Trao đổi cùng với Đường Hiếu cả một buổi sáng, mặc dù chín phần mười lượng kiến thức mà đối phương diễn đạt khiến cho Hàn Phong không hiểu rõ, thế nhưng những vấn đề trọng tâm nhất hắn cũng đã nắm được đại khái. Nhưng trước mặt cũng chỉ cần chừng đó đã đủ để hắn nhận được lợi ích lớn lao, đã nhận ra được phương pháp "tu luyện" chính xác trong tương lai cho mình rồi.
Gia tăng lực khống chế, đó chính là biện pháp vững chắc nhất để phát huy năng lực phi phàm, cũng là con đường đúng đắn và mang lại nhiều lợi ích nhất. Thảm trạng của Lưu Giang khi ngộ sát đồng đội, thảm trạng của Triệu Băng Vũ khi thiếu kiểm soát năng lực, hắn sẽ không bao giờ cho phép mình dẫm vào.
Tiềm năng và sức mạnh phi phàm của một người cũng phải được xây đắp như khi xây dựng thế lực vậy. Theo chiều ngang là số lượng lớn kỹ năng, theo chiều dọc là đầy đủ cả 7 phương diện phi phàm, theo chiều sâu là các kỹ năng cao giai đắt tiền, tác dụng mạnh mẽ, còn về phần vun đắp da thịt lông tóc, để cho khung xương phi phàm được toả ra hào quang chân chính, vậy phải cần tới lực khống chế, cần tới kiến thức từ tất cả mọi phương diện.
Bất kỳ một phương diện nào cũng đều phải chau chuốt tỉ mỉ, hiểu rõ và thành thục tới mức tường tận, trang bị vô số chuẩn bị cho vô số tình huống, có vậy thì mới sống nổi giữa cái trò chơi này, mới không phải trở thành kẻ làm nền, thành nhân vật phụ chỉ biết chờ đợi kẻ khác xông tới làm thịt.
"Ôi, có lẽ sau này phải thỉnh giáo càng nhiều người hơn, đọc thêm càng nhiều sách vở hơn, tìm cách gia tăng tri thức nhiều hơn nữa... Phi phàm, phi phàm, muốn trở nên thực sự phi phàm, trước hết phải thuần thục được sự bình phàm..."
Hàn Phong lúc này nhẹ nhàng búng tay ngưng tụ ra một chiếc thùng đựng nước làm từ băng đá. Thùng cao khoảng 30cm, miệng lớn, cổ chiết, đáy rộng, bụng bầu, bên trên thân thùng có hình ảnh khắc hoạ một khuôn mặt người rất hư vô mờ mịt, nhìn không rõ ràng đường nét.
Thùng nước này tượng trưng cho cái tôi cá nhân.
Bên trong cái tôi cá nhân có chứa đựng tri thức.
Hiện tại bên trong đang trống rỗng, không có gì cả.
Người ta thường nói, thùng rỗng kêu to, Hàn Phong sẽ không dùng kiểu kiến giải đó trên bản thân mình.
Hắn muốn bản thân sẽ giống như cái thùng rỗng này, chỉ cần hắn chấp nhận mở lòng hạ mình, không đậy nắp thùng, không để cho bất kỳ thứ gì có thể ngập tràn bên trong, không để cho cái thùng bị đổ đẩy bởi sự tự cao tự đại, vậy thì kiến thức mới vẫn có thể tiếp tục được chảy vào, được chứa đựng, được tiếp thu.
Kiến thức, kể cả có tới từ một nhân viên tầng cấp thấp nhất, nếu nó đủ hữu ích, hắn sẽ vẫn chấp nhận ngửa miệng thùng ra, hạ mình xuống, xin họ một chút để đổ vào bên trong rồi ngấu nghiến thành của riêng. Hắn sẽ tuyệt đối không buông tha bất kỳ cơ hội học tập nào cả.
Một cái thùng muốn có tác dụng, vậy thì nhất định phải là một cái thùng rỗng. Nếu cái tôi quá lớn mà không chịu hạ xuống mở nắp, hoặc tự cao tự đại ta đây đã giỏi rồi, kiến thức tràn đầy trong thùng rồi, không chịu tiếp nhận thêm kiến thức mới, vậy thì cái thùng có rỗng hay đặc thì cũng không kêu nổi, sẽ chỉ là loại vất đi mà thôi.
Hàn Phong lúc này tuỳ tiện thu "cái tôi cá nhân" vào trong nhẫn trữ vật, sau đó búng tay một cái đã trở về phòng mình.
Cái thùng rỗng thì được, nhưng cái bụng rỗng thì tuyệt đối không được, hắn đói sắp chết tới nơi rồi đây.
Với thể trạng hiện tại, việc mà hắn thích làm nhất trong một ngày nghỉ chính là ăn, nằm dài ra phơi nắng, ngủ vùi, chỉ thế thôi là đã đủ sung sướng rồi. Ân, nếu như được thoả mãn thằng em phía dưới nữa, vậy thì không còn gì tốt hơn...
"Lão béo Phương Tường mới gửi tới tình hình báo cáo nhân lực, kia còn cố tình in đậm dòng "có 18 trinh nữ vô cùng xinh đẹp", không biết lão ta in đậm vậy là có ý đồ gì nhỉ, tò mò quá, có nên đi xem xét thực tế cái báo cáo này một chút không..."
Hàn Phong vừa trở về phòng mình liền ngửi được hương vị nữ nhân u tĩnh quen thuộc, hắn đáy quần không khỏi cứng hơn một chút, trong đầu cũng không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Nói đi cũng phải nói lại, dù làm thủ lĩnh rất mệt đầu, thế nhưng bù lại đãi ngộ cũng rất sướng, muốn gì cũng có, muốn bao nhiêu cũng được đáp ứng, lại còn được phục vụ vô cùng tận tình. Với cái kiểu ăn uống vô độ như hiện tại mà chỉ dựa vào lương bổng thì hắn chắc chắn sẽ phải vay nợ để ăn cho no.
Còn về phần 18 trinh nữ gì đó, ân, khẳng định là lão già kia đang báo cáo tình hình sức khoẻ của cư dân trong trấn mà thôi, không quá đáng để tâm.
Hàn Phong vừa về tới, quả nhiên Hương Vẫn Tình đã y theo lời dặn buổi sáng, lúc này đã sớm chuẩn bị tiếp một bàn đại tiệc. Nàng ta còn đang bận lúi húi nấu cái gì đó, âm thanh xèo xèo vui tai cùng hương vị thơm nức mũi càng chọc cho Hàn Phong tăng thêm cảm giác cồn cào trong bụng.
Hắn lúc này mò tới bên cạnh rồi lén lút bốc lên một cục gì đó bỏ vào mồm, sau khi nhai nuốt liền bốc tiếp một cục nữa, cũng không quên khen ngợi một câu:
- Ngon xoắn lưỡi, tài nấu nướng quá đỉnh, đây là món gì đấy?
Hương Vẫn Tình đã bắt đầu làm quen với cái kiểu hành tung xuất quỷ nhập thần của Hàn Phong, thấy hắn ta đột nhiên hiện lên, nàng đã không còn quá giật mình nữa, lúc này nàng im lặng một lát rồi thành thật nói:
- Thủ lĩnh, anh đừng ăn nguyên liệu nấu ăn nữa, nếu cứ bị ăn vụng như vậy, tôi vậy sẽ không nấu ra được một món ăn bình thường.
Hàn Phong ngượng ngùng thu tay lại, tại sao khen một câu để đánh trống lảng rồi mà vẫn bị vỗ mặt vậy, nữ nhân này không thích khen à, hay nàng ta đang đề phòng cái gì nên mới không bị mình đánh lạc hướng?
Tự não tàn ra một cái suy nghĩ đa nghi, Hàn Phong đành phải uể oải thành thật nói:
- Tôi đói quá.
"Cô mà không nấu nhanh lên, tôi sẽ ăn cả cô..."
Hương Vẫn Tình bàn tay không ngừng lại việc nấu nướng, nàng ta cắn môi ba giây rồi nói:
- Vậy thì anh cứ ăn trước đi, tôi sẽ...
- Được.
Chỉ chờ có thế, không chờ đối phương nói xong, Hàn Phong đã vù một tiếng ngồi ngay vào trước bàn tiệc rồi xúc lấy xúc để đồ vật đang được bày biện bên trên. Hắn sáng nay xả mất 1 lít máu, dù không bị tụt chỉ số tiềm năng gốc nào cả, thế nhưng cái này cũng coi như tổn hại tới căn cơ chứ hả, lúc này phải bổ sung.
Đặc biệt là thịt bò hầm ngon tuyệt, phải ăn nhiều một chút cho bổ máu. Dù hắn chẳng biết loại thịt bò đóng hộp này liệu có bổ máu thật hay không, nhưng tóm lại rất ngon.
Một nấu, một ăn, mười phút sau, Hàn Phong đã ăn hết đồ ăn trên bàn, sau đó hắn cũng mặc kệ cái gì mà nguyên liệu, Hương Vẫn Tình còn chưa nấu xong hắn đã ăn xong hết.
Buổi chiều còn rất bận, thời gian đâu mà chờ đợi, ăn được là được rồi.
Sau khi uống hết hai lít trà xoài, hắn bắt đầu ngồi vào bàn làm việc.
Đầu tiên là ghi chép một lượt tất cả trao đổi về lượng kiến thức đã tiếp nhận trong sáng nay để "ôn bài". Sau đó lại từ trong nhẫn trữ vật xuất ra 13 quyển sách mà Đường Hiếu đưa cho để học tập, xem qua loa vài dòng lưu ý và note đánh dấu của đối phương, lại cẩn thận lấy ra tài liệu dành cho Ngô Soái, hắn cuối cùng nhét hết chỗ còn thừa lên giá sách, cái này chỉ có thể đọc sau mà thôi.
Nhẫn trữ vật level 4, phần thưởng của nhiệm vụ hệ thống, thật sự là vô cùng tiện lợi. Bên trong đang nhét đủ thứ từ xác thây nô, tinh thạch ma dược, tài nguyên hệ thống, cho tới nhu yếu phẩm như xoài sấy, nước ngọt, lương khô, thịt khô, đường kính, bánh quy năng lượng cao, muối ăn, mỡ lợn, thuốc thang các loại, súng đạn các loại, vài tài liệu mật, cho tới cả quần áo, loa phóng thanh, bom khói nho biến dị, thậm chí có cả giấy chùi đjt.
Nói chung là một tiệm tạp hoá đúng nghĩa. Nếu không phải thể tích của nó không quá lớn, Hàn Phong còn muốn nhét cả cái trấn Hi Vọng vào cho tiện lợi.
Công việc tiếp theo là khoảng 19 tờ báo cáo vừa mới được gửi tới trong sáng hôm nay, chủ yếu là tình hình xây dựng tường thành, tình hình hai chiếc khoá an toàn tại hai hướng bắc nam, tình hình tiêu hao vật tư trong kho và xin xuất kho, số chiến công được chia phần trong sự kiện nhạc hội tối qua, báo cáo về tình hình trồng cây, nuôi chuột, về quá trình thử nghiệm rau dại, về cỏ hưng phấn... Cuối cùng là hơn 60 trang báo cáo chi tiết do các tiểu đội trưởng báo lại, đây là năng lực của từng đội viên, bao gồm cấp độ, kỹ năng, tiềm năng, và số lượng minh tệ...
Muốn làm thủ lĩnh thế lực, vậy những điều này đều không thể không nắm rõ.
Sau khi trải qua hơn một tiếng làm việc, tờ báo cáo cuối cùng chính là một bức thư yêu cầu gặp mặt.
Cái này tới từ phó phòng thông tin liên lạc huyện Tam Giang, Hoàng Khải.
Hàn Phong không tịch thu tài liệu hay bộ đàm liên lạc của hắn ta, cũng không giam giữ quá nghiêm ngặt. Thư yêu cầu gặp mặt này được gửi tới, hẳn là có cả yêu cầu của chính quyền Tam Giang bên kia.
Hắn xem xét qua nội dung một chút, bên trong đề cập vấn đề thả người, là thả đám người Phó Tế Tường vẫn đang bị giam giữ.
Sau một lúc suy tư, hắn quyết định viết thư uỷ nhiệm vấn đề này cho Ngô Soái xử lý, tất nhiên cũng không quên thêm quan điểm của bản thân vào.
Tiểu Im Lặng không có bất kỳ tội tình hay hành vi gì liên quan tới vấn đề trả đũa qua lại này, để cho thằng nhóc này xử lý tốt lắm.
Xong xuôi đâu đấy, Hàn Phong đem tất cả giấy tờ đều đặt tại đầu bàn, một lát nữa Lam Nhu Thuỷ sẽ gửi chúng tới tận tay người nhận.
Lúc này hắn mới búng tay một cái, thân hình theo đó lập tức biến mất trong phòng riêng.
Bến thuyền đường S9.
Tại kho vũ khí loại biên của quân đội gần đường S9 có một bến thuyền nhỏ, cũng có vài con thuyền xanh đỏ tím vàng hồng nâu đen trắng các loại hình dạng, tác dụng thì chẳng có mấy, cơ bản vì hơn một nghìn người tại trấn Hi Vọng lại chẳng ai biết lái, cao tầng cũng chưa có nhu cầu sử dụng. Chúng nó hiện tại đều đã được chỉ đạo kéo hết lên bờ, cất vào trong kho, cái này để tránh cho "ai đó" nếu có lỡ phát rồ mà chạy qua cướp.
Cũng may là không thấy có báo cáo bị cướp nào cả.
Trương Đại là một thiếu niên 10 tuổi, trước tận thế là học sinh trung bình cấp thôn, còn có biệt tài đá cầu mây rất cừ khôi. Tận thế ập tới, cậu ta mất cha mẹ và bà nội, ông nội cũng đã chết vì bị Đổng Thành giết hại, hiện tại chỉ còn lại người thân duy nhất là đứa em gái 7 tuổi.
Bởi vì cậu ta chưa đủ 12 tuổi, đội dự bị không chịu nhận cậu ta vào huấn luyện tân binh, mà muốn xin đi chịu đòn cũng không vượt qua được bài test chống chịu, do đó cậu ta tạm thời chỉ có thể nhận nhiệm vụ thu thập rau dại, cố gắng kiếm đủ chiến công đổi lấy cái ăn cho hai anh em.
Rau dại được phòng vật tư thu mua công khai với giá 2 chiến công 1 cân. Nếu bán lại cho dân thường thì chỉ tính giá 1 chiến công, bán cho binh lính chính quy thì giá 3 chiến công.
Chênh lệch này chính là muốn lấy của người giàu chia cho người nghèo, tạo công ăn việc làm cho đám người bên dưới khỏi rảnh rỗi sinh nông nổi, đồng thời cũng muốn tạo ra dòng chảy "tiền" được linh động và có giá trị.
Thu được một cân rau dại, không dễ, không dễ chút nào, cạnh tranh tại các khu vực đào bới rất lớn, hiện tại phải đi rất xa mới có thể thu thập đủ số lượng mong muốn, lại còn phải bảo quản cho rau được tươi mới nhất có thể mới được thu mua.
Đã từng có một người lợi dụng sự chênh lệch giữa hai bên mua - bán mà lách luật, kiếm về chiến công phi pháp, bởi vậy phòng vật tư gần đây kiểm soát hàng hoá rất gắt gao.
Cụ thể người này lợi dụng thân phận thường dân để mua 50 cân rau dại với giá 1 chiến công mỗi cân từ phòng vật tư, sau đó ngày hôm sau bán lại cho chính phòng vật tư với giá 2 chiến công, ăn chênh lệch tới 50 chiến công.
Phòng vật tư phát hiện, đối phó bằng cách chỉ thu mua rau tươi mới trong ngày, không thu mua rau héo, nhưng dân mót rau rất khôn ngoan, họ ủ rau bằng băng đá phi phàm, từ đó rau giữ được độ tươi rất tốt.
Phòng vật tư lại phát hiện mánh khoé, lại đối phó bằng cách chỉ mua các mớ rau có độ dài trên 15cm, và bán ra các loại rau đã cắt ngắn chỉ còn dài 10cm. Từ đó nếu ai mà mua đi bán lại thì sẽ bị phát hiện ngay, bởi phòng vật tư không mua rau dưới 10cm.
Nhưng sau đó lại có người kiện lên phòng công tác xã hội, nói rằng nguồn cung khan hiếm, tìm rau khó khăn, giờ họ chỉ kiếm được rau dài 10cm, không bán được họ sẽ không có tiền.
Trưởng phòng vật tư Liễu Huyên đành phải ban bố phát quyết đồng ý thu mua rau dài ngắn tuỳ loại.
Nhưng phòng vật tư của Phương Tường không chịu để yên, họ quyết định chơi bài tẩy, chỉ bán ra rau đã thái nhỏ, thậm chí chấp nhận lỗ vốn tiền chế biến, chỉ bán canh rau.
Thái nhỏ rau sẽ khiến rau khó bảo quản hơn, chỉ có thể dùng trong ngày, về phần nấu thành canh, thậm chí chỉ dùng được trong nửa buổi, nhưng để ngăn chặn "gian thương", phòng vật tư chỉ có thể làm vậy.
Cách này vừa ra, tình trạng mua đi bán lại đã thực sự biến mất.
Cạnh tranh đào bới càng tăng lên, xô sát nổ ra, đó là lí do mà bang Hắc Hùng và Thiên Lang có đất cắm dùi. Bọn họ ngầm bảo kê khu vực thu hoạch rau dại.
Ai đào bới khu vực bến thuyền trù phú này phải trả phí bảo kê cho bang Hắc Hùng, 1 cân rau nộp lại 2 lạng.
Nếu không nộp thì sao ư?
Haha, gần đây có vài người chết ở bến thuyền, cao tầng điều tra, kết luận là do bị cá biến dị tấn công.
Chết thêm một đứa ất ơ nào đó, chắc vẫn chỉ là kết luận cũ thôi nhỉ?