Hàn Phong gõ một gõ vào nhóm đầu não trấn Hi Vọng, chính là muốn thể hiện cho bọn họ thấy thái độ quyết tâm của bản thân trong những việc này. Hắn không chỉ cảnh báo cho bọn họ nhanh nhanh giải quyết vấn đề, đó còn là gửi đi thông điệp: đừng có cái gì cũng để tôi phải ra mặt, bằng không thì hậu quả khôn lường.
Hắn đề bạt nhóm này lên làm cao tầng là muốn nhàn đầu, muốn họ giúp hắn quản lý cái trấn này, không phải để cho bọn họ hưởng thụ lương bổng, ăn chơi phè phỡn, công chuyện chưa kịp bàn bạc xong đã tót đi chơi.
Hắn đề bạt bọn họ chỉ vì bọn họ là người nhà, người quen thuộc, có sự tin tưởng nhất định, có thể bớt đi sự lo lắng việc bị phản bội, đồng thời tin rằng họ sẽ nhanh chóng trưởng thành và phát triển.
Nhưng nếu bọn này không làm được việc, haha...
Vậy thì sớm một chút cút xuống làm dân thường, giống như một vị thường dân duy nhất trong đoàn, chỉ cần hát hò nhảy nhót, mặt xinh ngực to mông tròn đùi thon là đủ. Hoặc cút xuống làm cấp phó, để cho người có tài đứng lên chỉ đạo, chính mình đứng một bên làm chân xách đồ vác cá, culi chỉ đâu đánh đó, thế là được.
Hắn mặc dù lập ra trấn Hi Vọng với mục đích hoàn thành nhiệm vụ, thế nhưng hiện tại nó đã vượt ra ngoài phạm vi "tài sản cá nhân" rồi, nó đã phần nào đó trở thành tài sản tập thể của nhiều người, hắn tuyệt đối không cho phép nó xuất hiện tình cảnh chướng khí mịt mù, nhìn đâu cũng thấy thảm trạng thê lương. Đã không làm thì thôi, nếu đã làm, vậy phải làm cho ra hình ra dáng.
Hàn Phong sau khi cảnh cáo mấy người bên cạnh xong thì đưa mắt nhìn sông Lệ Giang một chút, sau đó hắn mới quay qua thiếu niên vẫn ngơ ngác đứng đó rồi hỏi:
- Cậu tên là gì?
Trương Đại bây giờ mới giật mình hoàn hồn từ trong mớ cảm xúc hỗn loạn. Cậu ta hiện tại hoàn toàn là dùng ánh mắt sùng kính nhìn về phía Hàn Phong, thủ lĩnh quá ngầu, quá đỉnh rồi, vậy mà vài ba câu nói đã doạ được cho một đám người sợ tái mặt.
Câu ta vừa rồi quan sát cẩn thận mới nhận ra tại đây toàn là nhân vật tai to mặt lớn cả. Trưởng phòng vật tư, trưởng phòng trật tự trị an, Ngô phó đại đội, Chu phó đại đội... Cái này làm cho cậu ta không khỏi nhiệt huyết sôi trào, càng làm cho cậu ta càng thêm kính sợ thủ lĩnh hơn nữa, người này hoàn toàn khác xa đồn đại.
Thủ lĩnh đúng là có chút đáng sợ, thế nhưng chỉ đáng sợ trước mặt cấp dưới mà thôi, khi tiếp xúc thường dân chính là một bộ mặt hoàn toàn khác a.
Lúc này cậu ta không khỏi hồ hởi phấn khởi mà toét miệng cười nói:
- Thủ lĩnh, tôi tên là Trương Đại, là đội viên đội tìm kiếm rau dại số 2.
Hàn Phong gật gật đầu xem như đã biết, sau đó mới bình tĩnh hỏi Trương Đại:
- Cậu có bí quyết câu cá gì hay ho không. Còn nữa, vừa rồi làm sao cậu phát hiện sẽ bị con cá biến dị kia tấn công?
Câu hỏi của Hàn Phong cũng là thắc mắc chung của đám người bên cạnh.
Khúc sông này khá nhiều người đánh bắt cá tự phát, bọn họ hôm nay tới đây chính là muốn khảo sát tình hình thực tế của loại công việc này, đồng thời cũng muốn điều tra nguyên nhân có vài người chết và mất tích, từ đó tìm cách triển khai khai thác cá tại sông Lệ một cách bài bản và an toàn hơn.
Bọn họ vừa rồi cố tình núp một bên chính là muốn quan sát quá trình tự nhiên diễn ra, muốn xem xem Trương Đại làm thế nào hoạt động, và sẽ "chết" ra sao.
Tất nhiên, nếu như cậu nhóc này có lỡ rơi vào vòng nguy hiểm thì cũng có rất nhiều người ở đây có khả năng cứu thoát cậu ta. Chẳng qua cậu ta còn phản ứng nhanh hơn mọi người tới ba bốn giây, chưa ai kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy cậu ta co giò chạy mất hút rồi.
Trương Đại nghe thủ lĩnh hỏi, mặc dù cậu ta đúng là có bí quyết riêng, có "bài vở" riêng, thế nhưng người ta là thủ lĩnh, lại còn vừa mới "thưởng" cho bản thân hơn 30 cân cá, cậu ta cũng không có ý định giấu giếm làm gì nữa. Lúc này một năm một mười nhất nhất nói ra:
- Tôi là quan sát cùng nghe ngóng a, biểu hiện của lũ cá đều thể hiện hết ra ngoài, chỉ cần chú tâm để ý nhiều một chút là có thể nhận ra. Điều đầu tiên chính là phải chọn bãi câu tốt.
- Lũ cá bình thường thì không có thói quen gì đặc biệt, nhưng lũ cá biến dị lại rất thích trèo lên bờ phơi nắng, đặc biệt là buổi chiều muộn và sáng sớm. Bọn nó thường sẽ chọn các bãi bồi bằng phẳng, bùn mịn, ít sỏi, nhiều cát, không có ốc cặn, không quá lộ liễu, và phải gần mép nước sâu, tất nhiên là càng xa nhân loại và xa chỗ ồn ào máy móc càng tốt.
- Chúng nó rất thích lăn lộn lật qua lật lại, thường sẽ dọn sạch cây cỏ xung quanh để trườn bò cho thoải mái. Do đó, bãi câu nào càng lầy lội bừa bãi, càng nhiều vệt rãnh kéo dài, cỏ cây càng có dấu hiệu bị cắn nát thì càng có khả năng có cá to.
- Nhưng không phải loại cá nào cũng có thói quen như vậy, có loại không thích lên bờ phơi mà chỉ bơi ngửa bụng lờ lững sát mặt nước, có loại lại thích cắm ngược đầu xuống mép bùn để chổng đuôi lên, có loại lại thích cắn đuôi nhau tạo thành một vòng tròn năm sáu con đảo qua đảo lại, có loại liên tục nhảy cóc trên mặt nước, đặc biệt cua bong bóng có thói quen nhốt mình trong bong bóng rồi trôi lơ lửng trong không khí... Nói chung phải chọn bãi câu hợp lý, chọn mục tiêu hợp lý mới mong câu được đúng loại thuỷ sản có năng suất cao.
- Chọn địa điểm xong lại phải lưu ý thời gian. Buổi sáng sớm dễ câu được cá vàng mắt bạc, cá lập loè, cua bong bóng, buổi chiều tối dễ câu được cá đầu vòi, cá gai, cá quần đùi vằn, tôm súng lục, hoặc ếch đầu lâu. Còn riêng buổi trưa này rất dễ câu được cá chép hai miệng, cá mũi tên, cá xương rồng. Về phần buổi đêm, loại cá nào cũng có, nhưng lại có thuỷ quái rất hung dữ ẩn dưới sông tỉnh giấc, do đó vô cùng nguy hiểm...
- Chọn được địa điểm và thời gian rồi, kế đó là chọn mồi. Mồi câu rất quan trọng, có câu được cá hay không, phụ thuộc hoàn toàn vào mồi.
- Thịt thây ma là mồi câu cá tốt nhất, nhưng không phải loại nào cũng là loại tốt, không phải cứ thịt thây ma cấp cao là tốt. Thịt của thây ma chạy nhanh là tốt nhất, tiếp theo là thây ma nặng nề, cuối cùng là thây ma mai rùa. Về phần lũ thây ma phát nổ, thịt đã nát vụn của chúng nó không ăn thua, rất kém hấp dẫn.
- Chọn mồi xong rồi thì phải có kỹ thuật dụ dỗ. Đầu tiên ném vụn thịt xuống nước để tạo mùi trước vài tiếng, thu hút chúng nó lại, chờ cho chúng nó ăn quen rồi thì mới thả cục thịt lớn, khi đó mới khiến chúng nó quen thuộc, không phát sinh nghi ngờ thứ chúng nó ăn là mồi nhử.
- Lưỡi câu và dây câu cũng không thể dùng linh tinh, đặc biệt là dùng lưỡi câu bằng sắt thép sẽ dễ dàng bị niêm dịch acid ăn mòn rất nhanh, thay vào đó phải dùng dưỡi câu gỗ, loại gỗ dùng là gỗ từ gốc của cây sậy đột biến mọc ở sát bên bờ sông, phơi khô rồi vót nhọn, có thể tỉa cho nhiều răng cưa. Loại móc câu này có thể miễn nhiễm sự ăn mòn của acid trong mồm cá, một khi găm vào họng chúng nó thì đừng hòng chúng nó gỡ ra nổi. Dây câu thì dùng sợi nilon bện cùng hai sợi cước 0.8mm, thêm chút sợi đay là được, vừa chống ăn mòn, vừa bền chắc...
- Kỹ thuật thả câu cũng phải cẩn thận kẻo không có thì công cốc. Câu cá tại buổi sáng và buổi chiều muộn, thời điểm cá đang phơi nắng thì phải quăng mồi từ thượng du, để dòng nước đẩy xuống hạ du rồi mới kéo vào gần bờ, có vậy thì cá mới không bị giật mình. Còn câu buổi trưa này cá rất lười, vì nóng mà, chúng nó sẽ lặn xuống đáy nước hết, chúng ta phải buộc thêm phao xốp thật dày vào, để ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành bóng râm, vừa thu hút, vừa khiến cá đỡ lười hơn, sẽ có động lực chui ra ăn mồi.
- Dụ cá cũng phải có kỹ xảo, ví dụ như một xa ba gần, tức là kéo cần một lượt xa 3 mét thì ba khúc sau chỉ ngắn 1 mét thôi, mà phải kéo kiểu cà giựt cà giựt, mồi trông sẽ thật hơn, nhìn "sống" hơn là cứ kéo đều đều thong thả...
- Con cá chép hai miệng vừa rồi bị giết chính là bị dụ theo kỹ thuật một xa ba gần như thế...
Trương Đại nói một mạch tới đây thì hơi ngưng lại, cậu ta kinh ngạc nhìn xung quanh, bởi vì tất cả mọi người đều đang say mê nhìn cậu ta trình bày một cách vô cùng chăm chú, dường như những người này đối với ba cái chuyện này đặc biệt có hứng thú.
Cũng phải thôi, đa số những chuyện "phi phàm" mà cậu ta vừa kể là sự phi phàm tới từ sông Lệ, tới từ trải nghiệm cá nhân, có khi còn phải đánh đổi bằng máu và mạng sống, tất nhiên sẽ gợi lên hứng thú cho đám người vốn tuyệt đại đa phần thời gian chỉ mới tiếp xúc với thây ma.
Tận thế 23 ngày, thế giới này tuy rằng tràn ngập vặn vẹo hung hiểm, thế nhưng dưới góc nhìn của một thiếu niên 13 tuổi có phần lớn trước tuổi, nó cũng đã hiện ra một mặt phi phàm cực kỳ hấp dẫn, thật sự không khác gì so với một bộ phim viễn tưởng.
Hàn Phong cấp độ cao vút, kinh nghiệm đầy mình, kiến thức phi phàm phải nói là số một tại trấn Hi Vọng, thế nhưng lúc này hắn cũng không khỏi lắc đầu cảm khái.
Buổi sáng mới tạo ra một bình nước "cái tôi cá nhân", buổi chiều đã có kiến thức hoàn toàn mới lạ chảy vào rồi, lại còn là kiến thức từ một đứa trẻ còn chưa thành niên, chưa có tí năng lực phi phàm nào, thật sự là khó tưởng.
Hắn cũng phát hiện cái bình của mình không phải rỗng như mong muốn, nó chỉ rỗng về mặt hình thức mà thôi, trong thực tế, nó đã đầy rồi, hắn đã quá cao ngạo trước khi đến đây rồi.
Bản thân hắn vốn không trông mong gì lắm khi hỏi thăm Trương Đại, nhưng khi tên nhóc này thể hiện ra kiến thức của mình, hắn mới phát hiện bản thân thua xa đối phương. Nếu cung cấp cùng một lượng mồi, đồng thời cung cấp bảo hộ cho đối phương, hắn còn lâu mới bắt được đủ cá cho bản thân ăn, còn Trương Đại sẽ bắt được vài tạ cá là ít.
Trăm hay không bằng tay quen, huống hồ hắn còn chưa đủ một hay nữa là trăm hay. Thế giới phi phàm, rất rộng lớn, rất nhiều góc độ cần phải xem xét.
Trương Đại nhận thấy ánh mắt say mê cùng hưng phấn của đám người, đặc biệt là nữ thần Bạch Hà Cơ đang nhìn cậu ta vô cùng chăm chú, cậu ta giống như được tiếp thêm 500% sức mạnh vậy, lúc này không khỏi tiếp tục tuôn ra một tràng kinh nghiệm bắt cá:
- Đó là bước đầu thôi, bước sau cũng quan trọng không kém, đó là khi cá cắn câu rồi cũng phải giật có kỹ thuật.
- Nếu cá từ 1-5 cân, vậy giật càng nhanh càng tốt, tránh cho vết thương của cá chảy nhiều máu, đồng bạn nó sẽ cảm ứng được, sẽ tiến hành cứu trợ... Nếu cá từ 5-10 cân, vậy giật nhẹ nhưng liên tục tốc độ cao, mỗi nhịp giật phải đạt đủ 2 lượt kéo mỗi giây, điều này khiến cá bị choáng và phân tâm giữa việc đọ sức, hay cắn dây, wchay cầu cứu đồng bạn... Nếu cá từ 10-20 cân, vậy đừng giật làm gì, để cho nó bơi, sau đó thong thả kéo lại. Loại cá này lành vết thương rất nhanh, sẽ không có máu phun ra, sẽ không kí ch động đàn cá, chỉ cần từ tốn lôi nó lên bờ là được.
- Nếu cá trên 30 cân, vậy thì phải có kỹ thuật khác, như là thuận ngược lật sóng, hoặc giằng gia cố, hoặc bật rung, hoặc bảy lần thả một lần bắt, hoặc tuốt đầu đài, hoặc xoáy cáo... Rất nhiều...
- Nếu cá trên 50 cân, vậy thì thôi, bỏ qua là vừa, đó là tầm quái vật rồi. Gặp quái vật thì chạy ngay còn kịp.
- Cách phát hiện quái vật cũng không quá khó, để ý sóng, bọt, hơi nước, gió và xoáy là đủ.
-Nếu sóng nước dạng vòng cung, lăn tăn không đều, bong bóng li ti nổi lên viên to viên nhỏ, vậy chứng tỏ là cá nhỏ có thể câu.
- Nếu sóng dạng sợi mảnh, đều nhau, bong bóng to từ ngón tay cái trở lên, nổi liên tiếp thành chuỗi, vậy thì bắt đầu có nguy hiểm rồi, nên thận trọng.
- Nếu sóng dạng tròn đồng tâm lan toả, bong bóng ba viên chụm một, hoặc vô số bong bóng li ti kết dính, hoặc bong bóng lớn chừng nắm tay, vậy thì nó chính là thuỷ quái. Con cá chép hai miệng vừa bị giết chính là phát ra sóng đồng tâm, bong bóng li ti kết dính.
- Còn nếu nhìn thấy xoáy nước, vậy thì là thuỷ quái chân chính rồi, chạy ngay khỏi bờ 15 mét còn kịp. Thuỷ quái có thể tạo sóng cao tới 3 mét ập vào bờ, cuốn hết tất thảy mọi sự xuống sông, không nhanh là chết toi.
- Vài ngày trước, tiểu Lan, con của Trần bá phụ chính là chết đi như vậy, bị một cái xoáy nước ập tới hút mất.
- Còn nữa, nếu thấy vô số sợi tơ trắng như sợi chỉ tuôn ra tràn lan mặt nước thì cũng phải chạy ngay, đó cũng là thuỷ quái, tuy nhiên thuỷ quái này chỉ cuốn người đang lội nước, không thò lên bờ sông được.
- Ngoài ra còn phải để ý ếch đầu lâu, nó không ăn thịt người nhưng có độc, đi lại mà không để ý dẵm phải, vậy thì xác định phải cưa chân tàn phế, vì độc thấm cả qua da, dính là rách việc. Mà phải cưa sớm trong vòng 5 phút đổ lại, bằng không thì chết chắc rồi.
- Nếu thấy nhiều hơi nước, vậy thì sắp sửa có mưa to cục bộ, còn là mưa acid vô cùng dữ dội, phải chạy ngay còn kịp.
- Đã từng có một đại hán tên là Phí Quân từng trúng phải mưa acid này, thảm trạng có thể nói là vô cùng đau lòng, cái kia mưa vừa cuốn qua, tất cả trơ lại chỉ còn là phần xương chậu cứng nhất, còn đâu bị hoà tan sạch sẽ
- ...
Trương Đại còn chưa nói xong, Hàn Phong đã phải nhướng mày.
Có sương mù là có mưa to, lại còn là mưa acid?
Sáng nay có một trận sương mù cực lớn tới từ hướng sông Lệ bao phủ lên toàn bộ trấn Hi Vọng.
"Khỉ thật, đừng nói sắp có mưa acid tàn phá toàn bộ khu vực thành trấn này nhé. Quái vật kiểu cứt gì mà mới chỉ 23 ngày đã mạnh vậy..."
Hàn Phong không khỏi chửi bậy một câu tức giận, hắn lúc này nhìn trời, trời quang mây tạnh, không có tí gì giống sẽ mưa, kỹ năng cảm giác nguy hiểm cũng không có nửa điểm xao động.
"Trở về hỏi con chó ngu. Nó có bản năng mạnh mẽ, hẳn là sẽ cảm nhận được kẻ thù..."
Bên kia Trương Đại khua môi múa mép nửa tiếng đồng hồ, dường như đã lôi hết ruột gan ra kể lể, mà mấy người xung quanh cũng bị cuốn theo câu chuyện của cậu ta, thi nhau đặt câu hỏi cùng nhiệt tình khen hay, trợ uy cho cậu ta tiếp tục thể hiện, Hàn Phong đứng cạnh hóng hớt, vẫn là một lần nữa phải than thở lắc đầu.
Thằng nhóc này vẫn còn giấu nghề rất nhiều, rất rất nhiều là đằng khác.
Đây là thiên tài trong vấn đề đánh bắt thuỷ hải sản rồi.
Hắn lúc này vung tay lên ngăn lại cái chợ vỡ này rồi nói:
- Cái này tính sau, hiện tại chúng ta bắt vài con cá đã, ở đây tôi có mồi câu, cậu thử biểu diễn cho chúng tôi xem nào.
Hắn nói xong liền xuất ra một khúc chân của F2 level 28, đúng là loại mồi câu tốt nhất theo lời Trương Đại.
Hắn muốn xem thực lực thực tế của thằng nhóc này, xem làm có hay như nói không.
Trương Đại nhìn thấy khúc chân gầy khẳng khiu này, khuôn mặt không khỏi xuất hiện cuồng hỉ, thế nhưng sau đó lại biến thành uể oải.
Khúc chân này, chỉ cần nhìn thoáng qua độ thối rữa, cậu ta đã biết nó chỉ đạt được 5 phần yêu cầu chất lượng.
Hàn Phong nhìn biểu cảm của đối phương, rốt cuộc lại phải thở ra một hơi.
Thùng nước "cái tôi cá nhân" của hắn sắp thủng đáy rồi.
Thằng ranh con này chui từ chỗ nào ra vậy, làm sao có nhiều kiến thức đến thế, chân F2 level 28 còn không đủ thoả mãn, rốt cuộc tiêu chuẩn mồi câu có bao nhiêu loại.
"Chắc chắn thằng nhãi này có chấp niệm câu thuỷ quái trong người, bằng không nó sớm đã câu được mấy tạ cá, giương danh trấn Hi Vọng, làm gì có chuyện bì bõm ở chỗ hoang vắng một mình một đoạn sông thế này..."
Đưa ra cái kết luận này xong, Hàn Phong càng thêm mong chờ vào màn thể hiện của đối phương.
------
Do ảnh hưởng của bão, lịch đăng chương sẽ có gián đoạn, tất cả các chương thiếu sẽ được bù sau