Chương 476: Ngày nghỉ (12)

Hàn Phong bổ nhiệm Trương Đại vào chức tiểu đội trưởng đội khai thác thuỷ sản xong thì cũng không có ý định dây dưa tại sông Lệ hơn nữa, cá đánh bắt nhiêu đây tạm đủ rồi, phần tổ chức nhân thủ, gom góp ngư dân, điều tra tình hình và lên kế hoạch khai thác chi tiết sau này sẽ là của Phương Tường, hắn hôm nay còn rất nhiều việc phải làm.

17h, ngày thứ 23 tận thế.

Dư âm từ cuộc vui đêm qua gần như đã tan hết, rượu tỉnh, men bay, cuộc sống thường nhật của cư dân trấn Hi Vọng dần trở lại quỹ đạo ban đầu.

Hiện tại vẫn là thời gian của ngày nghỉ, chẳng qua không ai thực sự ở trong giờ nghỉ. Không có lễ hội nhộn nhịp, không có ca hát vui đùa, không có tập nập bán buôn, cũng không có âm thanh hô hào tập luyện từ sân cách đấu.

Nắng chiều phủ lên toàn bộ thành trấn một màu vàng rực mịt mù, từng mảnh sợi vải trắng buông rủ vô hồn trong gió, khói xám nhẹ nhàng tung bay, hàng trăm cây nến chập chờn vô định khi tỏ khi mờ. Không khí trầm lắng ngập tràn khắp nơi, hơn một nghìn người đều cùng nhau hít thở một loại tâm trạng thê lương tang tóc.

Tại sao lại là thê lương, bởi vì, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.

Congggg...

Âm thanh chuông đồng rung động lan toả ra bốn phía xung quanh, vang vọng ngập tràn không trung chiều muộn, đem tâm trạng của hơn một nghìn người toàn bộ kết nối. Bọn họ mỗi người đều cầm trên tay một vật dụng khác biệt, có là tấm áo rách rướm máu đỏ sậm, có là đoá hoa dại trắng tinh bên đường, có là một nén hương chậm chạp thiêu đốt, có là một khung ảnh với bảng tên tỉ mẩn khắc ghi, có là trâm cài tóc ánh lên một chút sắc màu nữ tính, lại càng nhiều hơn chính là từng hũ tro cốt bạc trắng chuyền từ tay người này tới tay người khác.

Congggg...

Tiếng chuông thứ hai vừa điểm, dòng người bắt đầu lặng lẽ bước đi trong nắng chiều, bước về phía cổng trấn, bước tới quần thể kiến trúc mới được dựng lên tại phía đông trấn Hi Vọng. Tại đây nổi bật lên hai toà mộ bia cực lớn được tỉ mẩn dựng lên bằng năng lực phi phàm, bên trên khắc lấy vô số những cái tên nửa xa lạ, nửa quen thuộc.

Liệt sĩ.

Tiêu Viễn.

5/8/2000 - 8/8/2019

Thôn Xuân Lê, trấn Hi Vọng, huyện Liễu Lâm, tỉnh Diễn Giang.

Liệt sĩ.

Long Hưu.

9/12/1994 - 9/8/2019

Thôn Tử Quang, trấn Hi Vọng, huyện Liễu Lâm, tỉnh Diễn Giang.

Liệt sĩ

Triệu Ái Nhi.

3/2/2003 - 11/8/2019

Thôn Giang Thiềm, trấn Hi Vọng, huyện Liễu Lâm, tỉnh Diễn Giang.

Liệt sĩ

Tống Lâm.

1/7/1999 - 11/8/2019

Phường Thanh Hà, trấn Hi Vọng, huyện Liễu Lâm, tỉnh Diễn Giang.

...

Liệt sĩ

Mạc Thắng.

9/2/1985 - 15/8/2019

Phường Thanh Lâm, trấn Hi Vọng, huyện Liễu Lâm, tỉnh Diễn Giang.

Liệt sĩ.

Cao Minh.

3/5/1997 - 15/8/2019

Phường Thanh Liễu, trấn Hi Vọng, huyện Liễu Lâm, tỉnh Diễn Giang.

Liệt sĩ

Tôn Lệ.

8/6/1998 - 16/8/2019

Xã Bình Minh, huyện Long Dương, tỉnh Nam Ô.

Trấn Hi Vọng.

...

Liệt sĩ

Nghiêm Quân.

1/12/1965 - 20/8/2019

Thôn Hồng Kỳ, huyện Hương Đường, tỉnh Diễn Giang.

Trấn Hi Vọng.

Liệt sĩ

Lương Uyển Thanh

22/11/2002 - 20/8/2019

Quận Xuân Đình, thành phố Dương Hoành, tỉnh Diễn Giang.

Trấn Hi Vọng.

...

Trọn vẹn 97 cái tên được khắc lên bên trên hai tấm bia mộ. Đủ mọi giới tính, đủ mọi xuất thân, đủ mọi tầng lớp, đủ mọi độ tuổi khác biệt. Bên cạnh mỗi cái tên lại có một tấm ảnh chụp vội trước khi ra chiến trường, hiện tại được đóng khung trong một khối băng đá vĩnh cửu, giống như vĩnh viễn đem họ ghi dấu lên trên.

Trong số những cái tên này, có những người là đội viên chính thức, chết trong quá trình chiến đấu với thây ma, có người là đội viên dự bị, chết do dẫm phải xương cụt răng sắc, có người là người sống sót bình thường, chết do Hồn Áp giáng xuống, cũng có cả những người chết vì đạn lạc, vì đồng đội ngộ sát, vì tìm kiếm vật tư bị thây ma cào trúng, vì trúng độc khi thử nghiệm rau dại... Có người chết ở chiến dịch Thanh Hà, có người nằm lại ở chiến dịch Xuân Lê, cũng có người vừa mới hi sinh ngày hôm qua tại chiến trường Thiết Thạch....

Tất cả bọn họ đều được công nhận là liệt sĩ. Bọn họ hiện tại đều đang ở đây, đều đang ghi dấu trên hai tấm bia đá này, hoà chung một nhịp đập với không khí trầm lắng của hơn một nghìn cư dân.

23 ngày tận thế, gần 10% dân số đã chết.

Đổi lại, hơn một nghìn cư dân may mắn sống sót.

Từng hũ tro cốt màu bạc trắng được chuyền tay nhau xếp lên bậc cao. Mỗi khi một lọ tro cốt được nhấc lên, tên tuổi, xuất thân của liệt sĩ lại được đọc to, chiến công của họ lại được tuyên truyền, nguyện vọng và mong ước của họ lại được nhắc lại, giống như một cuốn phim cuộc đời được chiếu lại một lần nữa, cùng nhau hoàn vào dòng chảy lịch sử, hoà vào dòng cảm xúc càng lúc càng dâng cao của hơn một nghìn người.

Chết là gì?

Không phải nhắm mắt ngừng thở, không phải trái tim ngừng đập, bộ não ngừng nghĩ, dòng máu ngừng chảy.

Người ta chỉ chết khi bản thân biến mất, hoàn toàn biến mất, và đó là khi tên tuổi của bản thân bị trôi xoá, hình ảnh của bản thân bị phai nhạt, những câu chuyện của bản thân chẳng còn được ai nhớ tới, nhắc tới.

Người ta sẽ chỉ chết, khi không còn được ai nhớ về.

Nếu vẫn còn được ai đó nhớ đến, vậy thì người ta sẽ sống mãi trong trái tim người ở lại, sẽ trở thành một phần ký ức, một phần linh hồn, một phần tiềm thức không thể xoá nhoà của người khác.

Người bất tử.

- Long Hưu... Huynh đệ của tôi...

Triệu Tứ, Lê Tam Ba đứng tại một góc nhìn về phía bia đá xa xa, nhìn về tấm ảnh cười tươi như ánh mặt trời của người đồng đội, nước mắt cứ như vậy tự động lăn dài. Bọn họ ba người từng là một đám người thường, bước cùng nhau bước qua mọi trở ngại, vượt qua vô số khó khăn. Thế nhưng một trong ba lại vĩnh viễn nằm lại tại chiến trường Thanh Hà, vĩnh viễn không còn được chứng kiến ánh mặt trời vàng rực đổ xuống trấn Hi Vọng này nữa.

Tận thế tàn khốc, người chết dù cho bị tác động bởi nguyên nhân nào thì cũng chắc chắn phải được hoả thiêu, bằng không sẽ tạo thành dịch bệnh không rõ. Hàng trăm ngọn nến lập loè xung quanh, giống như hàng trăm ngọn lửa linh hồn bùng cháy, thời thời khắc khắc đốt lên ước mơ và hi vọng của người nằm xuống.

- Mai Siêu... Vũ Hoàng Thái...

Kha Thành bàn tay nắm chặt nhìn vào hai tấm bia đá, sau đó lại đưa mắt nhìn vào sáu cái tên xếp liền kề nhau. Sáu cái tên này, bọn họ chẳng những là đội viên của hắn, bọn họ còn là đồng nghiệp trước tận thế của hắn.

Hắn dẫn theo 42 người đầu nhập trấn Hi Vọng vào ngày thứ 7 tận thế, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau xông pha, cùng nhau cố gắng, cùng nhau bước qua khó khăn thử thách. Hiện tại, đã có sáu người vĩnh viễn nằm lại.

- Thương Đình...

Chu Vấn ngày thường xấc xược bốc đồng, lúc này đây cũng trầm lặng cúi đầu không nói. Thương Đình là đội viên đầu tiên trong tiểu đội của cậu ta hi sinh khi làm nhiệm vụ, nguyên nhân chính là do kiệt sức, cạn tiềm năng mà ngất xỉu, sau đó bị thây ma cào chết.

Chu Vấn khi đó đã "nhận nuôi" Thương Nhai, con trai của Thương Đình, đồng thời thầm thề rằng sau này sẽ không để bất kỳ đội viên nào chết oan uổng vì việc thiếu giám sát của bản thân nữa. Hiện tại, các đội viên thuộc tiểu đội do cậu ta quản lý là nhóm có tỉ lệ tử vong thấp nhất, bất chấp việc cậu ta là lãnh đạo có tuổi đời nhỏ nhất.

Ngô Soái đứng tại một góc nhìn về hai tấm bia đá xa xa, các con số 0, 1, 15, 85 cứ như vậy liên tiếp hiện lên rồi biến mất. Hắn không muốn bất kỳ ai phải hi sinh, nếu có, đó sẽ là bản thân mình. Nhưng tận thế tàn khốc, giữa mong muốn và thực tế, cách nhau rất xa, rất xa...

Không có hi sinh, làm sao có được hoà bình.

- Phải nỗ lực hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa!

Châu Lam, Kiều Ti Vân, Đào Đại Tư, Trần Tư Oánh, Lâm Uyển, Tần Tiểu Bích, mấy nữ tiểu đội trưởng này đều đứng lặng một chỗ khóc thút thít nhìn hàng dài bình tro cốt được vận chuyển lên trên đài cao. Nữ nhân thiên sinh mềm yếu, thế nhưng nhưng khi đứng trước uy hiếp bủa vây, bọn họ vẫn như cũ kiên cường đứng lên chống đỡ, cùng nhau thắp lên ngọn đuốc Hi Vọng cho riêng mình.

Và cho người ở lại.

- Con ơi...

Lẫn trong đoàn người hành hương, một cái thiếu phụ không ai biết tên cúi đầu nấc nghẹn vô thức gọi kêu con gái. Con của nàng, không chết vì thây ma, không chết vì bệnh tật, đứa nhỏ kia chết vì bị người ta sát hại.

...

Liệt sĩ

Ninh Tuyết.

8/7/2011 - 18/8/2019

Thôn Xuân Lê, trấn Hi Vọng, huyện Liễu Lâm, tỉnh Diễn Giang.

...

Congggg...

Âm thanh chuông đồng vang vọng tới lần thứ ba, toàn bộ tro cốt đã được xếp lên đài cao, báo hiệu cho thời khắc 97 vị liệt sĩ đã được yên giấc ngàn thu. Một phút mặc niệm bắt đầu, thế nhưng không ai có thể yên lặng mặc niệm, những tiếng khóc nức nở, những âm thanh hô gọi hoảng loạn, những tiếng kêu gào trong vô vọng dần dần truyền ra, bầu không khí tang thương bao trùm lên toàn thể cư dân trấn Hi Vọng.

Conggg...

Chuông tang.

18h, ngày thứ 23 tận thế.

Gió nhẹ nổi lên, sương mù mờ mịt che kín ánh mặt trời. Thế nhưng hai tấm bia mộ dường như đang phát ra quang mang rực rỡ, xua tan toàn bộ sương mù, thắp lên thứ ánh sáng tuy nhỏ nhoi nhưng vẫn tràn đầy kiên định, tràn đầy ngoan cường, tràn đầy dịu dàng ấp áp.

Hàng trăm ngọn nến nhỏ cùng nhau thắp sáng, đem bóng tối cùng mờ mịt xua tan, tại thời khắc này, người sống và người chết, cùng nhau...

Hi Vọng.

Hàn Phong đứng trên bục cao nhìn xuống hơn một nghìn người phía dưới. Ánh mắt của hắn có xuất hiện ửng đỏ, cũng không biết là do khóc hay do gió thổi, hắn lúc này cầm lên micro trầm giọng nhấn từng chữ một:

- Cảm ơn người nằm xuống.

- Chúng ta nợ họ, một đời an nhiên.

...

Ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng...

Mà người biến mất, như pháo hoa tàn...

Dòng thư trao nhau năm ấy... Teo mây ngàn...

Ngày mai vẫn đến... Gió hát ngang trời...

Còn mình nhắm mắt, không nói một lời...

Lại được thấy... Mùa hè... Ta gặp nhau...

------

"Ngày 21/8/2019, giao mùa, hạ sang thu..."

"Ngày thứ 23 tận thế."

"Trấn Hi Vọng, huyện Liễu Lâm, tỉnh Diễn Giang..."

"Lễ tang tập thể cho 97 người..."

Gạch xoá.

"Lễ truy điệu 97 liệt sĩ đã anh dũng hi sinh..."

"Nghĩa trang Hi Vọng..."

"Toàn thể cư dân trấn Hi Vọng, đoàn kết nhất trí, trên dưới một lòng, quyết tâm vượt qua tất cả mọi khó khăn thử thách..."

"Một trang sử khép lại..."

"Hi Vọng, mở ra..."