Hàn Phong đoán bậy đoán bạ nhưng lại đoán trúng, Trương Đại quả thật là do chán ghét việc bị trấn lột nên mới không vội hiển lộ tài năng.
Tại trấn Hi Vọng, bởi vì tất cả thây ma trong bán kính 6 cây số đều đã được thanh lý uy hiếp voi hạn giảm xuống,, do đó nhân lực phi phàm được cử ra để bảo vệ cư dân biến thành thưa thớt, hầu hết đội viên chính thức đều được điều chuyển đi chiến đấu các nơi khác. Chính vì khuyết thiếu năng lực phi phàm, không có cường giả áp trận, tình trạng khai thác cá mới diễn ra khó khăn, động một tí là chết người, Phương Tường và Liễu Huyên mới không thể tổ chức đội khai thác tại sông Lệ.
Vậy thì sao?
Đào bới rau dại không có quá nhiều nguy hiểm, không cần cường giả bảo vệ, chỉ bằng nhân lực người thường và vài phi phàm giả cựu chiến binh là đã có thể bảo đảm an toàn, do đó mới có đội khai thác rau dại.
Có người của cao tầng bảo đảm, lực uy hiếp đối với Hắc Hùng bang và Thiên Lang bang rất cao, bọn họ chỉ dám thậm thụt thu phí bảo kê ở một số khu vực mà thôi, mà cũng chỉ dám thu một hai phần mười.
Còn đối với khai thác đánh bắt cá, cao tầng trấn Hi Vọng không quản mà để cho cư dân thả nổi khai thác, do đó câu cá đã biến thành hành động tự phát không có quản lý. Đây chính là lỗ hổng, không có quản lý thì sẽ hỗn loạn, hỗn loạn thì sẽ có bảo kê.
Nếu khai thác rau dại, đám Thiên Lang Hắc Hùng chỉ dám thu 10% - 20% thì đối với khai thác cá, bọn chúng thu tới 50%.
Trương Đại từng chứng kiến một thiếu niên bằng tuổi cậu ta câu được một con cá 4 cân, nhưng lại bị trấn lột cướp trắng, đúng, là cướp trắng.
Tới khi thiếu niên kia đi kiện, đám Thiên Lang bang nói đó là giao dịch mua bán, đã thanh toán tiền cho thiếu niên bằng phiếu lương thực rồi. Cãi qua cãi lại, hai bên đều không có bằng chứng, vì vốn dĩ cao tầng trấn Hi Vọng không quản lý việc khai thác cá này, cuối cùng vụ kiện đi vào ngõ cụt, vì cá đã ăn mất rồi còn đâu.
Những hạng mục cao tầng quản lý sẽ có chỉ tiêu, giống như chỉ tiêu rau dại mỗi ngày ít nhất 2 cân như hiện tại vậy, không bao giờ có dư thừa hàng trôi nổi bên ngoài. Bởi vì giá thu mua của phòng vật tư lúc nào cũng là cao nhất, sức mua cũng là lớn nhất, bao nhiêu cũng mua hết, do đó không ai điên đi bán rẻ công sức ra ngoài.
Nếu ngay từ ban đầu có sự thu mua định mức từ phòng vật tư, vậy thì thiếu niên kia có thể cãi "Tôi vốn muốn bán cho phòng vật tư theo chỉ tiêu được giao, giá cả sẽ cao hơn, không thể có chuyện bán trôi nổi bên ngoài", thế thì bọn Thiên Lang bang hết cãi.
Trương Đại chính là sợ cá mà bản thân câu lên sẽ bị trấn lột hết, do đó cậu ta câu rất ít, có câu được cũng thả luôn, chỉ câu một hai cân, vừa khéo giấu được trong quần áo rồi đem về nhà hai anh em nấu ăn mà thôi. Nếu như không câu được thuỷ quái cỡ lớn, ầm ĩ náo động tới mức tất cả cao tầng đều biết, không ai có thể công khai ăn chặn, vậy thì còn lâu cậu ta mới khoe ra ngoài.
Đây là lỗ hổng của một tổ chức, thậm chí là lỗ hổng của một quốc gia, đó chính là cơ chế quản lý lỏng lẻo và có thiếu sót.
Nếu như không thể xây dựng được một môi trường trong sạch lành mạnh, không thể đảm bảo quyền lợi và công sức cho người lao động, không thể đảm bảo thành quả của họ sẽ phải là của họ, vậy thì người ta sẽ không bao giờ chịu bỏ sức lực ra cống hiến.
Làm lụng vất vả đổ máu đổ mồ hôi, đến cuối cùng cũng là cho người khác hưởng, vậy thì cố gắng làm gì nữa chứ?
Trương Đại có thể bắt được con cá hàng chục cân, nhưng cậu ta sợ bị cướp mất, do đó phải ngấm ngầm gửi đơn tố cáo tới phòng trật tự trị an trước, đảm bảo việc hai cái bang phái kia sẽ không thể ăn chặn của cậu ta, có vậy thì cậu ta mới yên tâm ra tay câu cá.
Mà vừa rồi Hàn thủ lĩnh cũng thể hiện ra một bộ mặt công chính liêm minh, chẳng những không ăn chặn của cậu ta mà còn cho cậu ta một nửa số cá, cũng đảm bảo cho cậu ta sẽ nhận được tài nguyên, từ đó cậu ta mới đồng ý hé miệng chia sẻ vài bí quyết.
Vì cậu ta tin tưởng rằng Hàn thủ lĩnh sẽ không cậy thế bắt nạt.
Một đứa trẻ 13 tuổi chắc chắn chưa thể có ý thức một cách rõ ràng về "lỗ hổng quản lý" này, tất cả chỉ là hành động theo bản năng, phòng vệ trước nguy cơ một cách thụ động.
Nhưng chính vì bản năng như vậy mới là đáng báo động. Trấn Hi Vọng sóng ngầm loạn lạc, ngay cả một thiếu niên chưa rõ sự đời cũng cảm thấy bị uy hiếp, vậy thì những người hiểu chuyện một chút sẽ còn cảm thấy thế nào đây.
Có khi hiện tại nhân tài đều giống như Trương Đại, đang lẩn trốn biệt tích chờ thời, một thời gian nữa mà cao tầng không giải quyết được tình trạng loạn lạc, có khi họ sẽ là nhóm tự đứng lên làm loạn, đồng thời cầu mong chính phủ tiến vào giải phóng.
Danh bất chính thì ngôn bất thuận. Không là gì cả thì nói chẳng ai nghe, hứa chẳng ai tin, làm chẳng ai ủng hộ. Trấn Hi Vọng vốn đã không phải tổ chức của chính phủ, nếu muốn để người khác tin tưởng bỏ ra sức lực, vậy thì không chỉ hô hào là đủ, phải thể hiện ra môi trường đủ để người ta triển lộ tài năng.
Trước đây cầu Liễu Hà còn tồn tại, có vài người đã nghe theo lời kêu gọi của chính phủ mà chạy qua bên Tam Giang, đó là chảy máu chất xám. Hiện tại cầu đã bị phá, thông thương gần như đứt đoạn, người ta không chạy được thì người ta im lặng, cứ sống kiểu cá ướp muối ngày qua ngày chờ thời, việc này xem ra cũng nghiêm trọng chẳng khác nào chảy máu chất xám.
Muốn thay đổi được tư tưởng của bọn họ, để cho càng nhiều người ra sức vì trấn Hi Vọng hơn, đó bắt buộc phải là thay đổi từ thượng tầng.
Trước phải sạch bóng tham nhũng, sau phải có cơ chế quản lý đầy đủ, giám sát chặt chẽ nghiêm túc, kế tiếp là phải có môi trường lành mạnh công bằng, an ninh an toàn, còn phải có chính sách thuận lợi và tự do, đó mới là đường hướng phát triển thế lực một cách đúng đắn.
Lúc này dưới sự cổ động của Hàn Phong và mấy người đi cùng, Trương Đại rốt cuộc cũng hạ quyết tâm thử triển lộ tài năng, cậu ta tiến lên cầm lấy khúc chân xiêu vẹo của F2 level 28 mà ngửi ngửi vài hơi, nắn bóp vài cái, lật trái lật phải xem xét cẩn thận, sau đó dùng rao rạch một miếng thịt phần đùi nặng khoảng 1 cân.
- Thủ lĩnh, mồi này rất bén, nếu câu ra quái vật, vậy phải làm sao bây giờ?
Trương Đại có chút e sợ hỏi. Cậu ta mặc dù có thể quan sát tình hình biến động dòng nước để phản ứng, nhưng sao có thể đảm bảo bản thân lần nào cũng chạy thoát chứ. Nếu quái vật bắn ra 10 viên thuỷ đạn, cậu ta sẽ chết chắc.
Hàn Phong nghe vậy thì cười nói:
- Yên tâm, tôi sẽ đích thân bảo vệ cậu.
Trương Đại nghe vậy thì yên tâm hẳn ra. Cậu ra từ bên hông lấy ra một cái bàn đinh, bên trên đang cắm lấy chi chít đinh nhọn, sau đó cậu ta bắt đầu dùng bàn đinh này đập liên tiếp lên miếng thịt thây ma, lại còn vừa đập vừa nhiệt tình giảng giải:
- Đập dập mồi để cho lan toả hương vị tốt hơn. Trưa nắng, thuỷ quái trốn ở lớp nước sâu, nếu không đập dập mồi thì rất kém hấp dẫn.
Sau khi đập dập thịt thây ma xong, cậu ta móc miếng thịt vào lưỡi câu bằng gỗ sậy biến dị, sau đó nhặt một hòn đá cuội ném vút về phía mặt nước xa xa.
Ném một viên chưa đã, cậu ta còn ném liên tiếp ba viên, ném xong rồi mới ném mồi ra giữa sông.
Mồi vừa chạm nước chưa kịp chìm, cậu ta bắt đầu kéo vào bờ, cường độ giật dây lúc mạnh lúc nhẹ, lúc trái lúc phải, nhìn qua rất khó hiểu, sau đó tiếp tục ném thêm vài viên sỏi nhỏ.
Thấy mọi người kinh ngạc ngơ ngác nhìn xem, Trương Đại mới nở một nụ cười nói:
- Mồi chất lượng thế này, khi đập dập sẽ toả hương rất mạnh, thu hút rất nhiều cá tới ăn. Chúng ta muốn câu cá to chứ không câu cá nhỏ, do đó phải dùng đá đuổi hết lũ cá nhỏ, cá tạp, cá thải loại đi, kẻo không chúng nó xúm lại rỉa mồi trước cả khi cá to ngửi thấy thì mệt.
- Đá cuội có thể doạ được cá nhỏ chứ không doạ được quái vật, do đó ném đá thoải mái, còn có tác dụng kích động bước đầu. Món mồi chất lượng sẽ khiến bọn nó bị thu hút sự chú ý hơn là động tĩnh râu ria xung quanh không chút uy hiếp...
Những kiến giải này của Trương Đại một lần nữa làm lộ ra sự chuyên nghiệp và thành thục của cậu ta, cho thấy sự nghiên cứu kỹ lưỡng tới độ không còn gì để chê. Tới ngay cả loại óc bã đậu như Chu Vấn trong lúc này cũng giống như rút ra được bài học gì đó, còn thật cẩn thận suy tư ngẫm nghĩ.
Chỉ là câu cá, chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi, thế nhưng làm một công việc "đơn giản" như câu cá lại thuần thục tới từng chi tiết nhỏ nhặt tới vậy.
Một lúc sau, Chu Vấn mới chậm rãi nói ra ba chữ:
- Khống chế lực.
Nếu bãi câu, cần câu, dây câu, mồi câu, những viên đá, tất cả bọn chúng hợp lại tạo thành một kỹ năng tứ giai "Câu Cá", vậy thì kỹ năng này sẽ đè chết 9 người ở đây. Dù cho bọn họ có sở hữu những vật này trong tay thì cũng chẳng thể nào câu được cá, không phát huy ra bất kỳ tác dụng gì, ngược lại còn bị cá ăn hết mồi. Thậm chí vài người yếu nhược nếu cố dùng "kỹ năng tứ giai Câu Cá" thì còn bị cá phun đầy acid vào mặt, chết không có chỗ chôn
Nhờ có lực khống chế, có kinh nghiệm dày dặn, có kiến thức đầy đủ, và có cả mưu mẹo khôn ngoan, Trương Đại mới có thể sử dụng "kỹ năng tứ giai Câu Cá" tới độ đăng phong tạo cực.
Chỉ riêng trong lĩnh vực này, cậu ta đã vượt trội tất cả mọi người.
Nếu như không có sự chia sẻ bằng lời nói chân thành của cậu ta, vậy thì không ai hiểu nổi cậu ta đang làm trò gì, sẽ không ai ăn cắp được "khống chế lực" của cậu ta, đó là sức mạnh thuộc về riêng cậu ta mà thôi.
Kỹ năng hệ thống, tính toán kỹ lưỡng thì cũng có sự cân bằng nhất định. Mỗi kỹ năng đều chỉ giới thiệu vài dòng sơ lược, ai khôn thì vận dụng tốt, ai chăm chỉ luyện tập thì vận dụng thần thục, ai có sự sáng tạo và đột phá thì thành đại tông sự, ai ngu, lười, đụt, vậy thì, hehe...
Lời của Chu Vấn vừa dứt, mặt nước dưới sông Lệ chợt có dị động. Phía xa xa vị trí mồi câu hơn 50 mét bắt đầu xuất hiện từng đợt, sóng đồng tâm lan toả liên tục, vô số bọt nước sùng sục nổi lên trắng cả một vùng, ai nhìn cũng biết là có cá lớn đang bơi tới.
Trương Đại nhìn cảnh này mấy giây thì run giọng kêu to đầy sợ hãi:
- Mau chạy thôi, là cá xương rồng đấy. Con này phải hơn 200 cân, nó mà phun niêm dịch trúng chỗ nào thì chỗ đó hoá thành xương mục hết.
Hàn Phong đứng bên cạnh nghe vậy thì nhướng mày, hắn lúc này mỉm cười nói:
- Không cần lo lắng, tôi sẽ trực tiếp bảo vệ cậu. Có điều, dây câu này của cậu có thể tải được không?
Trương Đại được đích thân thủ lĩnh an ủi thì cũng bớt đi phần nào đó sợ hãi, cậu ta nhanh chóng gật đầu đáp lại:
- Chỉ có tỉ lệ nhất định thôi, trong vài chục giây sẽ bị kéo đứt, nhưng mà sức của tôi cũng không kéo nổi, tôi sẽ bị nó kéo xuống sông trước kia... Ối...
Cậu ta chưa nói xong, bên kia mồi đã bị đớp trúng, một cái đuôi đầy xương xẩu quất mạnh lên không trung, đem nước sông vẩy bắn tung toé, mà Trương Đại cũng bị giật một cái thiếu chút ngã sấp mặt.
"Búa tạ tứ giai" cũng không phải chỉ dùng kiến thức là có thể vận hành dễ dàng như vậy, tình cảnh của Trương Đại có thể nói là "lực bất tòng tâm", biết đấy mà không làm gì được.
Chẳng qua bên cạnh cậu ta đã lập tức xuất hiện một cái thân hình cự nhân cao 3 mét, Ngô Soái thay thế thò tay nắm lấy dây câu, lúc này thô bạo giật một cái, cái đuôi xương xẩu còn chưa biến mất khỏi mặt nước đã bị giật bay trở lại.
Toàn bộ thân hình con cá biến dị đã mồn một lộ rõ.
Đây là một con cá dài hơn 1,5 mét, to bằng bắp đùi người trưởng thành, không có vảy, thay vào đó là một bộ xương cốt trắng nõn bao phủ toàn thân, phần đầu còn có hai chiếc râu xương sắc bén hệt như râu rồng.
"Đinh! Cá biến dị level 18. Có sức mạnh và tốc độ cao, cùng với khả năng phun ra acid mạnh mẽ..."
Một cái thanh âm thông báo hệ thống vang lên bên tai những người có Trinh Sát Nhãn, mà Trương Đại bên cạnh Cũng hít một hơi hưng phấn kêu to:
- Đúng là cá xương rồng rồi. Mau, mau dùng kỹ thuật thuận ngược lật sóng! Con cá này bơi theo chiều dọc rất tốt, đừng để nó bơi như ý!