Ngày thứ 24 tận thế.
Một trang sử khép lại, Hi Vọng mới mở ra, thế cho nên mí mắt cũng phải sớm một chút mở ra, miệng cũng phải sớm một chút há ra, ngáp lấy chút không khí tươi mới buổi sáng mà bắt đầu làm việc.
Dẫu cho ngày hôm trước có bao nhiêu muộn phiền thương cảm, tới ngày hôm sau, Hàn Phong vẫn có thể như cũ thức dậy đúng 5h30. Đó là thói quen mà hắn vẫn giữ được từ những tháng năm làm culi cho Phương Tường, đến hiện tại liền xem như một cái đức tính tốt đẹp.
- Ư ư ư ư ư... Oáp...
Sau khi rên rỉ một câu dài ngoẵng tràn đầy khoái cảm, hắn bắt đầu thể hiện ra đức tính xấu xa của mình, đó là dù thức dậy rồi nhưng vẫn lười biếng nằm ì trên giường.
Vừa nằm vừa lăn lộn, vừa bơi lội chui rúc trong đống chăn nệm mềm mại thơm tho, cái này khiến cho hắn thật có xúc động muốn ngủ thêm một giấc nữa.
Trước đây hắn thường sẽ sút vào mông Ngô Soái để sai bảo thằng nhóc kia đi mua bánh bao dưới nhà, vậy là sẽ có thêm 10 phút để ngủ trương thây lên trước khi có bánh ăn, giờ thì không cần làm ra hành động sứt mẻ tình cảm huynh đệ như vậy nữa, bởi vì đã có người tại chỗ nấu nướng dâng tận họng cho rồi.
Hương Vẫn Tình là người rất chăm chỉ, nàng ta cũng là người đúng giờ không kém. Sau khi nắm được lịch làm việc của Hàn Phong, nàng ta sẽ tới vào đúng 5h40 để chuẩn bị bữa sáng.
Tiếng mở cửa của nàng ta chính là thanh âm báo thức cho giấc ngủ ngắn chây ì.
Hàn Phong cuối cùng cũng không thể lười biếng thêm nữa, sau vài chục giây rên rỉ chửi đổng cùng do dự, hắn cuối cùng đành phải lồm cồm bò ra khỏi giường mà chui vào phòng tắm.
Một người bận việc bếp núc, một người bận vệ sinh cá nhân.
Buổi sáng ngâm nước nóng là trải nghiệm rất tuyệt vời. Hàn Phong sau khi chui vào bồn tắm thì thong thả búng tay tạo ra một cái băng nô, băng nô mở ra con mắt độc nhãn trên trán rồi bịch bịch bịch ba bước tiến lên xoa bóp đầu cổ vai gáy, bản thể thì lại lười biếng nhắm mắt dựa vào thành bồn, hưởng thụ sự thoải mái tự thân này.
Nhờ có băng nhãn, hắn dù có đang nhắm mắt cũng liên tục được chia sẻ tầm nhìn, đây là một cảm giác rất kỳ quái.
Thông thường, hình ảnh thu được từ đồng tử sẽ thông qua thần kinh thị giác truyền tới não bộ, não bộ xử lý thông tin về hình ảnh thu được, khiến cho bản thân có được góc nhìn thứ nhất. Đây là việc mà bất kỳ sinh vật nào cũng quen thuộc, đẻ ra đã bắt đầu thực hành rồi, Hàn Phong cũng thực hành hơn hai chục năm rồi.
Nhưng khi thao túng băng nô có gắn băng nhãn, vậy thì não bộ sẽ được cung cấp thêm dữ liệu về góc nhìn thứ ba. Giống như hắn đang xuất hồn ra ngoài vậy, bản thân sẽ nhìn thấy chính bản thân đang nhắm mắt nằm đó, còn đang đưa tay xuống háng làm cái trò con bò gì đó, nước nóng thì dập dềnh lên xuống, tương đối quái lạ, còn có chút rợn người.
Ân, giống như đang "mơ" thấy một đoạn camera truyền hình trực tiếp trong phòng tắm tại ngay phía sau lưng mình vậy, hình ảnh lại còn full hd không che.
Nếu bản thể nhắm mắt thì không sao, hình ảnh hiện lên chỉ là góc nhìn thứ ba này, sẽ có thể dần làm quen được, tương tự việc chơi game online.
Nhưng nếu bản thể mở mắt, vậy thì bộ não phải xử lý cả hai luồng hình ảnh cùng lúc, điều này khiến tầm nhìn khi thì bị chia đôi, khi thì chồng chéo, khi thì trộn lẫn, khi thì liên tục thay đổi đối chọi.
Nếu không có lực khống chế, không làm quen đầy đủ, không thể sắp xếp luồng thông tin truyền về, vậy thì chỉ nội việc quan sát kết hợp với một khoả băng nhãn thôi cũng đã đủ khiến bản thân bị đau đầu chóng mặt. Đừng nói là khi muốn sử dụng hàng chục băng nhãn cùng lúc, cái này không khác gì bổ bộ não ra làm nhiều phần, mỗi phần đều đòi hỏi cái CPU nhầy nhụa này phải xử lý cho mình.
Nhưng nếu luyện tập được, vậy thì lợi ích vô vàn, chẳng những thao túng băng nhãn thuần thục, bản thân còn tự có thêm skill nhất tâm đa dụng, đó sẽ là sự nâng cấp sức mạnh vô cùng to lớn.
Hàn Phong để cho băng nô massage 1 phút thì tức giận mở mắt ra, sau đó hắn thò tay về phía sau gõ cho nó một gõ vào đầu. Băng nô ẳng một tiếng uỷ khuất rồi rụng thành tám khối, mảnh băng nhanh chóng bốc hơi rồi biến mất không còn tung tích.
Đồ ngu này, làm việc thật sự là ngu vô cùng, bóp bóp hoài một kiểu, khi thì không đủ lực, khi lại thừa lực quá, khi thì bóp nhầm chỗ, khi thì bẻ cổ thay vì xoa cổ, nói chung "nó" bóp như c**t vậy, lúc nào cũng chực chờ muốn đình công.
"Chơi game" này rất khó. Dùng để đánh quái, chém người hay phát nổ thì dễ, còn để mà massage, không đủ uyển chuyển.
Mà kể cả là nằm im dùng tâm lực thao túng thì việc tự mình massage cho mình cũng chẳng sung sướng chút gì. Sướng vai thì mệt não, đỡ mỏi tay thì mỏi trí tuệ.
Mà thật ra cũng chẳng sướng lắm, băng nô vừa lạnh vừa cứng, sờ tới đâu khó chịu tới đó, có khác nào cục đá cuội đấm vào vai đâu, không thể nào bằng tay chân của nữ nhân được.
Sự "uyển chuyển" này liên quan tới độ cứng, độ dẻo, độ đàn hồi, độ linh hoạt và mức độ kết nối của băng đá, mà cái đó thì lại liên quan tới số lượng và chất lượng các liên kết photon của băng đá tại các khớp bàn tay, khớp ngón tay. Khớp càng nhỏ, vậy thì càng phải dồn nhiều tâm lực thao túng, đó chính là điểm yếu của hắn bây giờ.
Thăng giai Thao Túng Hàn Băng lên tứ giai xong, năng lượng phóng xuất đã cô đặc và mạnh bạo hơn rất nhiều, yêu cầu đối với thao túng lực lại tăng thêm một bậc nữa. Giống như đang lái con Hyundai i10 mà chuyển qua lái Ferrari vậy, không dễ mà đua ngay được, cần phải tập luyện rất nhiều.
Nếu có thể thuần thục, đừng nói massage, ngay cả để cho băng nô chớp mắt, nói chuyện, múa cột, hay cười nhếch mép, các loại động tác tỉ mỉ chi tiết kia, khống chế lực cũng có thể giúp hắn hoàn thành.
Còn giờ thì không ổn, không ổn chút nào cả, không có cảm giác thực tế.
Tóm lại, hắn đang muốn có một nữ nhân bóp vai cho mình, những lời gâu gâu ẳng ẳng vừa rồi chỉ để cho chó gặm mà thôi, chấm hết.
- Thôi dẹp mẹ đi...
Tắm rửa chải chuốt xong, Hàn Phong mặc vào bộ đồ bông quen thuộc rồi bước ra ngoài.
Mặc dù là trời hè chớm sang thu, mặt trời đã bớt hung dữ đanh đá hơn tháng trước, thế nhưng không khí ban ngày vẫn rất nóng, kể cả là ban đêm cũng còn tương đối oi bức. Bất quá cái này không làm khó được người sở hữu Thao Túng Hàn Băng tứ giai, hiện tại trong phòng này có tám khối hàn băng lớn cùng vô số vụn băng nhỏ gắn tại các góc, còn có sương giá vĩnh cửu thời thời khắc khắc toả ra khí lạnh, cái này khiến căn phòng luôn duy trì mát mẻ ở nhiệt độ 18 độ C.
Đứng ở trong phòng, không có áo ấm, đảm bảo không thể chịu được quá lâu.
Hàn Phong bước tới bàn ăn trong bếp, theo thói quen đưa mắt nhìn lướt một vòng xem có ăn vụng được cái gì không. Ân, có một đĩa bò sấy để sẵn trên bàn, bên cạnh còn có nửa quả chanh tươi vô cùng quý giá, chắc hẳn là được ai đó sớm trước chuẩn bị.
Sau khi ăn hết đĩa bò khô, hắn lại tiếp tục di chuyển tới đảo bếp ăn vụng nguyên liệu nấu ăn.
Hương Vẫn Tình bàn tay nấu nướng chợt ngưng lại, hàm răng cắn chặt trên đôi môi đỏ mọng, sau vài giây do dự, nàng cuối cùng cũng quyết định không gõ cái muôi inox vào đầu người bên cạnh.
Bữa sáng với 20 cân thực phẩm nhẹ nhàng trôi qua, Hàn Phong thoả mãn xoa xoa bụng tròn, điểm hồi phục được tạm thời gia trì 9 điểm chỉ số trong vòng 4 giờ 30 phút. Đây là thành quả của 5 món nấu từ cá với tổng số 7 cân cá tươi level 18.
Chẳng những vậy ăn xong còn không xuất hiện thòm thèm khao khát, cả người nhẹ bẫng sảng khoái, cảm giác tinh lực tràn đầy, cơ bắp gồng cứng chất chứa sức bạo tạc, chứng tỏ hắn đã thực sự "no" rồi.
Nếu có đều đặn mỗi ngày có 30 cân cá loại này để ăn, vậy thì chỉ số phục hồi sẽ giống như được đeo thêm 3 chiếc nhẫn hồi phục chồng điệp vậy, không còn gì sung sướng hơn.
Khi đó thì hắn vẫn có thể thấy đói khi chiến đấu cường độ cao, thế nhưng sẽ không bị đói tới độ mờ mắt run tay nữa.
Sau khi mặc vào trang phục chiến đấu, hắn đem tất cả tài liệu trên bàn đều thu lại vào balo rồi khẽ nhắm mắt cảm nhận, một giây sau, thân ảnh của hắn đã biến mất.
Biệt thự đại hắc cẩu.
Thân ảnh Hàn Phong vừa mới hiện ra, con chó ngu to như con trâu mộng nằm sấp tại đó cũng đồng thời mở đôi mắt to tròn qua nhìn. Sau khi nó nhúc nhích cái mũi ướt nhẹp, ngửi thấy người tới đúng là người quen, nó lại ngáp một tiếng nhắm mặt lại.
Nằm cạnh ớt biến dị rất ấm, rất thoải mái, rất dễ chịu.
Hàn Phong đưa mắt nhìn về phía cây ớt, 3 quả non, 6 bông hoa, hàng nghìn chiếc lá. Ớt biến dị đã cao tới 1,5 mét, gốc đã to bằng cổ tay người trưởng thành, 9 nhánh cây mọc ra vô số cành nhỏ, rễ cây ngoằn ngoèo cắm vào hố xác thây ma, nhìn qua vô cùng tráng kiện vững chắc.
Thiên tài địa bảo này vẫn còn dư lại 3 quả ớt chín trong hộp sắt đây, hắn tạm thời vẫn chưa quyết định được tiếp theo sẽ cho ai dùng.
Sau khi quan sát xong cây ớt, hắn lúc này mới quay qua hỏi Đại Hắc Cẩu:
- Gâu gâu gâu...
"Đại Hắc Cẩu, sông Lệ Giang có thuỷ quái rất hung dữ, ngươi có cảm nhận được không? Gâu."
Đại Hắc Cẩu nằm đó chợt rung rung vành tai, giống như đang nghĩ thử xem "sông Lệ Giang" là cái địa danh gì, sau đó nó ngáp một tiếng rõ to rồi trệu trạo đáp lại:
- Ẳng!
"Nhân loại, đừng trêu chọc nó, nó đang mang thai, rất hung dữ. Gâu!"
Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày, mang thai, mang thai gì, hắn không khỏi nhanh chóng hỏi lại:
- Gấu gấu gấu gấu...
"Đại Hắc Cẩu, nó là quái vật gì vậy, ngươi đã gặp bao giờ chưa. Gâu."
Bởi vì thời gian trước đó chưa quá để tâm tới sông Lệ, cao tầng trấn Hi Vọng chưa cho lắp đặt camera dọc sông, mà thời điểm nó hút người cũng là hút thông qua lũ quét, xoáy nước, không ai quan sát được cận cảnh mà kể lại, thế nên hiện tại bọn họ vẫn chưa nhìn ra hình dáng con quái vật kia.
Chó ngu nhúc nhích đôi mắt rồi uể oải mở ra, nó ngẫm nghĩ một lát, cái đầu to như đầu trâu lắc lắc liên tục rồi sủa ba tiếng.
- Gâu gâu ẳng...
"Nhân loại, ta không biết nó gọi là gì, có điều nó nhảy rất xa, lưỡi rất dài, còn có thể phun mây tạo mưa, hai con mắt to như hai chiếc đầu lâu, làn da trơn láng ướt nhợt, còn loang lổ bẩn thỉu, buổi tối nó thường mò lên bờ phơi sương... Gâu!"
Hàn Phong dựa vào miêu tả của con chó ngu, kết hợp với trí tưởng tượng của bản thân, cuối cùng đưa ra một kết luận tạm có thể coi là chuẩn xác.
Một con ếch biến dị, hình thể to chừng chiếc Vinfast LuxSA.
Con ếch này thực lực có vẻ không mạnh bằng đại hắc cẩu, thế nhưng nó trường kỳ trốn dưới sông, đại hắc cẩu cũng chẳng làm gì được nó.
Một con ếch đang mang thai sao...
"Chết tiệt, theo như lời của Trương Đại, gần đây có khá nhiều ếch đầu lâu bồi hồi quanh sông Lệ. Loại ếch này có làn da cực độc, dù bọn này vô cùng hiền lành, nhưng nếu dẫm phải nó là coi như chỉ có cưa chân... Chẳng lẽ con ếch kia là ếch đầu lâu biến dị..."
Nếu quả thật là vậy, vậy thì chuyện này tương đối rách việc rồi. Sinh vật biến dị chỉ có sức mạnh thuần tuý thì còn dễ xử, chứ sinh vật mà có độc thì vô cùng khó xử, đánh nhau với nó, thiệt hại lớn về nhân lực là cái chắc.
Hoạ thây ma tạm thời được đẩy lui, hoạ động vật biến dị lại manh nha nổi lên. Bãi bồi ven sông gần nhất chỉ cách trung tâm trấn Hi Vọng 800 mét, mà vị trí hôm qua bọn họ trêu chọc ếch biến dị cũng chỉ cách có hơn một cây số. Hôm trước nó phun sương mù ngập tràn cả thành trấn, rất có khả năng cái trấn này đang nằm trong tầm tấn công của nó.
Một cơn mưa acid đổ xuống, nếu không kịp phản ứng lại, vậy thì không biết có bao nhiêu người sẽ phải táng mạng.
Giờ chỉ mong con ếch này cũng hiền như lũ ếch đầu lâu, hoặc nó đẻ xong liền cút đi giùm, bằng không thì chẳng khác nào có một quả bom hẹn giờ đặt cạnh trấn Hi Vọng.
Hi vọng là thế thôi chứ thật ra cũng không ai tin tưởng nổi nó sẽ hiền. Nó đã từng cuốn người xuống sông rồi, đâu có hiền lành gì cho cam, ngay hôm qua nó còn điều động binh tôm tướng cua tấn công dữ dội kia kìa.
- Cũng có thể nó đang mang thai nên hơi kích động...
Thậm chí con ếch này vẫn chưa phải thứ đáng sợ nhất đâu, tại Liễu Lâm này còn có hoạ động vật biến dị nguy hiểm hơn cơ, hắn mới nhận được báo cáo từ tối qua rồi...
Đại Hắc Cẩu vẫn bình chân như vại, đó là do nó đếch sợ con ếch kia, cùng với việc nó cũng chẳng quan tâm mấy tới vấn đề sống chết của nhân loại, thế cho nên đừng có nhìn phản ứng của nó mà coi thường.
Đem việc này tạm gác lại, Hàn Phong xem xét một vòng biệt thự rồi mới sử dụng Băng Ảnh biến mất.
7h sáng, phòng họp trung tâm.
Tất cả hoạt động huấn luyện thường quy buổi sáng đã kết thúc, cao tầng trấn Hi Vọng lại một lần nữa tụ họp về đây, bàn họp hội nghị lại một lần nữa được lấp đầy.
Các tiểu đội trưởng đều tinh ý phát hiện ra một sự thay đổi trong cuộc họp lần này. Cao tầng khối dân sự như Phương Tường, Liễu Huyên, Tạ Hàm Hương, Từ Thôi, Lam Nhu Thuỷ, bác sĩ Huấn, Trầm Tường An... đã không thấy đâu nữa. Thay vào đó là vài gương mặt mới, nửa xa lạ, nửa quen thuộc.
Xa lạ là vì bọn họ lần đầu xuất hiện trong cuộc họp, ai nấy đều treo biểu cảm vô cùng hồi hộp, mà quen thuộc là do những người này đều là các đội viên nổi bật, có tên trong danh sách đề cử tân tiểu đội trưởng.
Hàn Phong nhìn bên dưới một vòng rồi giơ tay chậm rãi nói:
- Bắt đầu đi.