Kha Thành đưa ánh mắt nhìn về phía khu B Vân Minh, sau đó lại nhìn về phía thi đàn ngút ngàn phía xa xa 3 cây số, đó là địa phận huyện Long Dương thuộc tỉnh Nam Ô, đó cũng là khu vực Kha Mã đang mắc kẹt.
Sau khi được thăng chức lên làm đại đội trưởng đại đội 2, nhiệm vụ đầu tiên mà hắn được giao vẫn là tiếp tục trấn thủ tại nơi này, vừa tiến hành giám sát quá trình thâm nhập của thây ma, vừa câu kéo chặn đánh để hạ giảm số lượng của bọn chúng, đồng thời với đó còn là điều tra tình hình thi đàn khổng lồ phía bên kia giao giới.
Kha Thành biết vì sao bản thân lại được Hàn Phong giao cho nhiệm vụ này mà không phải Chu Vấn, Châu Lam hay Sử Thắng, cái này liên quan tới phong cách hành sự.
Hắn là người tương đối trầm tính, rất ít thể hiện nhiệt huyết hay hăng hái, phong cách hành sự lấy ổn trọng làm đầu, thường xuyên đưa ra các quyết định từ tốn thong thả, tiến vững từng bước, không bỏ lọt chi tiết nào cả, trước khi tính thắng thì sẽ tính bại, cực ít khi đề xuất táo bạo hay liều lĩnh. Do đó, tất cả nhiệm vụ mà hắn chấp chưởng trước đây đều được hoàn thành, và hoàn thành ở mức trung bình khá trở lên.
Chính vì vậy, hắn là người vô cùng phù hợp để làm tướng trấn ải, dùng sự ổn trọng đi ngăn cản sự hỗn loạn, dùng lối suy nghĩ an toàn đi phòng thủ sự biến động, sẽ không có chuyện đưa ra quyết định gây thiệt hại lớn cho toàn quân hay thay đổi lớn trên thực địa.
Không bao giờ có chuyện hắn ham công mà ra lệnh xung phong tổng lực, nhưng lại rất có thể sẽ ra lệnh xả hết đạn dược, đốt sạch bom xăng, bỏ lại hết tài nguyên mà lui về phía sau, lấy bảo toàn sinh lực toàn quân làm đầu.
Tất nhiên, hắn sẽ không bao giờ để bản thân và đội ngũ dưới trướng bước vào hoàn cảnh chật vật đó, hắn sẽ luôn sớm thực hiện vô số chuẩn bị từ trước, đúng với tiêu chí "an ổn" của mình.
Đứng trước thi đàn khổng lồ tại Long Dương, người khác có thể sợ hãi hay bối rối, nhưng Kha Thành không bao giờ sợ. Hắn tuy rằng không tin bản thân có thể thủ vững được, nhưng hắn tin mình có thể phòng thủ cho tới khi Hàn Phong cảm thấy hài lòng.
Sự tự tin đó tới từ sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Kể từ khi chiến dịch Xuân Lê chấm dứt, đồng thời được cắt cử trấn giữ ở đây, số lượng công sự mà hắn cho đội viên dưới trướng xây dựng đã nhiều gấp đôi số lượng công sự tại chiến dịch Thiết Thạch, thậm chí còn gần bằng với với số công sự do Phương Tường xây đắp lên xung quanh trấn Hi Vọng.
10 tiếng chặt cây, 9 tiếng mài rìu.
Muốn chuẩn bị cho việc phải giao chiến với đối thủ kinh khủng thì phải tập trung xây dựng trận địa cẩn thận, bởi vì một trận địa vững vàng sẽ đem đến chỗ dựa cho hàng trăm đội viên khác, còn nếu quá mải mê rèn giũa vài chục đội viên của mình, chỉ lo lớn mạnh tự thân, vậy thì cho tới khi giao tranh cũng chỉ để nướng hết mà thôi.
Số lượng công sự khổng lồ chính là chuẩn bị của hắn, là chỗ dựa cho sự tự tin của hắn, là biểu hiện cho sự ổn trọng của hắn.
Kha Thành hiểu, quyết định bỏ qua toàn lực rèn luyện, dành tới 60% thời gian hàng ngày để xây dựng công sự chính là tấm vé cho chức đại đội trưởng, tuyệt đối không phải cái gì mà sức mạnh hay thâm niên. Trong đội ngũ của Hàn Phong, không thiếu người có thực lực cao cường như hắn, thậm chí hơn hắn, mà phó đoàn trưởng Sử Thắng được bổ nhiệm cũng là ví dụ cho việc thâm niên không quá quan trọng..
Trận địa phòng thủ đã xây là loại chiến công ngầm không thể hiện ra ngoài, chắc chắn Hàn Phong đã quy đổi nó thành chức vụ đại đội trưởng. Người lên tới địa vị này phải có tác dụng đủ khác biệt, có cá tính và phong cách độc lập khác biệt, có thể đem tới cho đội ngũ màu sắc và hiệu quả quan trọng.
Kha Thành có ổn trọng.
Đừng vội nhận định sự ổn trọng là điều tầm thường. Ai cũng sẽ có một sự ổn trọng nhất định, trong một thời điểm ngẫu nhiên nhất định, đây là đức tính thường thấy nhất. Nhưng để duy trì được sự ổn trọng từ đầu tới cuối, dù trong lúc nguy cấp hay thời điểm buông lỏng cũng không thay đổi, vậy thì rất ít. Kha Thành lại có điều đó, vì thế hắn có chức đại đội trưởng.
- Kha Mã... Thằng ngu này...
Kha Mã bị bêu chúng vì tham ô, gã muốn lấy công chuộc tội, hiện tại chạy qua bên kia, sống chết không rõ.
Kha Thành nghĩ tới đây mà không khỏi nghiến răng mắng một câu. Hắn thường xuyên tập trung đội viên xây công sự, thời gian rèn quân sẽ thu hẹp lại, do đó tài nguyên hệ thống thu về không nhiều. Em trai hắn là người tương đối tham vọng, gã vì muốn mạnh lên nhanh chóng nên mới tham ô tài nguyên. Sai lầm này, hắn về tình về lý đều phải chịu một phần trách nhiệm.
Lúc này sau khi suy nghĩ cẩn thận, Kha Thành chợt nâng bộ đàm lên rồi trầm giọng ra lệnh:
- Tất cả tiểu đội trưởng nhanh chóng tập hợp tại lều chỉ huy lâm thời.
Mấy phút sau, 6 vị tiểu đội trưởng phụ trách khu vực này đã tập trung đông đủ.
Ai cũng đều biết tình hình hiện tại. Trên cơ bản, việc đội viên đi làm nhiệm vụ mà mất tích là chuyện lớn, người mất tích là Kha Mã, vậy thì chuyện càng lớn hơn nữa.
Kha Thành nhìn một vòng phía dưới, ở đây có các tiểu đội trưởng gồm Triệu Nhược Pháp, Tần Nam, Lưu Cầu, Đàm Quang, Công Tôn Trường Thanh, Hoàng Phủ Đề. Trong số này, Triệu Nhược Pháp là cựu tiểu đội trưởng xuất thân Xuân Lê, thực lực vô cùng cao cường, có lẽ phải nằm trong top 10 người mạnh nhất trấn Hi Vọng, so với hắn cũng không hề thua kém. Năm người khác thì toàn bộ là người mới, có thực lực phi phàm nhất định, nhưng còn thiếu rất nhiều kinh nghiệm chỉ huy.
Hàn Phong sắp xếp cho hắn làm đại đội trưởng của nhóm tân tiểu đội trưởng này, lại kèm cặp thêm một tiểu đội trưởng dũng mãnh như Triệu Nhược Pháp, đây rõ ràng đang muốn rèn luyện ra một thế hệ lãnh đạo tương lai tinh nhuệ và chuẩn mẫu hơn lớp cũ, vừa có thiết huyết táo bạo, vừa có ổn trọng chắc chắn.
Kha Thành lúc này hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói:
- Tôi sẽ tự mình dẫn đội đi tìm kiếm nhóm 6 đội viên mất tích. Quyền chỉ huy lâm thời sẽ do Triệu tiểu đội trưởng đảm nhận, tất cả mọi quyết định của Triệu tiểu đội trưởng đều sẽ là quyết định cao nhất.
Nghe được thông báo của hắn, mấy người trong phòng đều khẽ thay đổi sắc mặt.
Năm người mới sau một trận kinh ngạc thì dần bớt đi sự trùng kích. Kha Mã mất tích, Kha Thành là anh ruột, nóng lòng đi tìm kiếm là điều đương nhiên.
Trong khi đó, Triệu Nhược Pháp ngồi bên dưới bàn tay chợt nắm chặt lại. Hắn đồng hành cùng Kha Thành thời gian không tính là dài, thế nhưng cũng không hề ngắn, nếu nói hiểu rõ người này thì cũng không hẳn, nhưng để dự đoán được quyết định của đối phương thì vẫn có thể dự đoán được.
Quyết định tự mình dẫn quân đi tìm kiếm là quyết định trái thường quy.
Nó đi ngược lại sự ổn trọng vốn phải có, thậm chí còn đang trực tiếp đi ngược lại với nhiệm vụ mà cấp trên giao phó. Kha Thành bề ngoài có vẻ vẫn tương đối bình tĩnh, thế nhưng bên trong chắc chắn là sóng trào mãnh liệt.
Là người đứng đầu, nắm quyền chỉ huy cao nhất ở đây, hắn ta chắc chắn phải túc trực 24/7, bởi vì đại đội trưởng là người phải chịu trách nhiệm cao nhất cho an toàn và lợi ích chung của gần 100 đội viên. Thế nhưng hiện tại đối phương lại quyết định rời bỏ vị trí cao nhất, giao phó trách nhiệm quan trọng nhất cho cấp dưới để tự mình đi thực hiện một nhiệm vụ ít quan trọng hơn, đây chính là quyết định không có bất kỳ sự ổn trọng nào.
Tính toán kỹ lưỡng, hành động này sẽ mang tới tác động cực xấu đối với vị trí đại đội trưởng.
6 người và gần 100 người, tự so sánh liền biết bên nhược bên trọng. Kha Thành có thể nói 100 người đang an toàn, còn 6 người đang nguy cấp, cần phải có hắn trực tiếp ra tay. Thế nhưng sao không chỉ đạo người khác thực hiện, vận dụng tối đa quyền chỉ huy, lại nói, nếu những người đang mất tích không có Kha Mã thì sao đây?
Sự trái lệch giữa hai phương hướng quyết định của bản thân lại bị ảnh hưởng từ tác nhân bên ngoài, đó chính là biểu hiện của bất ổn.
Sau khi 5 vị tân tấn tiểu đội trưởng rời đi, Kha Thành mới lấy ra một chiếc bộ đàm giao cho Triệu Nhược Pháp rồi nói:
- Đây là bộ đàm liên lạc với trung tâm chỉ huy, anh phải bảo quản tốt, luôn đảm bảo sẵn sàng ứng phó với mệnh lệnh được giao.
Triệu Nhược Pháp nhìn bộ đàm nhưng không cầm, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn mới là trầm giọng nói:
- Thây Ma Hoá của tôi đã lên tới tam giai +4, hiện tại có thể ứng phó với rất nhiều kiểu tình huống khác nhau. Tôi sẽ dẫn 10 đội viên tinh nhuệ đi tìm kiếm Kha Mã, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.
Lời của hắn là sự thật, Thây Ma Hoá +4, nếu ăn vào một miếng thịt Thể Phòng Hộ, vậy thì có thể thu về sức phòng ngự rất lớn, còn có tỉ lệ nhất định nhận về một lượt quang giáp bị động, không cần tiêu hao tiềm năng cũng chống đỡ được hai tới ba đòn Hồn Áp nhẹ nhàng.
Kha Thành nghe những lời này thì cực kỳ cảm động. Hắn biết Triệu Nhược Pháp không chỉ đơn thuần nói về vấn đề thực lực, người này còn đang muốn giữ ghế cho hắn. Đây đích thị là một sự hi sinh cực kỳ to lớn, bởi vì xâm nhập lòng địch chưa bao giờ là nhiệm vụ dễ dàng như đối phương miêu tả.
Hắn sau khi cân nhắc 3 giây, vẫn là lắc đầu nói:
- Triệu huynh đệ, cảm ơn anh đã lo lắng cho tôi, tấm lòng của anh tôi xin ghi lòng tạc dạ. Bất quá, chúng ta thật ra có điểm chung rất lớn, đó chính là cả hai đều có một người em cần phải chăm sóc...
Triệu Nhược Pháp nghe tới đây thì chợt khựng lại.
Hắn rốt cuộc lại thêm một bước nữa nhận biết sự ổn trọng của Kha Thành.
Đứng trước quyết định nguy cấp, hắn vậy mà lại quên béng mất Triệu Băng Vũ. Nếu như hắn một đi không trở lại, vậy thì Tiểu Vũ phải làm sao đây, nàng sẽ phải nương tựa vào đâu?
Kha Thành trong lúc nguy cấp vẫn như cũ bình tĩnh đánh giá kỹ lưỡng hoàn cảnh của người khác, tuyệt không muốn đẩy người khác vào vòng nguy hiểm chỉ vì việc riêng tư của bản thân, đó chính là điều mà Triệu Nhược Pháp còn đang khuyết thiếu.
Đó chính là sự ổn trọng trong nguy cấp.
Kha Thành quyết định tự mình thân chinh tìm kiếm Kha Mã, rời bỏ vị trí lãnh đạo, vậy xem như đã đi ngược lại sự ổn trọng thường thấy. Thế nhưng điều này tuyệt đối không phải vì nóng đầu bộc trực, đó là vì máu mủ ruột thịt.
Tận thế này đã chứng kiến quá nhiều sự mất mát, quá nhiều khổ đau, quá nhiều áp lực đè nén thời thời khắc khắc bủa vây tra tấn, người muốn "sống sót" đều phải cần tới một mỏ neo đủ vững chắc để duy trì tỉnh táo. Với Kha Thành, Kha Mã tuy là đứa em chết tiệt, nhưng đồng thời cũng là mỏ neo duy trì nhân tính, không có bất kỳ điều gì có thể thay thế.
Nếu hắn vì lí do gì đó đánh mất mỏ neo này, vậy thì hắn sẽ trở thành quái vật hình người, sống mà như chết.
Triệu Nhược Pháp cầm lên bộ đàm radio rồi nói:
- Anh phải hứa với tôi, đi sẽ trở lại. Nếu tín hiệu bên anh đứt đoạn, tôi sẽ tự mình xuất quân tìm kiếm.
Kha Thanh vẫn như cũ lắc đầu rồi mỉm cười nói:
- Không. Nhiệm vụ này, tôi sẽ không cầm theo bộ đàm, anh không cần phải chờ tín hiệu.
- Sau 3 tiếng kể từ khi tôi rời đi, nếu không thấy tôi quay lại, vậy thì anh phải lập tức ra lệnh rút quân, đồng thời liên lạc với tổng bộ về tình hình nguy cấp ở đây.
- Đồng thời... Mong anh xin lỗi thủ lĩnh giúp tôi, tôi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ...
- Xin lỗi vì đã rời bỏ vị trí...
Trong lều chỉ huy lâm thời, không khí giống như chợt ngưng đọng lại.
Đàn ông rất ít khi rơi lệ.
Bọn họ cũng rất khó tìm thấy tri kỷ.
------
Trấn Thiết Thạch, khoá thây ma số 2.
Tổng số thây ma còn lại tại khu vực này là hơn 2,2 vạn đầu.
Khác với khoá an toàn Xuân Lê, tàn quân thây ma còn lại tại Thiết Thạch có cực kỳ nhiều thây ma cấp cao. Trong số đó thì loại hình Thể Tốc Độ là đông đảo nhất.
Thể Tốc Độ không phải loại quái vật khó tiêu diệt nhất, trái lại, nó tương đối "yếu ớt". Chỉ cần phân tán nhân thủ rải rác, chú ý giữ khoảng cách đủ tốt, dồn đủ hoả lực diện rộng, hoặc khống chế được nó trong một khoảnh khắc, tìm cách bóc được lần thoát xác đầu tiên, vậy thì chiến cuộc coi như định đoạt.
Nhưng đối với Châu Lam, Thể Tốc Độ lại chính là loại quái vật đáng sợ nhất.
Tại chiến trường Thanh Lâm, một đầu F2 level 21 đã từng thành công xâm nhập được vào trận địa phòng thủ do nàng làm chỉ huy. Bất chấp nỗ lực phản kích của nàng, đôi móng vuốt sắc bén của con quái vật kia kia vẫn liên tục cướp đoạt sinh mệnh của đồng đội.
Máu tươi cùng dịch tuỷ vỡ nát của đồng đội bắn lên mặt nàng, thế nhưng tất cả đều bị cản lại bởi Áo Khoác Phòng Hộ level 4, đó là lần đầu tiên nàng cảm thấy tuyệt vọng.
Tuyệt vọng vì bản thân ngay cả tư cách chiến đấu cũng không có, tuyệt vọng vì ngay cả ôm lấy thân xác người đồng đội đã chết cũng không thể, chỉ có thể nhìn địch nhân ghê tởm tàn sát từng người một, chỉ có thể quỳ một bên nghe lời trăn trối cuối cùng của người đồng đội hấp hối.
- Ninh Thường...
Ninh Thường chính là đội viên bị F2 level 21 chém ngang eo, hình ảnh nàng ta vừa nôn ra máu, vừa giao phó lại đứa con nhỏ, đây chính là thứ đã ám ảnh Châu Lam suốt mười mấy ngày qua.
- Tại sao a... Không muốn a...
Hít sâu một hơi thu lại cảm xúc, Châu Lam bàn tay nắm chặt Thanh Phong Đao rồi trầm giọng nói:
- Thực hiện kế hoạch dụ địch số 2. Tất cả nghe rõ, không cần tiếc đạn dược, một khi đối phương vượt thoát kế hoạch, lập tức xả đạn 12ly7 yểm trợ, đồng thời ném ra bố trí sau cùng.
- Tuân lệnh!