Chương 487: Làm thế nào đây

Mộc Diễm Lâm nghe được lời của Hàn Phong, khuôn mặt thoáng chốc ngẩn ra.

Nhắm mắt lại rồi nhìn về phía đó thì sẽ không thấy gì?

Tất nhiên là nhắm mắt lại rồi nhìn thì sẽ không thấy gì rồi. Thế thì có gì đặc biệt chứ. Không phải điều đó là rất bình thường cùng hiển nhiên sao?

Sau mấy giây suy nghĩ, Mộc Diễm Lâm bàn tay càng thêm nắm chặt lại.

"Rất bình thường, đâu có gì đáng để nhìn đâu..."

Tên này đang nhại lời nàng, nàng nói bên kia rất bình thường, hắn vặn vẹo một hồi liền hùa theo, cái này rõ ràng là đã nhìn thấu ý đồ của nàng rồi, hắn đang cố tình bỡn cợt ngược lại mà thôi.

Hắn chính là muốn nói: Đồ dốt nát, không thấy gì đặc biệt thì nhắm mắt lại là được, hỏi ít thôi, ông đây sẽ không tiết lộ gì đâu, khỏi cần giả ngu để câu kéo.

Hai chiếc drone è è è bay lượn một vòng cũng không gặp phải công kích, một trong hai chiếc quyết định tiếp tục hạ thấp độ cao, quỹ đạo lượn qua từng tấm kính cửa sổ đẫm máu mà hướng thẳng tới cửa chính.

Cửa chính vẫn như cũ rộng mở đón khách, có ba bốn thây ma bồi hồi tại đó, dường như đang muốn chờ tới lượt để khám thai. Thấy âm thanh ong ong từ drone, bọn nó đều bị thu hút ngẩng đầu, chẳng qua thứ này vương vấn quá ít mùi vị nhân loại, chỉ có âm thanh vô tri thuần tuý, bọn nó vì thế không bị kích động quá mức.

Không có máu thịt thì sẽ không thể bị ăn thịt, không có sức uy hiếp thì sẽ không phải nguồn khiêu khích.

Không phải thây ma cấp cao, độ "điên cuồng" không được gia trì và khuếch đại, vậy thì drone có thể tiếp cận ở khoảng cách cực gần. Miễn là không nằm trong phạm vi thây ma có thể công kích, chúng nó sẽ rất hiếm khi đuổi theo vật vô tri vô giác này.

Drone vừa mới vượt qua cửa chính, còn chưa kịp bay xa hơn, một âm thanh khủng bố từ bên trong nội bộ phòng khám đã điên cuồng truyền ra ngoài.

- Oeeeeeeeee...

Đứng tại cách xa 3 cây số trên nóc toà nhà 9 tầng, Hàn Phong đầu tiên là nhướng mày giơ tay về phía trước, một tầng Băng Giáp bạch sắc trống rỗng xuất hiện rồi bao phủ lấy hắn và Mộc Diễm Lâm lại, đồng thời băng nô cũng tiến lên nắm lấy bờ vai nàng ta, sẵn sàng cho tình huống có thể sử dụng Băng Ảnh rời đi.

Trước mặt hắn, từng đợt băng tuyết li ti như gợn sóng nhanh chóng đông đặc thành hình, tinh thần lực ngoại lai trùng kích để cho Băng Giáp nhẹ nhàng chấn động, bốn điểm trí lực lập tức tiêu hao, đem toàn bộ công kích chặn lại bên ngoài.

Đòn công kích này khá yếu, nếu vừa rồi có trúng cũng không gây ra quá nhiều thương tổn.

Tám chín giây sau, âm thanh oe oe thê lương mới chính thức lan truyền tới bên này. Hàn Phong đã sớm quen với loại âm điệu điên cuồng cùng thảm liệt này, thế nhưng Mộc Diễm Lâm thì dường như là lần đầu nghe thấy, nàng ta lập tức bị doạ cho mặt mày tái nhợt, ánh mắt co rút lại như thể gặp phải sự tình khủng bố nhất trần đời.

Công kích duy trì khoảng 2 giây thì chấm dứt, Băng Giáp tán đi, vài sợi tuyết li ti rớt xuống đất nằm lăn lóc, Hàn Phong dùng ống nhòm quan sát tình hình bên kia, hai hàng lông mày không khỏi cau lại.

Dù là đã sớm quen thuộc với cái loại tiết tấu nửa dê đực động dục, nửa trẻ con than khóc này, thế nhưng không có nghĩa là hắn không bị doạ sợ. Trái lại, sau khi quan sát tình hình xong, hắn hiện tại còn đang vô cùng sợ là đằng khác.

- Tiếng khóc này rất quen thuộc, nơi kia đích xác có Thể Thao Túng tồn tại, thế nhưng cũng có nhiều điểm rất lạ, rất lạ.

- Thứ nhất, xung quanh phòng khám không có thi đàn đông đúc tụ tập, Thể Thao Túng không thể mượn lực binh lính dưới trướng bằng kỹ năng Có Phúc Cùng Hưởng được. Điều này nói rõ, công kích vừa qua là công kích tự thân thuần tuý của nó.

- Một đòn công kích tự thân xa tới 3 cây số mà vẫn gây được sát thương? M2 level 29 không thể, E3 level 33, cũng không thể.

- Thứ hai, cả ba drone trinh sát xung quanh đều bị đánh nổ ngay khi đòn tấn công xuất ra, cửa kính xung quanh cũng bị chấn vỡ, cây cối trong phạm vi vài trăm mét cũng bị đánh cho cành lá tả tơi rụng rời. Điều này chứng tỏ sát thương tâm linh của nó có khả năng tác động nhất định tới vật chất hữu hình, đây là việc mà M2 level 29 Thiết Thạch không thể.

- Thứ ba, drone và vật vô tri, không có bất kỳ uy áp nào, ngay cả drone bay cao 200 mét cũng vậy, cây cối xung quanh lại càng không có uy áp. Chứng tỏ quái vật kia không cần biết kích thích tới từ đâu, dù là nhỏ nhất và không đáng kể, nó cũng sẽ ra tay tàn độc tới tất cả mọi sự vật... Thảo nào mà chuột bọ xung quanh cũng không dám mò tới.

- Từ ba điểm này có thể thấy, Thể Thao Túng tại đây vừa có năng lực mạnh mẽ, vừa có hiệu ứng kỹ năng mới, vừa vô cùng mất kiểm soát...

- Nó chắc chắn có cấp độ cao hơn level 29, đã tiến hoá lên một hình thái khủng bố hơn rồi...

- Nó rốt cuộc đã đạt được loại kỳ ngộ quái quỷ gì mà lại đột phá ranh giới khó khăn kia chứ...

- Hấp thu thành công thiên tài địa bảo?

Phân tích tình hình tới đây, Hàn Phong ánh mắt bất chợt co rụt, hắn không chút do dự thu lại ống nhòm, sau đó lập tức tóm lấy Mộc Diễm Lâm đang bần thần đứng bên cạnh mà phóng vụt về một cái phương hướng.

Chạy thôi, ở đây thêm vài giây nữa có khi ăn cứt cả đôi cũng không chừng.

...

Lều chỉ huy lâm thời.

Khu vực tây nam hiện tại vô cùng nguy hiểm, bởi vậy cả 12 đội viên Dao Găm phụ trách lục soát quanh đây đều đã được triệu hồi. Trong phòng, Hàn Phong và Chu Vấn đang chăm chú nhìn lên màn hình máy tính, trong khi đội viên đội thông tin liên lạc đang nỗ lực thao tác chỉnh sửa.

- Thủ lĩnh, đã xong.

Một lúc sau, đội viên này mới hoàn thành công tác chỉnh sửa, đoạn video dài chỉ 5 giây do drone truyền về đã được trình chiếu trên màn hình, còn được xử lý làm nét và cắt ra thành 20 tấm ảnh với các giai đoạn hành trình bay khác nhau.

Hàn Phong nheo mắt nhìn thật kỹ đoạn video, đặc biệt là xem đi xem lại 3 giây cuối cùng, thời điểm drone xâm nhập phòng khám phụ sản, hắn đáy lòng càng thêm xuất hiện vô tận lạnh lẽo.

Phòng khám này chính là một cái buồng tử cung.

Nói vậy cho dễ hình dung, bởi vì tình hình bên trong chính xác là như vậy.

Toàn bộ không gian nội bộ phòng khám đã bị bao phủ trong một lớp nhầy nhụa nhớp nháp nửa đen nửa đỏ. Hàng mấy chục cỗ xác chết nằm la liệt vất vưởng, máu thịt giàn trải đầy đất giống như bị ai đó băm vằm ra rồi bôi trét trên sàn, máu đọng nhỏ giọt từ trên xuống dưới, ruột gan vất vưởng quằn quại, giòi bọ lúc nhúc khắp nơi. Chẳng những vậy, trên tường, trên trần, trên bàn ghế, trên quạt, trên xe đẩy, trên cánh cửa, trên dao kéo, trên giá treo đồ, tất cả mọi sự vật bên trong đều bị bôi trét bởi một tầng thịt nát cùng xương vụn, dịch nhầy phủ kín khắp nơi, mạch máu chằng chịt nhu nhuyễn chuyển động, bơm dịch nhầy đi khắp nơi, không có bất kỳ một kẽ hở nào.

Đây là một buồng tử cung khổng lồ.

Từ các phòng bệnh xung quanh, mỗi phòng lại có vài cỗ dây nhợ màu đỏ thẫm lớn chừng cổ tay nối ra ngoài sảnh. Những cỗ dây nhợ này trông càng giống dây rốn hơn, đám dây rốn này bên trên mọc đầy lông mao, thậm chí là mọc cả răng nanh, xương vụn, con mắt, âm đạo, dương vật, hậu môn, mụn cóc, ngón tay, ruột, trái tim, tất cả đều đang chen chúc chi chít chuyển động, giống như thể muốn chui thoát ra ngoài.

Đám dây rốn tởm lợm này đếu nối thẳng tới một cái xe đẩy tại trung tâm sảnh chính, trên xe đẩy có nằm lấy một cái "thai phụ". Thai phụ này đã bị gặm cụt đầu và cụt mất một cánh tay, hai chân thai phụ mở rộng, nơi háng có một cái "cục thịt" to lớn đang dính lấy, đám dây rốn kia chính là nối với cục thịt này.

3 hình ảnh cuối được xử lý làm nét đã cho thấy toàn cảnh "cục thịt" này. Đây là một đứa trẻ con đang trong quá trình sinh nở, chẳng qua nó chưa được sinh ra hoàn toàn, toàn bộ phần thân dưới của nó đã chui ra ngoài, hai chân tím ngắt liên tục giãy dụa, dường như đang cố chui ra, đám dây rốn chính là chen chúc cắm vào hậu môn đứa trẻ. Từ phần eo trở lên của nó vẫn còn nằm bên trong âm đạo thai phụ, mà bụng thai phụ cũng trướng to tới vô hạn, dường như đang chịu đựng trùng kích cực lớn.

Từ trên xe đẩy, hay chính xác hơn là từ phần âm đạo của thai phụ, máu cùng dịch nhờn liên tục rỉ ra, rớt xuống sàn nhà, sau đó dựa theo các mạch máu kỳ dị mà truyền tới khắp nơi, bao phủ lấy toàn bộ sự vật bên trong phòng khám.

Đây là một đôi mẹ con sinh nở đúng vào khoảnh khắc tận thế ập tới. Mẹ bị ăn thịt, chết thảm ngay trên bàn sinh, con chưa kịp chào đời đã biến thành thây ma, nửa trong nửa ngoài, chịu đựng vô tận giày vò.

Chính vì chưa kịp sinh ra, đứa trẻ này mới bị khuyết thiếu cái gì đó, lại vì nguyên nhân gì đó mà "người mẹ" vẫn có thể liên tục rỉ ra dịch ối để kiến tạo lên một buồng tử cung khác rộng lớn hơn, biến cả một căn nhà thành môi trường nuôi dưỡng bào thai, hoàn toàn bao bọc lấy nửa thân dưới đã chui ra ngoài của con mình.

Mười mấy người trong lều khi nhìn tới hình ảnh này đều đồng loạt nôn mửa, kể cả là vững tâm lý nhất như Hàn Phong hay Chu Vấn cũng là khuôn mặt tái xanh. Đây, đây rốt cuộc là cái dạng quái vật dị biến gì cơ chứ, có còn là thây ma hay không...

Một lúc sau, Hàn Phong mới phất phất tay cho đội viên đội thông tin liên lạc tắt đi máy chiếu, hắn hít sâu một hơi rồi mới quay qua hỏi Chu Vấn bên cạnh:

- Cậu định làm thế nào?

------

Cực bắc huyện Liễu Lâm, trấn Vân Minh.

Kha Thành đứng trên một cao điểm ở khu C dõi mắt về khu B, khuôn mặt càng lúc càng xuất hiện trầm trọng.

Bức tường giao giới đã mỏng chỉ còn 33 mét, đây là mức giảm 8 mét chỉ sau một ngày nghỉ, nếu tình hình này tiếp diễn, vậy thì sau 4 ngày nữa, thây ma tại huyện Long Dương sẽ có thể tràn qua bên này.

Mà cũng chưa cần bốn ngày, thây ma bên kia cũng đang thẩm thấu rồi. Chỉ trong 2 tiếng từ buổi sáng tới giờ, hắn đã thống kê được 1200 thây ma vượt tường thành công, trong đó có một đầu F2 level 29 cực kỳ khủng bố. Toàn bộ Liễu Lâm, chắc chắn không có ai có thể chống đỡ nổi quái vật này, lao lên là bị nó chém chết ngay.

Lúc này bộ đàm bên hông hắn chợt vang lên thanh âm báo hiệu:

- Đại đội trưởng, chúng ta đã mất tín hiệu với nhóm Kha Mã.

Kha Thành nghe được lời này, đồng tử không khỏi co rút lại.

Bởi vì muốn lấy công chuộc tội vì sự kiệm tham ô lúc trước, Kha Mã xung phong dẫn theo 6 đội viên xâm nhập huyện Long Dương tỉnh Nam Ô, tiến hành điều tra sâu trong lòng địch. Hiện tại đột nhiên mất tín hiệu, đây là cái dạng tin tức xấu đến thế nào cơ chứ.

Kha Thành bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, lại nắm chặt, lại buông ra.

Hắn phải làm thế nào đây.