Chương 485: Dị biến

Đây là toà chung cư đang có một trong hai đầu P2 trên level 20 ở tại, là đối tượng khả nghi có khả năng mang thai Thể Thao Túng.

Sau khi đứng trên nóc toà chung cư này, hắn cũng không có tiếp tục triệu hồi ra băng nô nữa mà nheo mắt nhìn xuống dưới, tâm thần theo đó động niệm kích hoạt kỹ năng tứ giai Uy Áp Thượng Vị.

Đem khí tức cùng sức mạnh của bản thân dâng cao hơn chút.

Ngọn nến năng lượng sáng hơn một chút.

- Grekkkkkk...

- Grakkkk...

Mộc Diễm Lâm vốn đang bồn chồn lo lắng nhìn về phía trước, nhìn về quần thể 7 toà kiến trúc cách nơi này mấy trăm mét, lúc này chợt có vô số âm thanh gào thét cuồng loạn vang lên, sau đó một đám lớn thây ma tại toà chung cư số 2 giống như phát điên mà lao về tầng thượng.

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị ghê tởm này, nàng ta không khỏi run bắn mình co người vào một góc sân thượng. Âm thanh dạng này, những ngày qua nàng ta đã nghe đủ rồi, hiện tại đều có cảm giác vô cùng ám ảnh.

Chẳng qua âm thanh gào thét vang lên chưa được 5 giây thì chợt tắt ngấm, thây ma tại toà chung cư số 2 đều đồng loạt ngưng lại ngơ ngác, tất cả bọn nó đều dừng lại hành động cuồng loạn khát máu, giống như tất cả những gì vừa mới xảy ra chỉ là ảo giác.

Trong khi Mộc Diễm Lâm còn chưa hiểu chuyện gì, toà chung cư số 3, số 4, số 5 lần lượt diễn ra cảnh tượng kỳ dị tương tự. Thây ma cứ cuồng loạn lại ngưng đọng, lại cuồng loạn, lại ngưng đọng, tổng cổng mười mấy lần phát điên của lũ thây ma kia, sự quỷ dị mới hoàn toàn chấm dứt.

Hàn Phong rời đi đủ 10 phút, lúc này lại bất chợt hiện lên bên cạnh Mộc Diễm Lâm. Hắn khuôn mặt không khỏi xuất hiện uể oải, nơi này không có Thể Sức Mạnh mang thai rồi.

Hắn vừa rồi là dùng một bài test nhận thức cơ bản mà thôi. Phóng xuất khí tức để tất cả thây ma trong khu vực đều cảm thấy, sau đó lại lập tức rời đi ở một khoảng cách đủ xa. Nếu đứa nào vẫn trong trạng thái cuồng loạn, kia chứng tỏ giác quan của nó nhạy bén hơn bình thường, có thể định vị theo dấu được nguồn uy áp tốt hơn bình thường, vậy thì nó chính là đối tượng tình nghi.

Chẳng qua sau gần 20 lần test, thây ma tại khu này toàn là một lũ ngu, không có đứa nào giành được một vé uống nước chè của hắn, chung quy không cần tốn thời gian cho bọn nó nữa.

"Thật sự là mò kim đáy bể, hơn 4 vạn thây ma còn lại, tìm kiếm không biết đến bao giờ..."

Lẩm bẩm một câu vừa tức giận vừa bất lực, Hàn Phong lúc này quay qua bên cạnh bình thản nói:

- Đi thôi, đi tới phòng khám mà cô bảo.

Mộc Diễm Lâm bây giờ mới hoàn toàn hoàn hồn, nhìn cảnh Hàn Phong xuất quỷ nhập thần lúc chỗ này lúc chỗ khác như vậy, nàng ta không nhịn được phải cảm thấy kinh hãi, đây là cái dạng siêu nhân gì cơ chứ.

24 ngày tận thế, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, người bên ngoài đã biến thành cái dạng gì rồi, vừa rồi thì bay nhảy trên nóc nhà như chim, hiện tại liền biến mất rồi trống rỗng hiện ra, tại sao giống như lạc vào thế giới pháp thuật rồi.

Nàng ta lúc này mơ mơ hồ hồ bước lên, Hàn Phong cũng hít sâu một hơi rồi tóm lấy ngang eo đối phương. Chẳng qua hắn chưa kịp vác đối phương lên vai, Mộc Diễm Lâm bên cạnh đã lí nhí nói:

- Anh... Ân... Có thể tìm chỗ để cho tôi tắm một chút trước không...

Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày, sau đó thì cũng không đáp lại mà vác thẳng đối phương lên rồi phóng về một cái phương hướng.

Nói thật, hắn chờ người trên vai nói ra câu này từ nãy tới giờ rồi.

Nữ tử này hôi quá.

...

Rào rào...

Tại một cái cửa hàng thời trang nào đó. Trong khi Mộc Diễm Lâm tắm trong phòng tắm, Hàn Phong cũng không có rảnh, hắn bày một đống lớn đồ ăn ra bàn rồi bắt đầu nhiệt tình thưởng thức.

Điểm phục hồi của hắn đang được thịt của cá biến dị level 18 gia trì lên mốc 45 điểm, hầu như mỗi 2 phút sẽ tự động khôi phục 1 thể lực, 1 trí lực, nếu như nhắm mắt thả lỏng thân thể thì còn nhanh hơn, 40 giây hồi 1 thể lực 1 trí lực, đây là mức hồi phục vô cùng lớn.

"Ước gì có điểm phục hồi đạt mốc 60 điểm, vậy thì mình có thể chiến đấu liên tục ở cường độ trung bình mà không lo hết tiềm năng, ôi, cũng không biết kỹ năng chức nghiệp hệ phục hồi của mình sẽ là cái gì đây..."

Hàn Phong vừa ăn vừa lẩm bẩm vu vơ, sau khi ăn được một nửa, Mộc Diễm Lâm phía bên kia đã hoàn thành vệ sinh cá nhân. Thời điểm nàng ta từ phòng tắm bước ra, hắn thiếu chút nữa đã cắn phải lưỡi.

Làm sao so với người trước đó hoàn toàn khác biệt, so sánh, gần như là lột xác.

Tiểu thư con nhà quyền quý, sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc vào y phục tinh tươm, không ngờ lại có sức hấp dẫn lớn như vậy.

Ánh mắt ướt át nửa tức giận nửa ngượng ngùng kia, còn thật cắn môi, rốt cuộc là muốn biểu đạt ngụ ý gì.

Còn có từng sợi tóc đen nhánh thả hờ hững trên bờ vai thon, cái này có phải nên búi cao lên không, ân, để vậy thật có chút khiêu khích.

Chết tiệt, mấy cái suy nghĩ tà đạo này nên bỏ qua, nhìn xuống bên dưới, chẳng những vòng ba nổi bật căng tròn, vòng một cũng là đầy đặn nảy nở, gần như có xu thế muốn xé rách y phục chui ra ngoài. Thật sự là đúng với tiêu chuẩn ngực tấn công mông phòng thủ mà.

Bóp hẳn là rất sướng, nhưng dường như hơi ngoại cỡ, một bàn tay không thể nắm hết được. Chết tiệt... Được rồi, nhìn một chút không sao đâu.

Sau đó Hàn Phong lại nhìn.

Mặc kệ bộ quần áo của nàng ta tương đối kín đáo, đôi mắt như cú vọ của người nào đó vẫn có thể nhìn thấy từng mảng trắng nõn xen lẫn ửng hồng, còn ánh lên đôi chút quang mang nhàn nhạt, cái kia thật sự là muốn hút mắt người ta.

Rõ ràng hở rất ít nhưng làm sao có cảm giác lại hở rất nhiều, nhìn chỗ nào cũng thấy ướt át căng mọng.

Đây chắc chắn không phải do màu sắc, này là do khí chất cùng cốt cách, da thịt con người làm sao có thể phát sáng cơ chứ.

Tường Vi cũng có kiểu phát sáng như vậy, thật sự là không lẫn vào đâu được. Chẳng qua Tường Vi là phát sáng như ánh trăng rằm, mà cái nữ tử này phát sáng như ngọc thạch.

"Diễm Lâm, khu rừng xinh đẹp, ai đặt cái tên thật sự là chuẩn mà..."

Hàn Phong đã lâu không ăn "thịt người", lúc này nhìn thấy một "miếng thịt" ngon như vậy, bảo hắn không động lòng thì là giả.

Thôi thì tốn kém 2 trí lực cho Phá Tâm Linh vậy, coi như ngồi đớp hàng từ nãy tới giờ chẳng hồi phục được cái chó gì cả.

Thật sự là đủ gâu gâu ẳng ẳng.

Hàn Phong vừa khó khăn thu lại ánh mắt vừa nghĩ thầm, nếu như đầu lâu đỏ trên trời có linh, nó mà biết được kỹ năng do nó "đẻ" ra lại được dùng để đè ép dâm tính, ngăn người ta lao lên hiếp dâm, hẳn là nó sẽ tức tới phọt cả máu.

Mộc Diễm Lâm thấy Hàn Phong rốt cuộc không quan sát mình nữa, tâm trạng sợ hãi cùng căng thẳng rốt cuộc cũng được buông xuống nửa điểm, sau đó nàng bên tai lại nghe được một cái âm thanh tuỳ tiện:

- Ăn một chút đi, sau đó tiếp tục lên đường.

- A?... Ân... Ân...

Hàn Phong không nhìn Mộc Diễm Lâm nữa là thật.

Tính toán, chỉ có cái thiếu phụ nào đó, cùng với cái nữ nhân ngực to luôn mồm lảm nhảm thổ phỉ với cả thân sĩ nào đó là khiến cho hắn phải nhìn trộm liên tục, những người khác, rất khó.

Sau khi giải quyết xong bữa ăn nhanh, hai người lại một lần nữa tiếp tục lên đường.

Ôm Mộc Diễm Lâm trong lòng, cảm nhận hương vị thanh xuân ngập tràn trên người đối phương, còn có hai khoả mềm nhũn dựa vào trước ngực, Hàn Phong lại phải thở dài một hơi, cắn răng tiêu tốn 1 điểm trí lực nữa.

Không tiêu tốn, hắn quả thật sẽ không kìm được muốn bóp.

Không bóp thì nhìn trộm một cái, ân, hình như đè ép sẽ khiến nó to hơn cùng trắng hơn thì phải. Cái này mỗi bước nhún chân của hắn đều muốn đem vật kia nhảy ra ngoài, có phải sẽ nhảy vào mặt hắn không...

Gâu gâu gâu...

...

Phòng khám đa khoa Hạnh Phúc.

Đây là địa điểm trinh sát tiếp theo được chỉ điểm.

Nói là phòng khám, thực chất nơi này to như một cái bệnh viện cỡ nhỏ vậy. Cũng phải thôi, với dân số 7 vạn người cả nội thị cả ngoại vi, làm ăn tất nhiên là đủ phát đạt.

Hàn Phong thả Mộc Diễm Lâm xuống một cái cao ốc 5 tầng rồi bình tĩnh nói:

- Chờ tôi ở đây.

Nói xong, cũng không để cho nàng ta đáp lời, hắn đã vung tay lên biến mất.

Cách phòng khám 800 mét, Hàn Phong đang định sử dụng Băng Ảnh tiến lên thì chợt khựng lại.

Hắn có cảm giác nguy hiểm.

Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện cảm giác nguy hiểm kể từ khi đặt chân tới trấn Hạ Sa.

Cái này không phải là do hắn vô địch rồi. Thực tế, nhiệm vụ lần này diễn ra nửa công khai, nửa âm thầm, thây ma quanh đây lại là một lũ hoang dã, do đó không có thời điểm nào hắn bị số lượng lớn thây ma nhằm vào, không có nguồn uy hiếp tổng hợp, đồng nghĩa việc kỹ năng nhất giai Dự Cảm Nguy Hiểm không kích hoạt.

Nhưng khu vực này đem đến cho hắn cảm giác uy hiếp nhàn nhạt, vậy chứng tỏ có nguồn uy hiếp ẩn giấu, nó không nhằm vào hắn, nó nhằm vào toàn bộ sinh vật dám tiếp cận.

Một nguồn uy hiếp lớn như vậy, không trực tiếp nhắm vào hắn, vậy mà vẫn khiến hắn nổi gai ốc.

Hàn Phong trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, bàn tay khẽ phất xuất ra một cái ống nhòm chuyên dụng, sau đó bắt đầu quan sát tình hình.

Đầu tiên là tình hình xung quanh khu vực phòng khám. Không có dấu hiệu thây ma tụ tập, thây ma cấp cao hay cấp thấp đều xoay người hướng tứ lung tung, không chia khu chia vòng, cái này chứng tỏ không có Thể Thao Túng tồn tại.

Kế đó là tình hình sát bên. Phòng khám đang cửa mở, vài thây ma thối rữa đứng đó, cấp độ con cao con thấp, có một đầu thây ma tay to level 9 là nổi bật nhất, không hề giống được bảo vệ nghiêm ngặt, cái này cũng chứng tỏ không có Thể Thao Túng tồn tại.

Bên trong phòng khám tối đen như mực, còm im như thùng thóc, sau khi đổi vài góc độ, hắn cũng không thể quan sát tình hình nội bộ.

Sau khi xác nhận tình hình bên trong không được, vậy thì quan sát tình hình các đường cống thoát nước.

Tại sao lại là quan sát cống thoát nước?

Động vật biến dị có bản năng nhạy bén tới đáng sợ. Đại Hắc Cẩu to như con chó, mạnh như con chó, đối diện thi đàn, nó vẫn trốn tiệt như thường.

Chiến trường Xuân Lê, khi Thể Thao Túng chưa chết, chim chóc chuột bọ gì cũng trốn mất dạng, tới tận khi M2 chết rồi, uy hiếp giảm xuống tối đa, chúng nó mới dám mò ra ngoài.

Trong trường hợp tình hình không rõ ràng, thay vì tin vào cảm giác của bản thân, Hàn Phong chọn tin vào cảm giác của động vật biến dị.

Sau khi quan sát 10 phút, hắn lông mày không khỏi nhíu chặt lại.

Không có bất kỳ con chuột hay con gián nào cả.

"Chẳng lẽ đây là mục tiêu sao..."

Hắn lúc này lui lại tại khoảng cách 1 cây số rồi rút ra bộ đàm trầm giọng báo hiệu:

- Cử drone tới đường LB1 giao với đường HG.

------

Chương bù 1/6