gương, nhìn ngươi bằng con mắt hết sức công bằng.
Đức Phật Thích Ca Mâu Ni không quan trọng xấu đẹp, người coi tất cả chúng sinh đều là tồn tại bình đẳng, không có thiên vị một chữ "sắc", càng không bởi "sắc" mà dao động bản tâm.
Âu Dương Tà hành động một cách tàn khốc tuyệt tình như vậy với một nữ nhân, mà người kia nếu nếu nhận xét một cách công tâm, nàng ta phải nói là tương đối xinh đẹp, nhưng hắn ta không có lấy nửa điểm nương tay.
Hắn ta đã đạt tới Vô Ngã Tướng rồi.
Nhưng còn hơn thế.
Vô Nhân Tướng, hay "không phải người".
Phật Thích Ca Mâu Ni từng ra tay ngăn cản một con chim ưng ăn thịt người, nhưng bởi vì thương xót chim ưng đói chết, ngài đã tự mình cắt thịt của bản thân để nuôi chim ưng, không muốn bởi vì nó mất đi con mồi mà chết đói. Bởi vì ngài coi sinh mạng của chim ưng là thứ đáng quý, so với sinh mạng của nhân loại đáng quý như nhau.
"Chúng sinh bình đẳng".
Âu Dương Tà cũng coi "mẫu thử" như chó mèo mà đối xử.
Hắn ta không bởi vì sắc đẹp của nữ "mẫu thử" kia mà nương tay, càng không vì những người khác đau khổ mà nương tay, khi tát người còn quyết đoán như vậy, thô bạo như vậy, điều này đã đạt tới Vô Nhân Tướng rồi.
Người và vật giống nhau, con chó, con mèo, con gà, con lợn, tất cả đều là những khối protein di động. Đối xử với con người như đối xử với chó mèo, không một chút động lòng.
Thậm chí, nếu xem xét kỹ vài tờ báo cáo trong tay, Âu Dương Tà còn bước xa hơn bên ngoài phạm trù Vô Nhân Tướng. Hắn ta đã "ngộ" ra cao xa hơn rồi.
Hắn ta không chút do dự thực hiện các thử nghiệm khác nhau, còn muốn được cung cấp gia tăng thêm nữa số lượng "mẫu thử", càng lúc càng nhiều, các thử nghiệm càng lúc càng nhẫn tâm, không cần biết hậu quả, không quan tâm đau đớn của "mẫu thử".
Hắn ta còn không cả coi những người trước mặt là "vật sống" nữa rồi.
Người và động vật giống nhau, và hai thứ trước giống với cây cối, hoa lá, cát sỏi, không khí. Sinh mệnh của người tương tự động vật, và thế giới tự nhiên cũng có sinh mệnh tương tự, không có khác biệt.
Giết người như giết chó, như bẻ cây, như uống nước, như hít thở, không một chút động lòng.
Đây là, Vô Chúng Sinh Tướng.
Vạn vật bình đẳng, không phân cao quý, mạng người như cỏ rác, giết người như xúc đất, không nhíu mày, không có một chút nào dấy lên sự đồng cảm, không cắn rứt lương tâm.
Hàn Phong ánh mắt nheo lại một chút rồi lẳng lặng thở dài. Hắn liên tục tiêu tốn trí lực trên kỹ năng Phá Tâm Linh, đồng thời bàn tay âm thầm nắm chặt tới tím tái, nội tâm điên cuồng ngăn cản bản thân không ra tay giết chết Âu Dương Tà.
Hắn hiểu tất cả những điều đang diễn ra trước mắt, bất quá, hiểu và chấp nhận, chấp nhận và thực hiện, thực hiện và thuần thục, đây là một quá trình rất dài...
Đúng hay sai, phù hợp hay không phù hợp...
Một hành động rõ ràng là sai trái, nhưng lại phù hợp hoàn cảnh, có đem lại lợi ích thực sự, nếu như vẫn thực hiện, đây có thể coi là hành động "mất nhân tính".
Âu Dương Tà có bản năng của sự ác độc. Trước tận thế, hắn ta không thể thực hiện các hành động như hiện tại được, sau tận thế, tất cả quy chuẩn vỡ nát, người kia đã thoải mái hành động một cách vô thức.
Phật Thích Ca Mâu Ni để lại Kinh Kim Cang Bát Nhã ba-la-mật, trong đó bao hàm tứ tướng là tướng ngã, tướng nhân, tướng chúng sinh và tướng thọ giả. Âu Dương Tà vô tình đạt tới đỉnh cao của tam tướng đầu tiên, nhưng hắn ta không phải thần phật, hắn ta đang bước đi trên một đường lối vô cùng khắc nghiệt.
Ma quỷ.
Hắn ta là ma quỷ, còn ghê tởm hơn cả thây ma.
Là phật hay là ma, khác biệt không nằm ở một chữ "ngộ", khác biệt nằm ở một chữ "động".
Hiểu mà hành động một cách từ bi, không gây hoạ loạn, giúp mình giúp người, đó là phật, ngược lại chính là ma. Ma tính không đổi được, bởi vì đó chính là chân nghĩa ma quỷ, là hành động "đúng đắn" theo chính xác bản tâm, làm sao ngoại cảnh có thể cải biến đây.
Vậy, vấn đề ở đây là, người dung túng cho những hành động này, nên được gọi là gì?
Trong phòng có 8 người, 4 người là "người cũ", là nhóm tàn quân Xuân Lê, thuộc hạ trung thành của Đổng Thành, bọn họ sống sót tới nay cũng thật đủ kiên cường. 4 người còn lại mới được tiểu đội Dao Găm bắt tới từ hôm qua, là người muốn tìm kiếm "tự do" từ phương hướng trấn Hạ Sa, bọn họ chạy đi tìm đường tới căn cứ chính phủ thì bị bắt lại.
Một nhóm tội lỗi đầy mình, cực kỳ đáng chết, một nhóm chẳng có tội lỗi gì cả, "tội" duy nhất là muốn tự do mà thôi.
Âu Dương Tà sau khi kêu tỉnh 8 người thì từ bên hông móc ra một bình sứ có vô tận các loại màu sắc thay phiên chuyển động, hắn quay đầu cười tươi với Hàn Phong một cái rồi hồ hởi giới thiệu:
- Thủ lĩnh, Bình Thuốc Biến Dị này có tổng cộng 51 tác dụng khác nhau, mỗi tác dụng đều có diệu dụng vô cùng thú vị, đặc biệt là hai màu "đen tuyệt đối" và "trong suốt", hai màu này đều đem tới hiệu quả cực kỳ khác biệt, tất nhiên trả giá cũng tương đương đắt đỏ, hiện tại chúng ta lần lượt thử hết một lần nữa chứ?
Hàn Phong nhìn 8 người đang bị trói, lại nhìn bình thuốc trên tay Âu Dương Tà, tâm thần không khỏi lâm vào một mảnh do dự nồng đậm, đồng thời da gà cũng lúc nhúc nổi lên.
Tận mắt nhìn thấy, tất nhiên sẽ nhiều dữ kiện hơn, sẽ yên tâm hơn khi sử dụng.
Ma tính...
Sau một phút trầm mặc, hắn nhìn lướt qua Âu Dương Tà rồi bình tĩnh nói:
- Anh tự mình thử trước cho tôi xem nào.
Âu Dương Tà nghe vậy thì không khỏi sững sờ, sau đó hắn ta nhe răng cười đáp lại:
- Được! Được luôn, tôi trước thử màu đỏ tươi nhé? Cái này có tác dụng gấp đôi điểm sức mạnh gốc...
2 phút sau, Hàn Phong bước lên xe jeep rời đi khu nhà xưởng.
Hắn cuối cùng vẫn là chưa tích luỹ đủ ma tính. Ngay cả để cho Âu Dương Tà thử, hắn cũng không "nỡ" tận mắt chứng kiến nữa.
Khuất mắt trông coi, không nhìn thấy thì coi như không biết, Âu Dương Tà trước đây làm gì, hắn xem như không quản nữa. Thôi thì cứ cầm theo bình thuốc này rồi dựa theo ghi chép từ trước của gã ta để hiểu biết về tác dụng chứ biết sao giờ.
Về phần người kia, hắn đã ra lệnh cho gã ta tạm thời tập trung nghiên cứu cho bằng được thuốc giải độc bom sinh hoá và tác dụng phụ của cỏ hưng phấn, nếu không thì không được thực hiện các nghiên cứu khác.
Ma tính của Âu Dương Tà còn muốn lây qua cho hắn, cùng kéo hắn xuống bùn, cùng nhau hoá ma một cách vô thức, thậm chí thiếu chút đã thành công rồi. Thằng này phải quản lý nghiêm, áp chế gã ta lại, bằng không sẽ có ngày cả cái trấn rách nát cách đây 2 cây số sẽ bị bồi táng theo.
"Ôi... Làm thủ lĩnh, không dễ, không dễ chút nào..."
Hàn Phong trở về tổng bộ trấn Hi Vọng đã là 7h sáng.
Công việc thường nhật của cư dân đã được bắt đầu. Hơn một nghìn người dựa theo các loại công tác riêng biệt mà di chuyển tới bốn phương tám hướng, lại một lần nữa đem theo hi vọng cùng nhiệt huyết cá nhân hòng thắp sáng màn đêm u ám, thắp sáng hi vọng cho tương lai mịt mù vô định không rõ.
Hàn Phong cũng là leo lên một chiếc xe jeep cỡ lớn, phía sau là một chiếc BMP-1, 3 chiếc xe jeep khác cùng 12 thành viên Dao Găm, tổ đội này nhanh chóng chạy về phía tây.
Ngày hôm nay, chiếm trấn Đông Thành.