Tại tầng ba biệt thự quả nhiên có hơn chục người, đếm sơ qua là thấy 4 nam 7 nữ. Khi Hàn Phong từ trên lầu trên bước xuống, bọn họ đều bị doạ tới giật nảy mình, cả đám hoảng hốt vội vã co rúc trong góc, vài âm thanh lắp bắp sợ hãi tràn đầy suy yếu truyền ra, cái gì mà quỷ với thần.
Cả mười mấy người đều là quần áo xộc xệch, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt tái xanh, mồm miệng khô khốc trắng nhợt, có lẽ bị bỏ đói tới độ thần trí mơ hồ cả rồi. Bằng chứng là ngay cả muối và xì dầu cũng đã được họ ăn hết, hàng loạt chai lọ gia vị cạn đáy xếp chồng lên một góc nhà, đây đâu phải những thứ có thể cung cấp quá nhiều năng lượng.
Bốn nam nhân độ tuổi trải dài từ 8 tới 70, trong đó có một nam tử chừng 30 tuổi là có vẻ còn lại nhiều sức lực nhất, khuôn mặt xem như tương đối tỉnh táo. Hiện tại hắn ta đang ôm chặt một cái nữ nhân trong ngực hòng bảo vệ, ánh mắt nhìn qua bên này tràn đầy cảnh giác cùng đề phòng.
Bảy nữ nhân cũng có độ tuổi trải dài từ 11 tới 60, trong đó có hai nữ nhân khoảng 20 tuổi nhìn rất giống nhau, hẳn là hai chị em sinh đôi. Ân, dù hoàn cảnh nơi này khá nhếch nhác, thế nhưng Hàn Phong cũng phải công nhận rằng bọn họ đều tương đối đẹp, đặc biệt là vòng 3 rất thu hút, y như mấy lời đồn thổi.
"Người giàu có khác, tuổi tác có lẽ khá cao rồi nhưng vẫn đẹp lão, những người trẻ thì khỏi phải nói, đều là cực phẩm, haizzz..."
"Có điều, cả hai mươi mấy ngày không được tắm, đám người này bốc mùi hôi quá..."
Trong khi Hàn Phong nhanh chóng đánh giá đoàn người này, bọn họ cũng đang cẩn thận đánh giá ngược lại hắn. Lão hán 70 tuổi trong nhóm người chắc chắn là người trải đời nhất ở đây, đối diện với sự kiện bất ngờ, ông ta vẫn là hít sâu một hơi rồi bình tĩnh hỏi:
- Xin... Xin chào... Xin hỏi cậu là... Người của chính phủ sao?
Giọng nói của ông ta lắp bắp là do suy yếu chứ không phải do sợ sệt. Ông ta hỏi như vậy chính là do Hàn Phong đang mặc quân phục trên người, điều này chứng tỏ hắn có sự chính quy hoá nhất định, dù rằng quân hàm cấp bậc đại tá mà hắn đang đeo trên vai áo hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác.
Nghe ông ta hỏi, những người khác ánh mắt đều hơi sáng lên, trong lòng đột nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Người của chính phủ, lại còn là quân nhân, vậy thì tất cả đều được cứu rồi.
Hàn Phong nghe vậy khẽ lắc lắc đầu rồi thản nhiên đáp lại:
- Không, tôi là thổ phỉ.
...
Một khoảng tĩnh mịch nhanh chóng bao trùm lên tầng 3 toà biệt thự, đem không khí từ hi vọng biến thành tuyệt vọng. Lão hán cao niên vừa đặt câu hỏi khoé miệng xuất hiện một trận co rút, giống như sắp sửa lăn ra đột quỵ tới nơi, trong khi mấy người còn lại cũng bị doạ tới độ hít thở không nổi, thần sắc ai nấy đều trở nên tái mét.
Đặc biệt là mấy nữ nhân trong phòng, khuôn mặt đều giống như sắp khóc tới nơi.
Thổ phỉ, nghe nói hai việc thích làm nhất là giết và hiếp.
Gặp phải thổ phỉ giữa cái hoàn cảnh tận thế này, so sánh với thây ma, e là còn đáng sợ gấp trăm ngàn lần.
Sau khoảng hơn chục giây im lặng, lão hán cao niên mới hít sâu mấy hơi rồi cắn răng hỏi tiếp:
- Anh... Anh muốn gì...
Hàn Phong nhìn lướt qua một vòng rồi thản nhiên đáp:
- Tôi muốn tìm một người bản địa am hiểu tình hình dân cư tại khu vực này.
Nghe lời của hắn, tám cái người trong góc đều im lặng, chẳng ai muốn đi cùng với thổ phỉ cả.
Một lúc lâu sau, một trong hai chị em song sinh trong nhóm người mới run giọng lắp bắp nói:
- Tôi... Tôi có thể giúp anh... Nhưng anh phải đảm bảo chúng tôi...
Hàn Phong nhanh chóng vung tay lên cắt lời nàng ta:
- Tôi không đảm bảo được gì cả, chỉ có thể đồng ý cung cấp bảo hộ an toàn tính mạng và quyền bất khả xâm phạm về thân thể cho các vị.
Nghe lời của hắn, đám người lại càng rơi vào trong im lặng kéo dài.
Hàn Phong tự nhận là thổ phỉ, chính là muốn phủ đầu những người ở đây, muốn thử xem giới hạn chịu đựng của họ tới đâu. Nếu họ quá hoảng loạn, quá bài xích, vậy thì hắn sẽ chẳng rảnh mà vác theo một người như vậy chạy vòng vòng tìm kiếm thây ma.
Trên cơ bản, nếu như tố chất tâm lý của đối tác quá kém thì sẽ khó làm việc cùng nhau, trrong thời điểm này rất là mất thời gian chứng minh cùng giải thích. Hắn buộc phải tìm người "cứng đầu" một chút, liều lĩnh một chút, sẵn sàng dấn thân vào nguy hiểm.
Nếu như không tìm được, vậy thì chẳng thà rằng dùng số liệu và bản đồ còn hơn, dù rằng nó có thể không quá đúng đắn trong thực địa.
Mà hắn không cả thèm nghe hết yêu cầu của họ đưa ra là do không muốn chịu bất kỳ ràng buộc nào cả, còn việc tự bản thân đưa ra điều kiện thì sẽ nắm được quyền chủ động vào tay, buộc họ phải tuân theo sắp xếp ngay từ ban đầu.
Trong một cuộc trao đổi ngang hàng, chấp nhận yêu cầu tương đương việc nằm ở cửa dưới, còn đưa ra yêu cầu tất nhiên là đứng tại cửa trên.
Muốn tương lai không chịu thiệt thòi, vậy thì phải rèn luyện phong cách đàm phán ngay từ những trao đổi nhỏ nhặt nhất, tích tụ từng chút "Uy Áp" từ nhỏ yếu cho tới lớn mạnh, cuối cùng tạo thành hai từ "Thượng Vị", góp gió thành bão, một lời định cuộc.
Dù sao thì quá trình luyện tập cái kỹ năng tứ giai này cũng chỉ tốn 2 phút để thực hiện mà thôi, không tiêu hao bất kỳ tài nguyên gì cả, Hàn Phong không ngại gán thẳng nó vào giao tiếp thường nhật.
- Các vị thấy thế nào? Tôi không có nhiều thời gian tại đây.
"Tôi chính là bá đạo như vậy đó. Hợp tác được thì hợp tác, không thì thôi."
Nghe lời thúc giục của Hàn Phong, mười một người trong phòng đều khẽ ngưng lại, lão hán già nhất trong đoàn sau khi nghĩ ngợi một lát thì khẽ thở ra, dường như đã bắt được điểm trọng yếu nào đó. Trong khi nữ tử vừa mới lên tiếng tuy tâm trạng vẫn vô cùng sợ hãi, thế nhưng nàng ta vẫn là cắn răng nói:
- Tôi... Tôi có thể đi cùng anh...
- Diễm Lâm...
- Chị...
Nghe lời của nàng ta, mấy người còn lại trong phòng đều khẽ kêu to, thế nhưng lại không có ai lên tiếng phản đối.
Bọn họ quả thật đã bị dồn tới chân tường rồi. Bị nhốt ở chỗ này, chết đói từ từ từng chút một, đây là cảm giác cực kỳ tuyệt vọng. Hiện tại có một cái lối thoát, dù rằng nhìn qua rất nguy hiểm, thế nhưng khi có con chim đầu đàn nhảy ra, bản năng mờ mịt của bất kỳ ai đều không muốn lên tiếng ngăn cản.
Hàn Phong bây giờ mới cẩn thận quan sát nữ tử này. Ân, đúng là mông rất to, chẳng những vậy ngực cũng to nữa...
Khụ khụ, được rồi, không phải như vậy, ý là, khuôn mặt rất kiên cường, rất có tố chất liều lĩnh.
Hắn lúc này tuỳ tay khẽ vẫy, trong phòng xuất hiện 11 chai nước suối cùng 11 bịch lương khô quân đội rồi thản nhiên nói:
- Các vị có khoảng 15 phút ăn uống lấy lại sức, chuẩn bị tư trang cá nhân, sau 15 phút sẽ có viện quân tới nơi này.
Nghe thấy lời của hắn, cùng với động tác thần kỳ vẫy tay liền biến ra đồ vật, cả tám người đều bị doạ tới giật nảy mình.
Bất quá, dưới cơn đói hành hạ, mấy người này đều dần vượt qua bản năng sợ hãi mà tiến lên tiếp nhận đồ vật, sau đó chia đều ra, chậm rãi ăn uống.
Hàn Phong không để ý bọn họ nữa, hắn lúc này tiến ra ngoài cửa sổ quan sát tình hình, sau đó cầm lên bộ đàm radio rồi nói:
- Triển khai hành động giải cứu.
Xa xa gần 4 cây số, Chu Vấn nhận được tín hiệu liền ứng một tiếng đáp lại, sau đó cậu ta đấm hai tay vào nhau trầm giọng ra lệnh:
- Dụ địch về hướng tây bắc!
Dưới mệnh lệnh của cậu ta, 8 đội viên Dao Găm rõ một tiếng đáp lại, sau đó đồng loạt nhún người phóng thẳng về phương hướng biệt thự 5 tầng.
Thành viên Dao Găm là thành viên được tuyển chọn kỹ lưỡng, cả tâm lý lẫn trình độ đều thuộc hàng tinh phẩm, được bồi dưỡng đầy đủ bằng kỹ năng cấp cao, trang bị hợp lý, hàng ngày cũng được ăn thực phẩm tốt nhất, luyện tập cường độ cao nhất, đào tạo kỹ năng chiến đấu trong nhiều trường hợp nhất, và cũng là đội ngũ sở hữu nhiều phong cách chiến đấu nhất.
Dưới Chu Vấn dẫn đầu xông lên, 8 thành viên Dao Găm sở hữu tốc độ cao nhất theo sát phía sau. Trong số này, người có cấp độ thấp nhất cũng là level 10, nhanh nhẹn thấp nhất cũng có 60 điểm, đối với môi trường tác chiến đô thị, bọn họ thừa khả năng luồn lách và chạy trốn khỏi lũ F1.
Sau khi chạy khoảng 1 cây số, vừa chạy vừa thi thoảng đánh xuống đòn công kích để dụ dỗ, phía sau lưng tổ đội này đã bám theo một lũ quái vật chừng 15 con, tất cả đều là Thể Nhanh Nhẹn.
- Tách ra!
Chu Vấn nhìn sau lưng thì khẽ hô một tiếng, 8 đội viên Dao Găm đều nhanh chóng nhún người kích hoạt kỹ năng gia tăng tốc độ khác biệt, dựa theo các mái nhà mà nhảy về các đường nhánh khác nhau, chia tách mười mấy thây ma ra các khu vực lân cận.
Thây ma từ level 10 tới dưới level 20 có tầm phát hiện nhân loại vào khoảng dưới 150 mét, tầm phát hiện âm thanh nhỏ vào khoảng dưới 400 mét, chỉ cần kéo bọn nó ra khỏi phạm vi 1 cây số tính từ tuyến đường bọc thép sẽ xung phong, vậy thì coi như ổn rồi.
Qua bảy tám lượt dụ dỗ, hầu hết đám Fast đã bị dụ từ hướng tây nam chạy qua phía tây bắc, bọn còn lại gồm Thể Sức Mạnh, Thể Bộc Phá, Thể Phòng Hộ, đều là thây ma có tốc độ rất kém, muốn đuổi theo xe bọc thép là không thể nào.
Sau khi xác nhận tình hình ổn định, Chu Vấn lúc này nâng lên bộ đàm radio ra hiệu:
- Tiến về mục tiêu.
Chiếc xe BTR-60 nhận được hiệu lệnh thì run rẩy một chút, tám chiếc bánh lốp cự đại nghiến qua lớp đất đá dưới chân mà đẩy về phía trước, chính thức xâm nhập thành trấn tử địa này.
Phía sau lưng nó còn chạy theo một cỗ xe tải hoán cải mã lực cao, trong thùng xe lắp ráp ghế ngồi, còn trang bị cả 2 chiếc giường cấp cứu, có thể chứa được 30 người, xung quanh bọc thép gia cố chắc chắn, người ngồi bên trong sẽ được bảo đảm an toàn tuyệt đối.
Đám thây ma xung quanh lập tức nhận ra vấn đề, bọn nó lũ lượt lao lên tấn công, con nào con nấy há mồm máu ra cạp cạp, tay chân khua khoắng loạn xạ, muốn xin một miếng thịt để giải toả cơn đói.
Thế nhưng thây ma cấp độ này làm sao mà cản sao nổi được bọc thép tiên tiến, không có Thể Thao Túng giáng xuống Hồn Áp uy hiếp, xe bọc thép chính là đại sát khí hàng thật giá thật. Thây ma nào dám lao lên là bị nghiến chết ngay, hầu như đụng trúng là ngã, sau đó bị lốp xe đè thành cháo loãng, Thể Sức Mạnh cũng khó mà chống đỡ được.
Sáu đội viên Dao Găm hộ tống hai bên, mỗi khi có quái vật tiến hoá quá mạnh mẽ tiếp cận bọc thép, bọn họ sẽ ra tay tấn công hòng thu hút hoả lực, phân tán loại cản trở này. Sau khi bọc thép vượt thoát ngoài tầm, bọn họ sẽ ném bom xăng cắt đuôi rồi trốn đi, tiếp tục bám sát đoàn giải cứu.
Có dò đường trước bằng drone và tính toán chiến thuật kỹ lưỡng, hầu như quá trình tiến lên không gặp phải mấy trở ngại, chỉ có ba nút thắt ngã rẽ có ô tô cản lộ. Bất quá không phải vấn đề lớn, đội viên Dao Găm người thì có khả năng lái xe, người lại có điểm sức mạnh cao cường, bọn họ có thể giải quyết nút tắc một cách dễ dàng.
10 phút sau, chiếc BTR-60 đã tới trước cửa biệt thự.
Lũ thây ma xung quanh nghe thấy tiếng động thì chậm chạp xoay người, sau đó cả lũ liền rú lên đầy thê lương, con nào con lấy lao lên tấn công bọc thép. Chẳng qua chỉ có hơn trăm thây ma, sẽ không làm khó được hơn 10 đội viên dao găm, sau khi chiến đấu 2 phút, thây ma tại khu vực này và vài thây ma bị âm thanh thu hút tới đã bị tàn sát toàn bộ.
Hàn Phong đứng trên lầu nhìn xuống chiến đấu dưới chân, ngón tay cũng không đụng một chút nào.
Bồi dưỡng người khác, mục đích cuối cùng chính là để bản thân tiết kiệm được vài điểm tiềm năng.
Chiến đấu chấm dứt xong, vài đội viên Dao Găm được chia ra canh chừng bốn phía, trong khi vài thành viên khác thành chạy lên tới tầng 3 biệt thự, bọn họ đồng loạt nghiêm người trước mặt Hàn Phong mà chào theo tiêu chuẩn:
- Báo cáo thủ lĩnh. Đã hoàn thành nhiệm vụ.